Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.2

Đã là giờ nghỉ trưa khi Jeongguk quay trở lại trường, sau khi đã cho con mèo vàng sống cạnh tòa nhà bệnh viện cũ ăn uống no nê. Thật tiếc, vì cậu không kịp thời gian nên đã bỏ lỡ tiết Mĩ thuật yêu thích.

Ngày hôm qua, sau khi trở về nhà, cậu làm một công cuộc tìm hiểu về Park Jimin (và hoàn toàn không lưu lại bất kì tấm hình đại diện nào từ Facebook, nhìn chằm chằm chúng khoảng bốn phút liền rồi tập luyện với đống ảnh giả như mình đang nói chuyện với Jimin, hoàn toàn không, vì nó hắn rất tẻ nhạt), vì vậy giờ cậu đã biết lớp học của người lớn hơn ở đâu. Nhưng vì đang là giờ nghỉ trưa nên Jeongguk cá rằng anh phải ở căn tin thay vì lớp học.

Khi cậu bước vào căn tin, Jeongguk vẫn tiếc nuối vì để lỡ mất buổi Mĩ thuật, nhưng khuôn mặt cậu bừng sáng ngay thời khắc cậu nhận ra bữa trưa hôm nay sẽ có món gà. Với khay đồ ăn trên tay, mắt cậu tìm kiếm một đốm nhỏ cam cam. Cậu bắt gặp một đôi mắt cong lại như trăng khuyết và nụ cười ngọt ngào đó. Yup, anh ấy đây rồi. Park Jimin đút một muỗng đầy cơm vào miệng (Chúa ơi, trông môi anh ấy mọng chưa kìa) trong khi chỉnh lại gọng kính với bàn tay xinh đẹp, nhỏ nhắn. (Ôi lạy Chúa, làm sao lại tồn tại con người có những ngón tay mũm mĩm đến vậy? Điều này được cho phép sao? Park Jimin có phải thật không thế?)

Jeongguk muốn thét lên và cậu nhịp tim cậu tăng vọt lên bởi vì phải rồi, Jimin vẫn là sinh vật lộng lẫy nhất từng lọt vào mắt cậu, và ngay kia là một ghế trống cạnh anh. Một chỗ ghế trống. Như đang chờ đợi người đến để ngồi lên nó vậy...
Cái khay trong tay cậu dần trở nên ẩm ướt vì mồ hôi và Jeongguk đánh ực một cái, phân vân liệu rằng mình có nên đến bên và ngồi cạnh Jimin hay không. Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi sau một tiếng gọi vang vọng và phấn khích 'Jiminie' cắt dòng suy nghĩ của cậu, và Jeongguk hoảng hốt khi thấy Jackson Wang, nhà vô địch môn đấu kiếm Jackson Wang, chiếm tiện nghi một cách dễ dàng và điềm nhiên khoác vai Jimin.

"Em có thể giúp anh với bài tập môn Lí không, Jimin-ah? Anh không hiểu một tí gì hết," Jackson làm nũng còn Jimin thì cười khúc khích. (Park Jimin đang thật sự cười khúc khích với Jackson con mẹ nó Wang, tận thế rồi.)

"Tất nhiên rồi hyung. Để em xem nào," Jimin nói với nụ cười ấm áp trên môi và Jeongguk không biết mình nên tan chảy thành một vũng ở đây hay đến đó đập vào mặt Jackson bằng cái khay này.

Cậu đặt khay xuống bàn gần chỗ Jimin và Taehyung một cách cáu bẳn, và tặng cho Jackson Wang ngu ngốc và xấu xí những ánh nhìn sắc như dao hi vọng rằng người kia sẽ sớm bỏ đi. Những học sinh xung quanh họ bắt đầu bàn tán, cố phân tích xem chuyện gì đang diễn ra.

________

Jimin yêu cái cảm giác đầu bút chì sắc nhọn khoanh tròn trên một phép tính, như cái cách con diều hâu bắt gọn được con mồi. Anh yêu mùi hương của những trang giấy trắng, yêu tiếng lách cách mỗi khi bấm máy tính, và yêu thích rằng sự thật logic có thể là chìa khóa của mọi thứ trên thế giới này. Anh yêu cái cảm giác phấn khích chạy khắp cơ thể khi anh biết làm thế nào để giải quyết một ví dụ, cảm giác thật chiến thắng và vẻ vang. Anh đang cố gắng tập trung vào tập tài liệu trước thì đột nhiên Taehyung vỗ bụng anh và Jimin giật nảy lên.

"Cậu ta đang nhìn cậu kìa," Taehyung hạ thấp giọng và gật đầu hướng về phía bàn gần nhất. "Jeon Jeongguk."

"Uhh," Jimin lo lắng cắn vào môi dưới và chỉnh lại kính trên mũi. "Ừ, tớ cũng để ý rồi."

"Không khó để nhận ra," Taehyung cười gian xảo. "Và nữa, trông cậu ta như chuẩn bị ám sát Jackson-hyung đến nơi rồi ấy," nó đấm nhẹ vào vai anh, sự trào phúng hiện rõ trong lời nói.

Jackson chỉ nhếch mép, trao đổi ánh nhìn với Taehyung và rồi cả hai đột nhiên phá lên cười. Jimin không hiểu, tình huống này thì có gì buồn cười đâu cơ chứ, nhưng mà kệ đi nó cũng chẳng phải vấn đề. Điều quan trọng nhất bây giờ bài tập về nhà môn Vật lí của Jackson-hyung và nỗ lực rất lớn để tập trung vào chúng nhưng khá là khó khi mà ở đây có một Jeongguk đang nhìn anh đến lủng vài lỗ trên người bằng ánh mắt sâu hút, vô cùng căng thẳng. (Và không, đó chắc chắn không phải lí do khiến bao tử Jimin nhộn nhạo cả lên và nhịp thở trở nên bất ổn.)

________

Sẽ luôn có một điểm gọi là "giới hạn" đối với Jeongguk.

Khi Jackson Wang chơi đùa với mái tóc cam, bồng bềnh của Jimin và rồi là chạy những ngón tay xuống chiếc áo len xanh mềm mại đó, Jeongguk cắn mạnh vào một bên má và tiếp tục ăn. Khi Jackson vỗ lên đùi và tựa vào người anh gần quá mức cần thiết, móng tay Jeongguk khảm sâu vào lòng bàn tay và những ngón tay run lên cả chiếc dĩa nhưng bằng cách nào đó cậu làm chủ để có thể cắt thịt gà. Nhưng tới khi Jackson Wang cầm một miếng thịt lên giữa ngón trỏ và ngón giữa, rồi đưa nó để bón cho Jimin-

Đó là khi Jeongguk bật dậy.

Chỉ với hai bước chân gọn gàng và đầy mạnh mẽ cậu đã tới được bàn của Jimin và nắm lấy cổ tay anh.

"Xin lỗi vì cắt ngang anh, nhưng anh ấy phải đi với tôi bây giờ," cậu nói rành mạch từng câu chữ với tông giọng đe doạ trong khi thô bạo đẩy Jackson đi.

Jeongguk có thể cảm thấy ánh mắt của toàn bộ học sinh ở đây đổ về phía bọn họ trong khi cậu kéo một Jimin kháng cự yếu ớt ra khỏi căn tin, nhưng đầu óc cậu vẫn chỉ ngập tràn những suy nghĩ chiếm hữu ích kỉ nhưng cậu chẳng hề quan tâm.

"Ch-chúng ta đang đi đâu?" Jimin lí nhí hỏi, và nó mềm mại như âm thanh của tiếng sáo gió. Trái tim Jeongguk đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

"Sân thượng." Cậu trả lời cộc lốc. Khi trèo lên cầu thang, cậu không thể ngăn mình nở một nụ cười thật lớn bởi vì cổ tay Jimin thật nhỏ và đáng yêu trong tay cậu, và cả làm da mịn màng, ấm áp ấy nữa.

Sân thượng? Từ ngữ ấy quanh quẩn trong đầu anh, sự hoảng sợ khiến đôi chân anh như tê liệt và đầu óc mù mờ đi. Có những tin đồn về việc Jeongguk lôi những nạn nhân của mình lên sân thượng của trường và đánh họ ở trên đó. Jimin run rẩy kịch liệt và khẽ rên sợ. Nhỡ đâu Jeongguk kia sẽ đấm và đá anh thì sao? Cậu ta trông to cao như đô vật, kể cả cái nắm tay cũng quá mạnh, Jimin sẽ không tài nào mà thoát được. Nhưng anh đã đả động gì đến Jeongguk đâu chứ? Họ còn chưa từng nói chuyện cơ mà! Và tại sao Taehyung và Jackson không ở đây và cứu anh mà để tên côn đồ này bắt anh đi?! Nỗi hoảng loạn trào dâng lên trong ngực và đẩy hết oxi ra khỏi buồng phổi của anh.

Khi Jeongguk cuối cùng cũng thả tay anh ra và dừng lại, mặt đối mặt, yết hầu Jimin lên xuống không ngừng và rồi miễn cưỡng ngước lên nghìn. Những ngón tay anh đang run bần bật, được giấu đằng sau tay áo len màu xanh sáng. Anh liếm và cắn xuống đôi môi căng mọng, đầy đặn của mình và Jeongguk không bỏ lỡ bất kì một hành động nhỏ nào của người kia bằng đôi mắt đen sâu hút của mình (Chúa ạ, nó rất, rất đen). Bàn tay anh lúng túng nghịch vạt áo, ngó ngang dọc vì không thể nhìn thẳng vào Jeongguk.

Quá mức dễ thương rồi.
Chỉ có duy nhất hai người họ tại nơi này và Park Jimin thì đáng yêu quá mức cho phép. Jeongguk đột nhiên thấy xấu hổ và kì lạ, phấn khích và khó xử ngay cùng một thời điểm. Trong một khoảnh khắc, hơi thở và những từ ngữ cần nói ra kẹt lại trong họng. Cậu đang làm gì vậy? Và tại sao? Cậu không biết phải làm gì tiếp nữa...

"Ư... ưm... Jeongguk-ssi?" Jimin ấp úng và chớp mắt liên hồi.

Cái cách mà nó thoát khỏi đầu lưỡi Jimin, cái cách làn môi hồng kia chuyển động khi tạo khẩu hình để gọi tên cậu ngay lập tức mang đến một dòng ấm áp và adrenaline chạy thẳng vào cơ thể cậu và trước khi cậu có thể suy nghĩ tiếp hay kiểm soát hành động của mình, cậu đập Jimin vào hàng rào được bao quanh sân thượng này, dán người anh lên đó. Cậu cúi đầu về phía chàng trai lớn hơn đang bị sốc, ấn anh vào hàng rào và giam hãm anh trong cánh tay.

"C-cá-" Jimin bị dọa chết. Đầu gối anh trở nên vô lực và cái tên đáng sợ nhất trường học, Jeon Jeongguk với khuyên bấm ở lưỡi và một đôi nong* tai màu đen, đang ở ngay trên đầu mình. Cậu ta nhất định sẽ xử mình ngày bây giờ, anh nghĩ, lưỡi thò ra ngoài và liếm đôi môi khô lạnh thâm tím của mình.

"Ngày mai, giờ nghỉ trưa, ở đây. Đi một mình và đừng có đến muộn, Park Jimin." Giọng Jeongguk còn trầm khàn hơn trước, và nó khiến bụng Jimin nóng lên như có lửa đốt.

Jeongguk không thể tin được mình không hề run sợ. Cậu không thể tin được mình có thể nói ra tên anh mà không hề ấp úng. Cậu siết chặt vào hàng rào phía sau trong khi nhìn đôi mắt bối rối của Jimin. (Cha mẹ ơi, Jeongguk ngỡ mình đã lạc vào trong đôi mắt trong veo của anh, và hàng mi kia thật dài phủ xuống đằng sau cặp kính; làm cậu chỉ muốn tặng mỗi bên mắt một nụ hôn.) Mùi hương của anh thật tươi mới, sự kết hợp giữa mùi táo ngọt và quế cay. Jeongguk thật gần, rất gần với đôi môi tỏa nhiệt ấm áp kia, chỉ cần cậu nghiêng đầu chút và-

"Cái gì? V-và tại sao? Sẽ nh-như thế nào nếu tôi nói không?" Làn da Jimin thật mềm mại và sạch sẽ như đồ gốm sứ Trung Hoa vậy, và anh thật nhỏ bé, mỗi lần nhìn lại phải ngước lên.

"Anh sẽ tới," Jeongguk ép buộc, không, ra lệnh mới đúng, tràn ngập sự tự tin (giả dối) mà cậu đã quen dùng để đối phó với mọi học sinh khác, ép họ nghe lời cậu mà không thể đòi hỏi thêm. (Bởi ai cũng biết rằng động tới ổ kiến lửa Jeongguk sẽ nhận phải hậu quả khôn lường.)

"Cậu muốn làm đau tôi?" Jimin nghẹn họng, và Jeongguk chỉ muốn phá lên cười.

"Anh ư? Không bao giờ." Những lời này phát ra khiến làm dịu cơn hoảng sợ của Jimin nhưng thậm chí khiến anh thấy kì quặc nhiều hơn.

"Vậy cậu muốn gì từ tôi?" Jimin hỏi, hết sức tò mò.

"Ngày mai, hyung ạ," là tất cả những gì Jeongguk thì thầm trước khi nhanh chóng kéo khỏi Jimin và quay bước đi. Hoàn toàn thành công trong việc duy trì sự băng lãnh chết người của mình mà không ngoái lại. Cố tỏ ra lạnh lùng và cool ngầu. Giữ mình lạnh lùng và trông thật bí ẩn, cậu gào thét trong nội tâm và trái tim đập điên cuồng, nhưng chỉ ngay khi bước tới toilet trường, cậu vò và vân vê chiếc tay áo hoodie của mình vì quá vui sướng.

"Ôi thần con mẹ nó linh! Anh ấy không từ chối!"







Note: - nong*: Là một lại khuyên tai kích thước lớn, thường khi nong lỗ bấm phải khá to mới đút vừa khuyên được. Bản gốc dùng là "ear gauges" nên tớ đi tìm hiểu thì biết cái này chính là nong tai. Hmmm, cái này nhìn nếu bé bé chút còn đỡ chứ nhiều người đeo lỗ to đùng nhìn kinh lắm hu hu ;;-;; Trông như tai sắp rách đến nơi ấy.


End chap 2.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com