Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[5]

"Jihoon sao em đến trễ vậy?"

Đó là câu đầu tiên tôi nghe được từ người quản lý ngay khi tôi bước vào cửa tiệm. Dù là buổi chiều nhưng trong tiệm không có lấy một bóng người.

"Em xin lỗi quản lý Yoon, hôm nay em ngủ quên ạ"

Tôi đã nói dối. Thực ra tôi chỉ là không thể ngừng suy nghĩ về Guanlin và bạn gái của cậu ấy sẽ trông như thế nào, nói trắng ra là tôi nằm mơ, ước rằng mình có thể là cô ấy... Nhưng điều đó là không thể, ước mơ lớn lắm Jihoon.

Anh quản lý gật đầu và vỗ vai tôi, sau đó anh ấy chỉ tay về phía phòng nghỉ nhân viên, ý nói muốn tôi đi thay đồng phục ngay. Tôi lập tức chạy đi. Nào ai biết được anh ấy sẽ bắt tôi làm cái gì, có thể là dọn phòng nghỉ, cái việc tôi ghét nhất chẳng hạn. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã không muốn mở cửa phòng rồi.

Tôi thở dài, thầm động viên bản thân rằng mình vừa vượt qua một ải, nhưng tôi đã lầm. Trước mắt tôi là một Guanlin "thiếu vải", đây mới là cái ải khó nhất trong cuộc đời này. Cậu ấy đang thay đồ, hay lắm Jihoon, canh giờ chuẩn lắm. Phải làm sao bây giờ?

Hai mắt chạm nhau, mất vài phút tôi mới định thần được, ngại ngùng cắt đứt ánh mắt đó rồi cúi gằm mặt xuống đất. Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang đỏ, đỏ như "quả cà chua".

"Mình-mình-mình xin lỗi, v-vì vào mà không gõ...gõ cửa" Trời ơi mày lại nói lắp rồi Jihoon ơi là Jihoon.

"Không sao, chúng ta đều là con trai cả mà." Câu nói của cậu ấy như một nhát dao cứa vào trái tim tôi. Đúng vậy, chúng tôi đều là con trai, về mặt vật lý là vậy nhưng về mặt tinh thần và cảm xúc thì lại là một câu chuyện khác. Nói vậy thì cậu ấy đúng là trai thẳng, nhưng tôi lại thích cậu ấy...

Tôi yêu cậu, nhưng chúng ta sinh ra đã là thứ đối lập nhau.

"Hahaha, cậu nói đúng." Tôi trả lời ngắn gọn và nhanh chóng bước đến bên tủ đồ của tôi ngay cạnh tủ của cậu ấy. Bây giờ chúng tôi đang ở cạnh nhau. Cậu ấy thay đồ xong thì ngồi xuống cái ghế dài giữa phòng rồi lướt điện thoại.

Ngay khi tôi vừa thay đồng phục xong, Guanlin đột nhiên hét lớn.

"Cái quái gì thế này?!" Cậu ấy đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế như bị hất văng ra. Tôi giật mình, quay ra nhìn cậu ấy, tò mò lý do.

"Guanlin?" Tôi khẽ gọi, cậu ấy quay lại nhìn tôi.

"Ôi... Jihoon, mình xin lỗi vì hét lên như vậy." Cậu ấy bối rối gãi gãi cổ.

"Đâu có gì phải xin lỗi đâu. Nhưng sao tự dưng cậu la lên dữ vậy?" Tôi mạnh dạn hỏi vì tôi biết nếu không hỏi thì sự tò mò sẽ giết chết tôi.

Cậu ấy bối rối, định mở miệng nói gì đó nhưng sau đó lại dừng lại, giống như cậu ấy không muốn nói cho tôi biết vậy.

"Không... không có gì." Đó là câu trả lời cuối cùng của cậu ấy. Đúng vậy, tôi là ai mà có quyền hỏi cậu ấy chứ? Chẳng phải bạn bè cũng không phải bạn cùng lớp, có thể chúng tôi học cùng khóa nhưng lại khác khoa. Chúng tôi đơn giản chỉ là đồng nghiệp và là bạn cùng trường mà thôi, không hơn không kém. Chấp nhận sự thật này đi Jihoon, chấp nhận nó đi.

"Được rồi, nếu cậu đã nói vậy." Tôi nhún vai, quay lại phía tủ.

"Jihoon, cúc áo của cậu lệch rồi." Giọng nói trầm êm dịu vang lên phía sau tôi, tựa như một bản nhạc. Đưa mắt nhìn cậu ấy lần nữa, tôi ngạc nhiên khi ngay trước mắt tôi là cậu ấy, cậu ấy ở gần, rất gần. Cậu ấy chỉ tay về phía hàng cúc lệch của tôi. Tôi định chỉnh lại nhưng chẳng hiểu sao cái tay cứ không chịu hợp tác, những chiếc cúc cứ trượt ra khỏi ngón tay vụng về của tôi.

Nhưng một đôi tay đã vươn ra, gạt bỏ bàn tay đang run lên từng hồi của tôi, rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo một.

"Này, bố mẹ cậu không dạy cậu cách mặc quần áo như thế nào cho đúng hả? Jihoon, cậu đừng làm mấy việc nhỏ nhặt một cách đáng yêu như vậy nữa." Đầu tôi lại quay cuồng, mặt Guanlin sát gần tôi, cậu ấy còn đang chỉnh lại nút áo cho tôi, chúng tôi giống hệt những cặp đôi ngoài kia, và cậu ấy còn vừa nói... tôi đáng yêu? Hay tôi nghe nhầm rồi? Tôi không còn quan tâm nữa.

Guanlin đừng làm trái tim mình xốn xang thêm nữa, đừng khiến tình cảm này sâu đậm thêm nữa. Mình thật sự không muốn nhưng tình cảm này lại chẳng thể diễn tả bằng lời. Mình không thể, những thứ ngọt ngào này, mình sắp không thể kìm nén nữa rồi Guanlin à.

Tôi cứ nhìn và ngắm nghía khuôn mặt cậu ấy mãi trong lúc cậu ấy chỉnh lại đồng phục cho tôi. Cậu ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến xiêu lòng.

"Đừng nhìn mình nữa Jihoon, mình sẽ tan chảy nếu cậu cứ tiếp tục nhìn mình như vậy đó." Cậu ấy thốt lên. Tôi vừa bối rối vừa xấu hổ, vội vàng tránh cậu ấy ra một chút.

Tôi đảo mắt quay ra đóng cửa tủ lại, chuẩn bị bắt đầu ca làm, để lại Guanlin trong phòng. Tôi ở trong quầy order, chờ khách đi vào, nhưng thật ra chủ nhật thường không đông khách cho lắm.

Quản lý đang nói chuyện ở bên ngoài. Có hai người đàn ông ở đó. Anh quản lý chỉ về phía quán của chúng tôi như muốn mời họ uống một cốc cafe. Đây là bạn của anh ấy chăng? Và đúng như tôi dự đoán, ba người họ cùng nhau đi vào quán.

"Jihoon à, làm giúp anh vài cốc cafe như bình thường nhé?" Anh quản lý nói.

Tôi gật đầu và chuẩn bị bắt tay vào làm việc.

"Để mình làm cho." Một giọng nói cắt ngang. Là Guanlin, cậu ấy đang cầm hộp cafe. Tôi không muốn tranh cãi nên cứ mặc cho cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn.

Tôi nhìn cậu ấy pha cafe. Trông không giống một người mới học pha chút nào, có khi còn thành thạo hơn cả tôi nữa .Giống như cậu ấy biết mình phải làm gì tiếp theo vì quá quen thuộc với những việc như thế này. Được ngắm cậu ấy làm việc cũng là một loại thú vui. Khi cậu ấy pha xong cafe, tôi giúp cậu ấy mang ra cho anh quản lý và bạn của anh ấy.

"Jihoon, Guanlin, ra đây ngồi với tụi anh đi, đằng nào bây giờ cũng đang không có khách." Anh quản lý này cũng thật là phức tạp quá đi, vừa nãy còn nói tôi thay quần áo nhanh lên, bây giờ thì lại rủ tôi tham gia cùng. Đúng là quản lý vẫn là quản lý, phận nhân viên như chúng tôi phải nghe lời thôi.

"Anh là Daniel, Kang Daniel." Anh trai tóc bạch kim ngồi phía bên phải nói và cười híp cả mắt lại, trông giống một quả đào? Một quả đào đáng yêu.

"Còn anh là Seongwoo." Anh trai bên cạnh tiếp lời.

Cả hai người họ đều có vẻ ngoài ưa nhìn, cũng có vẻ rất thân thiện và hòa đồng nữa nên chắc là sẽ khá dễ để bắt chuyện đây.

"Em là Park Jihoon."

"Em có thể cho anh số điện thoại của em được không?" Giọng nói của ai đó làm tôi thực sự ngạc nhiên, đó là Kang Daniel.

Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Trung tâm của sự chú ý hiện tại là tôi, Guanlin cũng nhìn thấy (nhưng có vẻ không quan tâm lắm).

Một chàng trai đang hỏi số của tôi? Và hơn thế, chúng tôi mới chỉ gặp nhau chưa quá một tiếng đồng hồ.

Tuyệt.

Lần đầu tiên được người khác xin số, nhưng lại không phải người tôi hằng mơ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com