Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Lưu Lực Phi đúng là một Alpha ưu tú, trách không được chủ nhiệm càng thêm tán thưởng cô ấy, đây cũng là lý do Trần Kha chịu đựng cả đêm cũng muốn thay tài xế đi đón máy bay. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Lưu Lực Phi, đã bắt đầu rung chuông báo động.

Lý trí nói cho Trần Kha, gần đây công việc quá bận rộn cho nên thích suy nghĩ lung tung. Cảm xúc nói cho cô biết, xác suất Trịnh Đan Ny nói chia tay là thật.

Đầu tiên, Lưu Lực Phi và Trịnh Đan Ny xem như thanh mai trúc mã, cha mẹ là người quen cũ, hai nhà môn đăng hộ đối. Tiếp theo, lần này Lưu Lực Phi về nước hẳn là sẽ ở lại một thời gian, cô sẽ thường xuyên gặp mặt Trịnh Đan Ny. Cuối cùng, điểm quan trọng nhất, Lưu Lực Phi là một Alpha có điều kiện rất ưu việt về mọi mặt, thích hợp làm Alpha của Omega hơn là Beta.

Nếu như nói lúc trước Trần Kha không hiểu vì sao Trịnh Đan Ny muốn chia tay với mình, nhưng nếu là đáp án tốt nhất bày ra trước mặt như thế này, vậy hết thảy đều có thể giải thích thông suốt.

Có lẽ tin nhắn Từ Sở Văn truyền cho cô là sai lầm. Ngày đó sau khi livehouse kết thúc, cô hẹn Từ Sở Văn ăn khuya, cũng nhờ nàng giữ bí mật với Trịnh Đan Ny.

Kết quả Từ Sở Văn tới, còn dẫn theo hai người khác khí thế hung hăng tới, cũng không khách khí, điên cuồng gọi thực đơn sau đó vùi đầu ăn. Nhìn ba người ăn ngấu nghiến, Trần Kha hoài nghi có phải gần đây các nàng đều không có ăn cơm hay không.

Thiên hạ không có bữa ăn khuya miễn phí, Trần Kha có điều kiện. Cân nhắc mãi, cô cẩn thận hỏi ra vấn đề, "Mọi người có biết tại sao Trịnh Đan Ny lại chia tay với tôi không?"

Từ Sở Văn dừng động tác gặm đùi gà, ngẩng đầu nhìn Trần Kha, kinh ngạc phát hiện vẻ mặt Trần Kha chân thành, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô tri, "Không phải chứ, chị thật sự không biết hay giả vờ không biết?"

"Không biết." Trần Kha lắc đầu.

"Thành thật mà nói, đêm nay chị có phúc." Từ Sở Văn nuốt đùi gà trong miệng, cầm thực đơn ngồi xuống bên cạnh Trần Kha, ôm lấy cô, chỉ trỏ thực đơn, cười hắc hắc nói, "Những món này gọi thêm ba phần, em sẽ nói cho chị nghe."

Nhìn ra được ba người đều có lời muốn nói, Trần Kha lấy laptop từ trong túi xách ra, dọn ra một khu vực sạch sẽ trên bàn, chuẩn bị ghi nhớ từng lời nói của các nàng. Thanh âm châm chọc cùng thanh âm cụng ly liên tiếp, Trần Kha vẫn nhớ mãi cho đến khi chủ quán đóng cửa. Khi bữa ăn khuya kết thúc, là người tỉnh táo duy nhất trong hội, Trần Kha phụ trách thay phiên đưa các nàng về nhà.

Trần Nam Tây trước khi xuống xe khôi phục chút ý thức, lúc tạm biệt Trần Kha rất hào sảng sau khi say rượu, vịn cửa sổ xe vỗ vỗ ngực dõng dạc, "Uống rượu xong chính là bạn, đừng khách khí, sau này có gì cần hỗ trợ cứ mở miệng."

Nếu như nói thật sự có hy vọng giúp đỡ, Trần Kha từ trong xe ngưỡng mộ cô, thành khẩn đề nghị, "Hy vọng sau này cô có thể bớt chia tay một chút."

Trải qua một đêm giao lưu sâu sắc, Trần Kha đem ý kiến của các nàng chỉnh lý vào trong bảng, tiến hành phân loại chỉnh lý quy nạp phân tích, hơn nữa đối với mỗi một ý kiến đưa ra phương án giải quyết hợp lý. Cho đến khi cô cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị xong, đã đến lúc làm ra hành động cứu vãn  tình hình với Trịnh Đan Ny.

Một ngày trước sinh nhật Trịnh Đan Ny, vừa vặn là ngày vụ án ly hôn của đại minh tinh ra tòa. Trần Kha giống như nuốt thuốc nổ xong, khai hỏa toàn bộ trên tòa án, hỏi luật sư của đối phương không còn sức cãi lại. Kết quả đương nhiên là tốt, đại minh tinh có được tất cả những gì cô muốn, thậm chí vì thế mà đặt làm tiệc mừng công, nhưng Trần Kha làm nhân vật chính lại trốn đi trước thời hạn. Cô tính toán thời gian, ngồi chuyến bay mấy giờ, chuẩn bị quà gì, tốn bao nhiêu thời gian có thể đến dưới lầu Trịnh Đan Ny, tất cả đều sẽ hoàn thành trước 12 giờ.

Lúc hạ cánh, Trần Kha về nhà lấy Hùng Cát trước, đây là gấu con cô mua ở trung tâm thương mại để xin lỗi Trịnh Đan Ny, đại biểu cho thành ý xin lỗi của cô. Tiếp theo đi đến tiệm bánh ngọt sắp đóng cửa, bỏ ra giá cao ép sư phụ làm cho cô một cái bánh sinh nhật 4 inch. Trịnh Đan Ny thích ăn điểm tâm ngọt, nhưng ban đêm cũng không thể ăn nhiều. Hai người đều ăn một chút, 4 inch liền vừa vặn. Trên bánh ngọt có một con gấu nhỏ màu trắng, dựa theo bộ dáng Hùng Cát khắc lại, trong tay giơ biểu ngữ làm từ chocolate, mặt trước là: Sinh nhật vui vẻ, mặt sau là: Hãy tha thứ cho chị.

Trần Kha mang theo quà lái xe đến dưới lầu Trịnh Đan Ny, cửa sổ căn phòng mục tiêu lại một mảnh tối đen. Liếc nhìn thời gian, xác định kim đồng hồ sẽ đi qua 12, Trần Kha đúng giờ gọi điện thoại.

Trần Kha không biết tại sao mình lại nghĩ ra cái cớ như vậy, để Trịnh Đan Ny lấy đi đồ đạc để lại trong nhà. Trên thực tế, cô cảm thấy những thứ Trịnh Đan Ny nên lấy đi nhất, đều đã đưa đến dưới lầu, bao gồm chính cô.

Cô biết cuộc điện thoại này của mình dư thừa rất nhiều, bởi vì cô có thể nghe được rõ ràng âm thanh của KTV, còn có âm thanh của Lưu Lực Phi, Trịnh Đan Ny sẽ trải qua một đêm vui vẻ, mà điện thoại của cô sẽ bị những âm thanh náo nhiệt này nhấn chìm đến vô thanh vô tức.

Cô đặt Hùng Cát trở lại giường và nếm thử một miếng bánh nhỏ trước khi ném nó đi, không ngọt cũng không ngon.

Nhận được tin nhắn của Trịnh Đan Ny là một tuần sau, chỉ có bảy chữ ngắn ngủi, ngay cả dấu chấm câu cũng không có: "Chị đem đồ gửi tới đây đi".

Nhìn không ra buồn vui, quá mức lãnh đạm. Trần Kha lần đầu tiên cảm thấy văn tự cũng có thể đả thương người như vậy.

Cô mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra bộ quần áo lần trước Trịnh Đan Ny mua cho cô, bởi vì công việc bận rộn, cô còn chưa từng mặc qua, sau đó trang điểm thật kỹ như lời khen của Trịnh Đan Ny, mang theo Hùng Cát trực tiếp lái xe đi tìm Trịnh Đan Ny.

Cô gửi gắm hy vọng rằng Trịnh Đan Ny có thể đang truyền đi một loại tín hiệu nào đó, cho dù khả năng này vô cùng yếu ớt, nhưng cũng không phải là không tồn tại. Theo tình thế không thể lạc quan trước mắt mà nói, chỉ có thể lựa chọn được ăn cả ngã về không. Cô đã tra cứu lịch trình của mình, sắp xếp mấy ngày nay đều trống không, bởi vì trong khoảng thời gian này là thời kỳ tình cảm nóng bỏng của Trịnh Đan Ny.

Lúc cửa mở ra, Trần Kha rốt cục gặp lại Trịnh Đan Ny. Mặc quần áo ở nhà và đeo kính, trên trán còn kẹp tóc emoji tức giận, Trịnh Đan Ny mặt mộc nhàn nhã. Rõ ràng lần trước gặp Trịnh Đan Ny thời gian cũng không lâu, rõ ràng Trịnh Đan Ny hiện tại liền đứng ở trước mặt, nhưng cô phát hiện mình vẫn phi thường nhớ nàng.

Trịnh Đan Ny hiển nhiên đối với cô tự mình đến có chút ngoài ý muốn, hơi hơi ngây người, ánh mắt đánh giá qua một vòng mới hỏi, "Đồ đạc  của em đâu?"

Trần Kha nắm lấy cửa, gân xanh nhô lên trên tay thể hiện sức mạnh của chủ nhân, hỏi, "Chị có thể vào trong một chút không?"

Trịnh Đan Ny chấp nhận, buông tay ra, Trần Kha liền đi vào. Chiều cao của họ xấp xỉ nhau, cách rất gần, Trần Kha nhìn chằm chằm Trịnh Đan Ny, giống như muốn nhìn thấu trái tim Trịnh Đan Ny qua ống kính, cô nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Lúc này, đã qua sinh nhật Trịnh Đan Ny một tuần, Trịnh Đan Ny tựa người vào tường, mày nhíu chặt không thể tin được chính mình nghe được cái gì, sau đó hỏi, "Chị không cảm thấy có chút muộn sao?"

Lúc này điện thoại di động bên cạnh vang lên, Trần Kha đã nhìn thấy trên màn hình hiển thị Phi Phi. Trước khi Trịnh Đan Ny đưa tay ra, Trần Kha giành trước một bước lấy được điện thoại di động, cô úp ngược điện thoại di động xuống mặt bàn, bàn tay đặt ở phía trên, thân thể chắn ở trước bàn, bảo đảm Trịnh Đan Ny không thể chạm tới.

Điện thoại di động rung lên, phát ra âm thanh chói tai, Trịnh Đan Ny bất đắc dĩ đưa tay về phía cô, "Đưa điện thoại cho em."

Trần Kha giữ chặt điện thoại, không chịu nhượng bộ một bước, cô nói: "Không muộn, chị chỉ muốn đem những lời muốn nói hôm đó, tự mình nói cho em nghe."

"Ngày sinh nhật em, chị đã đợi em, ngay dưới lầu nhà em. Chị đã mua một chiếc bánh ngọt, là khẩu vị em thích ăn, còn mang theo Hùng Cát, hy vọng em có thể tha thứ cho chị." Điện thoại di động của Trịnh Đan Ny vẫn tiếp tục vang lên, Trần Kha giống như không có thời gian đặt Hùng Cát lên mặt bàn, đem lời nói của mình nói ra, "Nhưng chị nghe thấy em và bạn bè ở cùng một chỗ."

Đáy lòng có chút chua xót dâng trào, Trần Kha rũ mắt bình tĩnh, dừng lại một chút, mới giống như tranh công nói ra yêu cầu chân thật của mình với Trịnh Đan Ny, "Em muốn ở cùng bạn bè, chị không có không muốn. Nhưng em đừng nói lời tức giận nữa, đừng nói chia tay nữa được không?"

Trần Kha rất ít khi hạ thấp tư thái nói chuyện với người khác như vậy, ngay cả Trịnh Đan Ny cũng là lần đầu tiên thấy. Nàng nhớ lại cuộc điện thoại ngày sinh nhật kia, đêm hôm đó nàng nghĩ nếu Trần Kha chúc nàng sinh nhật vui vẻ, nàng sẽ không nhịn được mềm lòng hòa hảo. Nhưng hiện tại đã qua một tuần, nàng không còn cách nào có được tâm tình lúc đó, có thể dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của Trần Kha.

Trần Kha bắt được sự do dự trong mắt Trịnh Đan Ny, cô tiến lên một bước, Trịnh Đan Ny liền lui về phía sau một chút, lưng hoàn toàn tựa vào tường, cảm xúc lạnh lẽo xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh khiến người ta tỉnh táo, tiếp tục nói, "Chị đã mua chỗ ở hiện tại, em muốn đặt cái gì thì đặt cái đó, chúng ta có thể cùng nuôi mèo con em thích."

Cô đưa tay tháo kính mắt vướng bận của Trịnh Đan Ny xuống, ánh mắt của Trịnh Đan Ny xinh đẹp, đồng tử màu mực khiến người ta sa vào, Trần Kha dời ánh mắt xuống, dừng ở trên đôi môi đầy đặn, chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, lặng lẽ nuốt, nói tiếp, "Chị đổi một nhóm đồ ăn vặt mới cho em, nhưng đều là đồ ăn vặt rất khỏe mạnh, chị đều đã xem qua bảng thành phần."

Nụ hôn đã rơi xuống cổ, mùi cam quýt trong mái tóc Trịnh Đan Ny làm cho cô trầm mê, cô không thể ngửi thấy được mùi pheromone, Trịnh Đan Ny vẫn dùng chính là nước hoa cùng loại, hiện tại dựa vào gần như thế, hô hấp của cô phả vào chóp tai Trịnh Đan Ny, ẩm ướt nóng, tiếp tục nói, "Cho dù giận chị, cũng không nên cùng Alpha đi quá gần được không? Chị sẽ rất không vui."

Vì sao Trần Kha luôn có thể đem tất cả mọi chuyện nói thành đương nhiên chứ? Trịnh Đan Ny không hiểu. Giống như là hiện tại, cô mập mờ lại tự nhiên ngữ khí giống như mê hoặc Trịnh Đan Ny, phảng phất chỉ có đáp ứng cô, cùng cô hòa hảo, mới là điều nên làm. Mà mâu thuẫn lúc trước của các nàng, cũng sẽ bởi vậy mà xóa bỏ.

Trần Kha muốn hôn lên môi Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny lại hơi nghiêng mặt. Cho dù chỉ hôn đến khóe môi, Trần Kha cũng không buông tha, đổi sang dùng mũi cọ cọ da thịt, sống mũi của cô cao thẳng, hô hấp nóng rực, như gần như xa, giống như đang châm lửa. Tay đã không an phận thò vào trong áo, theo thắt lưng căng thẳng hướng lên trên, thân nhiệt của cô luôn cao, ngay cả ngón tay cũng nóng, thanh âm bởi vì tình động mà hơi có vẻ khàn khàn, "Hôm nay là nhiệt tình kỳ của em..."

Trịnh Đan Ny đặt tay lên vai cô, dùng dư lực đẩy ra một chút, thở dốc nói, "Em đã tiêm thuốc ức chế rồi, Trần Kha."

Cánh tay Trần Kha vừa vặn đủ để ôm eo Trịnh Đan Ny, giam cầm nàng vào trong ngực, cuối cùng hôn lên môi, giọng nói trở nên mơ hồ trong nụ hôn mỏng manh, "Tiêm thuốc ức chế cũng có thể..."

Từ môi chậm rãi vẽ lên trên, hôn đến khóe mắt, ngoài ý muốn trở nên cay đắng, là nước mắt, lông mi dày đặc đều bị thấm ướt, Trịnh Đan Ny cuối cùng lựa chọn từ chối, nghẹn ngào nói nhỏ, "Trần Kha, em còn chưa nghĩ tốt..."

Trần Kha dừng lại tất cả động tác, hoảng loạn buông Trịnh Đan Ny ra. Hệ thống ngôn ngữ của cô bắt đầu hỗn loạn, chỉ dám dùng khớp ngón cong nhẹ lau nước mắt không ngừng tràn ra, nhỏ giọng lặp lại, "Đừng khóc..."

Nhưng Trịnh Đan Ny khóc đến không dừng lại được, mỗi một giọt nước mắt đều giống như nhỏ vào vết thương trên trái tim Trần Kha, đâm đến đau đớn. Cô ý thức được hành vi vừa rồi của mình có bao nhiêu quá đáng, nếu như nói cô thủy chung ôm hy vọng còn sót lại đối với chia tay, như vậy ngọn lửa hiện tại đều bị nước mắt tưới ướt.

Chỉ cần Trịnh Đan Ny khóc lóc từ chối, cô sẽ không có cách nào lấy dũng khí nữa.

"Chị xin lỗi..." Trần Kha chán nản xin lỗi, con người không thể lúc nào cũng dẫm vào vết xe đổ, cô sẽ thử nhìn thẳng vào hiện thực. Nếu tình yêu làm cho người ta đau khổ, liền đi ngược lại ước nguyện ban đầu của tình yêu, trong nước mắt cô hiểu được đạo lý này. Nhận ra rằng tiếp tục đứng ở đây sẽ chỉ làm phiền Trịnh Đan Ny, cho nên cô hạ quyết tâm nói cho Trịnh Đan Ny, cũng nói cho chính mình nghe, giọng nói run rẩy, "Chị sẽ không miễn cưỡng nữa."

Chờ đến khi Trịnh Đan Ny ngừng khóc nức nở, chuông cửa đã vang lên thật lâu. Nàng rút ra một xấp khăn giấy tùy tiện lau lên mặt một cái, phát hiện bốn phía không có người, chỉ có Hùng Cát trên bàn đang yên tĩnh chăm chú nhìn nàng.

Trịnh Đan Ny đứng dậy đi mở cửa, ba bóng người xông vào, trong phòng nhất thời tràn ngập thanh âm lo lắng, "Làm sao vậy?"

Trong nháy mắt, Trịnh Đan Ny cho rằng người tới sẽ là Trần Kha. Sau khi thấy rõ không phải, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, khóc một thời gian dài hao hết khí lực của nàng, thở dài cảm giác không thể nói nên lời.

Không nói một lời ngược lại càng làm cho người ta lo lắng, ba người vây quanh Trịnh Đan Ny, xác nhận nàng không có bị thương chỉ là khổ sở mới yên lòng. Từ Sở Văn nổi giận đùng đùng dẫn đầu hỏi, "Có phải Trần Kha làm không? Có muốn tụi chị đi báo thù cho em không?"

Trịnh Đan Ny cố gắng nhếch khóe miệng, lắc đầu, chậm rãi nâng mí mắt lên, nói, "Không cần."

"Cho nên chính là chị ấy làm!", ba vị bạn xấu trong ban nhạc trăm miệng một lời kết luận, bắt đầu tức giận bất bình.

"Chị ấy còn gọi tụi chị đến thăm em, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, cái này không phải vừa ăn trộm vừa la làng sao?"

"Chị đã nói Beta đều động vật máu lạnh, em xem, công khai mời tụi chị ăn cơm nói muốn khiêm tốn tiếp nhận đề nghị, sau lưng còn tới làm chuyện xấu!"

"Lần trước cô ấy còn bảo chị bớt chia tay một chút, chị còn tưởng rằng nàng là người tốt..."

Trịnh Đan Ny bị các nàng mồm năm miệng mười làm cho đau đầu, không khỏi xoa xoa mi tâm, lại ở trong oán giận của các nàng lấy được tin tức mấu chốt, lấy lại tinh thần hỏi, "Cho nên lúc trước Trần Kha đi tìm các chị sao?"

Từ Sở Văn từ trước đến nay nói nhanh, lộ ra thần sắc đắc ý, "Bất quá tụi chị giúp em báo thù! Hung hăng làm thịt chị ấy một trận, còn oán trách chị ấy một đêm, giúp em trút giận! Em có biết chị ấy có bao nhiêu thái quá sao? Dùng laptop ghi nhớ, tụi chị nói cái gì chị ấy đều ghi lại, ngay cả ngữ khí từ đều phải ghi lại..."

"Sao lại bắt nạt chị ấy!" Một cú nổ rơi vào trên trán Từ Sở Văn, Trịnh Đan Ny phát ra ánh mắt cảnh cáo, tuy rằng nước mắt cũng chưa lau sạch.

Có lẽ nàng thật sự rất không có tiền đồ, nhưng nghĩ đến Trần Kha ngồi nghiêm chỉnh nghe ba người nói hươu nói vượn, nàng lại mềm lòng. Trần Kha rốt cuộc còn làm những gì? Trịnh Đan Ny cảm thấy chỉ có chính miệng đi hỏi cô mới có thể nhận được đáp án.

Trong phòng ba người không nghĩ tới tình thế biến hóa được nhanh như vậy, trong nháy mắt Trịnh Đan Ny đã chạy đến cửa đổi giày, trước khi đi còn không quên hung tợn mà nhắn lại, "Trở về sẽ tìm các chị tính sổ!"

Khóa vân tay có nghiêm mật hơn nữa cũng không ngăn được một vị chủ nhân khác của căn nhà, Trịnh Đan Ny thoải mái đi vào. Không khí trong phòng đã thay đổi thành mùi thơm trong lành, tất cả đều là mùi cam quýt trong veo, mùi vị giống hệt Trịnh Đan Ny. Trong phòng khách góc đồ ăn vặt của nàng bị nhét đầy, trên bàn còn lẻ loi trải một quyển <Làm thế nào thưởng thức nhạc rap đúng cách>, trong sách dán đầy giấy note đủ màu sắc, còn có trang bìa được dán dày đặc, tiến độ đã xem một nửa.

Phòng khách không có ai, Trịnh Đan Ny đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trần Kha vốn đang ngồi trong góc ngẩn người, dụi dụi mắt, muốn tin chắc người đứng trước mặt mình chính là Trịnh Đan Ny, lại chạm vào mảng lớn ẩm ướt, cô dùng cánh tay lau đi nước mắt, không muốn làm ướt lá thư trong tay. Lúc này cô giống như chú chó nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, chỉ biết dùng ánh mắt ướt sũng nhìn về phía chủ nhân.

"Chị hôm nay nói những lời kia đều là thật sao?" Trịnh Đan Ny đỏ mắt, còn mặc quần áo ở nhà, thoạt nhìn cũng có chút xấu hổ.

"Đương nhiên là thật!" Trần Kha bĩu môi, nhưng trả lời nhanh chóng kiên định.

Trịnh Đan Ny bị vẻ mặt ủy khuất hiếm thấy của Trần Kha chọc cười, lúm đồng tiền đại biểu cho tâm tình chuyển biến tốt hiện lên trên mặt nàng. Sau một lúc lâu, nàng vươn hai tay về phía Trần Kha, trêu chọc nói: "Không phải là bởi vì muốn kế thừa văn phòng luật sư của mẹ em, cho nên mới dùng sắc đẹp hấp dẫn em chứ?"

Thần sắc thoáng chốc giãn ra, bởi vì Trần Kha ở cùng một tư thế quá lâu đứng lên lảo đảo, may mắn được Trịnh Đan Ny đỡ lấy. Trần Kha không để ý tới chân tê dại, chỉ biết ôm chặt Trịnh Đan Ny, giống như nắm lấy gỗ trôi cứu mạng trong đại dương khôn cùng, tham lam hấp thụ hương cam quýt, trái tim bởi vì ôm thân mật hơn mà khoảng cách càng gần. Trong giọng nói ủy khuất của cô trộn lẫn chút kiêu ngạo, nhỏ giọng giải thích bên tai Trịnh Đan Ny, "Không cần kế thừa ai, chị ở đâu cũng là luật sư kiếm được nhiều tiền nhất."

Trịnh Đan Ny vỗ lưng cô trấn an, ánh mắt lại rơi xuống két sắt được mở ra trong phòng, nàng từng cho rằng nơi đó cất giấu thứ quý giá nhất của Trần Kha. Hiện tại trân bảo hiếm có đã bị Trần Kha nắm trong tay, thì ra chỉ có một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt.

Trịnh Đan Ny nhận lấy từ tay Trần Kha, Trần Kha cũng không cự tuyệt. Thiết kế tràn ngập cảm giác niên đại gợi lên hồi ức của nàng: Khi nàng còn nhỏ, mẹ đã từng thành lập quỹ trợ học, sau khi xác lập danh sách tài trợ đầu tiên, dưới sự cổ vũ của mẹ, nàng đã viết thư cho mỗi một người trong danh sách, khi còn nhỏ nàng còn cố ý chọn lựa thư màu hồng nhạt yêu thích lúc ấy.

Rất nhiều nghi hoặc còn chưa kịp hỏi ra miệng, lời nói của Trịnh Đan Ny đã bị ngậm vào môi. Nụ hôn nồng nhiệt tràn ngập tình yêu dâng trào, các nàng song song ngã xuống chiếc giường mềm mại, thư trong tay rơi xuống sàn nhà, mặt trên là bút tích ấu trĩ của Trịnh Đan Ny khi còn bé.

"Cố gắng học tập, em ở tương lai chờ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com