Chương 23
Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.
——-
Lúc Lâm Cảnh Vân học năm ba, Lý Mộc Mộc và Lạc Khanh tổ chức hôn lễ.
Trong hơn một năm qua, Tập đoàn Lý thị ngày càng mở rộng, Lý Hải Hải đã dành một nửa thời gian của mình ở nước ngoài.
Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì Lý Hải Hải, người luôn làm những gì anh nói, không phải vì lý do công việc mà anh đi thẳng đến nước ngoài, mà là cân nhắc cả hai phía, liên tục bay đi bay lại giữa nước ngoài và trong nước. Thường xuyên đối mặt với sự thay đổi múi giờ hoặc ngồi trên máy bay với múi giờ phù hợp.
Một thời gian dài ly biệt chỉ cần một lần là đủ. Lý Hải Hải luôn nhớ lời Lâm Cảnh Vân nói với anh vào đêm đó: “Tại sao đã đi xa lâu như vậy, mà không trở về lần nào?”
Vì vậy, ngay cả trong giai đoạn quan trọng nhất của việc mở rộng kinh doanh ở nước ngoài, Lý Hải Hải vẫn duy trì tần suất trở về nhà, đôi khi chỉ để cùng gia đình ăn một bữa tối. Tất nhiên, cũng có Lâm Cảnh Vân.
Trong khoảng thời gian đó, ba Lý, người biết một số bí mật, cũng cảm thấy xót xa cho con trai mình vì phải bay đi bay lại như vậy, nhưng Lý Hải Hải nhắc nhở ông không nên đề cập trước mặt Lâm Cảnh Vân. Hai người giờ đây liên lạc như bình thường, tuân thủ giới hạn của gia đình và vẫn giữ một khoảng cách anh em, nếu Lâm Cảnh Vân không chủ động, Lý Hải Hải sẽ không tiến lên. Lâm Cảnh Vân chỉ biết rằng Lý Hải bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, nhưng cũng không thể hiểu rõ hơn về mức độ bận rộn của anh.
Họ vẫn thường xuyên liên lạc và gặp nhau như thường lệ. Lâm Cảnh Vân rất hài lòng với tình hình hiện tại, tuy nhiên cậu không biết rằng đằng sau điều đó, Lý Hải Hải đã hy sinh bao nhiêu.
Người đàn ông alpha tin rằng cho nhiều hơn sẽ nhận lại nhiều hơn, anh gần như có thể coi như không cần nhận gì. Bởi vì tình yêu, từ lúc đầu đã là điều vô điều kiện. Nếu tình yêu này có thể khiến chúng ta cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn, thì đó mới là có ý nghĩa.
Ba Lý và mẹ Lý luôn ưu tiên ý kiến tự chủ của con cái, họ không phân biệt ai hơn ai. Mặc dù đôi khi mẹ Lý cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy con trai mình không thể theo đuổi được người mình thích, nhưng họ không thể làm gì hơn, vì đối tượng là Lâm Cảnh Vân, là báu vật của cả gia đình.
Lễ cưới của Lý Mộc Mộc và Lạc Khanh, theo ý của cặp đôi, không tổ chức quá hoành tráng. Tuy nhiên, với tư cách là con gái lớn của gia đình họ Lý, cũng phải có sự sang trọng. Toàn bộ lễ cưới được tổ chức một cách tinh tế và lịch lãm, mang đậm phong cách nghệ thuật của Lạc Khanh, thực sự đã làm tăng thêm điểm nhấn cho lễ cưới.
Trong ngày đó, toàn bộ gia đình Lý gia đã mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện. Trong suốt bữa tiệc, ánh mắt của Lý Hải Hải không rời khỏi Lâm Cảnh Vân.
Khác biệt với Lâm Cảnh Vân khi tròn 18 tuổi, Lâm Cảnh Vân hiện tại mang một sự kết hợp kỳ diệu giữa sự trong sáng của tuổi trẻ và sự trưởng thành của thanh niên. Một cách bất ngờ, gần đây Lý Hải Hải thậm chí đã cảm nhận được sự mềm mại và dễ thương, nhỏ nhắn từ Lâm Cảnh Vân.
Lý Hải Hải cũng không ngờ rằng một ngày nào đó, Lâm Cảnh Vân sẽ mang lại cho anh cảm giác như vậy. Dù Lâm Cảnh Vân vẫn rất xinh đẹp và hấp dẫn, nhưng với Lý Hải Hải, anh thích Lâm Cảnh Vân vì bản thân cậu, chỉ vậy thôi.
Lâm Cảnh Vân đã có một ngày hạnh phúc và vui vẻ, cho đến khi lễ cưới kết thúc và khách mời bắt đầu rời đi. Trong số những người tham dự lễ cưới của Lý Mộc Mộc và Lạc Khanh không thiếu các đối tác làm ăn của gia đình Lý gia từ nhiều năm trước trên thương trường. Khi người lớn tụ tập lại, các chủ đề thảo luận thường chỉ là một vài điều. Trong lễ cưới này, với tiểu thư Lý Mộc Mộc đã kết hôn, tự nhiên chủ đề đã quay về Lý Hải Hải.
30 tuổi, Lý Hải Hải vẫn độc thân, suốt nhiều năm qua, cũng chưa thấy anh ấy có ai thân thiết bên cạnh. Khi một số người lớn tụ tập lại, chủ đề tự nhiên xoay quanh Lý Hải Hải. “Tiểu thư Lý lấy chồng, đôi uyên ương thực sự rất hợp nhau.”
“Chính xác! Chính xác! Tiếp theo, chúng ta sẽ trông đợi vào Lý tổng.”
“Đúng vậy, không biết omega nào mới có thể xứng đáng với Lý tổng của chúng ta nhỉ.”
“Lý tổng cũng ba mươi tuổi rồi, chắc cũng sắp có tin vui sắp xảy ra đấy.”
“Oh? Sao lại nói vậy?”
“Ha ha, không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Lý tổng từ nhỏ đã có thành tích lớn, thành đạt trong sự nghiệp và gia đình thì cũng sắp đạt được thành công.”
“Chính xác! Chính xác! Tôi biết không ít bạn bè đã muốn giới thiệu omega trong gia đình cho Lý tổng.”
“Lý tổng giỏi như vậy, chắc chắn cũng phải tìm cho mình một omega xuất sắc thôi.”
Những đoạn hội thoại đó, tất cả đã rơi vào tai của Lâm Cảnh Vân đang đứng bên cạnh Lý Mộc Mộc và khách mời.
Mặc dù bề ngoài Lâm Cảnh Vân không thể hiện ra, nhưng Lý Mộc Mộc cũng nghe được, và sau khi lễ kết thúc, Lý Mộc Mộc không đi cùng Lạc Khanh ngay lập tức mà trước tiên đến tìm Lâm Cảnh Vân.
“Bé Vân? Bé Vân?” Lý Mộc Mộc tiến lại gần Lâm Cảnh Vân đang đứng bên cửa sổ mơ màng, vỗ nhẹ vào vai Lâm Cảnh Vân.
“Chị Mộc Mộc…” Lâm Cảnh Vân quay đầu lại với vẻ mơ hồ. Hôm nay tại lễ cưới, cậu đã uống một chút rượu. Lâm Cảnh Vân không thường xuyên uống rượu, vì vậy hiện tại cậu hơi mơ hồ một chút.
“Uống nhiều không? Có cảm giác không thoải mái không?” Lý Mộc Mộc cũng nhận ra tình trạng hỗn độn của Lâm Cảnh Vân.
“Một chút thôi, không sao đâu ạ.”
“Ừ, Bé Vân có thời gian vào ngày kia không? Đi cùng chị kiểm tra sức khỏe được không?”
Ngày mai Lâm Cảnh Vân vẫn còn học, và việc không đi cùng ba Lý và mẹ Lý về nhà vào tối nay đã được cả gia đình biết. Vì vậy, Lý Mộc Mộc đã trực tiếp hỏi ngày kia.
“A?” Lâm Cảnh Vân dần dần nối lại suy nghĩ.
“Trước đó chị luôn cảm thấy không thoải mái một chút, cũng đã kéo dài không đi kiểm tra, em nói rằng chị nên đi kiểm tra kịp thời, giờ đã xong hết rồi, em đi cùng chị nhé.”
“Ồ, được, không vấn đề gì.”
“Thế thì vào ngày kia, chị đến đón em.”
Lâm Cảnh Vân gật đầu.
“Có chuyện gì không?” Lý Mộc Mộc tiếp tục hỏi.
“Không… không có gì đâu, chị Mộc Mộc đã mệt chưa, đã bận rộn cả ngày rồi.”
“Ồ, cuối cùng em cũng nhớ đến chị rồi, không dễ dàng chút nào đâu.” Lý Mộc Mộc cười trêu ghẹo Lâm Cảnh Vân.
Lâm Cảnh Vân mặt ngờ vực.
“Em trai chị hôm nay trông rất đẹp, có hối hận không, có muốn chấp nhận nó ngay bây giờ không?”
Được rồi, cậu thừa nhận, mặc dù đã gặp Lý Hải Hải không ít lần, nhưng hôm nay khi Lý Hải Hải xuất hiện trong bộ đồ vest dự tiệc, Lâm Cảnh Vân vẫn bị ấn tượng. Suốt những năm qua, cậu không ngừng ngưỡng mộ anh. Làm sao có thể có ai đó phù hợp với trang phục này như anh! Không, anh đẹp trai bất kể đang mặc gì, trong tâm trí cậu, anh luôn là người đẹp trai nhất, hấp dẫn nhất.
“Ồi, không phải… và cả, đây là chuyện đã xảy ra bao lâu rồi, em quên mất rồi.” Thực sự là uống chút rượu, nhưng cũng không đến mức cảm thấy đầu óc lơ mơ.
“Khoan, em quên hay không chị không biết, nhưng những lời bà cô ấy nói chị đã nghe thấy hết rồi, em cũng nghe thấy rồi phải không?”
“Ừm…”
“Nghe thấy rồi thì cũng đừng để ý, Lý Hải Hải không nghĩ giống họ đâu, hiểu chưa?” Lý Mộc Mộc nhìn qua ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ, ôi chao, nhắc Tào Tháo là thấy Tào Tháo.
“Em hiểu rồi, chị Mộc Mộc, em…”
“Chị sẽ đến đón em, chị đi trước đây. Lý Hải Hải, em đưa Bé Vân về nhà nha.” Phần sau Lý Mộc Mộc nói với Lý Hải Hải.
Nhìn theo Lý Mộc Mộc, Lâm Cảnh Vân cũng nhìn thấy Lý Hải Hải đang đi về phía cậu.
“Anh.”
“Ừm, anh đưa em về ký túc xá.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Lý Hải Hải hôm nay cũng đã uống một ít rượu, vì vậy anh gọi người lái xe, cả Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân đều ngồi ở hàng ghế sau. Màn ngăn cách được kéo lên, một bầu không khí yên lặng lan tỏa giữa hai người.
Thực ra trên xe nhiệt độ rất thoải mái và thời tiết cũng không nóng, nhưng Lâm Cảnh Vân lại cảm thấy có chút rối loạn và nóng bừng khắp cơ thể. Không biết có phải do đã uống rượu hay không, Lâm Cảnh Vân cảm thấy mình đang mê man, nhưng lại cảm nhận ngày càng rõ ràng hơn mùi pheromone trên người Lý Hải Hải.
Nói thật, mặc dù cậu nhận ra đã một thời gian dài ngửi thấy mùi pheromone trên alpha và omega, nhưng trong số đó, mùi hương của Lý Hải Hải là rõ rệt nhất và cũng làm cậu phản ứng mạnh nhất.
Hương gỗ tuyết tùng pha trộn với mùi hương của biển cả, Lâm Cảnh Vân cảm thấy có một chút say sưa, cậu giờ đây lại có chút chóng mặt.
“Em buồn ngủ à?”
Nhìn Lâm Cảnh Vân như con gà con nhíu nhíu mắt, Lý Hải Hải không có gì ngạc nhiên, anh nghĩ rằng cậu đã làm việc chăm chỉ cả ngày, mệt mỏi và buồn ngủ.
“Ừm… ừm…”
“Ngủ chút đi, đến rồi sẽ gọi em.”
Một giây sau, đầu nhỏ của Lâm Cảnh Vân đã tựa trên vai Lý Hải Hải. Lý Hải Hải nhẹ nhàng đưa tay sờ những sợi tóc mềm mại trên bé con. Đó là hành động mà Lâm Cảnh Vân thích nhất, từ nhỏ đến lớn, Lý Hải Hải đã làm nhiều lần, thành thục như in. Anh nghĩ rằng sẽ cần một thời gian để Lâm Cảnh Vân trở lại thời điểm cậu dựa dẫm vào anh như trước, nhưng giờ đây, điều này cũng là một dấu hiệu tốt.
Lý Hải Hải cũng nhắm mắt. Trong thời gian qua anh vẫn rất bận rộn, chị gái anh kết hôn, cả ngày hôm nay, Lý Hải Hải đã cố gắng hết sức của mình. Ban đầu anh không cảm thấy mệt mỏi, nhưng từ lúc Lâm Cảnh Vân dựa vào anh, anh bỗng cảm thấy thả lỏng.
Bé con thật sự có một sức mạnh đặc biệt như vậy, Lý Hải Hải có thể ngửi thấy mùi thơm từ mái tóc của Lâm Cảnh Vân, chỉ là một chút chút, nhưng Lý Hải Hải vẫn nắm bắt được một chút mùi hương khác thường trên cơ thể Lâm Cảnh Vân. Không giống với hương vị tự nhiên của Lâm Cảnh Vân, mà Lý Hải Hải đã quen thuộc với mùi hương trên cơ thể cậu, hầu như có thể xác định rằng có một chút hương vị khác.
Nó có thể là gì? Lý Hải Hải hít một hơi tham lam, và mùi hương của Lâm Cảnh Vân lại tràn ngập mũi anh.
Dần dần, cả hai tay của Lâm Cảnh Vân đều ôm lấy cánh tay của Lý Hải Hải, toàn bộ người bé con hoàn toàn dựa vào người Lý Hải Hải và ngủ thiếp đi.
Xe dừng ở cổng khu ký túc xá của đại học H đã được gần mười phút, Lý Hải Hải cũng đã nhìn Lâm Cảnh Vân được mười phút.
Cuối cùng, Lý Hải Hải nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán của Lâm Cảnh Vân qua mái tóc mái, rồi nhẹ nhàng đánh thức Lâm Cảnh Vân.
“…Ưm~ Đã đến rồi ạ?”
Lâm Cảnh Vân vừa mới tỉnh giấc hoàn toàn trong tình trạng lơ mơ dậy. Hai bàn tay cầm chặt cánh tay của Lý Hải Hải vẫn không buông ra, và đầu cậu bé cũng không muốn từ vai Lý Hải Hải ngồi dậy. Mèo con vẫn còn mệt, mèo con không muốn dậy.
Lý Hải Hải, người đã quen thuộc với thói quen của Lâm Cảnh Vân, cũng không vội vàng, mà từ từ đợi Lâm Cảnh Vân tỉnh lại.
Khoảng năm phút sau, Lâm Cảnh Vân thả cánh tay của Lý Hải Hải ra, toàn thân ngồi thẳng lên: “Ôi~ cảm ơn anh! Em đi trước nhé.”
“Anh sẽ đi cùng em.”
Thời gian đã khá muộn, xe không thể vào được bãi đỗ của trường nên phải dừng ở cổng. Từ đây đến ký túc xá của Lâm Cảnh Vân còn một đoạn đường khá xa. Lý Hải Hải thực sự không thể không lo lắng cho Lâm Cảnh Vân vừa mới tỉnh giấc đi một mình trên con đường này.
“Không sao đâu, em đã 21 tuổi rồi, anh yên tâm.” Lâm Cảnh Vân nói trong khi xuống xe.
Lý Hải Hải cũng không còn ép buộc nữa.
“Tạm biệt anh, anh cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi sớm nhé.”
Nhìn theo hình bóng Lâm Cảnh Vân đi xa, nắm tay của Lý Hải Hải từ từ thả ra. Những gân tay bắt đầu giãn ra, cho thấy chủ nhân vừa cố gắng kiềm chế điều gì đó.
May mà, anh đang từ từ học cách kiềm chế bản năng của mình, để cho Lâm Cảnh Vân có nhiều tự do hơn.
Hy vọng mọi thứ không quá muộn.
Sau khi đi cùng Lý Mộc Mộc kiểm tra sức khỏe, Lâm Cảnh Vân nhận được cuộc gọi từ Lý Mộc Mộc.
“Tại sao lại gọi từ số điện thoại của Lý Mộc Mộc nhưng lại là anh Lạc Khanh?”
“Ừ, Bé Vân, nếu em có thời gian, có thể đến bệnh viện nơi em đã đưa Mộc Mộc đi kiểm tra sức khỏe không?”
Buổi chiều không có lịch học, Lâm Cảnh Vân đang nghỉ ngơi ở ký túc xá.
“Vâng, em có thời gian, em sẽ đến ngay.”
“Được, anh chị đều ở bệnh viện.”
Mơ hồ, Lâm Cảnh Vân cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.
Sau khi nói xong với Nat, Lâm Cảnh Vân vừa chuẩn bị ra ngoài, lại nhận được cuộc gọi từ Lý Hải Hải.
“Em cũng đi đến bệnh viện à?”
“Ồ, anh, em vừa chuẩn bị đi thôi.” Đúng như dự đoán, Lý Hải Hải cũng nói về cùng một vấn đề với cậu.
Cảm giác không hay trong lòng Lâm Cảnh Vân lại càng trở nên nặng hơn một chút.
“Anh đón em, 15 phút nữa tới.”
“Được.”
Khi Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân đến bệnh viện, Lý Mộc Mộc đang cùng Lạc Khanh nói chuyện với bác sĩ.
Nhìn xung quanh, Lâm Cảnh Vân nhận thấy rằng ba mẹ Lý không có mặt.
Ngay lập tức, lòng Lâm Cảnh Vân lại thêm nặng trĩu.
Tình huống quá đặc biệt, đến mức Lý Hải Hải phải bỏ công việc đang họp ở công ty để đến, điều này khiến Lâm Cảnh Vân không thể không lo lắng.
Vừa rồi trên xe, Lâm Cảnh Vân cũng nhận ra rằng, ngay cả người luôn giữ bình tĩnh như Lý Hải Hải cũng hiếm khi tỏ ra lo lắng như vậy.
Nhưng thực tế là, cả hai vẫn chưa biết chính xác điều gì đã xảy ra, vì vậy trên đường đi họ khá im lặng. Lâm Cảnh Vân nghĩ, thật may mắn là anh đến đón mình, nếu không, cậu chắc chắn sẽ suy nghĩ quá nhiều và càng lo lắng hơn.
Vậy nên, cậu có thể nghĩ rằng, anh đã cố ý đến đón cậu…
Bệnh viện này là một trong những cơ sở của Tập đoàn Lý thị, cũng là một trong những bệnh viện tổng hợp tốt nhất ở thành phố H. Ba Lý hiện là giám đốc danh dự của bệnh viện này. Lúc này, bốn người họ đang ở trong một phòng tiếp khách VIP của bệnh viện, cùng với một vài bác sĩ.
“Ồ, đến rồi.” Khi Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân bước vào, Lý Mộc Mộc quay đầu nói. Không biết tại sao, Lâm Cảnh Vân cảm thấy biểu hiện của Lý Mộc Mộc có chút không tự nhiên.
“Ngồi đi.” Lạc Khanh mời họ ngồi xuống, nhất thời, không khí có phần nặng nề.
“Ấy, đừng ai im lặng mãi vậy. Để chị nói, tình hình là, chị đã phát hiện ra vấn đề.” Một lúc sau, Lý Mộc Mộc phá vỡ sự yên lặng.
Chỉ thấy Lý Mộc Mộc gật đầu với các bác sĩ, trong đó có một bác sĩ trông có vẻ lớn tuổi hơn mở lời: “Vài ngày trước, sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe của Lý tiểu thư, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra lại một lần nữa, và hôm qua, chúng tôi mời Lý tiểu thư đến để thực hiện một lần kiểm tra chính xác hơn. Bây giờ… chúng tôi có thể xác định rằng Lý tiểu thư mắc hội chứng rối loạn sinh tủy.”
“Chị Mộc Mộc…” Lâm Cảnh Vân nắm chặt tay Lý Mộc Mộc. Mặc dù là một thuật ngữ y học xa lạ, nhưng Lâm Cảnh Vân cũng nhận thức rõ rằng tình hình rất nghiêm trọng.
“Kết quả có chính xác không?” Lý Hải Hải hỏi.
“Chính xác.” Bác sĩ thở dài, xác nhận.
“Giải pháp?” Lý Hải Hải tiếp tục hỏi, giọng không mang một chút cảm xúc.
“Ôi trời, em nghiêm túc quá, thật là…” Lý Mộc Mộc nhìn em trai mình từng từ từng từ phát ra, khiến trán bác sĩ dù ít tóc cũng đổ mồ hôi.
Khi Lý Hải Hải nghiêm túc, khí chất của anh thực sự rất “đáng sợ”.
Nhưng đúng là, có lẽ trong số những người có mặt tại hiện trường, chỉ có nhân vật chính Lý Mộc Mộc là người cảm thấy thoải mái nhất.
“Mộc Mộc…” Lạc Khanh luôn ôm eo Lý Mộc Mộc, nghe vậy không thể không nhắc nhẹ một chút.
“Chị biết các em lo lắng cho chị, mọi người đều lo lắng cho chị. Nhưng cũng không cần như vậy, chị vẫn đang ngồi đây, khỏe mạnh mà, đúng không?”
Lạc Khanh gật đầu bất lực, bác sĩ tiếp tục giải thích: “Sau khi hội chẩn, chúng tôi đã xác nhận phương án điều trị ban đầu, ghép tế bào gốc tạo máu hiện là phương pháp duy nhất có thể chữa trị.”
“Nói cách khác là ghép tủy xương.” Một bác sĩ khác kịp thời bổ sung.
“Vừa rồi chúng tôi cũng đã nói với cô Lý và anh Lạc, nếu phối hợp điều trị, tìm được tủy xương phù hợp và hoàn thành việc ghép, vẫn có khả năng hồi phục.”
“Nếu không thì sao?” Lý Hải Hải trầm giọng hỏi.
“Nếu không, có nguy cơ cao chuyển thành bệnh bạch cầu cấp tính.”
Lâm Cảnh Vân hiện đang nắm tay Lý Mộc Mộc, tay cậu run rẩy, không biết là Lý Mộc Mộc đang run hay chính cậu đang run.
“Ba mẹ không biết sao?” Lý Hải Hải hỏi Lý Mộc Mộc.
“Ừm… chị vẫn chưa nghĩ ra cách để nói với họ…” Lý Mộc Mộc có chút do dự, mấy ngày nay thông tin quá nhiều, dù có Lạc Khanh bên cạnh, cô vẫn phải chịu đựng rất nhiều.
“Không sao, lát nữa để em nói.”
Lý Mộc Mộc gật đầu, cô biết rằng vào thời điểm quan trọng, Lý Hải Hải vẫn luôn là người có thể dựa vào.
Lúc mới biết tin này, cô cũng có chút hoảng loạn. Khi đó, Lạc Khanh, người luôn bên cạnh, cũng không biết phải làm sao, nhưng anh đã kiên định hỗ trợ và chăm sóc cô một cách tỉ mỉ. Dù họ đã bên nhau rất lâu, tình cảm rất ổn định, nhưng họ mới kết hôn, khiến Lý Mộc Mộc cảm thấy mọi thứ như không thực, khiến cô khó mà chấp nhận được.
TBC……
Cherry x Cà Chua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com