Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Dù gì thì nó cũng không quá tệ

"Con chắc là mình không cần ai đi cùng chứ?" Bà Weasley hỏi lần thứ một ngàn. "Nhà cô sẽ sẵn lòng giúp con, hỗ trợ con nếu con cần. Con sẽ thấy thoải mái hơn khi biết có người đang chờ con bên ngoài trong lúc khám đó con."

"Cảm ơn cô Weasley ạ," Hermione vẫn không đổi ý, "nhưng con muốn đi một mình hơn. Con sẽ về lại ngay, con hứa."

"Được rồi," bà Weasley đành thở dài rồi ôm cô vỗ về. "Tụi cô sẽ ở nhà chờ. Chúc con may mắn nhé, con gái."

"Chúc bồ may mắn, Hermione," Harry và Ron đồng thanh nói.

Hermione độn thổ tới bệnh viện thánh Mungo một mình. Trên đường tới phòng khám, cô hít thở nặng nhọc. Giờ cô còn không nói được cái nào tệ hơn nữa- có bầu hay không có bầu. Nếu cô có, nghĩa là cô sẽ sinh ra một đứa con cho thằng khốn. Nhưng dù sao thì cô cũng phải đối mặt chuyện đó thôi, vì phải chấp hành luật, vậy nên có phải bây giờ có thai sẽ đỡ hơn không? Còn nếu không, vậy thì cô sẽ lại bị ép phải ngủ với hắn một lần nữa. Nhưng lại một lần nữa, liệu cái việc ngủ với hắn có phải việc khủng khiếp không? Cô đã tận hưởng nó mà- phải không?

Đúng vậy, Hermione tự thú với chính mình. Nhưng sau cái cách hắn cư xử sáng hôm đó, mình không chịu nỗi việc phải ngủ cùng hắn lần nữa. Tốt hơn hết thì nên có bầu bây giờ luôn đi. Để mình khỏi phải làm chuyện đó nữa.

"Tôi có thể giúp được gì cho cô không?" Một y sĩ lên tiếng hỏi cô ở lối vào khu phòng khám.

"Tôi muốn khám thai," Hermione lầm bầm.

"Không thành vấn đề," y sĩ trả lời. "Ngồi đi. Đang có người ở trong rồi, cô có thể vào liền ngay sau khi cô đó ra."

"Cảm ơn," Hermione lịch sự đáp rồi ngồi xuống. Cố gắng không nghĩ đến chuyện bầu bì, cô lấy đại một cuốn tạp chí Tuần san phù thuỷ đặt trên bàn bên cạnh, dựa lưng vào ghế bắt đầu đọc.

Cô còn chưa đọc được nửa trang báo thì một giọng nữ cao rít lên khiến cô giật nảy mình. "Ôi CHÚA ơi! Hermione!"

Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn và thấy không ai khác đó chính là Lavender Brown đang bước ra khỏi phòng, hai mắt đã sưng húp vì khóc. Lavender vội ngã vào vòng tay Hermione.

"Lavender?! Có chuyện gì vậy?" Hermione muốn nhìn vào mắt cô, nhưng Lavender đã vùi mặt vào vai Hermione khóc to tiếng.

"Sao vậy?" Hermione hốt hoảng hỏi. "Tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"

Lavender ngẩng đầu. "Giúp tôi á? Không! Không ai còn giúp tôi được nữa. Chính tôi đã tự tay hại đời mình, và quá muộn để có thể thay đổi rồi. Cậu không thể giúp được gì cho tôi đâu. Không ai làm được gì hết!"

"Nhưng mà là chuyện mới được? Cậu đã làm cái gì?"

Lavender khóc to quá, cho nên Hermione khó có thể hiểu được cô. "Tôi có thai rồi!"

"Cậu có?!"

"Tôi biết. Kinh khủng lắm! Cuộc đời tôi hoàn toàn bị huỷ hoại rồi!" Lavender nức nở. "Nhưng mà ngoài ý muốn! Thật sự là tôi không hề có ý định mang thai, tôi thề!"

Một y sĩ bước ra bên ngoài. "Cô ơi, cô có vào khám không vậy?" Bà ta sốt ruột hỏi Hermione.

"Dạ có, chờ tôi một phút," Hermione lớn tiếng đáp bà ấy rồi tiếp tục dỗ dành Lavender. "Nhưng mà Lavender- ai là ba đứa bé?"

"Theodore Nott," Lavender chùi mũi nói. "Cậu biết mà, cái thằng bên nhà Slytherin có ba làm Tử thần thực tử đó. Ba tháng trước hắn chia tay tôi rồi. Hắn- hắn không được tử tế cho lắm. Hắn bảo hắn ghét tôi và không bao giờ muốn thấy mặt tôi nữa. Vậy mà giờ tôi lại phát hiện mình có bầu. Có bầu con của hắn. Tôi phải làm sao bây giờ?" Nói rồi cô lại bắt đầu sụt sịt nữa.

"Tôi nghĩ cậu nên đi nói với hắn," Hermione vỗ đầu cô nói. "Hắn nên..."

"Cô ơi!" Bà y sĩ trở lại. "Tụi tôi đang chờ cô đó!"

"Xin lỗi!" Hermione nói. "Cho tôi một phút nữa thôi." Nói rồi cô đứng dậy, nhưng vẫn nói tiếp với Lavender. "Tôi thật lòng thấy cậu nên cho hắn biết. Sau đó có thể hắn sẽ quay lại với cậu và giúp cậu nuôi nấng đứa bé."

"Cậu không biết hắn đâu!" Lavender than vãn. "Hắn đâu phải Harry hay Ron! Hắn là một thằng Slytherin đó. Tôi đúng là ngu khi yêu một thằng Slytherin. Hắn sẽ không đời nào chịu trách nhiệm với mẹ con tôi đâu. Hắn sẽ lại ruồng rẫy tôi, như vậy tôi lại càng thấy suy sụp hơn nữa. Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn quay lại với hắn. Tôi hận hắn! Hắn là một thằng khốn nạn, tôi không muốn con mình nhận hắn là ba!"

"Hay là cậu bỏ cái thai này đi," Hermione đề nghị.

"Y sĩ đã nói bây giờ phá thai rất nguy hiểm khi cái thai này đã gần được năm tháng rồi," Lavender sầu não đáp.

"Cô gì đó ơi!" Bà y sĩ đứng trước cửa to tiếng. "Cô có thấy là mình hơi bất lịch sự rồi không? Còn bao nhiêu người phía sau cô đang ngồi chờ đó, cô cũng biết mà! Nếu cô còn không mau vào đây ngay lập tức, thì chúng tôi sẽ đẩy cô tới cuối hàng đấy!"

"Tôi vào đây, vào liền đây!" Hermione gọi với. Cô bước lại Lavender chộp vai cô ấy. "Nghe này," cô khẩn trương thì thầm, cố nói càng nhanh càng tốt, "tôi nghĩ cậu nên liều mình một lần xem. Cậu không thể nuôi đứa trẻ này một mình được. Cậu sẽ trả lời sao khi con nó hỏi về ba nó? Cậu phải thử. Và biết đâu nó sẽ thành công thì sao. Chúc cậu gặp may mắn nhé."

Cô nhanh chóng hôn vội vào má Lavender rồi chạy vào trong phòng. Nhưng rồi cô lại nhớ ra mình bỏ quên túi xách trên ghế. Và thế là bà y sĩ lại rên rỉ bực bội khi thấy cô chạy ra lấy cái túi rồi mới trở vào.

Hermione mừng rỡ khi phát hiện rằng bà y sĩ đó chỉ là phụ tá chứ không phải người trực tiếp xét nghiệm. Vị y sĩ thực thụ là một người đàn ông da màu miệng nhoẻn nụ cười tươi rói khoe hàm răng trắng loá đều tăm tắp.

"Cô nằm xuống đi," ông từ tốn yêu cầu Hermione. Cô nghe lời nằm xuống, rồi ông ấy liền lôi đũa phép ra lầm bầm một câu thần chú gì đó làm bụng cô thấy nhột nhột.

"Lần cuối cùng cô quan hệ là hồi nào?" Ổng hỏi.

"Hai ngày trước," Hermione trả lời.

"Không biện pháp ngăn ngừa?"

"Dạ."

"Cô có muốn đậu thai không?"

Hermione cau mày. Muốn thì cũng không hẳn cho lắm. "À... đó là việc có chủ đích," cô cuối cùng cũng đáp. "Nếu tôi mà quả thực có bầu, thì cũng không phải là ngoài ý muốn."

Vị y sĩ nhìn cô một hồi lâu, sau đó cũng nhún vai rồi quay lại kiểm tra bụng cô. Ổng lại lầm bầm một câu thần chú khác. Một vài phút nữa trôi qua.

"Cô không có bầu," y sĩ cuối cùng cũng đưa ra kết luận, hướng mắt về phía cô.

Hermione trợn to mắt. "Y sĩ chắc chứ?"

"Chắc chắn," y sĩ nhún vai đáp.

"Nhưng mà... cũng chỉ mới có sau hai ngày thì có hơi sớm để kết luận không?" Hermione hỏi. "Hay là vài tuần nữa tôi sẽ quay trở lại để khám?"

"Không," vị y sĩ khẳng định. "Chắc chắn là cô không có thai. Cô có thai sau hai phút chúng tôi còn biết được nữa mà huống chi tận hai ngày. Mong là tôi đã không làm cô thất vọng."

"Không, tôi ổn," Hermione lầm bầm. Cô trả cho ông mười hai đồng sickle rồi cũng ra về.

Trên đường đi bộ năm phút sau, Hermione còn không biết chính xác là cô có thất vọng hay không nữa. Xét về một mặt, điều này có nghĩa là cô vẫn chưa mang trong mình đứa nhỏ lai giữa cô và Malfoy. Nhưng còn mặt khác, điều đó có nghĩa là cô sẽ còn phải ngủ với hắn. Thêm lần nữa.

—————————

Chiều hôm đó, Draco đang ngồi trên giường trong phòng ngủ họ đọc tờ Nhật báo Tiên tri thì Hermione bước vào.

"Ồ," hắn hỏi mà không buồn ngước mắt, "về rồi đó hả?"

"Đáng tiếc, đúng là tôi đã về," Hermione lạnh lùng đáp rồi cởi bỏ áo chùng. "Ở nhà không có tôi vui chứ?"

"Cứ cho là tôi không hề thấy sướng đến phát điên khi cô về đi. Tại sao cô không ở chỗ Trại hang sóc đó tới cuối tuần? Hoặc không thì suốt quãng đời còn lại?"

Hermione nheo mắt. "Tôi ghét cậu," cô lầm bầm.

"Đây cũng vậy," hắn khó chịu đáp. "Mà sao cô về sớm vậy?"

"Có vậy mà cũng hỏi," Hermione vặc lại. "Tôi về là vì tôi sống ở đây thôi." Nói rồi cô cũng ngồi bên kia mép giường, lôi ra một cuốn sách bắt đầu đọc.

"Đọc cái gì vậy?" Draco hỏi.

"Hỏi chi? Bộ quan tâm lắm hả?"

"Ai thèm. Tôi định hỏi coi nó hay không, hay thì hôm nào mượn đọc thử."

Hermione phá lên cười châm chọc. "Ờ. Được thôi. Làm như tôi sẽ cho cậu mượn sách đọc ấy."

"Im đi," hắn đáp.

"Cậu im đi thì có," Hermione quát lại. "Tại sao tôi phải cưới cậu trong số bao nhiêu người? Bất kì ai đó khác cũng đều đỡ hơn mà. Ai cũng được."

"Thậm chí cả thằng Mặt Chồn và Bô xí hả?"

Hermione phẫn nộ nhìn hắn. "Tên của mấy bồ ấy là Harry và Ron, và đương nhiên họ thì tốt hơn cậu gấp ngàn lần rồi. Ít ra họ còn tôn trọng tôi. Ít ra tôi còn có cảm tình với họ."

Draco làm bộ mặt kinh tởm.

"Ý tôi nói vậy đó," Hermione bắt đầu cáu gắt. "Ai cũng tốt hơn hết. Ai cũng được. Thậm chí có đến từ nhà Slytherin đi chăng nữa..." cô khựng lại "... thôi được rồi, có lẽ là trừ Theodore Nott."

Draco cau mày. "Theodore Nott?"

"Ờ. Tôi thấy thằng đó còn tệ hơn cậu. Vậy là hiểu rồi đó."

"Sao cô lại nghĩ nó tệ còn hơn tôi?" Hàng mày Draco nhướn lên đầy thích thú.

Hermione khó chịu cựa quậy. "Ờ... tôi vừa mới gặp Lavender Brown hôm nay. Cậu ta có bầu rồi. Là con của Nott. Bọn họ đã chia tay được ba tháng mà cậu ta thì đã mang bầu đến tháng thứ năm, đồng nghĩa với việc phá thai rất nguy hiểm, mà cậu ấy thì lại không muốn cho hắn biết vì cậu hiểu rồi hắn cũng sẽ không chịu trách nhiệm với đứa con đâu. Và biết còn gì hơn nữa không, đó là cả cậu ta cũng không muốn hắn nhận con mình, bởi vì cậu ấy thừa biết hắn là một thằng khốn chính hiệu."

Draco nhìn cô chằm chằm.

"Vậy nên... chắc là hắn còn tệ hơn cậu nhiều. Một chút," Hermione ngập ngừng chêm vào.

"Vậy cô đã nói gì với Lavender?" Draco hỏi.

"Tôi khuyên cậu ấy bỏ cái thai, tất nhiên rồi," Hermione nói như một chuyện hiển nhiên nhất trên đời. "Cậu ấy không thể sinh ra con của Nott được. Không thể, nó sẽ rất vô lí nếu cậu ấy làm chuyện đó, ý tôi là, tại sao lại tự rước khổ vào thân mình chứ? Cậu ta cũng chỉ mới mười tám thôi mà, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian cho nó. Thêm nữa..."

"Cô gặp cô ta ở đâu?" Draco xen vào.

"Hả?"

"Cô gặp Lavender ở đâu? Cô nói cô gặp cô ấy hôm nay mà," Draco nhẫn nại giải thích, như kiểu hắn đang nói chuyện với một bé gái năm tuổi vậy. "Cô gặp cô ta ở đâu? Cổ lại nhà Weasley hả?"

"Ừm..." Hermione ngập ngừng. Cô chưa thật sự có ý định cho hắn biết quá sớm. Cô muốn chờ ít nhất cũng phải một tuần, cho cô được nghỉ xả hơi nữa chứ. Nhưng mà đã quá muộn để nói dối mất rồi. "Ờ... tôi gặp cậu ấy ở bệnh viện thánh Mungo," cuối cùng cô cũng đáp.

"Cô tới bệnh viện thánh Mungo làm gì?" Draco ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đi khám thai," Hermione nặng nhọc đáp.

Draco trợn to mắt. Hermione nhìn là biết hắn đang trở nên hồi hộp. Hắn khó khăn nuốt nước bọt. "Rồi?" Hắn hỏi nhỏ.

Hermione lườm hắn. Kí ức hai đêm trước lại tràn vào trí nhớ cô như cơn lũ ào ạt... Khoảnh khắc hoà hợp với hắn đã tuyệt ra làm sao, cô đã tận hưởng nó đến quên mất hắn là Draco Malfoy như thế nào, bởi vì nó thật không chê vào đâu được. Nhưng rồi... qua sáng hôm sau. Hắn đã cắt nó thành nhiều nhát như thế nào. Hắn đã làm tổn thương cô đến thế nào. Cô đã không biết làm gì ngoài lại Trang trại hang sóc để lánh mặt, cái chốn duy nhất cho cô được sự an toàn.

Rồi cô trở nên giận dữ. Tức vì phải làm lại chuyện này từ đầu. Cô nghe mặt mình đỏ bừng khi nheo mắt nhìn hắn. "Thì tôi đã kiểm tra," cô phẫn nộ nói, "và tôi không có thai. Nghĩa là tôi vẫn chưa mang bầu con của cậu, thật ra thì cũng tốt đấy. Nhưng vậy cũng đồng nghĩa với việc ta lại phải quan hệ nữa. Một lần nữa. Và đừng lo, ít ra thì tôi vẫn còn cố gắng về việc đó cũng như cậu." Cô tức giận nằm xuống quay lưng về phía hắn rồi tắt đèn.

Draco vẫn ngồi yên đó trong bóng tối, nhìn chằm chằm tại chỗ lúc nãy vẫn còn là khuôn mặt Hermione cách đây vài phút trước, chìm đắm vào suy nghĩ... Đúng là một cú sốc, một suy nghĩ khủng khiếp, nhưng mà hắn đã thật sự thấy Hermione gợi cảm ra làm sao khi cô đang nóng nảy vì một thứ gì đó. Và khi nghĩ vậy, hắn cũng chợt nhận ra có lẽ việc phải ngủ với cô lần nữa dù gì thì nó cũng không quá tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com