Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Nó không như những gì tôi mong đợi


Chiếc xe lặng lẽ khởi hành đến căn hộ của Seung Hyun, xung quanh yên tĩnh đến mức thứ âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được là tiếng phát ra từ radio. Ji Yong nhìn đăm đăm ra bên ngoài cửa sổ, hay ít nhất là cậu cũng đang cố gắng làm như vậy. Thỉnh thoảng vẫn lén lút nhìn sang người bên ghế lái kia, như thể từng ánh mắt của cậu muốn vẽ lên người anh ta, một cảm giác mà Ji Yong chưa từng trải qua trước đây.

Mặc dù yêu thích sự yên tĩnh, nhưng Ji Yong vẫn có vài điều thắc mắc cứ trôi nổi trong đầu. Cậu muốn hỏi anh ta tại sao, tại sao lại đối xử lịch sự với một người như cậu? Ji Yong không phải loại người mà mọi người muốn xử sự như thế, cậu cho là vậy. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Ji Yong nghĩ tốt nhất mình nên im lặng, trong lúc này.

Chưa đầy nửa tiếng, hai người họ đến một khu phức hợp lớn. Ji Yong bị choáng bởi độ xa xỉ của những tòa nhà cao ốc, cậu không tài nào rời mắt được, cậu cho rằng đây là một trong những thứ đẹp nhất mà cậu từng được nhìn thấy.

"Cậu ổn chứ?" Seung Hyun chạy vào khu đỗ xe và tắt máy. Ji Yong bị rung động bởi chất giọng của Seung Hyun, cậu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cười toe toét với cậu.

"À..À tôi ổn.." Ji Yong hơi run giọng. "Chỉ là...tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp thế này thôi."

"Eh, tôi nghĩ nó chỉ hơi ổn thôi." Seung Hyun nói, rút chìa khóa ra khỏi ổ cắm, đặt mông lại xuống ghế.

"Hơi ổn?!" Ji Yong tròn mắt. "Anh nghĩ chỗ này chỉ hơi ổn thôi sao? Thật á?"

"Ừ..." Seung Hyun có chút buồn cười. "Nhưng tôi nghĩ chúng ta có quan điểm khác nhau."

"Chắc chắn rồi." Ji Yong nói làm Seung Hyun lại buồn cười.

"Đi thôi. Tôi sẽ đưa cậu lên chỗ tôi." Seung Hyun gỡ dây an toàn, đặt hờ lên tay nắm cửa. Ji Yong chỉ gật đầu rồi nhìn bóng phản chiếu của Seung Hyun khi hắn bước ra ngoài.

Seung Hyun khóa xe và đưa Ji Yong lên căn hộ nằm ở tầng 2. Anh không biết nên nói thế nào với cậu rằng đây chỉ là một chiêu trò lừa đảo mà không cần phải đưa ra một lý do hợp lý. Anh cố để không làm cậu nhận ra, tuy nhiên, hắn nghĩ là hắn không cần lo về chuyện này.

Chỉ mất vài phút, hai người đã lên đến tầng hai của tòa nhà, họ tiếp tục đi dọc theo hành lang đến trước cửa căn hộ của Seung Hyun, Ji Yong cũng tò tò theo sau hắn.

Seung Hyun lôi chìa khóa ra từ trong túi quần jeans ghim vào ổ, vặn khóa và mở cửa. Anh giữ cửa mở cho Ji Yong và ném cho cậu một nụ cười thoáng qua khi cậu bước vào, làm Ji Yong có chút đỏ mặt.

Nhưng Ji Yong nhanh chóng bị phân tâm bởi vẻ hào nhoáng của căn hộ, cậu nhìn dáo dát. Chỉ cần nhìn sơ lược qua phòng khách, Ji Yong có thể đoán được nơi này rất rộng lớn và thoáng đãng.  Màu sắc, tuy nhiên, lại không đặc biệt lắm, đa phần tường nhà và vật dụng đều là màu trắng với vài chi tiết màu đen nổi bật khắp nơi.

"Để tôi đoán, cậu đã nghĩ là bên trong cũng đẹp như bên ngoài, phải không?" Seung Hyun cởi áo khoát, treo lại vào tủ. Ji Yong, hơi ngơ ngẩn trước giọng nói trầm của anh, nhìn anh đầy tội lỗi. "Tôi đã nghĩ nó phải hơn thế này nhiều..." Seung Hyun cười, đóng cửa tủ.

"À...ừm, xin lỗi." Ji Yong lắp bắp, hai bên gò má lại bắt đầu đỏ lên. "Tôi không có ý lặp đi lặp lại chuyện này hay làm phiền anh nhưng dù gì thì nếu như có quá khứ như tôi thì những thứ đơn giản nhất cũng trở nên đẹp đẽ."

"Không sao, không có gì đâu mà." Seung Hyun trả lời, lắc đầu, tự rót cho mình một cốc nước. "Tôi hiểu được." Ji Yong thở dài, im lặng gật đầu. "Cậu có thể ngồi mà." Anh hớp một ngụm nước, Ji Yong lại bị dọa ngốc. "Không cần phải đứng đực ra như thế đâu."

"À...À được" Ji Yong cảm thấy có chút lạc lõng với tình huống hiện tại, nhưng cậu vẫn bước đến và ngồi xuống bộ sofa bằng da. Seung Hyun cũng tiến tới và ngồi cạnh cậu, ở giữa họ có một chút khoảng cách, nhưng vẫn đủ để nghe thấy được cả nhịp đập trong ngực Ji Yong.

Cả hai im lặng một hồi, Ji Yong tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này. Đúng là Seung Hyun vẫn chưa hề có động thái gì trên người cậu, Ji Yong vẫn cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng. Thường thì khi cậu đến khách sạn hoặc một căn hộ nào đó, quần áo ngay lập tức sẽ bay sạch, đó là khi họ còn chưa "làm gì" trên xe.

"Này, tôi có thể hỏi cậu một chút chứ?" Seung Hyun bất chợt lên tiếng, âm thanh bất ngờ cũng trôi xuống cổ Ji Yong khi hắn hỏi. Ji Yong có chút do dự khi trả lời câu hỏi của Seung Huyn, nhưng khi cậu nhìn vào nét nghiêm túc của người đàn ông trước mặt, cậu khẽ gật đầu.

"Cậu sẽ làm gì nếu tôi nói với cậu rằng, tôi mang cậu đến đây không phải để ngủ với tôi?" Seung Hyun hỏi, liếc mắt nhìn Ji Yong có chút e dè. "Cậu sẽ nói gì nếu như tôi bảo rằng tôi đưa cậu đến đây để thử thách và cứu rỗi cậu?"

Ji Yong không biết phải trả lời thế nào. Cứu rỗi cậu ư? Tại sao anh ta lại muốn cứu cậu? Tất nhiên, mại dâm là bất hợp pháp ở Seoul, nhưng cậu phải chấp nhận rủi ro để kiếm sống. Có thể cậu chưa từng được hưởng thụ một cuộc sống lý tưởng, nhưng Ji Yong cũng không nghĩ rằng mình cần được anh ta cứu rỗi.

"Tôi-Tôi không biết" Ji Yong chớp mắt, cúi thấp đầu và hơi chùn vai.

"Cậu có phát điên lên và rời khỏi đây không?" Seung Hyun hỏi, anh đặt toàn bộ sự tập trung lên cậu nhóc bên cạnh. Ji Yong ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, họ cứ nhìn nhau như vậy.

"Well, chưa từng có ai muốn "cứu" tôi cả." Ji Yong rất khó khăn mới có thể dởi mắt khỏi Seung Hyun dù chỉ vài giây. "Vậy nên, có lẽ là không."

"Hửm" Seung Hyun phá vỡ khoảng thời gian giao tiếp bằng mắt. Anh nuốt ngụm nước cuối, bật dậy khỏi sofa và đặt ly vào bồn rửa trong phòng bếp. "Lại đây" Hắn gọi, dừng chân lại một chút để thu hút sự chú ý của Ji Yong. Ji Yong nhanh chóng đứng dậy và đi theo Seung Hyun đến căn phòng ở cuối hành lang.

"Cậu có thể ngủ ở đây." Anh nói khi Ji Yong đặt chân vào phòng. "Tôi sẽ mang một ít chăn dày và gối cho cậu" Anh nói thêm trước khi đi rồi để mặc Ji Yong ở đấy một mình ngượng ngùng. Anh trở lại sau vài phút, mang theo chính xác những thứ anh nói và đặt chúng lên giường rồi thở phào.

"Tôi biết chuyện thường không xảy ra trong lúc cậu, à ừm, những cuộc hẹn hay cậu gọi chuyện đó là gì đó..." Seung Hyun lúng túng "Nhưng tôi hy vọng là nó ổn. Một chút cũng được." Anh nhìn Ji Yong bằng đôi mắt đầy mong đợi, và tất nhiên, Ji Yong chẳng thể chối từ.

"Không-Không đâu" Cậu nhìn cái giường và nói. "Nó tốt hơn những gì tôi từng nhận nhiều." Seung Hyun cười.

"Okay, vậy được rồi, cậu có thể dùng bất cứ thứ gì, bao nhiêu cậu muốn, tôi sẽ trở lại và bổ sung thêm vài thứ cần thiết sáng mai." Seung Hyun đổi chủ đề.

"Okay" Ji Yong trả lời.

"Được rồi, chúc ngủ ngon." Seung Hyun rời khỏi phòng và đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com