Chương 7: Ngày lễ tình nhân trong thế giới của War
Từ đêm đó, nhịp sống buổi sáng và buổi tối của War đã trở lại theo một nhịp điệu quen thuộc. Sáng Yin sẽ gõ cửa phòng anh và họ sẽ cùng nhau ra ngoài. Tối đến, họ sẽ về gần như cùng lúc, Yin đưa War về rồi mới về phòng riêng của mình - chỉ cách nhau một bức tường.
Một tuần trôi qua như thế, và trước khi War kịp nhận ra thì ngày lễ tình nhân đã đến.
Yin muốn tự mình lên kế hoạch cho mọi thứ - War có thể nhận ra điều đó. Cách cậu ấy khéo léo gợi ý, cách mắt cậu ấy sáng lên mỗi khi họ đi ngang qua một nhà hàng sang trọng hay một cửa hàng hoa. Nhưng thay vì nắm quyền kiểm soát hoàn toàn, Yin lại làm anh bất ngờ.
"Hôm nay chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn," Yin đã nói như vậy vào sáng hôm đó, uể oải dựa vào khung cửa phòng War với một nụ cười toe toét. "Bất cứ điều gì cậu thích."
War do dự. Bất cứ điều gì?
Anh không giống Yin, người dường như luôn biết những nơi tốt nhất để đến, những điều thời thượng nhất để làm. War là một người thích ở nhà, ý tưởng về một ngày hoàn hảo của anh rất đơn giản - quán cà phê sách, rạp chiếu phim, bảo tàng, và một khoảnh khắc yên tĩnh ngắm hoàng hôn. Liệu Yin có thích điều đó không?
Tuy nhiên, Yin đã nói rằng đó là quyết định của anh. Vậy nên War hít một hơi thật sâu và nói với cậu ấy về ý tưởng của mình.
***
Quán cà phê sách
Điểm dừng chân đầu tiên của họ là một quán cà phê sách nhỏ yên tĩnh ẩn mình trong một con hẻm, nơi War thường đến một mình. Nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong khi họ nhâm nhi tách cà phê ấm áp, bao quanh bởi mùi hương dễ chịu của những trang sách cũ.
Yin lật giở một cuốn sách ngẫu nhiên, rồi liếc nhìn War qua đầu trang. "Cậu thường đến đây, phải không?"
War gật đầu, liếc nhìn cuốn sách trên tay Yin. "Cuốn này hay đấy. Bí ẩn, pha chút tâm lý."
"Hừm..." Yin nhếch mép. "Nếu tôi nói tôi không đọc sách thì cậu vẫn thích tôi chứ?"
War đảo mắt nhưng vẫn mỉm cười. "Không sao. Dù sao thì tôi cũng thích cậu."
Yin chớp mắt, môi hơi hé mở. Rồi, từ từ, một nụ cười nở trên môi Yin. "Nói lại xem?"
War quay đi, giả vờ nhấp một ngụm cà phê. "Tôi bảo cậu nên đọc sách nhiều hơn."
Yin cười. "Nói dối."
***
Xem phim
Cuối cùng họ xem một bộ phim cũ trong một rạp chiếu phim nhỏ, gần như không có ai ngoài 2 người. Bộ phim mà War yêu thích - sâu sắc, chậm rãi và đầy chất thơ. Xem được nửa phim, anh liếc nhìn Yin, nghĩ rằng sẽ thấy cậu ấy buồn chán.
Nhưng Yin hoàn toàn tập trung, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay đặt lên môi.
War thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cuối cùng cậu ấy cũng không bận tâm đến chuyện này.
Đến một cảnh xúc động, Yin đột nhiên nghiêng người tới và thì thầm, "Cậu đang khóc."
War cứng người. "Không, tôi không khóc."
Yin cười khúc khích. "Mắt cậu nói khác."
"Im lặng và xem đi."
"Được rồi, được rồi." Nhưng Yin đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy tay War, siết chặt một cái rồi buông ra.
Tim War thắt lại.
***
Tham quan Bảo tàng
Tiếp theo, họ đi bộ qua một bảo tàng nghệ thuật, lướt qua các hiện vật trong sự im lặng dễ chịu.
Đột nhiên, War dừng lại trước một tác phẩm điêu khắc tinh xảo với hình ảnh hai bàn tay vươn ra nhưng không chạm vào nhau.
"Tôi thích tác phẩm này," War lẩm bẩm.
"Tại sao?"
War do dự, rồi khẽ nói, "Trông giống như khao khát."
Yin ngắm nghía tác phẩm, rồi liếc nhìn War. "Đúng vậy."
Anh không nói gì thêm, nhưng khi họ đi tiếp, War thề rằng Yin đã bước lại gần anh hơn một chút.
***
Ngắm Hoàng Hôn
Khi ngày sắp tàn, họ ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn bầu trời chuyển sang màu cam và hồng, trời mát mẻ với những làn gió nhẹ thoảng qua.
War lẽ ra phải thấy hài lòng. Suy cho cùng, đây cũng là một ngày hoàn hảo. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, nỗi lo lắng len lỏi trong lồng ngực anh.
Liệu Yin có thực sự tận hưởng ngày hôm nay không?
Mọi thứ họ làm đều là những điều War thích, những điều War cảm thấy thoải mái. Nhưng còn Yin thì sao? Cậu ấy có thực sự vui không? Hay cậy ấy chỉ đang tỏ thái độ lịch sự thôi?
War cắn môi, liếc nhìn Yin, người đang ngồi bên cạnh mình với 2 chân duỗi thẳng, tay đặt sau lưng, nhìn chằm chằm về phía chân trời.
War do dự trước khi hỏi, "Hôm nay... có ổn không?"
Yin quay sang anh, mắt lấp lánh. "Hả?"
"Ý tôi là..." War hơi bồn chồn. "Tôi biết hôm nay không có gì thú vị. Không có bữa tối sang trọng hay bất ngờ lớn lao gì. Chỉ là... những thứ tôi thích. Tôi-"
"War," Yin ngắt lời, mỉm cười nhẹ. "Tôi đã không nói 'bất cứ điều gì cậu muốn' nếu tôi không thực sự muốn."
War nuốt nước bọt. "Nhưng-"
"Tôi thích hôm nay." Yin nghiêng người lại gần, giọng nhỏ hơn. "Bởi vì đó là anh."
War cảm thấy hơi thở dồn dập.
Yin nhìn anh, chờ đợi. Rồi, trêu chọc, Yin nói thêm, "Hơn nữa, anh vẫn còn nợ em một điều."
War chớp mắt. "Cái gì?"
Yin cười toe toét. "Một nụ hôn Valentine."
Mặt War đỏ bừng.
Yin cười, và khi mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống đường chân trời, War không khỏi nghĩ - có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cuối cùng anh cũng không phải lo lắng nhiều đến vậy.
Bầu trời rực rỡ sắc cam đậm và tím nhạt khi mặt trời lặn xuống đường chân trời. War vẫn yên lặng, tim đập thình thịch - không phải vì hồi hộp, mà là vì anh lặng lẽ nhận ra khoảnh khắc này chính là điều anh hằng mong ước mà không hề hay biết.
Bên cạnh anh, Yin khẽ nhích người, những ngón tay cậu ấy từ từ tiến về phía tay War. Hơi ấm từ làn da Yin ban đầu chỉ chạm nhẹ vào tay War, ngập ngừng như đang thăm dò. Rồi, bàn tay Yin bao trọn lấy tay War.
War cứng người lại trong giây lát, có hơi ngạc nhiên nhưng anh không rụt tay lại. Anh không muốn.
Tay họ vẫn đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào nhau, những ngón tay đan nhẹ nhàng. Họ ngồi đó trong im lặng, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào xa xa và tiếng lá xào xạc thỉnh thoảng trong gió. Thế giới xung quanh họ mờ dần, chỉ còn lại tiếng thở, hơi ấm từ bàn tay họ, và không lời nào nói ra.-Cuối cùng, chúng ta cũng đã đến được đây.
Không hề hoành tráng hay kịch tính. Chỉ có họ, hai tâm hồn đã xoay quanh nhau bao năm, cuối cùng cũng được tĩnh lặng.
War thở ra một hơi, cảm thấy một cảm giác bình yên lạ lùng len lỏi trong lồng ngực. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, giờ đây phủ một lớp bóng tối nhung, vầng trăng khuyết sáng rực phía trên, dần dần được bao quanh bởi những vì sao rải rác.
Thật đẹp.
Anh không thể ngừng mỉm cười. Anh chưa bao giờ nghĩ mình từng cười nhiều đến thế trong đời. Khi liếc nhìn Yin, anh thấy nét mặt cậu ấy phản chiếu cùng một biểu cảm - thanh thản, mãn nguyện, hạnh phúc.
Cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, War định đứng dậy thì tay Yin đột nhiên siết chặt lấy tay anh, khiến anh dừng lại.
War quay lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt. "Em ổn không?"
Yin trông có vẻ do dự, gần như yếu đuối. Vẻ tự tin thường ngày của cậu ấy đã tan vỡ một chút, thay vào đó là một thứ gì đó sâu sắc hơn - sự bất an, khao khát.
"War..." Giọng Yin nhẹ nhàng, cẩn thận.
"Ừ?"
Yin thở ra, rồi, với một chút do dự, hỏi, "Anh có phiền nếu em hôn anh ngay bây giờ không?"
Tim War gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. "Hả?"
"Hay là-" Yin vội vàng rút lại, bối rối. "Nhanh quá phải không? À, ừ, thôi kệ. Anh biết đấy, em có thể đợi. Ừm, em-"
Câu nói dừng lại giữa chừng khi War cúi xuống và hôn nhẹ lên môi Yin.
Cả thế giới như ngừng lại.
Yin mở to mắt, môi hơi hé mở vì ngạc nhiên.
"Vậy được chưa?" War hỏi, giọng gần như thì thầm.
Yin nuốt nước bọt. "War... anh chắc chứ?"
War bồn chồn, tránh ánh mắt cậu. "Năm giây nữa là anh bỏ chạy đó, nên tốt hơn là em-"
Yin không để anh nói hết câu. Bằng một động tác nhanh nhẹn nhưng nhẹ nhàng, Yin ôm lấy má War và kéo anh vào một nụ hôn.
Chậm rãi, thong thả, như thể Yin sợ War sẽ biến mất nếu không cẩn thận. War, thiếu kinh nghiệm và hơi vụng về, làm theo Yin, mặc dù có những khoảnh khắc môi họ chạm vào nhau một cách ngượng ngùng, xen lẫn những tiếng cười khúc khích khe khẽ.
Yin hơi lùi lại, trán họ tựa vào nhau khi cậu cười toe toét. "Anh đáng yêu quá."
"Im đi," War lẩm bẩm, mặt anh nóng bừng, nhưng anh không lùi lại.
Yin cười khúc khích trước khi hôn anh lần nữa, lần này nán lại lâu hơn một chút, tận hưởng từng giây. War cảm thấy tay mình theo bản năng nắm chặt áo khoác của Yin, giữ chặt - có lẽ là sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng không phải vậy.
Nó là thật. Yin ở đây, ấm áp và vững chắc. Môi cậu ấy mềm mại, cái chạm của Yin dịu dàng, và mỗi nụ cười và tiếng cười nhỏ nhoi xen lẫn chỉ khiến trái tim War thêm bồi hồi.
Đâu đó trong không gian tĩnh lặng, những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, những vì sao lấp lánh phía trên như những nhân chứng thầm lặng cho khoảnh khắc này.
Ngày lễ tình nhân, năm 2020. Đêm cuối cùng họ ngừng nhảy múa quanh cảm xúc của mình. Đêm mà họ là chính mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com