[6]
Quản lý Yoon cố đổi chủ đề nhưng không thành công vì mọi sự chú ý đều đang dồn vào tôi. Cùng với đó, anh Daniel còn đang chờ câu trả lời của tôi nữa. Cũng không tệ nếu tôi cho anh ấy số, đúng không?
"Được ạ!" Anh ấy cười híp mắt khi nghe được câu trả lời của tôi, thật sự rất đáng yêu. Anh ấy đưa điện thoại cho tôi, tôi nhập số điện thoại vào và trả lại cho anh ấy.
"Anh, anh có muốn số của em nữa không? Thỉnh thoảng chúng ta có thể đi chơi với nhau." Guanlin, với giọng nói có chút bất cần, phá vỡ bầu không khí lúc ấy. Cậu ấy hình như cũng hơi bất mãn với câu nói vừa rồi của chính mình.
Anh Daniel gật đầu một cách gượng gạo rồi đưa điện thoại cho Guanlin. Sau khi xong hết anh ấy mỉm cười với tôi và tất cả mọi người. Guanlin, cậu ấy đang giả bộ vui vẻ ư, tại sao lại thế?
"Hay chúng ta cũng trao đổi số điện thoại đi?" Quản lý Yoon góp lời, và ngay sau đó là tiếng cười của người duy nhất từ đầu tới giờ vẫn luôn im lặng, anh Seongwoo.
"Em thật sự rất vui khi được gặp lại anh. Khuôn mặt anh chẳng hề thay đổi chút nào kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau." Seongwoo vừa nói vừa cười khúc khích. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài khá lâu và cũng đúng như tôi dự đoán, hôm nay tiệm không có lấy một bóng khách, cũng vì thế mà ca làm của tôi được kết thúc sớm bằng việc gặp bạn của quản lý Yoon và trò chuyện với họ, mặc dù cả khoảng thời gian đó Guanlin cứ luôn liên tục ngăn cản sự tiếp xúc giữa tôi và anh Daniel. Cũng chẳng có gì đáng nói nên tôi cũng mặc kệ. Có lẽ tâm trạng của cậu ấy hôm nay không được tốt.
Tôi đứng ở ngoài quán cafe. Quản lý và những người khác vẫn đang ở bên trong. Tôi chỉ muốn ở đây chờ họ để chào tạm biệt một cách đàng hoàng trước khi về. Khi cánh cửa quán cafe mở ra, tôi nhìn thấy anh Daniel. Anh ấy vẫy tay và mỉm cười lại với tôi.
"Jihoon, anh tưởng em về nhà rồi chứ?" Anh ấy đứng cạnh tôi, dựa người vào tường lướt điện thoại.
"Em đang chờ mọi người. Em muốn chào mọi người đàng hoàng rồi mới về." Tôi trả lời.
"Wow, em nói nghe như là em sắp toi đời rồi ấy nhỉ." Anh ấy vừa nói vừa cười khúc khích. Tôi cười, huých nhẹ vào tay anh ấy nhưng anh ấy phản xạ rất nhanh, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Tôi khá bất ngờ vì anh ấy đang nắm chặt tay tôi với bộ mặt cười toe toét.
"Không có tác dụng gì đâu, nấm lùn à." Anh ấy cười lớn. Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng anh ấy khỏe quá. Tôi đánh thì anh ấy né được, giờ thì tôi lại quay ra tức giận. Sao anh ấy có thể phản ứng nhanh vậy chứ?
Anh ấy cứ mải trêu chọc tôi, mà tôi thì lại không thể thất lễ được. Khi nghe thấy tiếng chuông cửa quán kêu lên, tôi mừng thầm trong bụng vì tôi sẽ không còn cô đơn ở đây nữa. Nhưng khá thất vọng, người mở cửa lại là Guanlin.
Guanlin đang nhìn chằm chằm hai người chúng tôi. Cậu ấy tiến lại gần, và ánh mắt cậu ấy dừng lại đúng ở bàn tay tôi đang trong tay của anh Daniel. Cậu ấy cau mày rồi bất ngờ kéo tay tôi về phía cậu ấy.
"Anh, em nghĩ đến lúc phải chào tạm biệt rồi. Bọn em đi trước đây." Guanlin nói với anh Daniel. Hai người họ cười với nhau trong khi tôi đang tự hỏi cái tình huống gì đang diễn ra ở đây. Nhưng dù vậy, bây giờ Guanlin đang nắm tay tôi...
"Cẩn thận đấy, nhóc." Daniel nhấn mạnh từ "nhóc" với Guanlin, mà Guanlin chỉ đơn giản đáp lại anh ấy bằng một cái lườm. Sau đó cậu ấy kéo tôi đi, nắm tay tôi ngày một chặt hơn. Cảm giác có hơi đau.
"G-G-Guanlin." Tôi cố gọi nhưng có vẻ cậu ấy không nghe thấy mà vẫn cứ đi mãi. Có vấn đề gì với cậu bạn này vậy? Tôi gọi lại lần nữa nhưng cậu ấy vẫn không nghe.
"Guanlin!" Tôi hét lên. Chúng tôi dừng lại, cậu ấy quay lại nhìn tôi.
"Chuyện gì vậy?" Giọng nói lạnh băng nhưng tay vẫn nắm không rời.
"T-Tớ đau." Tôi nói một cách lắp bắp. Cậu ấy nhìn bàn tay đang đan chặt của chúng tôi, lúc đó mới nhận thức được liền nới lỏng tay ra một chút nhưng hình như không hề có ý định buông tay. Chuyện gì thế này? Guanlin đang chủ động nắm tay tôi? Tôi đang nằm mơ đấy à?
"Xin lỗi Jihoon." Cậu ấy vừa nói vừa gãi gãi cổ với tay còn lại, còn mắt thì lại nhìn theo một hướng khác. Tôi gật đầu, chắc cậu ấy cũng nhìn thấy. Và rồi, giờ đây chúng tôi đang sánh bước bên nhau, từng bước từng bước, chậm rãi. Kì tích đang xảy ra với tôi. Guanlin và tôi, tay trong tay giống hệt những đôi tình nhân ngoài kia. Một điều ước chợt lóe lên, ước rằng có thể sống mãi ở khoảnh khắc này.
Tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy. Nhưng tôi cũng biết suy nghĩ này là sai trái, rất sai. Guanlin đã có bạn gái rồi, vậy tại sao chúng tôi lại nắm tay, tại sao cậu ấy lại đưa tôi về nhà chứ? Điều này không đúng, Guanlin đâu có thích tôi.
Tôi giật văng tay mình ra khỏi tay Guanlin, giữ chặt nó bằng bàn tay còn lại. Guanlin nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu rồi cố nắm tay tôi lại lần nữa. Nhưng không được, không thể được đâu Guanlin à, mình thật sự xin lỗi.
Tôi thật sự muốn khóc vì sự nhu nhược của bản thân. Thật nực cười. Dù cho tay đan bàn tay thật quá đỗi hoàn hảo, dù cho hơi ấm lòng bàn tay ấy thật quá đỗi dịu dàng, nhưng tôi biết những thứ đó chưa từng thuộc về tôi. Bên cạnh cậu ấy, đã có người.
"Sao thế?" Cậu ấy hỏi rồi tiến lại gần. Tôi lùi lại một bước. Cậu ấy dừng lại. Bây giờ tôi thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Điều này... Là sai trái." Nói xong, tôi quay người rời đi để tránh xa khỏi ánh mắt của cậu ấy. Jihoon, tại sao mày cứ phải tỏ ra ngu ngốc thế? Tại sao? Tại sao mày lại thích cậu ấy chứ?
"M-Mình không thể c-c-chịu được nữa." Tôi thủ thỉ với chính mình mà trong lúc đó khuôn mặt tôi cũng đã trải dài hai hàng lệ.
Thời tiết thật dễ chịu, không gian thật lặng im, đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng gió cuốn những chiếc lá bay xào xạc. Nhưng tôi lại chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, chạy trốn khỏi người con trai mà tôi thích. Nước mắt tôi rơi cũng vì cậu ấy. Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác này. Tôi muốn kết thúc tất cả. Phải làm sao để tôi có thể ngừng yêu cậu ấy đây?
Một lúc sau, gạt đi những giọt nước mắt, tôi phát hiện mình đã đứng trước khu nhà. Đau đớn và mệt mỏi, cả người tôi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi cố gắng sử dụng nốt một chút năng lượng còn lại, lê từng bước lên phòng.
Tôi cứ thế ném mình lên chiếc giường thân thuộc, quần áo không thay, giày tung tứ phía, rồi nằm úp mặt vào gối khóc thật to.
Tôi có thể tưởng tượng được đôi mắt sưng húp của mình vào sáng mai.
__
Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi cố vươn ra tắt nó với mong muốn được ngủ thêm chút nữa. Nhưng sau đó tôi chợt nhận ra, hôm nay là thứ hai, là ngày tôi phải đến trường.
Tôi lật đật đứng dậy, ra khỏi giường, nhìn khuôn mặt mình ở trong gương. Tuyệt, đôi mắt sưng húp vì tối qua. Thật sự khó khăn, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Tôi sẽ đến trường, không còn lựa chọn nào khác vì việc học tập cũng vô cùng quan trọng.
Sau đúng 30 phút, tôi đã sẵn sàng ra khỏi tòa nhà. Điều ước duy nhất lúc này là tôi sẽ không phải nhìn thấy Guanlin hôm nay. Có lẽ sẽ ngại ngùng lắm. Nhưng điều ước này cũng chẳng thấm vào đâu vì tuần này chúng tôi chung ca làm. Thay đổi được gì đâu Jihoon. Tôi khóa cửa phòng rồi đi ra khỏi tòa nhà, bước đi trên con đường tới trường. Quãng đường đi bộ đến quán cafe cũng bằng đi bộ tới trường.
Đi được một lúc, ngẩng đầu lên đã tới cổng trường. Tôi đến sớm quá rồi à? Mặc kệ đi, còn tốt hơn là đi học muộn.
Là một sinh viên năm cuối, phòng học của chúng tôi ở trên tầng ba. Trời ơi, tôi đã đi bộ bao lâu rồi, lại còn cái đống cầu thang này nữa. Thật là tiêu hao quá nhiều năng lượng cho buổi sáng nay rồi. Cuối cùng tôi cũng leo lên được đến cửa lớp, nhưng tôi thật sự kiệt sức. Tôi chạy ngay vào bàn, nằm dài trên mặt bàn một cách lười biếng.
Tại sao những chuyện xảy ra lại khiến tôi phải mệt mỏi như vậy chứ. Tôi cũng muốn có niềm vui nhưng không phải là những thứ vui vẻ tạm thời. Vài phút trôi qua, sau đó tôi nghe thấy có tiếng mở cửa.
"Ái chà Jihoon đã đến rồi sao?" Nghe giọng đã biết là ai nên tôi cố ý làm thinh không trả lời.
"Á à! Đừng có bơ tao nhé." Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu ta đang ngồi ở cái ghế phía trước tôi. Tại sao cậu ta lại là bạn thân tôi được chứ? Tôi cũng không rõ lý do.
"Này, có chuyện gì thế?" Cảm tạ trời đất là cậu ta còn biết hỏi đúng trọng điểm. Tôi ngẩng đầu lên. Cậu ta có vẻ khá sốc với khuôn mặt của tôi, nhưng tôi có thể nhận ra xen lẫn trong đó là cả sự lo lắng. Wow, vậy là tôi có thể chắc chắn rằng mắt tôi thực sự đã sưng rất to.
"Một vài chuyện diễn ra không được suôn sẻ." Tôi trả lời ngắn gọn, cố gắng kìm lại để nước mắt không rơi. Tôi phát ốm vì khóc.
"Jihoon, cái đó-"
"Tao muốn bỏ cuộc Woojin. Chết tiệt, tao ước gì mình không thích cậu ấy." Tôi ôm mặt, không cầm được nước mắt. Tôi đã lãng phí bao nhiêu giọt nước mắt rồi? Tôi có thể cảm nhận được cánh tay Woojin phía sau lưng đang vỗ về an ủi khiến tôi được đà khóc lớn hơn.
"Jihoon, mày nên xuống phòng y tế đi." Cánh tay cậu ấy vẫn vỗ vỗ phía sau lưng. Tôi gật đầu bởi vì thật sự tôi cũng chẳng còn đủ sức để nói gì vào lúc này nữa.
"Tao sẽ báo với giáo viên là mày thấy không khỏe, được chứ?" Tôi gật đầu lần nữa.
Woojin dìu tôi xuống phòng y tế và nói với nhân viên y tế của trường rằng tôi cần được nghỉ ngơi. Được sự cho phép của nhân viên y tế nhà trường, tôi an tâm ngủ lại đây. Một lúc sau Woojin cũng phải đi lên lớp.
Và một mình tôi nằm lại ở phòng y tế, chỉ một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com