4. Bài kiểm tra và giả thuyết
Những tuần tiếp theo là một cực hình với Soobin. Yeonjun không chỉ thường xuyên ghé vào cửa hàng - nếu không muốn nói là nhiều hơn bình thường - mà còn cố gắng bắt chuyện với cậu. Thật sự như tra tấn vậy. Tất nhiên là Soobin yêu thích từng giây phút chuyện này xảy ra, rồi ghét bỏ chính mình vì đã tận hưởng nó.
Ban đầu chỉ là đôi ba câu tán gẫu vô thưởng vô phạt. Yeonjun hỏi cậu học trường nào, năm mấy, đang theo ngành gì (đại học ở đây, năm nhất, và cậu vẫn chưa chọn được ngành, trước sự thất vọng của bố mẹ cậu). Yeonjun học cùng trường với cậu nhưng trên Soobin một năm, đang học về quản lí tài chính. Nhưng rồi Yeonjun muốn biết nhiều hơn nữa. Yeonjun lúc nào cũng hỏi rất nhiều, và Soobin tự hỏi liệu anh có nhận ra Soobin chưa bao giờ hỏi lại anh bất kì thứ gì không. Không phải là cậu không muốn, nhưng cậu sợ rằng một khi cậu biết nhiều hơn thì thứ tình cảm này - cơn cảm nắng này - sẽ không bao giờ biến mất. Cậu đã biết quá nhiều, lún quá sâu rồi. Cậu ước sao mình có thể quên đi cái cách đôi mắt Yeonjun nhắm chặt lại khi anh bật cười, nhưng lại thấy nó xuất hiện trong những cơn mơ hàng đêm. Cậu cũng ghét cảm giác thỏa mãn khi cậu là người khiến cho Yeonjun mỉm cười. Chính cậu. Là Soobin. Mà không phải ai khác.
Nhưng sau mỗi khoảnh khắc vui vẻ ngập nắng đó, sau mỗi lần Yeonjun trả tiền cho đơn hàng của mình, Soobin lại được nhắc nhở rằng cậu sẽ luôn là người bán hoa, không bao giờ là người được nhận chúng.
Như thể được triệu hồi, Yeonjun đẩy cửa bước vào. Anh nhìn quanh cửa hàng và khi nhận ra bên trong không có ai, anh liền ngồi xuống một trong số những chiếc bàn tròn nho nhỏ ở đó. Một chiếc bàn cho hai người. Soobin không hiểu một cửa hàng hoa thì cần có bàn làm gì, nhưng chỉ đến lúc Yeonjun vẫy tay ý bảo cậu ra ngồi với anh thì cậu mới thấy tức giận.
"Họ bóc lột sức lao động của em quá. Lúc nào cũng thấy em ở đây hết," Yeonjun nhận xét.
"Anh cũng vậy mà."
"Ừ, anh, ưm, có nhiều nhu cầu về hoa lắm," Soobin để ý thấy Yeonjun vừa nói vừa chơi đùa với hai tay của mình. "Dù sao thì," Yeonjun nhanh chóng thay đổi chủ đề, hành động này không thoát khỏi sự chú ý của Soobin, "em có biết Harry Potter không?"
Soobin suýt thì nhăn mày. Tất nhiên là cậu biết Harry Potter rồi. Có ai lại không biết chứ? Cậu bảo vậy với Yeonjun.
Yeonjun bắt đầu nói chuyện, nhưng đầu óc Soobin vẫn mải nghĩ đến sự thay đổi đột ngột về chủ đề. Chẳng lẽ ở bên cậu không thoải mái đến mức Yeonjun còn không thèm muốn nói về những mối quan hệ của anh với cậu? Đáng lẽ ra Soobin nên cảm thấy nhẹ người; dù sao thì chưa chắc cậu có thể chịu được việc ngồi nghe Yeonjun say mê đắm đuối kể về người khác. Kể cả thế thì cậu vẫn thấy buồn, và ước rằng giá như Yeonjun có thể tin tưởng mà nói cho cậu nghe về vấn đề đó. Quả là một mong ước vô lí khi họ chẳng qua chỉ là người lạ hơi thân, nhưng cậu thì lại muốn biết tất cả mọi thứ về người con trai đang ngồi trước mặt cậu đây, kể cả những khía cạnh cậu không muốn nghe.
Yeonjun nhìn Soobin đầy mong chờ. "Em xin lỗi. Anh nói gì cơ ạ?" Soobin hỏi.
Yeonjun bật cười, ngả đầu ra sau một chút. "Anh bảo là, anh đang tò mò không biết nhà Hogwarts của em là gì. Em thấy đấy, anh đang có một giả thuyết về mối liên hệ giữa nghề nghiệp và phân loại nhà Hogwarts, và anh cần em để chứng thực xem liệu nó có đúng hay không."
Soobin phải cố hết sức để ngăn mình không mở miệng cười. Đây không còn đơn giản chỉ là qua lại xã giao nữa mà có thể dẫn đến một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Một cuộc trò chuyện đúng nghĩa! Cậu suy nghĩ về câu trả lời của mình để nó phải thật hoàn hảo. Cậu muốn câu trả lời này mở ra một cánh cửa dẫn đến nhiều cuộc trò chuyện hơn, chứ không phải đóng sầm cửa lại vào mặt cậu.
"Ừm, em nghĩ nó khá là phức tạp. Sâu bên trong em khá chắc mình là một Hufflepuff. Nhưng em muốn trở thành một Gryffindor."
"Muốn là một Gryffindor - kiểu như em mong được coi là một người như vậy hay em khao khát sở hữu những nét đặc điểm của một người thuộc nhà Gryffindor?"
"Em nghĩ là cả hai. Em chỉ không biết em có làm được không bởi vì bản thân em không phải một người dũng cảm. Em ước rằng mình là kiểu người có thể can đảm theo đuổi thứ mà mình mong muốn." Khi nói câu này Soobin nhìn khắp mọi nơi ngoại trừ Yeonjun.
"Vậy là đến em cũng không chắc chắn?"
"Em đoán là không."
"Em biết không, em có thể thử làm mấy bài đánh giá trên mạng."
Soobin thở dài, "Em đã thử bài đánh giá chính thức rồi, nhưng nó cũng không hữu ích cho lắm."
Yeonjun lắc đầu. "Ý anh không phải vậy. Em có biết MBTI không?" Cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt của Soobin là đủ để hiểu cậu không biết về nó. "Đó là một bài kiểm tra tính cách khá là chi tiết. Có thể nó sẽ giúp em tìm ra nhà của mình đấy."
Soobin nhìn ra bên ngoài để chắc chắn rằng không có vị khách tương lai nào đang trên đường đến đây. "Được rồi, để em thử." Trong lúc nhập vào điện thoại trang web Yeonjun bảo cậu, cậu liền hỏi, "Còn anh thì sao? Ý em là anh thuộc nhà nào."
"Slytherin," anh nhe răng cười.
Soobin khó có thể tin được điều Yeonjun vừa nói. Bạn thân của cậu, Beomgyu, cũng là một Slytherin, nhưng hắn chẳng giống Yeonjun tí tẹo nào. Thành thật mà nói thì hắn xấu tính hơn nhiều.
Một khi đã tìm được đường đến trang web trên điện thoại của mình, Soobin bắt đầu làm bài test. Yeonjun nói đúng - bài đánh giá này rất chi tiết. Trong lúc cậu trả lời bài test thì Yeonjun đi loanh quanh cửa hàng. Soobin ngẩng đầu nhìn thì thấy Yeonjun đang mỉm cười với chiếc điện thoại của anh. Mọi hy vọng mong manh trong cậu lại một nữa bị dập tắt.
"Isfip? Chẳng có nghĩa gì cả," Soobin nói một khi đã có kết quả. Soobin giật nảy mình khi nghe thấy tiếng cười khùng khục phát ra từ Yeonjun.
Yeonjun cười nhiều đến nỗi phải mất lấy lần anh mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh. "Đó không phải một từ đâu! Là những chữ cái đó! Nó là ISFP."
Soobin cảm thấy hai bên má mình nóng bừng. "Nó có nghĩa là gì ạ?"
"Mỗi chữ viết tắt cho một thứ gì đó, nhưng anh không nhớ rõ lắm. Với mỗi chữ cái có hai lựa chọn khác nhau. Anh là ENFP."
"Vậy chúng ta là những cậu bạn FP rồi!" Soobin buột miệng thốt ra, và ngay lập tức ước gì mình đừng làm vậy. May mắn thay, Yeonjun có vẻ thích điều cậu vừa nói.
Yeonjun cầm lấy chiếc ghế và kéo nó về phía bên bàn Soobin đang ngồi để họ có thể cùng nhau đọc xem kết quả của cậu có ý nghĩa gì. Soobin cố không nghĩ nhiều về việc đây là khoảng cách gần nhất hai người từng ở bên nhau từ trước tới giờ. Tất nhiên là càng cố không nghĩ gì thì cậu lại càng nhận thức được nó rõ hơn. Cả hai đưa ra bình luận đây đó trong lúc đọc, nhưng lại hoàn toàn im lặng khi đọc đến phần quan hệ tình cảm.
"Thám hiểm gia? Nghe khá là Gryffindor với em," Soobin kết luận.
"Có lẽ em dũng cảm hơn em nghĩ đấy."
Tiếng chuông reo lên, và hai chàng trai đều giật mình khi một vị khách bước qua cánh cửa. Soobin chạy về đằng sau quầy thu ngân. Trước khi Yeonjun rục rịch rời đi, cậu lớn tiếng hỏi, "Thế em có đúng với giả thuyết của anh không?"
"Giả thuyết gì cơ?" Yeonjun hỏi lại, nét bối rối hiện rõ trên mặt. Lần đầu tiên anh rời khỏi cửa hàng mà không hề mua một bông hoa nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com