Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tôi đã làm gì đó.


Lại một ngày nữa mưa bao phủ lên thành phố, điều này có nghĩa là Seung Hyun và Ji Yong phải chết dí ở nhà anh. Ji Yong mặc bộ pijamas mà Seung Hyun đã mua cho cậu vào hôm cả hai ra ngoài trước chuỗi ngày ẩm ướt sau đó, mặc cho Seung Hyun đang dọn dẹp.

Ji Yong chỉ ngồi nhìn anh đi vào rồi lại đi ra phòng khách liên tục, mỗi chuyến thì lại có thêm một vài món đồ dùng được dọn sạch. Cậu muốn ngỏ ý giúp đỡ nhưng lại không muốn tỏ ra huênh hoang hay gây phiền cho anh. Cuối cùng cậu vẫn quyết định ít nhất mình cũng phải làm gì đó.

"Ưm...A-anh có cần giúp gì không?" Ji Yong hỏi, giọng ngân nhẹ lên đến gần nốt Si nhưng âm lượng chỉ vừa đủ nghe khi thoát khỏi miệng cậu. Seung Hyun đứng thẳng người dậy nhìn Ji Yong ngồi co chân ép sát vào ngực.

"À..." Seung Hyun khẽ thở dài, nhìn lại những phần đã hoàn thành. "À không, tôi nghĩ mình ổn. Dù gì thì cũng cảm ơn vì đã hỏi." Ji Yong chỉ thoáng cười và gật đầu. "Cậu có muốn tôi mở T.V lên không?" Seung Hyun hỏi, Ji Yong vừa quay mặt đi lập tức nhìn lại. "Tôi không muốn cậu cảm thấy chán thôi."

"Ừm...cũng được." Ji Yong khẽ gật đầu. Seung Hyun tạm dừng công việc, bước đến ghế phía chéo với Ji Yong và cầm lấy điều khiển.

Sau vài giây bật công tắt, màn hình mà đen bật sáng và hiển thị logo của nhà sản xuất trước khi âm thanh phát ra từ loa. Seung Hyun bật phần hướng dẫn kênh bằng cách bấm một cái nút nhỏ màu đỏ, sau đó bắt đầu lướt.

"Ô, chương trình tôi thích này." Seung Hyun nói, ngừng bấm cái nút có mũi tên chỉa xuống. Anh ngồi xuống thành ghế bên cạnh, thả lỏng tay lên đùi.

"Còn công việc nhà thì sao? Anh không muốn dọn nốt à?" Ji Yong ngây thơ hỏi. Seung Hyun nhìn cậu, rồi lại nhìn đống mà mình vừa bày ra.

"Không cần đâu." Anh trả lời, tựa lưng ra sau, tay vỗ lên ghế. "Để dọn sau cũng được mà."

"Anh chắc không? Tôi có thể dọn giúp anh." Ji Yong dợm hỏi, bỏ hai chân xuống khỏi ngực. "Ý tôi là, tôi nên làm cái gì đó, sau những gì anh đã làm cho tôi."

"Không, không." Seung Hyun lắc đầu. "Cậu là khách của tôi mà, cậu không cần làm gì cho tôi ngoài việc thở đâu." Ji Yong khúc khích khi nghe Seung Hyun trả lời. "Hơn nữa, thậm chí là tôi sẽ buồn đó. Có lẽ vậy." Lần này cả hai cùng cười.

Cười xong, căn phòng lại rơi vào tình trạng im lặng và mắt Seung Hyun dán chặt vào màn hình trước mặt. Ji Yong cố rời mắt khỏi Seung Hyun nhưng chúng không nghe lời chút nào. Chúng hạ cánh trên con người lớn tuổi kia, bắt gặp mọi sự hấp dẫn càng ngày càng rõ ràng.

Nếp tóc được sắp xếp một cách hoàn hảo, một vài sợi mỏng khẽ đong đưa khi anh cử động. Cách anh ngồi với bờ lưng dài vững chãi, đó là cách ngồi của những người quyết đoán và tự tin. Nhưng thứ của Seung Hyun khiến Ji Yong bị mê hoặc nhất lại là đôi mắt của anh, đôi mắt đen sâu hút như cánh cổng uy lệ khiến Ji Yong không nhận ra cậu ham muốn nó tới mức nào.

Mặc kệ những thứ trước kia mà cậu phải tin tưởng như thế nào, Ji Yong dần hoàn toàn chìm đắm trong con người này mất rồi. Chậm rãi và hạnh phúc, Ji Yong rơi vào lưới tình với anh, và cả thân thể này ý thức được việc đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Vậy đó, kể từ đó tôi muốn trở thành một diễn viên." Seung Hyun kết thúc câu chuyện về cuộc đời mình. Anh chưa bao giờ kể về bản thân chi tiết như thế này, kể cả với Minzy hay Dae Sung. Nhưng có điểm nào đó ở cậu nhóc Ji Yong này khiến anh thực sự muốn kể.

"Vậy thì, tại sao anh lại chọn việc thực thi pháp luật?" Ji Yong hỏi, hoàn toàn chìm đắm bởi Seung Hyun.

"Tôi cũng không biết nữa." Seung Hyun nhún vai. "Tôi đoán nó đơn giản là một trong những thứ được sắp đặt để xảy ra, cậu biết đó. Cũng gần giống với hôn ước của tôi." Ji Yong có thể thấy anh có vẻ muốn nói tiếp nhưng lại e dè nên thôi, thế nên cậu cũng chẳng cố xoáy sâu vào làm gì. "Còn cậu thì sao? Bằng cách nào mà cậu đã trở thành một..." Seung Hyun hỏi nhưng đột ngột khựng lại khi không biết phải dùng từ nào cho phù hợp.

"Một thằng trai bao?" Ji Yong nối tiếp theo, gương mặt thoáng đỏ. Seung Hyun chỉ thở dài để đáp lại lời nói của cậu. "Nó ổn mà, thật đó. Anh có thể nói từ đó. Nó không chứa bất cứ dụng ý làm nhục nào cả."

"Xin lỗi, Tôi chỉ....Tôi không có ý xúc phạm cậu hay gì cả." Seung Hyun có một chút ngượng ngùng trong giọng nói.

"Không, thật đó, nó ổn mà, Seung Hyun." Ji Yong khẽ lắc đầu. Đó là lần đầu tiên Ji Yong gọi anh bằng tên và Seung Hyun không thể phủ nhận rằng tên anh khi được thốt ra từ đầu lưỡi của cậu nghe cứ như thanh âm của thiên đàng.

"Anh biết đó, nó cũng như cái thể loại câu chuyện nức nở bi đát của anh." Ji Yong bắt đầu bằng một tiếng thở dài. "Cha mẹ tôi suốt ngày chỉ cắm mặt vào công việc và tôi lớn lên hầu như chẳng có ai quan tâm bên cạnh. Vì vậy, khi tôi lớn hơn và gặp được Seung Ri lẫn Dong Guk, Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác thì ra trên thế giới này cũng có người quan tâm tới mình. Và tôi thích điều đó, thế nên tôi đã làm mọi thứ Dong Guk bảo, kể cả việc ngủ với những người đàn ông khác để kiếm tiền."

"Dong Guk? Ông ta là..." Seung Hyun thắc mắc, một lần nữa lại phân vân về việc sử dụng từ ngữ.

"Ông mối của tôi, không có từ nào hay hơn đâu." Ji Yong rụt vai, cười. "Anh ta cũng là ông mối của Seung Ri nữa. Thực ra, anh ta là ông mối của rất nhiều thằng nhóc khác. Nó cứ như một đại gia đình hỗn loạn và kì lạ vậy." Câu từ của Ji Yong khiến một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi của Seung Hyun.

"Hồi bé, tôi luôn muốn trở thành một nhạc sĩ." Ji Yong nói tiếp, mắt cậu dán chặt lên nền đá hoa cương trên kệ bếp. "Âm nhạc luôn khiến tôi cảm thấy an toàn trong cái vỏ bọc của mình. Tôi đoán là mình đã tưởng tượng rằng tương lai của tôi sẽ thật xán lạn, nhưng mà thực chất thì nó còn chẳng xảy ra."

"Well, có lẽ là do cậu chưa từng cố gắng để biến nó thành sự thật." Seung Hyun lên tiếng khiến Ji Yong chú ý. "Những ước mơ và hoài bão sẽ rất tuyệt vời khi cậu còn nhỏ, nhưng khi lớn lên rồi cậu sẽ phải làm việc để có được nó. Cậu phải làm việc và phấn đấu để khiến chúng trở thành sự thật bởi vì chúng không thể tự dưng mà đến. Và đó là lý do mà một số người chưa từng từ bỏ công việc mơ ước của họ. Ý tôi là, cậu đang nhìn thấy một ví dụ sống đấy."

"Tôi chưa từng nghĩ về nó như vậy." Ji Yong cắn môi. "Anh biết đó, anh có vẻ rất thông minh mỗi khi nói chuyện và điều này khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc." Seung Hyun cười sặc sụa, ngửa cả cổ ra sau.

"Xin lỗi, tôi nghĩ chỉ là do bản năng thôi." Seung Hyun làm Ji Yong cười khúc khích.

Trong một giây phút ngắn ngủi, Seung Hyun nhận ra bản thân bị hút hồn bởi chàng trai trước mặt anh. Như kiểu có một tia sáng đánh ngang qua mặt trước khi con người ta chết đi, nó thật bi kịch và cũng đẹp tuyệt vời.

"Có chuyện gì sao?" Ji Yong thắc mắc, khiến Seung Hyun bừng tỉnh. Ji Yong nhìn chằm chằm người kia, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

"Không có gì." Seung Hyun rầm rì trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn mặt Ji Yong. "Không có gì cả."

Ji Yong ngồi trên một cái ghế đẩu cao, lặng người khi Seung Hyun đứng dậy và tiến về phía cậu. Cậu gần như đông cứng khi bước chân Seung Hyun ngày càng gần. Cậu băn khoăn liệu anh định sẽ hôn cậu hay làm gì khác không, nhưng cậu không biết vì sao bản thân lại nghĩ anh sẽ làm thế, anh chỉ vừa quen biết cậu không lâu và chẳng ai đi hôn một người hoàn toàn xa lạ với mình cả.

"A-Anh định làm g-gì?" Giọng Ji Yong chưa từng run đến như vậy. Seung Hyun dừng lại trước mặt cậu, thân nhiệt toả ra chỉ cách nhau vài inches. Seung Hyun khẽ đưa tay lên gò má Ji Yong trầm giọng nói.

"Làm thứ mà tôi nên làm từ lâu rồi." Ji Yong mở miệng định nói gì đó nhưng chẳng kịp thoát ra một từ nào khi cậu cảm nhận được môi Seung Hyun áp chặt vào môi mình. Cậu tròn mắt, chớp liên tục, đại não cố phân tích chuyện đang xảy ra.

Nhưng khi Seung Hyun ép chặt môi mình lên bờ môi hồng của Ji Yong lần thứ hai, rồi lần thứ ba, cậu bắt đầu chậm rãi nhắm mắt và cảm nhận, thân thể lẫn trái tim đều mềm nhũn. Lưỡng lự, Ji Yong đáp trả lại nụ hôn của Seung Hyun trước khi tách ra vì thiếu dưỡng khí.

"Tôi xin lỗi.." Seung Hyun thì thầm, khẽ chạm trán mình với Ji Yong. "Thực sự rất xin lỗi." Anh xoay người đứng dậy, định bỏ đi. Ji Yong lại bị bỏ lại trong bối rối, nhưng cậu đã đoán trước sẽ chẳng thể có một cái kết hoàn hảo nào cho nhưng khoảnh khắc như vậy, nhưng nếu cậu làm gì đó để dừng chuyện này lại.

"Chờ đã.." Ji Yong bật dậy khỏi ghế, đi thật nhanh để bắt kịp Seung Hyun. Seung Hyun quay lại, mở to mắt vì sốc. Ji Yong dừng bước, thở hắt ra, chờ đợi Seung Hyun quay lại.

"Anh không phải xin lỗi vì cái gì cả." Ji Yong lắc đầu, mắt ngứa đỏ lên như sắp khóc. Seung Hyun câm lặng, cho đến khi Ji Yong chủ động nhón lên, môi áp môi, hơn cả những gì Seung Hyun mong đợi.

Bị tấn công bất ngờ không phòng bị, Seung Hyun không thể nhận ra tim anh đập nhanh hơn đầy hạnh phúc.

Nụ hôn kéo dài vài giây Seung Hyun mới phản ứng lại, vòng tay ôm hờ lấy hông cậu. Hai người kết thúc nụ hôn vì thiếu dưỡng khí, chạm trán với nhau.

"Ji Yong, anh-" Seung Hyun định nói nhưng bị Ji Yong cắt ngang.

"Suỵt." Ji Yong đôi mắt một mí của cậu mở to. "Đừng nói gì cả." Seung Hyun chớp mắt, không tự chủ một nụ cười giãn ra trên môi. Anh buông tay khỏi hông Ji Yong, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi kéo cậu vào lòng, Ji Yong cũng ôm lấy anh gần như là ngay lập tức

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dong Guk tắt máy và rút chìa khoá sau khi lái xe vào bãi đỗ. Seung Ri ngồi ở ghế phía sau, cánh tay thằng nhóc buông thõng trên đùi, mặt thì cúi gầm xuống.

"Đừng lo quá nhóc." Dong Guk xoa đầu Seung Ri nhưng chỉ nhận được ánh nhìn buồn bã từ thằng nhóc. "Chúng ta sẽ tìm ra Ji Yong bằng mọi giá, okay?" Seung Ri chỉ gật đầu nhẹ, cả hai bước xuống khỏi xe và đi vào cổng chính của sở cảnh sát.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ông?" Cô nàng thư kí nở một nụ cười thân thiện khi cả hai bước đến trước bàn của cô.

"Vâng, tôi muốn báo cáo có người mất tích." Dong Guk trả lời.

"Vâng, tên của người đó là gì thưa ngài?" Cô ấy gật đầu hỏi tiếp.

"Tên của cậu ấy là Kwon Ji Yong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com