Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Sau khi Dream trở về thì các thành viên 127 ở lại ăn mừng thêm một lúc nữa rồi cũng từ từ ra về. Jaehyun lấy lý do về nhà cùng bố mẹ để không trở về KTX nữa. Anh mau chóng xuống hầm gửi xe, chắc Renjun cũng đợi phải 30 phút mất rồi. Anh từ ngoài ngó vào thì thấy cậu đang nằm dài ở ghế sau ngủ ngon lành luôn rồi. Anh không nỡ làm cậu thức giấc nhưng vẫn buộc phải vào trong.

Tiếng động mở xe làm cậu thức giấc, cậu nhìn thấy anh liền mừng rỡ nói: "Anh đến rồi"

"Ừ, mọi người ăn mừng hơi muộn. Em chờ lâu lắm đúng không?" anh quay sang sau xoa xoa đầu cậu.

"Không mệt tí nào, em ngủ ngon ơ à. Anh mới là người mệt hơn ý chứ" cậu vui vẻ đáp.

"Ừm! Thắt dây an toàn vào nhé, giờ chúng ta đi luôn" anh nói xong lấy một chai nước tăng lực ở trong ra tu một ngụm hết luôn.

"Sao thế? Sao anh phải uống? Anh mệt à?" cậu lo lắng cho anh hỏi.

"Không sao, để tỉnh táo hơn tí thôi" anh trấn an cậu. "Mau thắt dây an toàn vào đi" anh lại lần nữa nhắc nhở cậu nhưng rồi lại quay sang giúp cậu luôn.

Trên đường đi hai người nói chút chuyện phiếm về concert. Chưa nói được mấy thì họ đã đến khách sạn Diagon Alley. Họ nhanh chóng gửi xe rồi lên căn phòng quen thuộc. Vì đã muộn và anh chắc chắn sẽ mệt nên họ quyết định đến đây.

Anh mở cửa phòng rồi nắm tay cậu đi vào.

"Nó vẫn vậy thôi, anh không chuẩn bị được gì thêm"

"Anh bận thế thì được ở bên anh như này là tốt lắm rồi" cậu lắc đầu nói. Khi đã vào trong, cậu lập tức rời anh rồi hai tay giơ thẳng lên không trung.

"Em làm gì thế?" anh ngạc nhiên nhìn cậu hỏi.

"Em đang nhận phạt" cậu cúi xuống nói.

"Là sao? Em làm gì mà bị phạt" anh mệt mỏi ngồi xuống giường, tuy anh không muốn phạt nhưng nhìn cậu thế này có chút đáng yêu.

"Hôm trước là em sai hoàn toàn, nên nay em tự chịu phạt" môi cậu còn cong cong lên nói.

Anh nhịn không nổi mà bật cười. Nhìn thấy anh cười vui vẻ như thế thì cậu cũng có chút thành công rồi. Anh lại đứng lên kéo hai tay cậu xuống.

"Thôi, ai bắt em làm thế, mỏi lắm đó" anh ôm lấy cậu vào lòng nói. "Đáng yêu chết mất. Chờ anh đi tắm trước rồi vào hỏi tội em sau. Nay ra đầy mồ hôi nhưng chưa tắm nè. Hôi lắm!"

"Không hôi tí nào" cậu lắc đầu nguầy nguậy, rồi nhún lên quàng vai qua cổ anh hôn nồng nhiệt. Anh cũng theo thói quen ôm lấy eo cậu. Khi cả hai rời nhau họ cùng cọ cọ mũi rồi mỉm cười. Dù thế nào anh vẫn phải đi tắm trước đã.

"Em có muốn tắm cùng anh không?" anh thì thầm hỏi.

"Em tắm rồi, lạnh lắm không muốn tắm nhiều" cậu xấu hổ từ chối, dù sao cậu vẫn còn thấy ngại lắm.

"Được rồi, thế đợi anh chút nhé!" anh mỉm cười rồi đi vào nhà tắm.

Renjun quay lại ngồi trên giường, chân đung đưa vui vẻ đợi anh. Cậu lấy điện thoại phát mấy bài nhạc lãng mạn một chút. Sau đó tiện tay lấy một gấu bông moomin ôm vào người. Nghe được mấy bài hát thì anh cũng đi ra, anh quấn một chiếc khăn tắm ở dưới, lộ ra nguyên phần ngực và bụng rắn chắc. Quả này đúng là chí mạng mà!

"Anh không mặc tử tế vào đã. Không thấy lạnh à?" cậu xấu hổ lầm bầm trong miệng.

"Anh không mang theo quần áo vào trong. Sao nào có gì em phải ngại?" anh bật cười. Sau đó anh tiến tới giá treo lấy một bộ để sẵn ở đó mặc vào.

"Chuyện hôm trước...." cậu định nói với anh về chuyện ở quán Jinwoo.

"Để sau được không? Giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi" anh lập tức ngắt lời cậu, anh xoa xoa đầu cậu rồi nằm lại xuống giường. Anh vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh để ra hiệu cho cậu nằm vào.

Renjun thấy thế cũng ngoan ngoãn lại nằm. Anh quay sang ôm cậu vào lòng.

"Anh mệt lắm phải không?" cậu ngước lên hỏi anh, anh không trả lời mà chỉ gật đầu rồi cò cọ đầu lên tóc cậu. "Vậy thì anh mau ngủ đi nhé" cậu gục đầu vào anh rồi nhắm mắt lại ngủ.

----oOo----

Sáng hôm sau Renjun tỉnh dậy trước. Hiếm lắm mới có dịp cậu dậy trước anh như thế này. Cậu chống tay xuống gối rồi ngắm nhìn anh. Có lẽ tối qua mệt mỏi quá nên anh mới ngủ say thế này. Như này mãi cũng mỏi, cậu liền nằm xuống ngắm. Được một lúc nữa thì quyết định rời khỏi giường. Cậu cẩn thận nhổm người dậy, lật chăn lên, không muốn anh bị đánh thức. Nhưng vừa quay lưng lại thì bị anh cầm lấy khuỷ tay kéo xuống giường. Cậu bị anh ôm từ sau rồi anh ghì chặt cậu vào mình.

"Định đi đâu nào?" giọng anh vẫn còn có chút ngái ngủ.

"Thì đi đánh răng rửa mặt chứ sao" cậu nhanh chóng đáp.

"Nằm thêm chút nữa với anh đi" anh thì thầm vào tai cậu.

"Thôi, anh cứ nằm tiếp đi, em đi trước" cậu định dậy thêm lần nữa, nhưng anh ở sau vẫn ôm chặt không cho cậu ra. Cậu càng giẫy dụa thì anh càng siết chặt thêm. "Nào buông em ra" cậu đập nhẹ tay vào anh.

"Được rồi, chúng ta cùng vào nhé" anh nói xong cũng đứng dậy, không chỉ thế còn ôm cậu vào nhà tắm cùng. Tiếng hai người vui đùa trong đó vọng rõ ra cả ngoài.

Renjun cầm lấy điện thoại lướt lướt rồi hỏi: "Anh muốn ăn gì nào? Giờ thì ăn trưa luôn được rồi"

"Ăn em" anh tiến đến cầm lấy điện thoại của cậu vất xuống bàn.

"Nào, em nghiêm túc đó" cậu định lấy lại điện thoại nhưng bị anh cản lại.

"Sao em lại nghĩ anh không nghiêm túc chứ?" anh lại tiến lên ôm lấy eo cậu rồi cuối xuống hôn lên cổ cậu. Dường như nhớ ra gì đó, cậu đẩy anh ra rồi nhướn lên ngó ngó cổ anh.

"May quá không có gì cả" cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Gì chứ?" anh ngạc nhiên hỏi.

"Thì hôm trước em để lại một vết ở đây nè" cậu chỉ chỉ vào cổ của mình. "Xin lỗi anh nhé"

Anh "à" lên hiểu ra. "Anh phải bôi đủ thứ đó" anh cốc vào đầu cậu.

"Sao anh không cản em?" cậu xấu hổ hỏi. "Người ta say thì biết gì?"

"Cản không nổi" anh lắc đầu rồi còn bĩu môi. Cậu đánh anh mấy cái rồi quay người lại dỗi. Anh lại ôm cậu từ sau rồi thì thầm.

"Giờ em lại thành người giận rồi ư?" anh thắc mắc, anh mới là người bị hại chứ. Cậu cũng biết rằng mình sai trước nên quay đầu lại, nắm lấy tay anh lay lay.

"Em xin lỗi! Anh kể em nghe coi hôm đó xảy ra chuyện gì được không? Em chỉ nhớ được đến đoạn anh tới đón thôi"

"Cũng không có gì, anh chỉ lái xe đưa em đến căn hộ. Sau đó em không chịu yên phận gì cả" anh nhướn mày nhìn về phía cậu. "Em bắt đầu đòi hôn anh, rồi không chịu để anh giúp lau người..."

"Rồi anh có thể dừng tại đây" cậu lấy tay bịt miệng anh lại.

"Được, anh không nói nữa" anh gỡ tay cậu xuống. "Anh chỉ là không nghĩ em say thì có thể táo bạo như thế thôi..." anh bật cười.

"Hôm đó nào em mà biết sẽ say như thế thì có kề dao vào cổ em cũng không uống" cậu phụng phịu.

"Em luôn dặn anh đừng uống nhiều rượu nhưng chính em lại say quên lối về thế đấy"

"Thực sự thì cái rượu gạo đó nó ngọt lắm, em tưởng nó nhẹ nên mới uống hết một bát" cậu thành thật.

"Cái gì em không biết thì nên cẩn thận. Lại còn ở một mình với người không thân thiết như thế nữa. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?" anh nghiêm túc nói.

"Anh Jinwoo sẽ không..." cậu dừng lại, cúi đầu xuống. Thật tình, cậu cũng chỉ mới gặp lại anh Jinwoo, cũng không hẳn là hiểu hết được con người anh ấy.

"Em cũng không chắc chắn được kìa" anh cười khẩy rồi lấy ngón tay trỏ nâng cằm cậu lên. "Sao em không kể chủ quán đó là cậu ta?"

"Em không có ý giấu anh đâu" cậu xua xua tay.

"Thế à?" anh thốt ra nhẹ nhàng như không. "Sao anh gọi còn định không nghe máy?" 

"Em không muốn anh đêm hôm còn phải vì em mà vất vả"

"Vất vả thật, bị em hành cho cả đêm" anh ám muội nói.

"Rồi, anh muốn ăn trưa không? Hay để em ăn một mình, em đói lắm rồi" cậu nhanh chóng đổi chủ đề.

"Thôi, tha cho em đó" anh đánh rối mái tóc cậu lên. "Em thích ăn gì thì chọn đi, anh theo em"

Cậu bĩu môi, vươn tay với chiếc điện thoại ở bàn. Lại xem một lượt để chọn món. Chọn đi chọn lại, cậu quyết định ăn tokbokki, anh chỉ biết lắc đầu. Cậu cũng gọi thêm hai ly nước chanh nữa.

"Anh thích không?" cậu hí hửng hỏi lại anh.

"Không" anh chán nản lắc đầu.

"Thế anh thích gì nào, sao em hỏi mà anh không nói" cậu giận dỗi ngồi hẳn lên lay lay anh.

"Anh bảo rồi, anh chỉ muốn ăn em thôi" anh khúc khích cười trả lời cậu.

"Anh có chút liêm sỉ nào không vậy?" cậu ngượng đến nỗi không chịu được mà lay lay anh mạnh thêm. Anh cũng chỉ biết cười khổ thêm.

Cuối cùng hôm đó anh cũng chẳng thể nào "ăn" cậu được. Đến chiều cậu cũng phải trả anh về cho công ty.

----oOo-----

Hôm sau Jaehyun phải sang Nhật để chuẩn bị tiếp cho chuỗi concert bên đó. Còn Renjun thì vẫn đến công ty chuẩn bị nốt những lịch trình cần thiết trước Tết nguyên đán.

"Không phải anh bảo dẫn em đến quán mì gì đó à?" Chenle đến ngồi cạnh Renjun, họ đang ở phòng tập.

"Ờ... thì để qua Tết nhé" cậu ngập ngừng. Do anh Jinwoo cũng chẳng trả lời lại nên cậu có chút ngại. Có khi nào hôm đó cậu phá quá nên anh ghét không muốn đáp lại luôn không?

"Anh về không?" Chenle hỏi, cậu mở tròn xoe mắt không hiểu gì. "Về Trung chứ đâu nữa" Chenle bĩu môi nói.

"À... chắc không. Bố mẹ anh sẽ qua đây"

"Đầu tháng em sẽ bay về Thượng Hải, nhưng trước đó cũng sẽ tổ chức cho Jisung một bữa tiệc nhỏ trước" Chenle hào hứng kể. "Anh không được kể cho cậu ấy nghe đâu nha"

"Ái chà, Lạc Lạc giỏi ghê ha" cậu có chút bất ngờ gật gù.

"Có cần các anh giúp không?" Renjun hỏi lại.

"Không nhe, một mình em đây là đủ" Chenle vỗ ngực đảm bảo.

"Về thôi, hôm nay chúng ta được về sớm rồi" Jeno chạy đến nói cùng mọi người.

"Ồ... hiếm khi à nha" Chenle vui vẻ đi lấy đồ để ra về.

"Các cậu về trước đi nhé, tớ ra ngoài có chút việc tí" Renjun lấy balo rồi nói lại.

"Anh đi chơi hả, cho em đi với" Jisung chạy đến.

Renjun thấy đang yêu quá liền cười xoa đầu nhưng ngay lập tức tắt nụ cười rồi giả vờ nghiêm nghị "Không được". Jisung nghe xong liền xịu xuống.

Sau khi tạm biệt mọi người Renjun đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ Trung. Cậu mới tìm được trên mạng quán này nên nay cũng đến thử. Cậu đến mua một nùi dây kết đỏ về, sau đó lại đến một hiệu vàng nhận lấy một cục vàng nhỏ được nạm thành hình con trâu. Cậu vui vẻ thanh toán rồi đi về lại KTX.

Renjun ngồi trên giường mở video trên mạng loay hoay với đống dây dợ trong tay. Jaemin đứng cạnh giường nhíu mày nhìn theo.

"Ở ngoài không bán sẵn à?" Jaemin lấy tay nghịch mấy sợi dây đỏ trên giường. Renjun thấy thế liền đập vào tay cậu một cái.

"Rối hết bây giờ. Tất nhiên có bán, nhưng đang rảnh nên tớ muốn tự làm" cậu lại mỉm cười hạnh phúc, mắt vừa liếc màn hình điện thoại vừa nhìn xuống đống dây.

"Chịu! Không hiểu nổi" Jaemin lắc đầu.

"Ai bắt cậu hiểu" Renjun liếc nhìn Jaemin. "Nhưng tớ cần cậu chuyển nó đến cho anh ấy đấy nhé"

"Sao cậu không tự đưa?" Jaemin cau mày. "Của hai người yêu nhau tớ được lợi gì chứ?"

"Bạn tốt à, tớ muốn tặng anh ấy đúng mùng 1 nên mới nhờ cậu đó" Renjun nhẹ nhàng nói với Jaemin.

"Cậu cũng có thể hẹn anh ấy ra gặp mà, nhà anh ấy cũng ở Seoul này thôi" Jaemin đáp.

"Không được. Mùng 1 bố mẹ tớ sẽ qua đây và tớ phải đến Ansan cùng họ mất rồi. Hôm đó anh ấy cũng bay về sớm từ Nhật, cần được nghỉ ngơi nên tớ không thể làm phiền được" Renjun giải thích. "Giúp đi mà" cậu năn nỉ thêm. Như thế này Jaemin chỉ có nước đồng ý chứ biết làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com