Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Ngày đó đã đến. Không chỉ có Lanol chờ đợi mà cả First và Khaotung cũng vậy.

"Không," First nhấn mạnh.

"Không," Khaotung trả lời. "Em sẽ dính lấy anh trong buổi giao dịch này."

First đứng trước tấm gương trước mặt, phản chiếu Khaotung phía sau được chú ý với tư thế lưng thẳng đứng sau hắn.

First không có biểu cảm trên khuôn mặt khi hắn bắt đầu điều chỉnh bản thân. Hắn sửa lại cổ tay áo và đưa tay vuốt ngược mái tóc vuốt gel ra sau.

"Anh đã nói với em trước rằng điều đó sẽ phủ nhận hoàn toàn công việc chúng ta đã làm trong vài ngày qua. Mọi người nghĩ rằng chúng ta giận nhau. Sẽ có ý nghĩa gì khi em luôn ở cạnh anh?"

"Em cần phải như vậy," Khaotung nói một cách kiên quyết. "Em không cho phép bất cứ điều gì xảy ra với anh."

First quay lại và ném cho Khaotung một cái nhìn sắc bén.

"Anh là sếp của em. Nếu anh nói không, em sẽ phải tuân lệnh. Chính em đã nói rằng chúng ta cần phải bắt Lanol."

Khaotung đã phải cố gắng kiềm chế để không đảo mắt. Hai tay anh xoa xoa mặt một cách khó chịu khi anh rên rỉ. Tay anh đưa lên tóc, nắm lấy một lọn tóc khi anh cố gắng giải tỏa sự bực bội của mình. Khaotung muốn tranh luận với First thêm nhưng anh biết rằng những nỗ lực của mình sẽ vô ích.

Anh quay gót và bắt đầu bước đi khỏi First. Anh không nói bất cứ điều gì khác ngoại trừ lần xác nhận cuối cùng với First rằng, "Em đang bảo vệ anh."

Đôi mắt của First dõi theo hành động của Khaotung khi anh rời khỏi phòng. Hắn tự hỏi liệu Khaotung có nhận ra rằng hắn không muốn anh ở gần mình như vậy vì hắn cũng muốn giữ an toàn cho anh. First hít một hơi thật sâu khi hắn đưa ra lời khẳng định. Nhìn thẳng vào gương, vào chính đôi mắt của mình, có một sự chắc chắn rằng hắn sẽ giải quyết được chuyện này.
.
.
.
Khi giao dịch, Khaotung đến trước khi First đến đó và gặp lại Lanol. Anh có cảm giác deja vu nhưng lần này cảm xúc của anh ấy đối với người kia hoàn toàn khác. Anh thậm chí không muốn nhã nhặn với Lanol, càng không muốn tương tác với anh ta nhưng Khaotung hy vọng rằng đây là lần cuối cùng anh phải đối phó với kẻ phản bội này.

"Khaotung!" Lanol ​​vui vẻ gọi. Hôm nay anh trông đặc biệt hài lòng với nụ cười đó trên khuôn mặt.

"Lanol," Khaotung gật đầu với anh nhưng không nhiều.

Lanol ​​trông hơi bối rối trước sự đón tiếp hờ hững nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ điều đó vì Khaotung đang gắt gỏng vì một lý do nào đó.

"First đâu?" Lanol hỏi.

Khaotung ném cho anh ta một cái nhìn. "Làm sao tôi biết khi tôi không ở bên cạnh anh ấy."

Những gì Khaotung nói đều đúng nhưng Khaotung cũng phàn nàn về sự thiếu hiểu biết của First.

Lanol ​​gật đầu hiểu ý. Mắt anh càng lấp lánh hơn khi thấy rằng hai người này thực sự đã tách ra.

Khaotung quay sang Lanol, "Anh có biết First sẽ ở đâu khi anh ấy đến không? Tôi muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều tốt." Khaotung cố gắng bào chữa cho sự tò mò của mình bằng cách thêm vào phần cuối cùng.

"Hừm. Có lẽ ở đâu đó đằng kia."

Khaotung nhìn theo hướng mà Lanol ​​chỉ, ghi chú lại trong đầu. Cho dù First ngang nhiên từ chối để anh ở bên cạnh, thì anh cũng sẽ tìm lý do để lẻn vào khu vực đó.
Khaotung không nghĩ rằng mình đang quá lo lắng chút nào, họ đang bước vào một cái bẫy được lên kế hoạch kỹ lưỡng và Khaotung nghĩ rằng anh sẽ là người duy nhất có thể giúp đỡ First bất kể đối phương ném cho anh thứ gì.
.
.
.
Đã đến giờ họp và hai ông chủ chính cuối cùng cũng xuất hiện. Mr.M là người chia bài đối diện, bằng cách nào đó, khuôn mặt của ông ấy trông thậm chí còn khó chịu hơn khi ông ấy chào First. First đáp lại, nhìn ông ta như thể ông ta là một người sắp chết.

Không khí như ngừng lại với hai ánh mắt khóa chặt vào nhau.

"Kanaphan," Mr.M chào, một nụ cười chế giễu nở trên môi.

"Mr. M." First trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng thường ngày của mình. Hắn trông có vẻ hơi chán nản như thể anh ấy muốn kết thúc chuyện này cho xong.

Mr.M chế nhạo thái độ của First trước khi nhớ rằng First sẽ sớm bị hạ gục.

"Các chàng trai," Mr.M vỗ tay. "Hãy mang hàng hóa cho chúng tôi."

Tay sai của Mr.M lại mang hàng đến. Chúng to hơn nhiều so với lần trước, First nhướng mày với chúng nhưng anh không muốn khiến Mr.M quá nghi ngờ. Anh ấy đã có cảm giác về những gì người kia muốn làm.

First gọi một trong những cấp dưới đáng tin cậy nhất của mình - Jay. Jay đã ở trong tổ chức trong một thời gian dài. First cúi xuống để thì thầm vào tai Jay, "Hãy cẩn thận khi anh đến gần những cái thùng đó. Hãy nói với mọi người điều đó."

Jay gật đầu chắc chắn trước khi anh kín đáo chuyển tin nhắn cho những người khác.

Mr.M lộ ra một mảng răng lớn. "Cậu không muốn kiểm tra hàng hóa sao Kanaphan?"

First quay đầu về phía hàng hóa. Mọi người tiếp cận các thùng một cách bình tĩnh mặc dù tay họ đang chuẩn bị với những khẩu súng bên cạnh.

Chiếc thùng thứ hai được mở ra, không quá ngạc nhiên, bên trong thùng có hàng hóa nhưng là những loại không như mong muốn. Cấp dưới của Mr.M đã nhanh chóng trang bị cho mình những vũ khí hạng nặng khi họ chĩa chúng về phía First.

Do tổ chức của First nhận thức được sự nguy hiểm nên họ cũng tự rút súng để đáp trả. Mặc dù chúng chỉ là những khẩu súng lục, nhưng không khí đã trở nên nặng nề hơn.

Mr.M bắt đầu cười trước cảnh tượng đó.

"Luôn luôn thận trọng như vậy. Mặc dù tôi nghĩ cậu nên biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào."

First nhìn ông ấy, thật ngầu. "Ông muốn gì Mr.M?"

"Mọi thứ. Tôi muốn tất cả tài sản của cậu, hàng hóa của cậu, mọi thứ mà cậu đang có."

"Tôi không thể thực hiện điều đó."

"Tại sao? Tôi không nghĩ nó nhiều như khi đổi lấy mạng sống của cậu. Cậu không hiểu mình đang ở trong hoàn cảnh nào, đúng không?"

First nghiến chặt hàm. "Tôi nghĩ người duy nhất thiếu hiểu biết ở đây là ông đấy, đồ ngu."

Mr.M tức giận, rút ​​hung khí định bắn First nhưng chưa kịp làm gì thì đã có người từ phía sau khống chế.

Đó là Khaotung.

Khaotung đã chờ đợi suốt thời gian đó nhưng giây phút nhìn thấy Mr.M trở nên quá táo bạo, anh đã không thể chờ đợi được nữa.

Anh lao đến để khống chế Mr.M, anh đã nhìn thấy vẻ mặt phản đối của First nhất là khi lính canh của Mr.M lúc này cũng đang chĩa súng vào lưng anh nhưng anh ta không quan tâm.

Tuy nhiên, First đã chứng minh sự ngu ngốc của Mr.M bằng một cái búng tay. Ngay lập tức rất nhiều người của First tiến vào kho, trang bị vũ khí và đông hơn hẳn phe Mr.M.

Mr.M bắt đầu vùng vẫy trong vòng tay của Khaotung nhưng Khaotung không để ông ấy nhúc nhích. Lanol ​​nhìn sang một cách khó chịu.

Thấy rằng mọi thứ bắt đầu nghiêng về phía mình, mắt First bắt đầu dán chặt vào Lanol. Khi Lanol ​​nhìn thấy ánh mắt đó trong mắt First, anh bắt đầu đổ mồ hôi hột nhưng anh cố thuyết phục bản thân rằng First vẫn chưa nhìn thấu mình.

Tuy nhiên, niềm tin đó đã tan vỡ khi First gọi anh ta đi đến trước mặt hắn. Di chuyển qua căn phòng, vượt qua những vũ khí hạng nặng và những gương mặt căng thẳng, Lanol ​​tiến đến đứng trước mặt First.

Anh ta dừng lại trước mặt hắn, thẳng lưng trước khi cúi đầu và hét lên, "Vâng, thưa ông chủ."

"Anh đang gọi ai?" First hỏi.

Lanol ​​nhắm chặt mắt lo lắng. "Thưa ngài."

Đầu của First nghiêng sang một bên khi hắn nhìn Lanol.

"Tôi không nghĩ tôi là Sếp của anh ở đây...Phải không Mr.M?"

Mr.M đã mở miệng phủ nhận: "Tôi không biết anh ta."

"Hãy nói sự thật," First nói.

"Tôi đã nói là tôi không biết," Mr.M nói qua hàm răng nghiến chặt.

"Ông hãy nói sự thật với anh ấy," Khaotung vừa nói vừa di chuyển khẩu súng lên sau đầu của Mr.M.
Mr.M rít lên khi cảm thấy kim loại mát lạnh di chuyển từ lớp áo sơ mi lên đầu của mình.

"Cậu ta làm việc cho tôi," Cuối cùng ông ta cũng thừa nhận. Ông ấy không muốn từ bỏ gián điệp của mình nhưng ông ấy cũng không muốn bị bắn.
Lanol ​​bắt đầu hoảng sợ, trong trạng thái gần như rung rẩy, anh ta bắt đầu khua tay múa chân. "Không, ông ta nói dối. Hãy tin tôi. Anh nhìn lại hướng Khaotung cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. "Tin tôi đi Khaotung, giúp tôi với!"

First bắt đầu gật đầu, thậm chí không nhìn về phía Lanol. "Vậy ra cậu thực sự là người cung cấp thông tin cho kẻ địch suốt thời gian qua. Và cậu vẫn có đủ can đảm để cầu cứu Khaotung."

"Khaotung?" Lanol ​​bắt đầu đặt câu hỏi một cách bàng hoàng. "Anh đang gài bẫy tôi sao? Tôi sẽ không để anh yên, tôi thề-"

"Đó là một phần của kế hoạch. Nhưng cậu thực sự đã che giấu khá tốt cho đến khi cậu bắt đầu nhắm mục tiêu vào Khaotung."

Lanol ​​đang hối hận, nguyền rủa thái độ tự phụ trong quá khứ của mình về mọi thứ. Anh nguyền rủa chính mình.

"Tiêu diệt chúng đi," First ra lệnh.

Trước khi có thêm bất kỳ cuộc nói chuyện nào, một cuộc ẩu đả đã nổ ra trong nhà kho. Tiếng súng vang lên từ khắp nơi. Mr.M bị bắn vào đầu, gục xuống tử vong nhanh chóng.

Lanol ​​kinh hãi nhìn cái chết của Boss của mình, anh biết anh ta là một kẻ vô dụng nhưng anh cũng không muốn tất cả những điều này trở nên vô nghĩa.

Anh ta bắn súng vào First, tin rằng mình đã có một phát bắn hoàn hảo nhưng ngay lập tức, First đã bị đẩy ra khỏi đường đạn đúng lúc.

Người bị bắn là Khaotung.

Đó là cảnh tượng cuối cùng mà Lanol ​​nhìn thấy trước khi một viên đạn găm vào người anh ta.
.
.
.
Gần như quay chậm, First có thể nhìn thấy Khaotung đổ gục trước mặt. Thái độ điềm tĩnh trước đó của hắn đã ngừng lại khi tất cả những gì hắn có thể thấy là khuôn mặt đau đớn của Khaotung. Khuôn mặt của Khaotung trắng bệch khi máu bắt đầu rời khỏi cơ thể anh một cách nhanh chóng.

First dừng lại mọi thứ, bỏ mặt sự an toàn của mình khi ôm Khaotung vào vòng tay.

Thuộc hạ của hắn vây quanh cả hai để những người khác không gây thêm bất kỳ tổn thương nào.

"Khaotung, Khaotung," Hắn gọi. Giọng khản đặc khi hắn gọi người kia. Hắn cảm thấy đau đớn như thể mình mới là người đã trúng đạn.

First có đôi mắt điên cuồng và đôi tay run rẩy khi hắn gọi trợ giúp y tế.

Khaotung nắm lấy một trong những bàn tay run rẩy của First và mỉm cười với hắn. "Em đã nói với anh là em cần phải bảo vệ anh." Anh gằn giọng.

First bắt đầu lắc đầu dữ dội. "Khaotung đừng nói chuyện. Anh đã nói với em - tại sao em không nghe.

"Chúng tôi cần giúp đỡ!" First tiếp tục hét lên.

Đầu óc Khaotung bắt đầu trở nên mơ hồ. "Tại sao em lại ở đây nếu không phải vì anh? Chính anh là người đã cứu em ngay từ đầu..."

Khaotung nhớ lại khoảng thời gian xa xưa...

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lúc anh còn nhỏ, thân thể rách rưới, khó trách First không nhớ tới anh. Anh nhớ đến First lúc còn nhỏ, một người hoang dã như một con thú khi hắn chiến đấu với những tên côn đồ đang cố gắng làm tổn thương Khaotung. Anh nhớ hắn đứng sừng sững bên anh hỏi xem anh có ổn không... như ngày hôm nay vậy.

Khaotung nhớ hết rồi. Khoảnh khắc khi ánh sáng này bước vào cuộc đời anh. Khi lần đầu tiên có người thực sự chiến đấu vì anh.

Trải qua nỗi đau nhức nhối, tất cả những gì Khaotung có thể hồi tưởng là First thực sự không bao giờ thay đổi.

Khaotung đưa tay lên định ôm lấy một bên mặt của First. Trước khi anh bất tỉnh, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của First và bàn tay để lại những vệt máu dài trên mặt của First.

Anh thật sự muốn xin lỗi First.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com