Chương 11: Gần hơn
"Xin chào, đây là Ji Yong. Hiện tại tôi không thể trả lời cuộc gọi, hãy để lại tin nhắn và tôi sẽ liên hệ với bạn ngay khi tôi có thể." Seung Ri đã nghe đi nghe lại câu này nhiều đến mức nó có thể đọc lại thuộc lòng vanh vách.
Trong suy nghĩ của nó, Ji Yong có thể đang bị nhốt dưới tầng hầm của kẻ nào đó, bị tra tấn và hành hạ dã man. Hay tệ hơn nữa, cậu đã có thể bỏ mạng trong một cái cống rãnh nào đó hay bị bỏ xác giữa rừng hoang vắng. Tim nó nhói lên khi nghĩ rằng Ji Yong có thể đã chết, nó không thể tưởng tượng ra nó sẽ trở thành cái dạng gì nếu không có cậu cùng trên đời này nữa.
Một tiếng gõ cửa đứt quãng vang lên ngay khi Seung Ri định gọi cho anh trai nó lần nữa, nó tắt điện thoại và ra mở cửa.
"Tại sao lại khóa cửa?" Dong Guk đặt mắt lên Seung Ri. "Cậu thừa biết là tôi không thích cậu làm vậy mà."
"Xin lỗi, anh." Seung Ri nén giọng nói, Dong Guk lướt qua nó đi vào căn hộ. Seung Ri đóng cửa, đi vào ngồi lên bộ sofa cùng đối phương.
"Ji Yong đâu?" Dong Guk thở hắt ra, ngồi phịch xuống cái gối trên sofa. "Đang ngủ à? Thằng nhóc đáng thương đã có một đêm mệt nhọc rồi."
"K-Không." Seung Ri khó khăn nói, như thế đang ép buộc mình nghĩ Ji Yong không có ở đó.
"Cậu nói 'Không' là sao?" Dong Guk nhướng mày hỏi. Seung Ri không thoải mái thở nhẹ, lo lắng chỉnh vị trí ngồi của mình trên mép ghế. "Seung Ri, Ji Yong đâu?" Gã nhấc lưng khỏi ghế, giọng đè nén đầy hăm dọa.
"A-Anh ấy....vẫn chưa về nhà từ hôm chúng ta để anh ấy ở đó." Seung Ri buộc miệng phải nói ra, nhìn Dong Guk bằng đôi mắt ngập tràn lo lắng. Dong Guk lặng đi vài giây, não bộ cố phân tích những từ mà Seung Ri vừa nói.
"Cậu nói cậu ấy chưa về nhà là có nghĩa gì?" Gã hỏi.
"Anh ấy chưa về nhà một lần nào cả." Seung Ri huơ tay khẳng định. "Tôi về muộn vào sáng hôm qua và nghĩ anh ấy có ở đây, nhưng lại không. Tôi đã gọi tên anh ấy và tìm khắp nơi trong nhà nhưng anh ấy không ở đây."
"Vậy, cậu đã gọi cho cậu ta chưa?" Dong Guk bắt đầu cảm thấy hoang mang nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để không làm Seung Ri sợ, một mình gã lo lắng là đủ rồi.
"Rồi, khoảng 10 lần và tôi cũng đã nhắn tin cho anh ấy, nhưng mà không có gì phản hồi lại cả." Seung Ri giơ hờ điện thoại. Dong Guk thở dài bực bội, cúi đầu thất vọng, gã đưa tay lên che mặt. "Phải làm sao đây? Chúng ta có nên gọi cảnh sát không?" Seung Ri hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa họ.
"Không." Dong Guk ngồi thẳng lưng lên. "Tuyệt đối không được. Gọi cảnh sát rất nguy hiểm. Chúng ta phải tự tìm cậu ta."
"Nhỡ chúng ta không tìm thấy cậu ấy thì sao?" Seung Ri trả lời, u sầu hạ thấp giọng. Dong Guk nhìn thằng nhóc và trông thấy sự não nề trong mắt nó, tim gã cảm thấy nhói lên vì thằng nhóc.
"Như thế này." Dong Guk bắt đầu nói, quay sang đối mặt với Seung Ri. "Cho cậu ta thêm một ngày xem cậu ta có tự trở về hay không. Nếu không thì chúng ta sẽ báo cảnh sát. Cậu hài lòng chứ hả?"
"Tôi nghĩ vậy." Seung Ri nhún vai, nhẹ giọng trả lời.
"Được rồi, đừng lo về cậu ta nữa." Dong Guk ân cần nói khi vòng tay gã đang bao bọc lấy thằng nhóc. "Cậu ta rất mạnh mẽ, cậu ta có thể xử lí tốt trong mọi tình huống mà cậu ta bị ném vào. Tôi chắc là cậu ấy sẽ ổn thôi, ở bất cứ đâu."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ji Yong cảm thấy không thoải mái khi dạo lòng vòng trong căn hộ của Seung Hyun, một việc mất một đống thời gian. Cảm giác ấy như thể trái tim cậu đang muốn đánh vỡ lồng ngực cậu và đầu cậu đang quay cuồng. Tâm trí và trạng thái tình cảm của cậu bị ảnh hưởng bởi thứ cảm xúc hỗn độn bên trong cậu.
Mặc dù có thể đối phương đã suy nghĩ kĩ, Ji Yong biết rằng Seung Hyun đã hôn lên trán cậu vào tối qua. Sự thật là sự chủ động đó đã khiến cậu lăn lộn khắp giường. Cậu vẫn không thể hiểu hành động đó có nghĩa là gì, chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cậu đau đầu rồi. Liệu Seung Hyun có thực sự bị cậu thu hút không? Nếu có thì đó là một xu hướng nghiêm túc hay chỉ là một thoáng cảm nắng? Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cậu, cứ như mọi suy nghĩ của cậu bị che phủ bởi màng sương mù dày đặc của sự bối rối.
Nỗ lực để khiến bản thân bình tĩnh, Ji Yong quyết định nằm xuống sofa và nghỉ ngơi một lát. Có thể sao đó cậu sẽ quên mất chuyện tối qua. Nhưng hầu như mọi thứ trên đời đều giống nhau, nói dễ hơn làm.
Tiếng mở cửa bất ngờ khiến Ji Yong nhảy khỏi sofa, hoang mang lượn qua lại chỗ ngồi. Vài giây sau, cậu bắt gặp Seung Hyun đứng trước cửa một mình liền cười nhẹ.
"Này" Anh bước vào, đóng cửa lại.
"Xin chào." Ji Yong nói nhỏ, gần như không thể nghe thấy. "C-Công việc thế nào?"
"Nhanh chóng và dễ chịu." Seung Hyun cười, cởi áo khoác và treo lên móc. "Như tôi mong đợi."
"Cũng tốt." Ji Yong trả lời, lại bắt đầu lởn vởn xung quanh chỗ ngồi.
"Tôi đã thắc mắc một số chuyện về cậu." Seung Hyun hỏi, khiến Ji Yong ngay lập tức quay lại. "Sao lại đặt tên là GD?" Ji Yong nghiêng đầu, không nghĩ là sẽ nhận được loại câu hỏi như vậy. "Tôi muốn biết vì tôi nghĩ rằng chẳng có cha mẹ nào lại đặt tên con mình như vậy. Tôi nghĩ vậy, trừ khi họ cực kì lười hay đại loại là như vậy."
"Không." Ji Yong lắc đầu cười. "Thực ra bố mẹ tôi không đặt cho tôi tên đó. Nó chỉ như một cái biệt danh của chúng tôi thôi. Anh biết đó, để đề phòng mấy trường hợp bất trắc hay một số chuyện khác."
"Vậy những người khác cũng có biệt danh sao?"
"Gần như là vậy." Ji Yong gật gù, đảo mắt lo lắng. "Cậu bạn duy nhất của tôi, biệt danh của cậu ta là Seung Ri. Thực ra tên cậu ta cũng là Seung Hyun đó."
"Thật sao?" Seung Hyun nhướng mày, nhận được một cái gật đầu khẳng khái từ đối diện.
"Cậu ấy là một trong những người tốt bụng nhất mà tôi từng biết." Ji Yong cười nhẹ, mắt dán chặt vào một điểm vô định trên sàn, chỉ là gương mặt của thằng nhóc khiến tim cậu ấm áp.
"Còn cậu thì sao?" Seung Hyun nhấc chân, tiến về phía Ji Yong. Cậu nhóc trẻ tuổi im lặng nhìn Seung Hyun khi anh bước đến sofa và ngồi xuống cạnh cậu, chỉ chừa ở giữa cả hai một khoảng trống hạn hẹp. "Tên thật của cậu là gì?"
Ji Yong, một lần nữa, cảm nhận từng bộ phận trong cơ thể cậu, nội tạng, cơ bắp, tất cả mọi thứ đều nhũn ra. Ánh nhìn của Seung Hyun cùng âm thanh trầm ấm từ cổ họng đã trở thành điểm yếu của Ji Yong dạo gần đây. Cậu không biết Seung Hyun như thế có nhằm mục đích nào hay không, nhưng cậu chẳng thích nó chút nào.
"T-Tên tôi?" Ji Yong run giọng hỏi.
"Phải, tên cậu." Seung Hyun cười, hoàn toàn bị mê hoặc bởi thái độ thay đổi trong chớp mắt của cậu.
"O-Oh..." Ji Yong cúi gầm mặt, cố che đi gò má ửng đỏ vì ngại. Thậm chí khi ngẩng đầu lên cậu cũng cố tránh né nhìn trực diện Seung Hyun. "T-Tên thật của tôi là Ji Yong. Kwon Ji Yong." Cậu nhìn anh khi nhận được sự yên lặng từ anh, chỉ một nụ cười ngạc nhiên một cách ngạc nhiên vương nhẹ trên môi anh.
"GD...là viết tắt của G-Dragon, phát âm như Ji và nghĩa của từ Yong gắn lại với nhau." Ji Yong giải thích, cậu cho rằng Seung Hyun có thể sẽ hỏi về ý nghĩa của nó.
"Tôi phải thừa nhận là cái tên đó rất sáng tạo đấy." Seung Hyun xoay người tựa lưng lên lưng ghế, bình luận. Ji Yong cũng xoay lại, vô tình chạm phải ánh mắt nâu của Seung Hyun. "Nhưng tôi nghĩ là tôi thích Ji Yong hơn."
"Anh thích?" Ji Yong trả lời, giọng nói thể hiện rõ ràng là cậu đang sốc.
"Ừ." Seung Hyun gật đầu. "Nó... ừm... nghe có vẻ thực hơn đối với tôi, trong mọi tình huống. Nó không phải là một cái mặt nạ như nickname, nó khiến cho cậu trở thành chính bản thân cậu." Ji Yong lại chìm đắm trong từng câu chữ của Seung Hyun, một chuyện xảy ra thường xuyên dạo gần đây.
"Tôi nghĩ là tôi nên đi tắm." Seung Hyun thở hắt, đứng dậy khỏi ghế bành. "Sau đó chúng ta sẽ ra ngoài ăn trưa hoặc là ăn chiều sớm, được chứ?"
"À...ừ. Cũng được." Ji Yong trả lời, một nụ cười vô thức trên đôi môi hồng.
"Tuyệt." Seung Hyun nói, cười với Ji Yong lần cuối mới đi xuống lầu. Ji Yong quay đi, co người lại như thể muốn ép hết không khí ra khỏi người.
Con người lạ lẫm này rốt cuộc đã làm gì với cậu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com