Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tae Tới Đây

"Tae?" Jimin thì thầm vào điện thoại trong khi đang khóa cửa lại. "Cậu có thể tới không?"

"Hyung, anh lại gọi nhầm số cho ai đấy hả? Hay là anh lại quên kéo khóa quần trong buổi hẹn hò giấu mặt?"

"Ơ không-"

Tiếng cười đột nhiên vang vọng từ đầu dây bên kia. "Đừng đi đâu cả - em sẽ có mặt ngay đây!"

Quào! Không ngờ đứa trẻ này lại rảnh đến vậy...

Jimin nhìn vết thương trong lòng bàn tay nơi những mảnh thủy tinh khẽ ánh lên dưới ánh đèn. Mình chắc chắn nhìn như một thằng hâm khi khóc huhu trước mặt anh ấy, lại còn mắc phải đống hỗn độn này nữa chứ. PARK JIMIN,TẠI SAO MÀY KHÔNG THỂ HÀNH ĐỘNG NHƯ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, CỨ TRỰC TIẾP NÓI LUÔN RA ĐI? Tại sao cứ làm rối tung mọi thứ nên thế này?

Mimi meo meo kêu, khệnh khạng tiến đến phía hộp giấy đặt ở góc phòng.

Tiếng gõ cửa ầm ầm cùng với âm thanh hết sức ầm ĩ. "Jimin, em đây! HÚ LÀ EM ĐÂY! MỞ CỬA CHO EM VỚI! JIMIN? JIMINIE? ANH CÓ Ở ĐÓ KHÔNG? MỞ CỬA CHO EM? JIMIN? HÚ HÚ-"

"Má ơi, Tae em trật tự ngay! Mọi người còn đang ngủ đấy!"

Taehyung thả người cái phịch xuống ghế.

"Sao em đến nhanh thế?"

"Em ở cách chỗ anh có hai tầng, nhớ chứ?"

"Oh." Jimin mỉm cười, tiến lại ngồi cùng cậu nhóc.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh ổn chứ?"

"Ừ..."

"Nói đi nói đi nói em biết ĐIIIIIIIIIII! Nếu anh muốn nói với ai đó, anh phải nói với bạn thân trước chứ!"

"Được rồi, ừm, anh đã kể với em về Min Yoongi rồi đúng không?

"Cái anh giai mà anh luôn trốn đấy hả? Bạn thân hồi trước của anh đúng không? Anh chàng nhỏ con tóc vàng hoe phải không?

"Đúng rồi đấy"

"Em làm bạn với anh ấy đấy. Đúng rồi, tên đó là rapper đó."

"Ờm, truyện thú vị đây." Jimin cố để bản thân luôn mỉm cười. "Mimi đã đột nhập vào căn hộ của Yoongi vì anh ta để cửa MỞ TOANG ra sau đó rời đi với Namjoon. Tất nhiên là anh đã đi bắt đồ ngớ ngẩn đó về và Yoongi về tới nhà, tìm thấy anh sau khi anh không may làm vỡ cái cốc. Nó vỡ nát bét ra và đương nhiên là anh không may đã ngã xuống..."

Taehyung chăm chú lắng nghe.

"... Tay anh chảy đầy máu... tất cả chỉ có mỗi câu 'cậu là ai' rồi anh bắt đầu bật khóc-"

"AWWWW JIMINIE KHÓC NHÈ CỦA EM," Taehyung ôm chặt lấy cậu bạn trước mặt, cẩn thận để Jimin tựa vào.

"...Anh ấy đã giúp anh băng bó nhưng tình huống lúc đó vô cùng XẤU HỔ NÊN ANH nhanh chóng đứng dậy rồi chuồn."

Hmm." Taehyung gõ nhẹ lên cằm. "Để em xem tay cho anh cái nào."

Jimin nhấc tay lên, để lộ vết thương và những vết bầm tím nhỏ chưa kịp băng bó.

"Wow~Sao anh không để anh ấy xử lí nốt? Nhìn có vẻ khủng khiếp phết đấy."

Một ánh mắt tóe lửa được gửi đến Taehyung.

"Được rồi, được rồi, em sẽ giúp mà. Nhưng mà...." Cậu nhóc chỉ tay về phía người lớn hơn. "Anh phải hứa sẽ xem 'Hàm cá mập' với 'Cướp biển Caribe' với em đấy. Không được càm ràm trong khi xem nữa."

"Nhưng mà-"

Taehyung đập nhẹ tay cậu khiến Jimin rụt lại vì đau. "Được rồi."

Sau mọi nỗ lực của Taehyung trong hàng giờ đồng hồ, cuối cùng mọi mảnh thủy tinh cũng được lấy hết ra bằng một chiếc nhíp nhỏ xinh cộng với tiếng la oai oái của Park Jimin. Họ chờ đợi 'Hàm cá mập' bắt đầu

"Em yêu bộ phim này kinh khủng," Taehyung cười khúc khích, ôm chặt bát bỏng ngô vào lòng.

"Rốt cuộc em đã xem tổng cộng bao lần rồi?"

"Có lẽ là..." Cậu nhóc suy ngẫm trong vòng vài giây. "...hai mươi lần chẳng hạn."

"Cái quễ gì vậy-" Jimin nhìn người đối diện với vẻ mặt không thể nào khủng khiếp hơn, "Sở thích xem phim của em thật kinh khủng! Anh chắc chắn phải dẫn em với Jungkookie đi xem một bộ phim thực sự  vào một ngày nào đó."

"Hay là xem vào hôm Kookie trở về đây! Nhá!"

"Ô kê!" Jimin mỉm cười. "Giờ thì trật tự xem phim đi ku."

"Oh hô hô hô"  Taehyung cười ngoác cả miệng, đập bộp phát vào vai Jimin. "Em tưởng anh không muốn xem chứ?"

"Im đê!"

"Vâng vâng" Cậu chàng tóc cam rúc vào ghế. "Ê hyung,"

"Giề?"

"Bọn em đang chuẩn bị một màn kết hợp và đang rất cần người có thể hát note cao. Anh tham gia không?"

"Cái gì? Sao lại là anh?"

"Đi mà."

"........"

"Đi anhhhhh? Em nghe anh hát rồi! Vô cùng pơ phẹc đó!"

"Hmmmm..." Jimin có vẻ như vô cùng thích thú màn xin xỏ của Taehyung mặc kệ họ đang có ý định làm cái gì.

"Hyung? Đi mà? Nhá nhá nhá?"

"Được rồi."

"CÓ THẾ CHỨ! HYUNG SẼ HÁT CÙNG BỌN EM! HÚ UUUU! EM GỌI CHO NAMJOON HYUNG NGAY ĐÂY!"

"Gọi cho Namjoon? Cái gì? Đợi đã!"

"Hê lố? Namjoon hyung đấy à? Em tìm thấy người thay thế cho Jin hyung rồi nhé! Em có cậu bạn tên Jimin, anh biết cậu ấy rồi á? Hát? Đúng đúng đúng, anh ấy hát hay lắm. High note của anh ấy chắc chắn chạm nóc luôn. Ngày luôn hả? OK. Nhắn cho em thời gian nhá. Bai bai."

Taehyung kết thúc cuộc trò chuyện, hét lên. "Chúng ta sẽ cùng nhau biểu diễn, tuyệt cú mèo luôn!"  Cậu nhóc đá đá chân một cách hào hứng.

Cho đến khi đó, khoảnh khắc mà Jimin nhớ ra những thứ  mà Yoongi và Namjoon trao đổi với nhau về việc thay thế một ai đó cho người tên Jin.... Sự việc cuối cùng cũng sáng tỏ.

"Tae... anh sẽ hát cùng Yoongi à?"

"Vâng. Cả nhảy nữa."

"Tae!"

"Gì anh?"

Jimin bắt đầu cảm thấy khủng hoảng rồi đấy.

"Chuyện này ngày càng rối rắm và xấu hổ rồi đấy."

"Em xin lỗi. Này, có khi nào hai người sẽ làm lành không?"

"Bằng cách nào cơ? Cứ thế đến trước mặt anh ấy rồi nói 'Này, rất vui được gặp anh. Còn nghi ngờ gì nữa? Tôi đã từng là bạn thân nhất của anh, chúng ta từng hứa sẽ không quên nhau đấy. Nhưng nhìn lại xem, anh đã quên tiệt đi mọi thứ còn tôi thì trốn tránh anh suốt cả năm qua. Sau tất cả, chúng ta sẽ hợp tác tốt chứ!?"

"Anh có thể làm vậy đấy."

Jimin vơ lấy cái gối, đập thẳng mặt Taehyung.

"Nghiêm túc đi. Anh nên làm gì, hả?"

"Thì cứ xin lỗi trước đã. Xin lỗi luôn là cách tốt nhất để bắt đầu mọi chuyện mà. Sau đó thử làm bạn rồi đưa ra vài lời gợi ý nho nhỏ về quá khứ, xem anh ấy phản ứng thế nào. Nếu anh nhìn thấy một thứ gì đó, mắt anh ấy lóe sáng chẳng hạn, hoặc là ngón tay co rút, mặt hơi đỏ lên, nói tóm lại là thế, anh biết mà. Hay cùng lắm thì anh ấy chả có tí phản ứng gì, thậm chí chả nhớ anh là ai."

"Em học cách khuyên bảo người khác từ khi nào vậy?"

Taehyung nhún vai. "Đôi lúc, em ngắm nhìn những cái cây hay thỉnh thoảng chạy nhảy cùng lũ sóc, khi đó em tin rằng thế giới này cần thay đổi - từng người một." Cậu nhóc cười rạng rỡ đầy vẻ tự hào.

"Tae", Jimin vỗ vào lưng cậu bạn một cách trịnh trọng, "em đúng là người bạn siêu đẳng cấp tuyệt vời với đầy đủ sự ngốc nghếch nhất mà anh từng có."

"Em biết mà." cậu nhóc bật lên nụ cười hình hộp. "Giờ im lặng để em xem phim."

--------------------------------------------------

Merry Christmas!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com