Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

Hứa Như Sơ mũi cay cay, cố nhắm chặt mắt để ngăn giọt lệ, trong lòng như có mũi kim đâm, vừa tủi vừa hận.

Thượng Giác đã cứu nàng, nuôi dưỡng đến hôm nay, vốn dĩ không nên có bất kỳ ý niệm nào, vậy mà nàng vẫn để bản thân rơi vào tình cảnh này.

Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm được, lặng lẽ lăn dài trên gò má.

Lúc chạng vạng, hạ nhân trong Giác cung như thường lệ đi thắp thêm vài chiếc đèn ngoài phòng Hứa Như Sơ. Bất ngờ, họ bị người đang đứng dưới hành lang dọa giật mình.

Dáng người cao lớn uy nghiêm, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt lạnh lùng, không biết đã đứng ở đó bao lâu.

Cung Thượng Giác khẽ nâng tay ra hiệu giữ yên lặng, bọn hạ nhân hoảng hốt nhìn nhau, thi lễ rồi vội vàng treo đèn lên và rời đi.

Một lúc lâu sau, Cung Thượng Giác mới tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

“A Sơ.”

Trong phòng vang lên vài tiếng động nhỏ, sau đó mọi thứ lại trở về yên tĩnh, cho đến khi cánh cửa mở ra.

"Thượng Giác."

"Cùng dùng bữa nào."

Hai người ngầm hiểu, không nhắc đến chuyện khác.

Vừa đặt đũa xuống, một tiếng ồn ào truyền tới.

Cung Thượng Giác khẽ nhíu mày, Giác cung xưa nay vốn yên tĩnh, tiếng động này thực sự không hợp.

"Thượng Giác, có vẻ như tiếng từ phòng khách." Hứa Như Sơ nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy tò mò.

"Ta đi xem sao." Cung Thượng Giác đứng dậy, ánh mắt liếc thấy động tác của Hứa Như Sơ. "A Sơ, ngươi ở lại đây đợi ta."

Hứa Như Sơ hiểu hắn lo lắng cho mình, liền kéo nhẹ tay áo hắn, giọng nhẹ nhàng: "Thượng Giác, có ngài ở đây, sẽ không sao đâu."

Cung Thượng Giác tuy không hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn gật đầu.

.....

“Chuyện gì đã xảy ra?” Cung Thượng Giác vừa bước vào cửa, ngữ khí có chút bất mãn mà cất lời.

“Chủy công tử bảo túi ám khí của ngài ấy đã mất, muốn lục soát phòng ta.”

Thượng Quan Thiển mắt ngấn lệ, đôi đồng tử đỏ hoe, Hứa Như Sơ chứng kiến cảnh tượng này, nhớ lại nàng yếu ớt động lòng như lần đầu gặp mặt ở y quán.

“Ca, tỷ. Khi đệ đón Thượng Quan Thiển, túi ám khí vẫn còn nơi thắt lưng, nhưng giờ không thấy nữa.” Cung Viễn Chủy nóng lòng nói tiếp. “Trong khu viện nữ khách, nàng bất ngờ ngã, tay bám vào thắt lưng đệ. Nghĩ lại thì chính khi ấy nàng đã lấy túi ám khí của đệ.”

Trên bàn còn bày dở bữa ăn, Cung Thượng Giác đảo mắt nhìn xung quanh: “Vậy lục soát lại đi.”

Thị vệ lật tung khắp nơi, chỉ trong chốc lát, nhưng không tìm được gì.

“Vậy thì trên người nàng.” Cung Viễn Chủy giọng sắc bén nhìn thẳng Thượng Quan Thiển.

“Khoan đã.”

Thị vệ nghe lệnh chuẩn bị lục soát, Hứa Như Sơ lên tiếng ngăn cản.

"Viễn Chủy, nam nữ hữu biệt, trái với lễ nghĩa."

Hứa Như Sơ bước đến trước mặt Thượng Quan Thiển, nói: "Thượng Quan cô nương, để chứng minh sự trong sạch của cô, xin thứ lỗi. Cùng là nữ nhi, việc lục soát vẫn là để ta thực hiện là thích hợp nhất."

"Giác công tử, ngài chọn ta làm tân nương, có thật sự muốn cùng ta kết tóc xe duyên không?" Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác, giọng nói nghẹn lại vì ủy khuất. Đột nhiên, nàng ta bắt gặp động tác của Hứa Như Sơ chững lại trong giây lát, sắc mặt biến đổi cũng không qua khỏi ánh mắt tinh tế của nàng ta.

"Thượng Quan cô nương, làm khó cô rồi."

Từ trong vạt áo của Thượng Quan Thiển, nàng tìm ra một chiếc túi gấm, nhưng không phải là của Cung Viễn Chủy. Hứa Như Sơ quay người lắc đầu với Cung Viễn Chủy: "Viễn Chủy, chỉ có một túi gấm, nhưng không phải của đệ."

Để công bằng, nàng lấy vật trong túi ra, đặt trên gấm lụa trình diện trước mặt mọi người, một mảnh ngọc bội trắng.

Mảnh ngọc bội này, Hứa Như Sơ nhận ra, Cung Thượng Giác cũng nhận ra.

Thấy vậy, Cung Viễn Chủy có phần hoảng loạn.

"Không phải cái này, vốn dĩ trong túi không phải là mảnh ngọc bội này..."

"Đủ rồi!" Cung Thượng Giác ngắt lời.

Đột nhiên, một thị vệ từ ngoài cửa chạy vào, cúi đầu hành lễ, hai tay nâng túi ám khí trình lên trước mặt Cung Viễn Chủy.

"Chủy công tử, Chấp Nhận đại nhân nhặt được túi ám khí của ngài bên bờ sông."

Lời vừa dứt, sắc mặt Cung Viễn Chủy trở nên cực kỳ khó coi, tiến tới giật lấy túi ám khí, rồi nhanh chóng vung tay tát thị vệ một cái.

"Lần sau ngươi dám gọi Cung Tử Vũ là Chấp Nhận đại nhân trước mặt ta, ta sẽ cắt lưỡi ngươi để làm thuốc."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác lạnh lùng nhắc nhở, Cung Viễn Chủy lúc này mới sực nhớ đến sự hiện diện của tỷ tỷ.

"Tất cả lui xuống đi."

Cung Thượng Giác ra lệnh, toàn bộ thị vệ tức thì lui ra xa, trong phòng thoáng chốc chỉ còn bốn người.

Đối diện với cảnh tượng ồn ào này, Hứa Như Sơ không biết phải nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn vào miếng ngọc bội.

"Viễn Chủy đệ đệ, xin lỗi Thượng Quan cô nương đi."

"Ca! Ta..."

Hôm nay bất kể sự thật là gì, dưới ánh mắt của mọi người, Cung Viễn Chủy dường như đã rơi vào cái bẫy được bày sẵn từ lâu.

"Thượng Quan cô nương, ta thay mặt Viễn Chủy xin lỗi cô. Ngọc bội này..." Hứa Như Sơ khẽ quỳ xuống hành lễ, hai tay nâng ngọc bội lên, đưa tới trước Thượng Quan Thiển. "Trả lại cho cô."

"Tỷ tỷ!"

Cung Thượng Giác không đợi Thượng Quan Thiển mở lời, đã vội bước lên đỡ Hứa Như Sơ đứng dậy.

"Chuyện hôm nay vốn dĩ không liên quan đến cô." Thượng Quan Thiển nhận lấy ngọc bội, nhẹ nhàng cầm trong tay.

Cung Viễn Chủy cảm nhận được ánh mắt của ca ca, liếc nhìn Hứa Như Sơ, cuối cùng cúi đầu nói: "Thượng Quan cô nương, đã trách lầm cô, xin lỗi."

"A Sơ, ngươi không khỏe sao?" Khuôn mặt Hứa Như Sơ trở nên tái nhợt, Cung Thượng Giác nhìn thời gian: "Hôm nay thuốc chưa uống. Viễn Chủy, mau đưa A Sơ về trước."

Cung Viễn Chủy đỡ Hứa Như Sơ từ tay Cung Thượng Giác, khi quay người rời đi, Hứa Như Sơ vẫn nhìn về phía hai người trong phòng

Bao cảm xúc ngổn ngang.

.....

"Viễn Chủy, ta tin đệ."

Cung Viễn Chủy ngay lập tức lộ ra vẻ tủi thân mà trước nay chưa từng bộc lộ trước người ngoài: “Còn ca ca thì sao...”

“Thượng Giác, đương nhiên cũng vậy.”

Trên bàn có bát thuốc vừa được người hầu mang tới, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Hứa Như Sơ khẽ đưa ngón tay lướt nhẹ qua miệng bát.

“Vừa rồi mọi thứ quá đỗi trùng hợp, lời đồn thổi khắp nơi, không phải chỉ một câu tin tưởng của chúng ta là đủ. Nếu nàng ta thật sự có vấn đề, càng phải âm thầm quan sát.”

Cơn gió lạnh lùa qua hành lang, Cung Thượng Giác từ phòng Thượng Quan Thiển bước ra, đi vài bước thì thấy Cung Viễn Chủy khoanh tay dựa vào lan can, chắc hẳn đang chờ đợi.

Trong phòng, Hứa Như Sơ đứng bên chậu lan, tay cầm bát thuốc trống rỗng.

Hổ săn mồi, điều quan trọng nhất là sự nhẫn nại, nhẫn nại chờ đợi đến khi con mồi lơ là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com