Cuter Than A Stuffed Toy
Author's Note: Servamp là nguồn cảm hứng mới của tôi và tôi không thể nào khống chế được việc ngồi viết một one-shot cho hai người này. Bọn họ thật sự rất đáng yêu đến mức tôi không kiềm chế nổi. Mọi người đọc truyện vui vẻ.
Disclaimer: Tôi không sở hữu Servamp cũng như là các nhân vật.
____________________
"Mahiru..."
Cậu thiếu niên vẫn chưa hề nghe tên ma cà rồng lười biếng gọi mình, hoặc là em đã lờ anh ta đi. Em tiếp tục nhặt mấy mảnh giấy mà Servamp của mình đã để lại trên mặt đất, một điều mà khiến cậu khá bực bội nhưng vẫn không đủ để mà ngăn cậu không dọn chúng nó được. Đến giờ, cậu phải thừa nhận rằng tên Servamp của sự lười biếng này thì thật là quá con mẹ nó lười để mà đi nhặt cái đống mà anh làm rớt.
"... Mahiru..."
Một lần nữa, vẫn không có câu trả lời nào. Vào lúc này, Kuro có thể chắc chắn rằng mình đang bị cho ăn bơ. Anh cảm thấy rằng mình như đã làm điều gì đó có lỗi với cậu thiếu niên, nhưng mà anh không thể biết được mình đã làm sai điều gì. Anh nhìn cậu Eve của mình đang cố gắng làm bản thân bận rộn hết sức bằng một ánh mắt lười biếng, như thể đang tìm kiếm một sự xao nhãn của ai kia. Anh ngồi trên bàn (*) một phần là để không chạm chân mình xuống đất trong khi cậu trai trẻ đi đang hút bụi, và một phần và để thu hút sự chú ý của cậu trai, mặc dù biết rằng bản thân không nên ở đây trong hình dạng con người. Với một cái thở dài, anh cố gắng lăn bản thân xuống khỏi cái bàn và tiến đến cậu thiếu niên kia, chọt chọt vào vai em.
Mahiru quay ra nhìn anh, cùng với một đôi đồng tử màu nâu đang mở to, và có vẻ như họ đang khá sốc trước người đối diện, "Kuro... Xin lỗi nhé... Nãy giờ anh gọi tôi à?" Em hỏi, chóp mắt.
Kuro nhướn mày, "... Chà, ừm..." Và anh đã quên mất lí do vì sao mình lại gọi cậu nhóc này mất rồi, "... Cậu ổn không thế?"
"Ừm... Tất nhiên rồi. Tại sao lại không chứ?"
"... Ừa thì hôm nay cậu phiền hơn mọi ngày nhiều... Cậu dọn nhà này nhiều hơn cả số lần mà cậu cần phải dọn... Đã vậy cậu còn cho con thú cưng nho nhỏ đáng yêu của mình ăn cả một họng bơ nữa... Và nói một cách tổng thể thì cậu không hề là chính bản thân mình chút nào cả... Bộ tôi đã làm gì trái ý cậu à?"
Cậu nhóc trông có vẻ bất ngờ bởi câu hỏi kia, và cả cái sự thật là tên ma cà rồng với mái tóc xanh đã nhìn thấu được bản thân mình, "K-Không, anh chẳng làm gì cả... Chỉ là..." Cậu nhăn mày rồi thở dài. Là một điều vô vụng khi cố gắng giấu điều gì đó khỏi Servamp của mình, bởi họ được kết nối với nhau bởi khế ước cơ mà, "Chú của tôi đáng lẽ sẽ về nhà cho kì hội tiếp theo này... Nó được tổ chức bốn năm một lần và lần nào chúng tôi cũng đi chung với nhau nhất... Chú ấy đã nhắn tin cho tôi báo rằng mình không thể về được rồi." Cậu thở dài, "Nghe có vẻ ích kỉ thật nhưng mà đó là một trong những điều vui nhất mà chúng tôi cùng làm với nhau đấy..." Rồi cậu lắc đầu mình, "Tôi đang cố gắng quên nó đi đây."
"... Bao giờ nó bắt đầu...?"
Mahiru chóp chóp mắt, nhìn anh một cách mơ hồ, "... Khoảng bảy giờ tối ấy... Sao vậy?"
Kuro rụt cổ lại trước khi anh chuyển sang gãi nhẹ má mình, đôi mắt anh rũ xuống, "... Chà nếu như khi đó mặt trời đã lặn rồi, tôi không phiền để đi ra ngoài đâu... Mặc dù nó khá là mệt nhưng-" Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu thiếu niên ngay lập tức bỏ máy hút bụi ra và nhào đến ôm mình, khiến tên ma cà rồng nào đó giật cả mình.
"Cảm ơn anh nhiều lắm, Kuro!" Mahiru nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt màu cà phê của em lấp lánh khi em ngước lên, khiến cho mặt tên ma cà rồng nóng lên, "Tôi biết là anh ghét mấy cái hoạt động xã hội này nhiều lắm nhưng mà... nó sẽ rất tuyệt đấy, tôi hứa danh dự luôn." Toàn bộ tâm trạng của em lúc này đã tốt lên rồi, và em buông người kia ra, rảo bước vào bếp, "Tối nay chúng ta sẽ ăn ramen nhé."
Kuro mơ màng nhìn Eve của mình, khá là bất ngờ bởi sự vui vẻ của em. Cái lễ hội này có vẻ rất quan trọng đối với em nhỉ... Khóe môi khẽ nhếch lên rồi anh lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Phiền phức thật đấy..."
...
Thật may mắn, mặt trời đã lặn ngay lúc mà lễ hội bắt đầu. Ngay lúc mặt trời vừa lặn xuống, tên ma cà rồng đã biến về hình người một cách an toàn mà cùng cậu Eve của mình đi đến lễ hội, đôi tay đút vào túi áo khoác màu xanh của mình. Đôi mắt anh nhìn xung quanh một cách lười biếng ngay từ lúc họ bước vào, khá là ấn tượng bởi cái cách loài người tổ chức tiệc cho mọi thứ. Thành thật thì, anh không biết vì sao lại như vậy luôn. Tại sao lại phải bước ra khỏi nhà chỉ để tổ chức tiệc một cách ồn ào như này? Nếu là anh, anh thà ở nhà và thả người trên băng ghế mà ăn mừng một cách lặng lẽ... nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, anh quyết định sẽ chọn lựa chọn thứ nhất thay vì để cậu Eve của mình giận. Bởi vì điều đó rất là phiền phức.
Nó không mất nhiều thời gian để mà Kuro có thể tia được đồ ăn, và chỉ vài phút sau đó thì tay anh đã tràn ngập cả đống đồ ăn vặt rồi. Mahiru nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được, khá bất ngờ cũng như khâm phục trình độ tia đồ ăn của anh, nhưng cậu không hề phàn nàn gì cả và thay vào đó là lấy đi một ít đồ ăn, rồi lại cười trước cái bĩu môi của Servamp mình.
Đám đông dần đông đúc và ồn ào, và Mahiru đang khá lo lắng bởi em có thể để lạc Kuro mất. Em nhíu mày và kêu lên khi dòng người bắt đầu xô đẩy nhau để đi về phía nào đó, khiến em và Kuro lạc mất nhau. Em nhăn mày và cố gắng tách khỏi đám đông, bực bội, trước khi có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay em và kéo em ra khỏi đám đông ấy.
Cái kéo đột ngột ấy đã khiến em đâm sầm vào lòng ngực của tên ma cà rồng với quả đầu màu xanh kia, cái kẻ mà đưa ra lời càu nhàu em thay cho câu trả lời, "...Cậu thật sự rất là nhỏ con để khiến bản thân mình bị đùn đẩy như vậy đấy..." Anh đùa, mặc dù giọng anh vẫn đều đều như trước.
Gò má Mahiru đỏ lên trong khi em cố giữ vẻ mặt bình thản, "Tôi có lường trước được có đâu chứ."
"Hm." Đôi mắt màu ruby kia như ánh lên sự thích thú mặc do Mahiru giải thích rằng đó là do ánh đèn xung quanh họ. Và cho đến cuối buổi lễ hội, Kuro quyết định rằng sẽ không buông tay Mahiru, nói rằng nó sẽ "rất là phiền phức nếu như lạc nhau thêm lần nữa" và sẽ "rất là phiền phức để đi tìm em". Dẫu cho bản thân bị phàn nàn, thì cậu Eve trẻ kia không quan tâm lắm. Bởi đây là... đang lo lắng cho cậu.
Đôi mắt nâu của em nhìn đến một con mèo đen mềm mềm đang được treo để làm phần thưởng. Huých nhẹ vào khuỷu tay Kuro, em chỉ chỉ, "Anh là phần thưởng ở đây kìa." Em đùa.
Kuro ngước nhìn lên rồi nhún vai, "Cậu không cần nó đâu, bởi cậu có tôi rồi." Rồi anh huých ngược lại tay cậu, "Bên cạnh đó, tôi dễ thương hơn con thú bông này nhiều..."
"Nghe như kiểu anh đang ghen tỵ ấy."
"Không, đó là sự thật." Anh nói và nhìn cậu thiếu niên, "Và cậu nên chấp nhận sự thật đó đi."
Mahiru nhún vai, "Sao cũng được." Em cười khúc khích trong vui vẻ, dắt người kia đi đến địa điểm khác, "Giờ thì hãy đi tìm một nơi để dừng chân trước khi pháo hoa được bắn nào." Em đề nghị.
...
Họ thở dài ngay khi cùng nhau ngồi dưới gốc cây, đôi chân của họ đau nhói bởi nãy giờ họ đã di chuyển quá nhiều. Kuro thở dài như cho thấy cái đau này nó nhiều đến mức nào, dẫu cho có nhỏ đến mức nào đi nữa và Eve của anh vẫn biết đó là một trò đùa. Đôi mắt màu ruby khẽ đóng lại khi anh dựa lưng vào thân cây để nghỉ mệt.
Mahiru không thể làm gì cả ngoài việc ngắm nhìn tên Servamp nọ. Em rất trân trọng sự nỗ lực mà người kia đã cố gắng, biết được rằng điều này sẽ làm phiền đến anh như thê nào, và anh sẽ ưng việc nằm dài ở nhà hơn. Một nụ cười nhỏ được treo trên khuôn mặt em khi em nghĩ về điều ấy. Em biết rằng có lẽ em sẽ đền bù gì đó cho tên ma cà rồng lười biếng này rồi.
Không tốn nhiều thời gian để người với mái tóc xanh bên cạnh em chìm vào giấc ngủ, đầu anh gục vào vai Eve của mình. Ngơ ngác trong chốc lát, rồi em vẫn để người đó tựa đầu vào vai mình, một nụ cười dịu dạng xuất hiện trên khóe môi.
"Được rồi, thật lòng em phải thừa nhận," Em nghĩ, ngay lúc pháo hoa rực rỡ xuất hiện trên nền trời xa xa, "Anh thật sự đáng yêu hơn cả con thú bông đó... Ngay cả trong hình dạng này..."
Hoàn.
(*): Ở đây tác giả dùng từ "the counter" nghĩa là quầy tính tiền nên tui nghĩ ý tác giả là cái quầy nhỏ nhỏ như cái quầy bar ở nhà em Mahiru ấy, nhưng mà tui lại không biết diễn đạt như nào nên đành phải để Kuro thiệt thòi mà ngồi trên bàn thôi nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com