Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

——-









Kỳ học mới đã qua được một nửa, những ngày gần đây, Khoa Kinh tế của trường đại học H có thể nói là tấp nập người qua lại.

Áp phích thông báo trên bảng tin của trường đã được dán lên từ lâu; trang web chính thức của trường cũng đã bắt đầu tuyên truyền từ nửa tháng trước —- CEO của Tập đoàn Lý Thị, ngài Lý Hải Hải, sẽ được mời tới một buổi thuyết giảng tại Khoa Kinh tế của trường H vào chiều thứ Sáu tuần này. Địa điểm cụ thể được chọn là hội trường lớn nhất của Khoa Kinh tế, số lượng vé dành cho tất cả giáo viên và sinh viên của trường H, ai đến trước sẽ được trước.

Trong hoàn cảnh này, làm sao mà Lâm Cảnh Vân có thể không biết về sự kiện này chứ.

Trùng hợp thay, mấy ngày gần đây còn có một việc khác cũng khiến Lâm Cảnh Vân suy nghĩ.

Còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp, Lâm Cảnh Vân cũng như nhiều bạn học khác, bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình. Ba mẹ Lý hoàn toàn tôn trọng quyết định của Lâm Cảnh Vân về chuyện này, họ sẽ ủng hộ cậu hết mức. Thật ra, Lâm Cảnh Vân muốn tìm Lý Hải Hải để bàn bạc về chuyện này. Dù sao thì người anh trai làm việc gì cũng rất giỏi cũng là một người thầy trên con đường của cậu, hơn nữa quá trình học tập của anh ấy gần như có thể nói là một ví dụ xuất sắc trong sách giáo khoa.

Tuy nhiên, Lâm Cảnh Vân vẫn có những cân nhắc riêng của mình. Cậu muốn tiếp tục học lên cao, tiếp tục ở lại Đại học H hoặc trở về quê nhà học tại trường đại học tốt nhất của thành phố S, Đại học S.

Thực chất Lâm Cảnh Vân vẫn còn nhiều nỗi nhớ về thành phố nơi cậu đã trưởng thành trước khi lên 7 tuổi. Ở đó lưu giữ tất cả ký ức về cậu và gia đình. Từ ngày sinh nhật 18 tuổi, khi ba Lý giao lại toàn bộ tài sản của gia đình Lâm cho cậu, Lâm Cảnh Vân đã có thôi thúc muốn trở về thành phố S để xem lại nơi đó.

Dần dần, Lâm Cảnh Vân đã có ý định tiếp tục học cao hơn tại Đại học S. Khoảng hai đến ba năm sau, cậu sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, mục tiêu cuộc sống của cậu cũng sẽ rõ ràng hơn. Nhưng nếu làm như vậy, cậu chắc chắn sẽ phải xa cách Lý Hải Hải, điều này là điều duy nhất Lâm Cảnh Vân không nỡ.

Cũng là lý do khiến Lâm Cảnh Vân luôn do dự…

Thực tế, trước đây Lâm Cảnh Vân cũng đã vài lần quay lại nhà họ Lý. Cuộc trò chuyện lần trước với Lý Mộc Mộc khiến cậu có chút bận tâm. Ngoài việc không biết phải đối mặt với Lý Hải Hải như thế nào, Lâm Cảnh Vân rõ ràng cũng không biết làm sao đối diện với ba Lý và mẹ Lý.

Lâm Cảnh Vân không khỏi nhớ lại lần đầu tiên sau nhiều tháng cậu trở về nhà.

Mang trong mình cảm giác hồi hộp, khi về đến nhà, Lâm Cảnh Vân không nhận thấy có gì khác thường. Cả gia đình vẫn sinh hoạt như thường lệ, nếu không phải vì Lý Mộc Mộc đã nói với cậu rằng ba mẹ Lý đã biết về chuyện này, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Hôm ấy, mẹ Lý đã dành cho Lâm Cảnh Vân một cái ôm thật chặt, vừa ôm vừa than thở rằng sao Vân Bảo gầy đi nhiều quá, rằng Vân Bảo lớn rồi không chịu về nhà. Sau đó, bà liền vào bếp chuẩn bị nấu những món ngon cho cậu.

Ba Lý tình cờ phải đến công ty có việc, khi Lâm Cảnh Vân về đến nhà thì ông vẫn chưa về. Lâm Cảnh Vân thầm nghĩ, mình thật may mắn khi Lý Hải Hải không về cùng lúc với ba Lý. May mắn thay, chiều tối khi ba Lý về nhà, ông còn đặc biệt mua món bánh macaron mà Lâm Cảnh Vân thích nhất.

Mọi thứ diễn ra như bình thường, cả nhà cùng nhau vui vẻ, không ai nhắc đến chuyện đó. Tất nhiên, Lâm Cảnh Vân cũng không chủ động nhắc đến, vì thế cậu dần yên tâm.

Sau đó, tần suất Lâm Cảnh Vân về nhà dần tăng lên. Trong thời gian này, cậu cũng thỉnh thoảng gặp Lý Hải Hải, cả nhà vẫn hòa thuận như trước, không ai đề cập đến chuyện đó.

Đồng thời, việc giao tiếp giữa Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải cũng trở nên bình thường. Chính xác hơn là hoàn toàn trở lại trạng thái trước khi Lý Hải Hải chính thức tỏ tình.

Dần dần, tần suất Lý Hải Hải chủ động liên lạc với Lâm Cảnh Vân giảm đi; Lâm Cảnh Vân cũng bắt đầu chủ động gửi cho Lý Hải Hải một số tin nhắn về những chuyện thường ngày, và Lý Hải Hải cũng hồi đáp một cách có chừng mực.

Mọi thứ dường như lại trở về điểm khởi đầu.

Lâm Cảnh Vân thực sự cảm thấy may mắn, ít nhất cậu vẫn có thể ở bên Lý Hải Hải. Cứ giữ khoảng cách như vậy, là tốt rồi.

Về lần phát tác dị ứng kỳ mẫn cảm của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân không biết Lý Hải Hải còn nhớ được bao nhiêu. Sau sự việc đó, Lý Hải Hải chưa từng nhắc lại dù chỉ là một lời nói ngắn gọn. Vì vậy, Lâm Cảnh Vân có lý do để tin rằng Lý Hải Hải có lẽ do ảnh hưởng của việc mất ý thức, nên ký ức về thời điểm đó có phần mờ nhạt. Ít nhất là dựa trên những gì cậu đã học từ sách, mức độ nhớ lại trong kỳ mẫn cảm của các alpha là khác nhau tuỳ người. Với alpha bị phát tác dị ứng trong kỳ mẫn cảm thì càng khó nói. Thêm vào đó, thể chất của Lý Hải Hải lại rất đặc biệt, nên Lâm Cảnh Vân tin rằng hoàn toàn có khả năng Lý Hải Hải không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong vài ngày đó.

Lâm Cảnh Vân cảm thấy điều này cũng tốt, cậu đã thấy đủ hài lòng rồi.

Tuy nhiên, sự thật là hoàn toàn ngược lại.

Lý Hải Hải, Lý tổng của chúng ta, nhớ rõ từng chi tiết xảy ra trong suốt đêm và ngày hôm đó. Mặc dù triệu chứng dị ứng đột ngột đã hành hạ anh, nhưng những kích thích cảm giác và cú sốc tâm lý mà Lâm Cảnh Vân mang lại vẫn quá sức kinh ngạc.

Lý Hải Hải biết rằng anh nhớ rõ mùi hương trên người Lâm Cảnh Vân, nhớ cảm giác khi cậu ôm lấy anh, nhớ từng lời cậu nói, từng động tác của cậu, nhớ dáng vẻ cậu bị anh hôn đến mức không kiềm chế nổi, nhớ từng ánh mắt cậu nhìn anh, nhớ rõ từng cảm xúc mà cậu mang lại.

Những ký ức đó đã ăn sâu vào xương tủy, không thể phai nhạt.

Anh biết rằng Lâm Cảnh Vân luôn tránh né anh, không nhắc lại một lời về chuyện hôm đó, và như ngày xưa, cậu luôn đối xử với anh như một người anh trai. Thật ra, không chỉ ngày xưa, mà thực tế, Lâm Cảnh Vân luôn kính trọng anh như một người anh trai.

Nhưng nếu đó là điều mà Lâm Cảnh Vân mong muốn, thì Lý Hải Hải cũng sẽ phối hợp với cậu, tự nguyện làm theo.

Hai vụ sáp nhập diễn ra suôn sẻ, tập đoàn Lý Thị từ trên xuống dưới đều hân hoan. Không ít cổ đông lớn đã nhiều lần công khai khen ngợi khả năng đáng tin cậy của Lý Hải Hải.

Khi đó, tổng giám đốc Lý Hải Hải đã hào phóng cho đội ngũ của mình vài ngày nghỉ phép có lương, phúc lợi và đãi ngộ cũng được nâng lên một bậc. Phải nói rằng, được làm việc với tổng giám đốc Lý Hải Hải, hoặc làm cấp dưới của anh, thực sự là một điều hạnh phúc. Dĩ nhiên, trừ những lúc phải tăng ca. Nhưng thực tế, tổng giám đốc Lý Hải Hải không phải là người hoàn toàn không biết cảm thông, rất nhiều lúc, anh là người duy nhất tăng ca.

Trong khi mọi người nghỉ ngơi, Lý Hải Hải lại bắt đầu bận rộn với công việc ở công ty nước ngoài của mình, đồng thời tiếp tục chuẩn bị kế hoạch tiếp theo của Tập đoàn Lý thị, có thể nói là không ngơi nghỉ một chút nào.

Đôi khi, trong các cuộc họp, các nhà lãnh đạo có thể nhìn thấy một cảnh tượng như vầy. Lý Hải Hải, người luôn nghiêm túc và là một tấm gương cho mọi người, thường không nhìn vào bất kỳ tin nhắn nào trên điện thoại di động khi đang họp. Tuy nhiên, chỉ cần có tiếng rung đặc biệt nào đó, Lý tổng sẽ lập tức lấy ra điện thoại để xem, và biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi từ một phong thái lạnh lùng hơi nhạt nhẽo hàng ngày sang ấm áp hơn nhiều.

Mặc dù số lần như vậy không nhiều, nhưng vì quá đặc biệt, nên những nhà lãnh đạo khéo léo này cũng đã thảo luận trong bí mật, liệu có phải Tập đoàn Lý thị sắp có tin vui không.

Về việc Tổng giám đốc Lý Hải Hải tại sao đã đồng ý lời mời của Đại học H, thì chỉ có mình anh mới biết được.

Thường thì Lý Hải Hải, người hướng nội và chắc chắn không để ý đến các thông báo mời như vậy. Nhưng không ngờ, Lý Hải Hải đã tự mình quyết định tham dự buổi thuyết giảng của Đại học H. Trợ lý đặc biệt đã nhanh chóng liên lạc với trường, và họ cam kết sẽ hoàn toàn hỗ trợ về thời gian của Lý Hải Hải. Tuy nhiên, dù đã như vậy, Lý Hải Hải vẫn phải làm việc liên tục một tuần trước khi dành ra được một nửa ngày đó. Từ khi trở lại sau những ngày nghỉ, lịch trình hàng ngày của anh đã dài tới tận đâu.

Vào tối thứ năm, Lý Hải Hải gọi điện cho Lâm Cảnh Vân.

Sau một vài tiếng chuông chờ, cuộc gọi được nhận. Phía bên kia có một chút ồn ào, có lẽ là đang ăn ngoài.

“À~ Anh?”

“Ừ, đang ở ngoài à?” Khi nghe giọng nói của Lâm Cảnh Vân, tâm trạng của Lý Hải Hải cũng tốt hơn. Anh ta xoay đầu lại, tựa vào ghế và tạm thời rời khỏi công việc.

“Đúng vậy, em đang ăn cùng bạn bè, món sushi của quán này thực sự tuyệt vời!” Khi nói đến ẩm thực, Lâm Cảnh Vân thực sự rất sành ăn.

“Ừ, ăn nhiều lên nhé.” Lý Hải Hải biết Lâm Cảnh Vân thích ăn uống, hầu như mọi thứ đều có thể ăn được, mỗi lần đưa cậu đi ăn, Lâm Cảnh Vân luôn tỏ ra hạnh phúc mỗi khi ăn được thứ gì đó ngon, đáng yêu tột độ. Nghĩ về những điều này, Lý Hải Hải không thể nhịn được cười.

“Lần sau chúng ta sẽ ăn cùng nhau nhé.”

“Được.” Nếu Lý Hải Hải không nhầm, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian gần đây Lâm Cảnh Vân mời anh ấy đi ăn, dù Lâm Cảnh Vân chỉ nói thoáng qua hay thực sự muốn hẹn anh ấy đi ăn cũng không rõ, anh vẫn sẽ nhớ, nhưng anh không bao giờ để Lâm Cảnh Vân cảm thấy khó chịu, quyền lựa chọn là của Lâm Cảnh Vân.

Trong số những người quen biết Lý Hải Hải, chỉ có Lâm Cảnh Vân không biết Lý Hải Hải không thích thức ăn sống và hầu như không ăn đồ ngọt. Nhưng những thứ này lại là thức ăn mà Lâm Cảnh Vân yêu thích, vì vậy bất kể trước đây hay trong tương lai, Lý Hải Hải nghĩ rằng anh cũng sẽ tuân theo sở thích của Lâm Cảnh Vân và hạnh phúc với điều đó.

“Anh có việc gì không?”

Ở phía bên kia, Lâm Cảnh Vân cũng hơi căng thẳng, dù cậu hiện tại đã có thể gọi điện thoại với Lý Hải Hải một cách bình thường, nhưng bản năng vẫn khiến cậu muốn trò chuyện với anh ấy nhiều hơn một chút, chỉ là mỗi lần Lý Hải Hải luôn chú ý rất nhiều, vì vậy cậu không dám tự ý. Vậy là, Lâm Cảnh Vân nghĩ rằng Lý Hải Hải có việc cần trò chuyện, và sau vài câu chuyện, họ cũng sẽ đi vào chủ đề chính.

“Ngày mai buổi chiều, anh sẽ đến Đại học H.”

“À! Em biết rồi, buổi thuyết trình ở Khoa Kinh tế.”

“Ừ.”

“Có rất nhiều người muốn đến! Mấy ngày gần đây, đó là tin tức lớn nhất trong trường, anh thật tuyệt vời!”

“Ừm.” Lý Hải Hải nắm chặt điện thoại một cách tự nhiên nói: “Ngày mai buổi chiều của em…”

“Nhóm của chúng em cần hoàn thành bài tập, xin lỗi, em…”

“Hoàn thành bài tập gì? Tớ…”

Câu đầu tiên là Lâm Cảnh Vân nói, đã bị một giọng nói bên cạnh làm gián đoạn, có lẽ là bạn cùng lớp của cậu, Lý Hải Hải nghe thấy, và hiểu.

Anh hiểu, Lâm Cảnh Vân không muốn gặp anh.

Không sao, anh sẽ không làm phiền em. Lý Hải Hải tự nói với mình.

Ngay sau đó, anh nói: “Ừm, hãy hoàn thành bài tập của em đi, em ăn đi.” Giọng nói không có bất kỳ biến động nào.

“… Anh ăn chưa?” Lâm Cảnh Vân nghĩ một giây, rồi đột nhiên lại hỏi.

“Ừm, thế thôi, có việc gì liên lạc lại.”

“Tạm biệt anh.”

Lâm Cảnh Vân tắt điện thoại.

Người bạn đối diện vừa chen lời đã không dám nhìn Lâm Cảnh Vân nữa, chỉ trời biết một lúc trước hắn nói một câu, ánh mắt của Lâm Cảnh Vân như muốn xuyên qua hắn, hắn cũng không nói sai mà, họ cùng lớp, cùng nhóm, làm sao vẫn còn bài tập?

“Ăn đi, ngày mai cậu ấy sẽ làm bài tập với mình.” Nat nói với người bạn đối diện, và đưa một miếng rau cho Lâm Cảnh Vân. Sau khi tắt điện thoại Lâm Cảnh Vân có vẻ hơi mất tập trung, thậm chí cả ăn cũng không còn tích cực nữa.

Tình hình có chút căng thẳng, dù Lâm Cảnh Vân không nói, Nat cũng có thể cảm nhận được một chút. Cùng với những thông tin từ Max, Nat cũng đoán được phần nào. Mặc dù không biết chi tiết, nhưng vẫn có thể hiểu được tình hình chung.

Kể từ khi Lâm Cảnh Vân thấy thông tin về buổi thuyết giảng đó, cậu đã có phần không ổn. Như một cơn bão nhiệt đới sắp đổ bộ trước mùa hè, sợ nó không đến, nhưng cũng sợ nó sẽ gây ra sự hỗn loạn.

Nat nhớ lại khi họ đi qua bảng thông báo mà đám đông đang tò mò nhìn.

“Jelly, anh của cậu đấy.”

“Ôi, ừ…” Lâm Cảnh Vân không hứng thú lắm.

Cậu đã thấy tin này trên trang web của trường hôm qua. Cậu rất tự hào, anh ấy quá xuất sắc, quá tuyệt vời! Khoa Kinh tế của trường họ rất nổi tiếng, không chỉ về xếp hạng quốc tế luôn đứng đầu, mà còn chiếm một vị trí trong giới học thuật. Việc trường mời được Lý Hải Hải, và Lý Hải Hải đồng ý tham dự, là cực kỳ khó khăn. Nhưng, nhìn vào các diễn đàn mà mọi người đã dành sự quan tâm cho sự kiện này, nơi mà hầu như trở thành một diễn đàn chia sẻ cảm xúc với tin tức này của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân cảm thấy đắng lòng.

Trường có rất nhiều omega trẻ và dễ thương, tất cả đều thích anh trai của cậu, cậu cảm thấy một cảm giác lạ thường. Mặc dù cậu biết rằng anh luôn được mọi người chào đón, nhưng cảm giác có nhiều người xung quanh thích Lý Hải Hải, cậu không thích chút nào.

Đúng vậy, mèo con đã ghen. Nhưng mèo con không thừa nhận.

Ngoài ra, còn một điều Lâm Cảnh Vân quan tâm. Cậu cũng không biết tại sao mình quan tâm đến điều này. Trong quá khứ, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến những điều như vậy. Đó là, Lý Hải Hải không nói với cậu về vấn đề này trước khi tin tức được công bố, cậu chỉ biết thông tin cùng lúc với những người bạn từ trường đại học. Suốt một đêm, Lâm Cảnh Vân đã suy nghĩ liệu có nên nói về điều này và tìm Lý Hải Hải để hỏi một cách tự nhiên hay không. Suy nghĩ lại, cậu đã quyết định không làm gì cả.

“Cậu đi không? Có thể giúp tớ lấy vé nội bộ không?” Nat định đùa, nhưng không ngờ…

“Không đi, sự kiện của khoa Kinh tế, không liên quan gì đến mình.”

“Đi đi, cậu không phải cũng muốn gặp anh cậu sao?”

“Được rồi, để xem đã.”

Có rất nhiều omega đều sẽ đến xem, nhưng cậu không muốn đi…

Trong những ngày qua, Lâm Cảnh Vân nhận ra rằng cậu vẫn có thể ngửi được mùi hương pheromone từ alpha và omega. Mặc dù không rõ ràng như trước, nhưng đối với cậu, đó là một thay đổi khá lớn, vì vậy cậu mới để ý.

Mặc dù khi ở trong nơi công cộng, omega thường sẽ dán miếng dán ngăn mùi pheromone, theo lý thuyết nếu không gần quá, thì không thể ngửi thấy mùi hương pheromone. Nhưng sau khi phát hiện ra tình huống như vậy không chỉ một lần, Lâm Cảnh Vân đã thử nghiệm một cách bí mật với bạn cùng phòng Nat.

Biết rằng Nat là omega và đang dán bảo vệ pheromone.

Thực nghiệm: Ở cách xa Nat khoảng hai mét, Lâm Cảnh Vân có thể ngửi thấy một chút mùi hương pheromone rất nhẹ; Ở cách Nat một mét, Lâm Cảnh Vân gần như có thể phân biệt được mùi hương pheromone của Nat.

Tổng kết: Khi khoảng cách quá gần, Lâm Cảnh Vân có thể ngửi thấy mùi hương pheromone của omega dán miếng dán ngăn mùi.

Nhưng mọi thứ khác vẫn bình thường, Lâm Cảnh Vân không làm quá nhiều chuyện với điều này. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cậu vẫn lo lắng cho Lý Hải Hải, nhưng đã học cách ẩn giấu cảm xúc và kiềm chế nhớ nhung của mình.

Vào buổi chiều thứ Sáu, hội trường của khoa Kinh tế đã chật kín người. Thậm chí còn có người đứng ngoài cửa. Thậm chí cả các phương tiện truyền thông cũng đến. Buổi thuyết giảng của một doanh nhân trẻ nổi tiếng tại trường đại học lần đầu tiên có thể thu hút sự chú ý lớn như vậy, có lẽ chỉ có Lý Hải Hải mới làm được ở thành phố H.

Sau khi đi vòng quanh hội trường năm lần, Lâm Cảnh Vân cuối cùng đã chọn một nơi gần cửa phụ, nơi có ít người hơn, và bước vào hội trường. Vì số lượng người quá đông, nên phía sau hội trường, có hai cánh cửa để thuận tiện cho việc ra vào, không đóng lại.

Ở nơi đông người, Lâm Cảnh Vân cảm thấy mùi hương pheromone từ alpha và omega càng trở nên rõ ràng hơn. Hơn nữa, hôm nay có lẽ toàn bộ omega của thành phố H cũng đã đổ về đây, không khí trở nên ngọt ngào với mùi hương pheromone của omega.

Sau khi đứng một lúc, Lâm Cảnh Vân bước dần đến cửa. Dĩ nhiên, có rất nhiều người muốn từ cửa mở có thể ngắm nhìn CEO của Tập đoàn Lý thị, Lý Hải Hải. Lâm Cảnh Vân chọn một góc không khuất, lặng lẽ nghe một lúc. Có thể do mọi người đều bị thu hút bởi nội dung của Lý Hải Hải, dù đông người nhưng trong hội trường lại rất yên tĩnh. Lâm Cảnh Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến qua micro, mỗi tiếng nhấn nháp vào màng nhĩ của cậu, tạo ra một cảm xúc khó diễn tả.

Sau một lúc ngắm nhìn, cậu nhón chân nhìn vào bên trong, khoảng cách quá xa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng của Lý Hải Hải. Nhưng vì quá quen thuộc, Lâm Cảnh Vân đã vẽ lại hình ảnh của Lý Hải Hải trong đầu mình.

Anh ơi, em đã đến để xem anh, em rất nhớ anh… Hình như… em đã yêu anh nhiều hơn…







TBC……

Cherry x Cà Chua.

Ấm ức không nói nên lời 🥲 rốt cuộc thì tại sao phải làm khổ nhau như vị hả??????? 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com