Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

EPILOGUE: I don't want to leave here (without you)


Đây là phần ngoại truyện được tác giả viết thêm. Cảnh báo Sếp siu ngọt:D

------------------------

Một kết cục khác...

Harry cảm nhận được nó đang nằm trên nền đất trong rừng cấm. Âm thanh và mùi vị của sự thù hằn tràn vào tai vào phổi nó, và nó có thể nghe rõ tiếng sột soạt từ áo chùng của bọn Tử Thần Thực Tử và ngửi được cái mùi đất ẩm ngay sát mặt nó.

"Thưa Chúa tể," giọng nói lo âu của Bellatrix khiến nó muốn mở mắt ra. Voldemort cũng đang bị gì đó.

Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong nó, tìm đường bộc phát ra ngoài, và nó không thể ngăn được dòng nước mắt tràn khỏi khóe mắt đang nhắm chặt dù nó đã cố.

Sao mình lại phải nhớ rõ cơ chứ?

Nếu nó không thể nhớ được gì, việc này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Giờ sao nó có thể nhìn vào Voldemort mà quên đi được đây? Sao nó có thể làm những việc nó phải làm cơ chứ?

"Nó chết chưa?" giọng Voldemort nghe thật lạ lùng.

Có ai tiến một bước tới gần nó.

"Dừng lại,: Voldemort ra lệnh. "Ta sẽ tự kiểm tra."

Harry không ngừng được trái tim đang đập liên hồi của nó. Giả vờ sẽ không có tác dụng gì hết. Việc này không hể diễn ra trong kiếp trước của nó. Giờ sẽ như thế nào đây?

Nó vẫn nhắm chặt mắt và nghe tiếng sột soạt từ áo chùng của Voldemort khi hắn tiến đến gần. Vạt áo hắn cọ qua người nó và nó cảm nhận được hắn đang quỳ trước nó.

"Harry," tiếng gọi tựa như thì thầm vang lên, và mắt nó bật mở nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu máu. Voldemort trông yên tâm hẳn, tay hắn đặt trên ngực Harry. "Làm ơn hãy nói rằng em đã 17 tuổi."

Harry rất muốn cười to. "Gần 18 rồi," nó lẩm bẩm. "Anh nhớ sao?"

"Có vẻ như em cũng vậy," Voldemort nói nhỏ, đầu hắn cúi xuống. Thân người hắn chắn đi tầm nhìn từ bọn Tử Thần Thực Tử. "Ta sẽ phải đưa em ra khỏi đây. Chúng ta phải tìm hiểu xem sao mọi chuyện lại như thế này."

"Anh vẫn muốn sao?" Harry thì thầm, niềm hy vọng bùng lên trong nó.

"Ôi Harry à," Voldemort nói khẽ, thích ý lẫn lo lắng ẩn trong câu nói. "Ta không thể quên được em. Em hẳn phải biết rồi chứ."

Harry có thể cảm thấy hai má nó đang đỏ bừng lên. "Giờ ta làm gì đây?" nó hỏi, môi nó gần như ko mấp máy, cố giữ cơ thể không chuyển động.

"Giả vờ chết," Voldemort nói khe khẽ rồi ôm trọn Harry vào lòng.

"Nó chết rồi," hắn nói to. "Ta sẽ cho bọn Hội Phượng hoàng thấy."

Harry cảm nhận hắn đang xoay người nhìn đám Tử Thần Thực Tử. "Mang gã bán khổng lồ tới đây."

Hagrid lớn tiếng sụt sịt. Sao Harry lại không nghe thấy từ nãy đến giờ nhỉ? Tội lỗi dâng trào trong nó. Nó nghe được tiếng lê bước chân và tiếng khóc thút thít. "Harry... ôi Harry..."

"Thôi khóc đi," Voldemort lạnh lùng ra lệnh. "Ôm nó và đi theo ta. Còn các ngươi, ở lại đây cho đến khi ta quay lại."

Hagrid thật nhẹ nhàng ôm Harry trong vòng tay, khiến Harry phải dùng hết cả ý chí để giữ cho cơ thể bất động. Hagrid lại sụt sịt tiếp nhưng bác vẫn theo sau Voldemort. Harry cảm thấy họ đang di chuyển qua những hàng cây, Hagrid cẩn thận để tránh cho những cành thấp quẹt qua mặt Harry.

"Đó... đó là cây Liễu Gai!" Hagrid nói.

Harry ngăn không cho bản thân nuốt khan. Xác của Snape đang ở đó, trong căn Lều Thét. Nó có thể nghe được tiếng của những cành cây từ cây Liễu Gai quật xuống và cả giọng nói thiếu kiên nhẫn của Voldemort. "Ở lại đây."

Cơ thể nó lại được đổi người ôm dù cho Hagrid rất miễn cưỡng khi để nó bị ôm đi. "Ngươi muốn mang trò ấy đi đâu?"

"Nếu ta đã không nói cho đám Tử Thần Thực Tử thì điều gì khiến mi nghĩ ta sẽ nói cho mi?" Voldemort nạt lại.

Harry thấy họ lại tiếp tục di chuyển, đến khi Voldemort nói. "Ta nghĩ ở đây sẽ an toàn."

Nó mở mắt, thấy rằng bản thân đang ở trong căn lều. Xác của Snape không có ở đây, kể cả máu cũng không. Voldemort dõi theo tầm mắt nó và một tia nhìn hối hận lóe lên trong đôi mắt màu đỏ máu.

"Ta xin lỗi," hắn nói. "Harry, ta xin lỗi em."

Harry xoay người nhìn hắn, kinh ngạc, à không, là cảm giác choáng váng ập vào nó. Khi mọi chuyện đã rồi, khi tất cả Trường Sinh Linh Giá đều đã bị phá hủy, Voldemort cuối cùng cũng cảm thấy hối lỗi.

"Em 17 tuổi rồi," nó nói.

"Gần 18 rồi," Voldemort nói, ngón tay thon gầy của hắn chạm vào gò má nó.

Harry nuốt khan. "Sao chúng ta lại ở đây? Chúng ta cần phải tìm kiếm điều gì chứ?"

"Cách chấm dứt cuộc chiến này," Voldemort đáp. "Mà không có bất kì tổn thất nào nữa. Đó không phải điều em muốn sao?"

Harry gật đầu. "Em đã phá hủy chúng cả rồi," nó khó khăn nói ra.

"Chúng không còn quan trọng nữa," Voldemort đưa tay ôm lấy mặt Harry để khiến nó nhìn thẳng vào hắn. "Harry à, giờ đây chỉ có em khiến ta lo lắng thôi."

"Là anh đã nói cảm xúc của anh không có thật," Harry thì thầm.

Voldemort cúi xuống để trán hai người chạm vào nhau. "Có lẽ là ta nói dối đó."

Harry yếu ớt cười thầm. "Vậy giờ chúng ta chấm dứt cuộc chiến thế nào đây?"

"Ta có em rồi nên sẽ dễ dàng bàn bạc thôi. Vậy ta nên thương lượng với ai nhỉ?"

"Em nghĩ là Kingsley và cô McGonagall," nó nói. "Có lẽ Ron và Hermione sẽ có nhiều điều để nói lắm đây."

"Harry à," Voldemort im lặng một lúc rồi nói. "Em có chắc không? Ginny Weasley thì sao đây?"

Ginny. Tim Harry thắt lại, nhưng giờ nó có thể thấy rõ rằng cảm giác nó dành cho cô bé chỉ là một phút thoáng qua. Và cảm giác ấy có lẽ đã phai dần theo thời gian, hoặc có khi nó đã sẵn sàng từ bỏ rồi.

"Lúc trước mà thôi," Harry nói. "Giờ phút này... em không muốn nghĩ về ai cả, Voldemort à, em muốn anh."

Tầm mắt Voldemort lại đặt tại đôi môi nó, Harry khẽ nói, "chết tiệt thật," trước khi rướn người bắt lấy bờ môi của vị Chúa tể Hắc ám trước mắt. Voldemort giang tay ôm lấy nó, giữ nó thật chặt thật gần, và hắn đáp lại nụ hôn từ nó.

"Harry," hắn rên lên khi nụ hôn kết thúc vì thiếu dưỡng khí. "Chúng ta cần ngồi lại và quyết định xem nên làm gì trước khi đến chỗ mấy đứa bạn của em."

"Em muốn cuộc chiến kết thúc, không gây thêm tổn thất nào và em cũng muốn cả anh nữa," Harry nói.

"Đòi hỏi nhiều vậy sao em?" Voldemort khẽ nói, còn hôn nhẹ lên khóe môi của nó.

"Em đã mất đi quá nhiều rồi," Harry nói. "Em không muốn mất đi ai nữa, kể cả anh."

Voldemort ôm nó, đặt cằm lên vai Harry. "Ta cũng không muốn mất đi em," hắn tạm dừng. "Em sẽ lấy ta chứ, Harry?"

Harry cứng người. Thật bất ngờ làm sao.

"Tất nhiên em sẽ lấy anh rồi," nó nói.

"Vậy thì đó là điều chúng ta sẽ làm. Thương lượng một yêu cầu ngừng chiến và dùng khế ước hôn nhân giữa ta và em để kí kết. Việc đó sẽ giữ yên người từ cả hai phe."

"Voldemort..."

"Harry," Voldemort nhìn thẳng vào mắt nó. "Ta sẽ không làm hại bất kì ai. Ta hứa với em."

Harry gật đầu. Nó phải tin, nó muốn tin. Việc này phải thành công dù cho kế hoạch có mạo hiểm thế nào đi nữa. Nó cố tìm ra lỗ hổng nhưng không thể tìm ra bất cứ cái nào. Điều này cũng sẽ cho phép họ được ở bên nhau.

"Em muốn nói cho họ biết sự thật," nó nói. "Cho Ron và Hermione biết. Em không... em không muốn họ nghĩ việc này đi ngược với mong muốn của em."

"Có lẽ chúng sẽ nghĩ ta đã khống chế em."

"Tại sao chứ?" Harry nhún vai. "Em không còn là Trường Sinh Linh Giá của anh nữa. Sao lại cưới em mà không giết em cho rồi?"

Ánh mắt Voldemort như rực cháy. "Em có nghĩ chúng thực sự tin vậy sao?"

"Hermione sẽ tin," Harry nói. "Cô ấy thông minh lắm, anh biết mà."

Một nụ cười nhỏ nở trên môi Voldemort. "Ta nhớ chứ."

"Em yêu anh," Harry nói.

Voldemort hôn nó lần nữa. Harry dựa sát vào hắn tựa như cả đời nó đều phụ thuộc vào hắn vậy, và có lẽ đúng như vậy thật. Có lẽ mục đích của tất cả những việc này là để dẫn nó đi tới bước đường này, đưa nó đến vòng tay của người đàn ông trước mắt, nơi nó thực sự thuộc về. Có lẽ Voldemort cũng không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo con đường đã định và dẫn hắn chạm tới khoảnh khắc này.

Nó cười rộ lên giữa những nụ hôn. "Chúng ta đã định sẽ thuộc về nhau," nó nói.

Voldemort cười lại. "Ta không phản đối gì đâu."

Và Harry cũng vậy.

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com