Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Cậu ấy

Ánh nắng xuyên qua lớp màn mỏng treo trên cửa sổ phòng Ji Yong. Một tia nắng khẽ lọt qua, chiếu rọi lên toàn bộ gương mặt cậu, khiến cậu nheo mắt ngáy ngủ.. Ngồi bật dậy khỏi giường, Ji Yong nắm tay lại, dụi nhẹ đến khi có thể mở mắt hoàn toàn.

Cậu vẫn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Seung Hyun về việc tối hôm qua, nhưng cậu không biết mình sẽ được ở đây bao lâu. Nên hôm nay cậu muốn nghe tất cả câu trả lời từ anh ta.

Ji Yong đứng nhỏm dậy, duỗi thẳng tay chân rồi rời khỏi phòng. Khi vừa đi hết dãy hành lang, cậu trông thấy Seung Hyun đã ở trong bếp và đang chuẩn bị bữa sáng. Ji Yong có chút rụt rè định bước ra thì Seung Hyun bất chợt phát hiện ra cậu.

"Chào buổi sáng. Tôi hy vọng là không đánh thức cậu, trong bếp hơi ồn."

"À, không." Ji Yong dừng lại, lắc đầu. "Tôi còn không biết là anh đã dậy."

"Vậy thì tốt." Seung Hyun nhẹ nhõm. "Nếu có chuyện gì tệ hơn là phải thức dậy, thì là bị đánh thức bởi tiếng ồn." Ji Yong cười, cúi đầu. "Cậu có thể đứng trong này nếu muốn mà." Seung Hyun nói thêm, lượn vòng quanh kệ bếp và bày thêm vài thứ khác. "Cũng gần xong rồi."

"À, ừ." Ji Yong nhón chân bước vào, ngồi xuống cái ghế cao đặt trước kệ bếp.

"Hy vọng là hợp khẩu vị cậu." Seung Hyun lấy vài miếng ốp la từ chảo. Anh đặt cái dĩa trước mặt Ji Yong, tiếng dĩa sành chạm với đá hoa cương vang nhẹ.

"Cảm ơn." Ji Yong ngại ngùng nhướng mắt nhìn Seung Hyun. Seung Hyun chỉ mỉm cười rồi lại tập trung vào một món khác trên bếp. "Anh, thực sự sống ở đây một mình sao?" Ji Yong phá vỡ vài giây im lặng giữa họ, miệng vẫn nhai chậm rãi phần trứng Seung Hyun đã đặt vào dĩa.

"Cậu dám cá không" Seung Hyun rót cho mình một tách cà phê đen, lại tiếp tục trở về cạnh bếp. "Tôi sống như thế này cũng hơn một năm rồi."

"Wow" Ji Yong tròn mắt. "Tôi không nghĩ là mình có thế sống một mình, ít nhất là với ngần đấy thời gian."

"Tại sao? Cậu sợ cô đơn à?" Seung Hyun đặt một tay khoanh hờ ngang ngực, nuốt xuống một ngụm cà phê.

"Có lẽ là vậy." Ji Yong cười ngượng. "Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng bác sĩ bảo rằng tôi mắc một hội chứng ám ảnh gì đó. Tôi cũng không nhớ rõ nó gọi là gì, tên gọi của nó khá dài."

"Tôi không biết về nó." Seung Hyun nhẹ giọng. "Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu ở một mình? Lúc cậu cảm thấy hoảng loạn ấy?"

"Chuyện đó tất nhiên sẽ xảy ra." Ji Yong gật đầu. "Nó gần giống với những người mắc hội chứng sợ không gian kín vậy, bắt đầu lo lắng, đổ mồ hôi nhiều hơn, run giật...Nhưng mà nó chỉ xảy ra khi tôi ở một mình quá lâu thôi."

"Vậy làm sao cậu có thể ngủ một mình tối qua chứ?" Seung Hyun hỏi.

"Bởi vì nó thực sự đâu phải là tôi đang ở một mình" Ji Yong trả lời. "Tôi ý thức được bản thân không một mình, bác sĩ cũng nói rằng đó là cách duy nhất để tôi không bị rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi phải liên tục tự trấn an bản thân rằng thực sự tôi không cô đơn."

"Nghe có vẻ thú vị đó." Seung Hyun nhìn chằm chằm khiến mặt Ji Yong đỏ ửng. "Có lẽ đây là lý do mà ba mẹ tôi lại muốn tôi đi theo ngành y." Ji Yong khẽ cười làm tim Seung Hyun bất chợt rung động.

Ji Yong quay sang phải, cậu nhìn thấy một vài bức ảnh đặt trên bàn, bên cạnh là vài mông hoa và mãnh vụn vặt, có cả chiếc đĩa sứ bóng nhoáng đựng vài chiếc chìa khóa. Một trong số đó có một tấm có mặt Seung Hyun trong đó, cùng với một cô gái trẻ.

"Đó là ai vậy?" Ji Yong chau mày, chỉ về phía tấm ảnh. Seung Hyun nhướng mắt, nhìn theo hướng tay Ji Yong, chỉ thấy tấm ảnh hắn và Minzy mà hắn chưa hề gỡ xuống. "Bạn gái anh à?"

"Đã từng thôi." Seung Hyun thở dài, dán chặt mắt lên bức ảnh. "Cô ấy từng là hôn thê của tôi." Ji Yong cảm thấy bất ngờ, cậu không biết rằng Seung Hyun đã đính hôn.

"Đã từng? Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Ji Yong càng bối rối hơn.

"Cô ấy, ừm..." Seung Hyun thở dài, quay mặt sang chỗ khác. "Tôi bị cô ấy đá. Cứ vậy mà bỏ rơi tôi. Có hôm cô ấy ở đây, nhưng lại có thể biến mất ngay vào ngày hôm sau."

"Hai người không còn yêu nhau nữa sao? Ý tôi là, sao cô ấy lại bỏ đi mà không nói gì với anh?" Ji Yong hỏi, có chút cảm giác buồn. Sao lại có người muốn tránh xa một người tuyệt vời như Seung Hyun được nhỉ? Ji Yong không biết, nhưng cậu chắc nếu có một người như thế bước vào cuộc đời cậu, cậu thề sẽ không bao giờ rời xa người đó dễ dàng như vậy đâu.

"Tôi cũng muốn biết lắm chứ." Seung Hyun cười, nhìn Ji Yong thông cảm. "Đôi lúc tôi tự huyễn hoặc rằng công việc của tôi chiếm mất quá nhiều thời gian so với trước khi tôi nhận đó. Cô ấy đã chán nản với việc ở một mình."

"Đó đâu phải là lỗi của anh..." Ji Yong nhận lại một ánh nhìn từ Seung Hyun. "Ý tôi là, anh đâu điều chỉnh được số giờ mình phải làm việc chứ. Cô ta phải biết anh làm việc mới có thể cho cô ấy căn nhà này và đống quần áo trên người cô ta chứ. Tôi không nhìn cuộc sống theo cách của cô ta." Seung Hyun cười khi nghe Ji Yong phàn nàn, thằng nhóc này rất đặc biệt.

"Cậu thích tiệc tùng không?" Seung Hyun đột nhiên hỏi khiến Ji Yong có chút bất ngờ.

"Cũng...không có vấn đề gì." Ji Yong nhún vai. "Sao vậy?"

"Có một người bạn của tôi tổ chức tiệc tối nay, cậu ta nghĩ rằng cậu ta nổi tiếng, cậu ta bảo tôi có thể đưa cậu theo nếu tôi muốn." Seung Hyun giải thích. Ji Yong ngạc nhiên nhìn Seung Hyun, anh cười. "Không hẳn là cậu, ý tôi là bất cứ ai mà tôi muốn." Anh bổ sung, Ji Yong gật đầu.

"Tôi nghĩ là nó sẽ rất vui." Ji Yong rụt rè. "Nhưng mà lâu rồi tôi chưa tham gia bất cứ một bữa tiệc nào cả, tôi nghĩ là mình quên mất cách cư xử thế nào cho phải rồi."

"Đừng lo." Seung Hyun lắc đầu. "Cậu chỉ cần bám dính lấy tôi là được rồi. Sẽ ổn thôi." Ji Yong cười với anh, mắt của họ giao nhau vài giây. "Chúng ta nên đi mua sắm một chút, tôi chắc là cậu không mang theo bộ quần áo nào và quần áo của tôi cũng chẳng có bộ nào cậu mặc vừa đâu." Seung Hyun phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Okay." Ji Yong gật đầu ngại ngùng, cậu khẽ cười. "Vậy cũng được."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ăn sáng xong hai người chuẩn bị ra ngoài. Seung Hyun chỉ mới tiếp xúc với Ji Yong chưa đầy một ngày, hắn thậm chí còn không biết tên thật của cậu (có lẽ là vậy), nhưng anh có chút hứng thú với cậu nhóc này. Sự lạc quan của thằng nhóc khiến tim Seung Hyun cảm thấy tràn trề sinh lực.

Không khó khăn mấy để Ji Yong chọn vài bộ quần áo mà cậu vừa mắt, thêm một vài thứ phụ kiện đi kèm, Seung Hyun cũng quẹt thẻ không ngần ngại. Anh nghĩ rằng anh sẽ khiến cho thằng nhóc này đau khổ một thời gian, nên tốt nhất là nên đền bù trước đi vậy.

"Vậy, bạn của anh có nổi tiếng giống như cậu ấy nói không?" Ji Yong thắc mắc, Seung Hyun bắt đầu chuyển bánh đến nhà Dae Sung.

"Thành thật mà nói thì.....Tôi cũng không biết nói thế nào." Seung Hyun nhún vai, liếc ngang Ji Yong và cười. "Cậu ta nói cậu ta quan hệ rộng, quen biết cả những người mà tôi chưa gặp bao giờ, nhưng cậu ta có xu hướng thích thổi phình sự thật." Ji Yong cười với Seung Hyun, hơi thở loáng thoáng khiến tim Seung Hyun đột nhiên ấm lên.

"Cảm ơn đã mua quần áo cho tôi." Ji Yong lại là người phá vỡ bầu không khí im lặng đầy ngại ngùng. "Anh không nhất thiết phải làm vậy đâu..."

"Này, không cần phải khách sáo vậy đâu." Seung Hyun khẽ lắc đầu. "Hơn nữa, tôi cũng muốn làm vậy mà."

"À ừm, nhưng mà nó vẫn tốn kém lắm, tôi cũng không muốn dùng tiền của người khác." Ji Yong thỏ thẻ, vô tình vẽ nên một nụ cười trên môi Seung Hyun.

"Cậu biết đó, tôi nghĩ cậu nên học cách chấp nhận những món quà từ người khác." Anh nhận lại một cái nhìn bối rối từ Ji Yong. "Đúng là có rất nhiều người không tốt, nhưng cậu cũng nên học cách tin tưởng người khác."

"Anh thông minh và giàu có," Ji Yong nở nụ cười. "Tôi có vẻ may mắn." Seung Hyun cười lớn.

Anh sẽ quen với việc có cậu nhóc này bên cạnh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com