Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sáng hôm sau, Khaotung loanh quanh trong không gian sống của First. Anh muốn tìm hiểu tất cả, thực sự là tất cả của First. Anh nhìn vào thiết kế nội thất của First, liên tục hỏi, tại sao hắn lại có cái này, tại sao lại như vậy? Ban đầu First cảm thấy thú vị nhưng hắn cũng dần chịu thua trước hàng chục câu hỏi của Khaotung mỗi ngày.

First ngồi vào bàn ăn của mình, không còn tập trung vào trò hề lục lọi đồ đạc của Khaotung nữa. Sau một lúc Khaotung đã xong, anh ngồi cạnh First, đầu tựa vào vai First.

"Firssssst," Khaotung gọi to.

First nhìn anh. "Cái gì?"

"Anh đang nghĩ gì đó?"

"Về cách chúng ta nên loại Lanol."

Khaotung nghiêng đầu suy nghĩ, sau vài giây, anh nói, "Đừng lo lắng về điều đó. Em biết làm như thế nào." Khaotung cắn một miếng bánh mì nướng trên bàn, một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khuôn mặt anh.

First cảnh giác nhìn anh, "Em đang định làm gì?"

Khaotung đưa cho hắn một cái nhìn. "Ugh, anh thật nhạy cảm. Em nghĩ đó chỉ là chuyện đương nhiên. Lanol ​​đã cố gắng tiếp cận em - vậy tại sao không để anh ấy nghĩ rằng điều đó đã thành công?

"Tiếp tục..." First ra hiệu.

Khaotung tròn mắt. "Ý em là - em ngày càng gần gũi với anh ấy hơn. Anh ta bắt đầu mất cảnh giác, để mọi thứ vuột khỏi tầm tay và cuối cùng chúng ta có thể bắt được anh ta."

First biết rằng đó không phải là một kế hoạch tồi nhưng tâm trí hắn cứ lặp đi lặp lại cụm từ, "Gần gũi với anh ta?"

Khaotung đã phải mỉm cười. "Ừ, gần gũi anh ấy." First thậm chí không nhận ra rằng hắn đã nhấn mạnh về điều cuối cùng. "Em sẽ không làm bất cứ điều gì anh không thích. Chỉ cần anh đừng bận tâm nhiều đến điều đó, nếu chuyện này thành công, chúng ta càng có thể loại bỏ anh ta càng sớm càng tốt."

First phải dẹp bỏ cảm giác khó chịu đang hình thành trong bụng. "Được rồi, tập trung làm tốt việc đó."

Khaotung chỉ trả lời bằng cách vùi đầu vào ngực First và hít hà ở đó. First chậm rãi xoa đầu anh để đáp lại.
.
.
.
Khaotung đến với tổ chức với một sứ mệnh trong đầu. Anh chỉ đi lang thang trong hành lang trước khi "vô tình" đụng độ Lanol. Đó thực sự là một tình huống được lên kế hoạch bởi cả hai người họ.

"Khaotung!" Lanol ​​gọi, vẫy tay về phía anh.

Khaotung đi theo hướng của anh ta, với một nụ cười nhàn nhã nở trên khuôn mặt.

Lanol ​​nhìn anh từ trên xuống dưới như thể đang tìm kiếm điều gì đó. "Anh có khỏe không?" Lanol hỏi. Anh ấy đã không tìm thấy bất cứ điều gì khi Khaotung đang mặc một chiếc áo cao cổ, và trông không có gì khác lạ cả.

"Tôi vẫn ổn."

"Có vấn đề gì không?" Lanol ​​hỏi, gần như lo lắng trước khi kịp nhận ra. "Ý tôi là, bất cứ điều gì làm phiền anh."

Khaotung mỉm cười, đôi mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm lộn ngược. "Không có vấn đề gì cả."

Lanol ​​trông hơi khó hiểu, có lẽ đang nghĩ thầm về việc Khaotung lẽ ra nên xích mích với First rồi nhưng Khaotung không muốn cho anh ta sự hài lòng đó. Thay vào đó, Khaotung đang tận hưởng trò chơi e thẹn với người đàn ông.

"Về First..." Khaotung bắt đầu. Lanol ​​ngay lập tức trông rất hào hứng. "Anh ấy cũng đang làm rất tốt. Tôi thực sự đã cố gắng đưa ra những gì anh nói ngày hôm qua, nhưng anh ấy không tin tôi. Chậc chậc chậc chậc." Khaotung lắc đầu ngán ngẩm.

Vẻ bất bình giả tạo hiện rõ trên khuôn mặt Khaotung, anh đặt tay lên vai Lanol ​​và siết chặt. "Lanol, anh phải giúp tôi nghĩ cách bảo vệ anh ấy," Khaotung cầu xin.

"Ồ, tất nhiên, tôi có thể giúp! Hay là chúng ta đi uống vài ly nhé?" Một vẻ mong đợi xuất hiện trên khuôn mặt của Lanol.

"Uống rượu?" Khaotung nhìn lên như thể đang suy nghĩ về nó. "Hmm, nghe thú vị đấy!"

Đôi mắt của Lanol ​​lóe lên, "Thật hoàn hảo."
.
.
.
Sau nhiều cuộc nói chuyện nhỏ, Khaotung cuối cùng cũng đuổi được Lanol ​​đi. Mặc dù anh giỏi lừa người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là quá trình này không làm anh kiệt sức. Khaotung bắt đầu tự hỏi tại sao anh không nhìn thấu cái bề ngoài rõ ràng như vậy ngay từ đầu, anh ta có lẽ sẽ phải đổ lỗi cho Ông chủ của mình về việc anh ta để lại bao nhiêu chỗ trống trong tâm trí.

"Chúng tôi đang ở quán rượu." Khaotung đã nhắn tin cho First. "Em nghĩ anh sẽ cần phải đón em."

First đọc các tin nhắn và nhanh chóng trả lời. "Hiểu rồi."
.
.
.
Nơi mà Lanol ​​chọn để đưa Khaotung đến là một câu lạc bộ thuộc một trong những nơi được tổ chức bảo vệ. Nó không trực tiếp dưới sự quản lý của First nhưng nó cũng có thể như vậy.

Âm nhạc to và chói tai, trong khi ánh đèn dịu nhẹ hầu như không chiếu sáng căn phòng. Xung quanh là rượu và những đồ uống đầy màu sắc trên tay mọi người. Khaotung không phải lang thang trong đám đông quá lâu trước khi tìm thấy Lanol ​​tại một trong những khu vực chỗ ngồi riêng biệt hơn.

"Ở đây ồn ào nhỉ?" Khaotung hỏi, giọng anh to hơn nhiều để Lanol ​​có thể nghe thấy anh qua tiếng nhạc.

"Một chút thôi," Lanol ​​cười bẽn lẽn. "Đoán là tôi đã không thực sự nghĩ về toàn bộ cuộc trò chuyện trong bối cảnh này một cách đúng đắn."

Khaotung chỉ gật đầu, đầu khẽ đảo qua đảo lại để xem xét tình trạng căn phòng.

"Trông anh ổn đấy," Lanol ​​nhận xét. Khaotung mặc áo lụa đỏ và quần cạp cao. So với màu đen sẫm thông thường mà anh ấy luôn được nhìn thấy, những món đồ này quyến rũ hơn nhiều.

"Cảm ơn." Khaotung nhích lại gần Lanol. "Anh có thể cho tôi biết thêm về những gì anh đã nói trước đây? Tôi cần thêm chi tiết để thuyết phục First cẩn thận."

Lanol ​​đồng ý trước khi nói với Khaotung về những người như Mr.M và những vấn đề của ông ta với First gần đây, đồng thời tiếp tục nói những điều về việc động thái tiếp theo được đồn đại sẽ diễn ra rất sớm. Lanol ​​thực sự đã kể những điều chi tiết đến nỗi Khaotung rất ngạc nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu tại sao Lanol ​​lại dám nói một cách cởi mở như vậy. Lanol ​​tin rằng Khaotung sẽ quá say để nhớ mọi thứ.

Kể từ khi Khaotung đến, Lanol ​​đã cho anh ấy uống rượu và khuyến khích Khaotung uống theo mong muốn của trái tim anh ấy.

Khaotung có khả năng chịu đựng rượu khá cao như điều mà anh ấy đã hình thành khi làm việc trong lĩnh vực này là giả vờ uống kém. Nó hữu dụng trong nhiều tình huống hơn người ta tưởng, Khaotung vẫn ngạc nhiên khi Lanol ​​vẫn tin rằng đây là điểm yếu của anh.

Vì vậy, hết lần này đến lần khác, Khaotung tiếp tục nốc cạn đồ uống, trước khi biến thành Khaotung say khướt mà Lanol ​​tự hào đã tạo ra. Khaotung ít nhất cũng thận trọng với loại đồ uống mà anh ấy đang uống, đảm bảo rằng Lanol ​​sẽ không thêm vào bất cứ thứ gì khi anh ấy không chú ý.

Sau đó, Khaotung thấy thái độ của Lanol ​​thay đổi một chút thành một thứ gì đó táo bạo hơn. Anh ta dường như cũng muốn thực hiện âm mưu đánh ghen tương tự để khiến First phản ứng, nhưng Khaotung vẫn thuận tiện tìm cách thoát khỏi sự bất cẩn của mình.

Khi Khaotung biết rằng anh ta sẽ không kiếm được nhiều hơn từ Lanol ​​từ tối nay ngoại trừ những khoản ứng trước không cần thiết, anh đã gửi tín hiệu cho First để đón anh.

First đến khá nhanh và cảnh tượng hắn nhìn thấy trước mặt chỉ khiến hắn càng phát điên lên trước sự táo bạo của Lanol ​​nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Lanol ​​chỉ là một con cá nhỏ trong cái ao lớn hơn mà hắn ta muốn bắt. First chưa thể giết người đàn ông này.

Đôi má của Khaotung ửng hồng và đôi mắt mờ đi vì rượu. First nhanh chóng đến bên cạnh Khaotung và đặt anh ấy lên ngực mình.

Lanol ​​trông vừa sửng sốt vừa hơi tiếc nuối trước sự xuất hiện của First. Anh ấy đã không xoay sở để một lần nữa rơi vào tình thế thỏa hiệp với Khaotung.

"Chào sếp!" Lanol ​​xin chào.

First chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt lạnh lùng đó. Ngay cả hắn cũng không thể che giấu sự ghê tởm trong họ khi nhìn người đàn ông kia.

Lanol ​​sững người khi nhìn, nhưng anh cố gắng nói. "Ngài đang làm gì ở đây? Đến đây để chơi hay?"

"Tôi ở đây để bắt kẻ gây rối này đi," First nói với vẻ giận dữ giả tạo. "Hôm qua anh ấy đã nói đủ điều vô nghĩa nhưng hôm nay anh ấy vẫn xoay xở được chuyện này."

Lanol ​​gật đầu một cách dễ hiểu, thái độ của anh ấy thư giãn. Cái nhìn đó từ First trước đó khiến anh sợ hãi hơn những gì anh muốn thừa nhận.

Khaotung im lặng lạ thường trong khi First giữ lấy anh. Hắn đã quá quen với những lời nói nhảm của Khaotung đến nỗi nhận ra rằng đây là một trạng thái đáng lo ngại đối với anh.

First bế Khaotung lên dưới cánh tay của hắn, "Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ." Không cần thông báo thêm, First vội vã rời đi mà không tỏ ra quá đáng ngờ.
.
.
.
Không khí mát lạnh tràn vào họ sau khi họ rời câu lạc bộ. Trước khi họ rời đi, đám đông người dân tò mò nhìn về phía họ, để ý đến tình trạng say khướt của Khaotung và vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của First. Tất cả họ đều cho rằng sẽ có vấn đề gì đó nảy sinh giữa cả hai.

Tại xe của First, Khaotung cuối cùng cũng đứng thẳng người ra một chút, trút bỏ phong thái say khướt của mình. First hơi ngạc nhiên với sự thay đổi nhưng hắn không đặt câu hỏi quá nhiều, cho rằng đó là một chiến thuật mà Khaotung đang sử dụng vì bất cứ lý do gì.

"Ông chủ," Khaotung gọi. Anh cố gắng giữ một biểu cảm nghiêm túc hơn trên khuôn mặt nhưng đó là một cảnh tượng buồn cười đối với First khi nhìn vào. Khaotung đã say hơn anh nghĩ.

"Em đã nhận được những gì từ Lanol? Anh có cảm giác rằng em sẽ cần phải nói với anh ngay bây giờ trước khi em quên."

"Vâng thưa ngài. Lanol ​​đã nói với tôi nhiều điều hơn tôi mong đợi. Anh ấy nói với tôi rằng ai đó, có lẽ là Mr.M sẽ nhắm đến ngài trong thời gian rất gần. Anh ấy tin rằng đó sẽ là vụ buôn bán ma túy lớn tiếp theo."

First nhìn trầm ngâm. "Giao dịch đó? Hmm được rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho nó."

First kiên nhẫn lắng nghe Khaotung giải thích những chi tiết khác mà anh ấy đã có được từ Lanol. Có một lượng lớn thông tin nên First chủ yếu lắng nghe khi lái xe về chỗ của mình.

Đến một lúc nào đó, Khaotung lại im ắng. Anh đang quay mặt về phía cửa sổ ô tô và First đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.

First nghĩ Khaotung ngủ quên nên không quấy rầy. Trong vài phút tiếp theo, cuối cùng họ cũng đến nơi. First ra khỏi xe và tiến đến phía Khaotung để giúp anh ra ngoài.

Khi anh mở cửa, Khaotung đột nhiên ngồi thẳng dậy và nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt đen của anh ta khó nắm bắt dưới ánh trăng, và bóng tối bao phủ các phần trên khuôn mặt anh ta có một sức hấp dẫn bí ẩn đối với chúng.

Firstlà nín thở, tự hỏi Khaotung "tỉnh táo" hơn này sẽ làm gì, nhưng Khaotung chỉ im lặng.

First nhoài người cố gắng đỡ Khaotung ra khỏi xe. Khaotung vòng tay quanh cổ First gần như theo bản năng.

"Ông chủ?" Giọng nói trầm ấm của Khaotung vang lên.

"ừ?"

"Ông chủ?" Khaotung liên tục lặp lại câu hỏi, nhìn vào mặt First và mỉm cười sau khi biết rằng đó thực sự là Boss của anh.

"Anh say khướt rồi."

"Say rượu sao?" Khaotung làm mặt buồn cười. "Tôi không say." Anh ấy nói lắp bắp ở cuối câu.

"Vào trong thôi."

"Được rồi, ông chủ."
.
.
.
First thở phào nhẹ nhõm sau khi họ đến được phòng của hắn. Khaotung rất giỏi trong việc khoác lên mình vẻ ngoài lịch sự, nhưng di chuyển một người say xỉn giống như di chuyển một bao gạch.

Hắn nhẹ nhàng đặt Khaotung xuống ghế dài trước khi đi sang phòng bên cạnh với hy vọng tìm được một chiếc chăn dự phòng để đắp cho anh.

Sau khi First cuối cùng cũng tìm thấy một cái, hắn quay trở lại phòng khách, nơi hắn bắt đầu từ từ nghe thấy một số tiếng rên rỉ.

Hắn nhanh chóng nhận ra rằng đó là Khaotung đang huyên thuyên về điều gì đó và bước nhanh hơn một chút để cố gắng nghe những gì Khaotung muốn nói, phòng khi có điều gì quan trọng mà anh đã quên đề cập trước đó.

Nhưng khi đến gần hơn và nghe nội dung, một nụ cười bất lực xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

"Những tên khốn đó sẽ phải trả giá. Tôi thề - nếu bất kỳ ai trong số họ cố làm tổn thương một sợi tóc trên đầu First, tôi phải - tôi sẽ -"

First nhanh chóng đi đến chỗ anh. "Từ từ nào, Khaotung."

Khaotung tiếp tục như không nghe thấy hắn. "Tôi sẽ khiến họ phải hối hận vì điều đó. First tốt hơn nhiều so với những kẻ nửa vời đó. Tất cả những lời giận dữ của Khaotung bắt đầu mờ đi khi anh ta nhanh chóng phun ra tất cả những lời đe dọa này. First thấy biểu hiện của Khaotung lúc này thật sự đáng yêu. Hóa ra bên cạnh Khaotung hay trêu chọc và tán tỉnh, anh ấy cũng có một khía cạnh nhiệt tình và dễ thương như vậy.

Khaotung lại giao tiếp bằng mắt với First.

"Anh biết First?" Anh đặt câu hỏi.

First gật đầu, thực ra hắn là First nhưng hắn sẽ không thừa nhận vì hắn muốn xem Khaotung sẽ đi đến đâu với chuyện này.

Khaotung đưa cho hắn một cái nhìn. "Chà, anh không biết First, giống như tôi biết anh ấy. Chúng tôi thân thiết - không, chúng tôi thực sự ở bên nhau. Chà, tôi nghĩ chúng tôi đang ở cùng nhau. Anh ấy không thực sự, ý tôi là tôi không thực sự .. chúng tôi vẫn chưa thực sự xác định được chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ấy nói tôi là của anh ấy. Và tôi nghĩ... anh ấy là của tôi. Tôi hy vọng anh ấy là của tôi..." Giọng nói to và đầy tự hào của Khaotung càng về cuối càng nhỏ dần vì sự thiếu tự tin của anh vào những gì mình đang nói.

First phát hiện ra một trong những mối quan tâm khác của Khaotung mà trước đó anh đã không nói ra. Hóa ra anh ấy lo lắng về mối quan hệ của họ nên được gọi là gì. First thậm chí còn không nghĩ trước về mối quan hệ của họ sẽ được gọi như thế nào hay tất cả những thứ đó, hắn nghĩ rằng họ đã ngầm hiểu nhưng Khao cần xác nhận thêm.

Đôi mắt của First dịu dàng hơn nữa. "Các anh muốn mối quan hệ của các anh nên trở thành gì?"

Đầu của Khaotung đang treo lơ lửng trên sàn lập tức ngẩng lên. "Tất nhiên là cùng nhau. Không có vấn đề trong cách nào. Tôi chỉ... muốn ở bên cạnh anh ấy. Trong bất cứ vai trò nào anh ấy muốn tôi đảm nhận."

First nắm lấy tay Khaotung, xoa xoa thật dịu dàng. "Điều đó chắc chắn sẽ như vậy."

Khaotung cho anh ta một cái nhìn hơi ghê tởm trước khi rút tay ra. "Anh không nên tùy tiện chạm vào tôi như vậy. First nói rằng chỉ có anh ấy mới làm được điều đó."

Đôi vai của First rung lên vì cười. Ngay cả lời nói của hắn cũng bị dùng để chống lại hắn, mặc dù nhìn thấy sự cam kết lắng nghe của Khaotung khiến hắn có một cảm giác mơ hồ xuất hiện trong lồng ngực. Khaotung đã thực sự truyền cảm hứng cho tất cả những cảm xúc mà hắn nghĩ mình đã lãng quên từ lâu, giống như một luồng sinh khí mới.

"Tôi sẽ tôn trọng. Anh muốn ngủ một giấc không?"

Khaotung gật đầu.

"Theo tôi."

Khaotung đi theo First khi anh ấy dọn dẹp trước khi đi ngủ và sau đó đến giường của First. Khi Khaotung đến phòng của First, đó là lúc ánh mắt anh ấy lộ ra sự nhận biết nào đó.
"Giường của First!" Anh hét lên trước khi nhảy lên giường của First.

Anh vùi mặt vào gối của First, hít hà mùi hương của hắn.

"Tôi mệt quá." Anh lầm bầm. "Không, tôi nên đợi First đến đây trước khi đi ngủ. Nhưng tôi muốn ngủuuuuuuu."

First nhìn Khaotung. Vậy là anh nhớ giường của hắn chứ không phải hắn?

"Ngủ đi. Khi anh thức dậy, First sẽ ở bên cạnh anh."

Khaotung không cần thêm lời an ủi nào nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi First nghe thấy tiếng Khaotung thở đều đều, hắn chui vào giường bên cạnh Khaotung. Hắn vòng tay qua eo Khaotung và kéo anh lại gần mình.

Ngày này dường như có nhiều kết quả hơn hắn tưởng tượng. Hắn không chỉ có được thông tin về kẻ thù của mình mà còn được nhìn thoáng qua những cảm xúc chân thật nhất của Khaotung.
.
.
.
Khi Khaotung tỉnh dậy, đầu anh ong ong. Anh dường như đã đánh giá thấp việc anh đã uống bao nhiêu ngày hôm qua. Khi những mảnh vỡ ký ức của ngày hôm trước bắt đầu hiện lên trong đầu, anh muốn rũ bỏ con người quá khứ của mình. Làm sao anh có thể lừa dối bản thân mình một cách tồi tệ như vậy và nói rằng anh có thể uống được chừng ấy rượu? Chỉ cần nhìn vào những gì anh ấy đã làm. Uh, anh ấy xấu hổ.

Sự xấu hổ sẽ chỉ tiếp tục kể từ khi Khaotung sớm nhận thấy cách anh quấn tay chân quanh cơ thể của First như bạch tuộc. Nếu chỉ có vậy thì Khaotung sẽ không để tâm nhưng với dáng vẻ của anh, có vẻ như anh đã bị kích thích khi đang ngủ và vừa rồi khi tỉnh dậy, anh đã vô thức cọ vào chân của First.

Lúc đầu, Khaotung nghĩ rằng anh có thể âm thầm thoát khỏi cho đến khi anh nhìn thấy đôi mắt của First mở to và đôi mắt của hắn ngay lập tức nhìn xuống mớ hỗn độn mà Khaotung đang gây ra.

Khaotung nhảy khỏi người hắn, lăn khỏi First và nhảy ra khỏi giường, quá sợ hãi để nhìn lại hoặc thậm chí nói về những gì vừa xảy ra. Khaotung thường có thể tự hào về làn da dày của mình nhưng đó là từ những tình huống mà anh biết mình kiểm soát được. Những ký ức say rượu bắt đầu tràn ngập tâm trí anh và bất cứ điều gì vừa rồi chắc chắn không nằm trong tầm kiểm soát của anh.

First vẫn còn trong trạng thái choáng váng chỉ có thể nhìn bóng dáng chạy trốn của Khaotung.
.
.
.
Tại nơi làm việc, Khaotung không muốn nhìn thấy First. Thật kỳ lạ vì anh ấy thường rất muốn gặp First nhưng anh đang cố gắng kìm chế việc đối đầu với hắn.

Khi First đứng dậy và sắp xếp mọi thứ lại với nhau, hắn nhanh chóng nhận ra rằng Khaotung đang xấu hổ nên hắn cảm thấy ổn với việc Khaotung đang phớt lờ hắn. Tuy nhiên, những người khác đã không biết hai người này đang nghĩ gì khi nhìn thấy khung cảnh hôm qua First nhìn Khaotung giận dữ, và bây giờ Khaotung trông "lạnh lùng" khi tránh First, họ đã bắt đầu có những tin đồn.

First và Khaotung đánh nhau. First và Khaotung chia tay. First không đủ tin tưởng Khaotung, và bây giờ Khaotung đã giận hắn. Tất cả những lời thì thầm kiểu này lan ra tổ chức.

First biết tin nhanh chóng và hắn thực sự muốn phủ nhận những cáo buộc này, nhưng một trong những cấp dưới của hắn vừa báo cáo về một Lanol ​​đặc biệt trông đặc biệt hài lòng với những tin đồn này. First nghĩ rằng đây là một sự trùng hợp hoàn hảo để khiến "Khaotung tiến gần hơn đến Lanol" là hợp lý vì họ được cho là đang tán tỉnh nhau.

Và First đã đúng, Lanol ​​đang cười toe toéttrước tin đó. Do khả năng làm suy yếu mối quan hệ của Khaotung và First,Lanol ​​tin rằng đây là cơ hội hoàn hảo để hành động. Các kế hoạch chắc chắn sẽ diễn ra như dự tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com