Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Sau nhiều ngày bị cưỡng chế rời xa cục nợ của mình thì tôi đã có một cuộc hội ngộ khá hoành tráng. Hoàng tráng ở đây là cuộc gặp mặt của chúng tôi được chứng kiến bởi toàn thể lão niên, nhi đồng trong gia đình nó. Bao gồm bố mẹ, em trai, em họ, và một bà dì tôi chưa từng nghe nhắc tới. Thực ra lúc gặp bố nó tôi có hơi giật mình, song tới lúc được mời vào nhà thì mọi chuyện đã êm xuôi. Chẳng phải khen chứ tôi rất tự hào về tài ngoại giao của mình. Tôi có bề ngoài chỉn chu, gương mặt sáng sủa. Ăn nói trôi chảy, và giọng miền Tây khá chân phương. Già trẻ gái trai gì gặp tôi cũng xôm tụ như bạn cũ lâu ngày. Nói đâu xa, ông Thiện - bố thằng nợ đời - cũng chỉ mất vỏn vẹn mười phút để quyết định tin tưởng người thanh niên lạ hoắc đứng trước cửa nhà mình. Và nhờ thế mà tôi nghiễm nhiên được chen chân vào bữa cơm sum họp của gia đình bọn họ.


Nhận xét ban đầu là mọi người vô cùng thân thiện với tôi. Trong bữa ăn, hết người này đến người khác gắp đồ cho tôi. Bác trai hào hứng nhất vì cuối cùng cũng có người làm bạn rượu với mình. Ước mơ của mọi ông bố có con trai là được cùng con mình đối ẩm, vỗ đùi nói chuyện thiên hạ. Khốn nỗi con út ông mới học cấp ba, còn thằng lớn thì nói không với rượu bia. Thành thử, ông chỉ biết giấu trong lòng đợi thằng thằng kia đủ tuổi. Hôm nay có tôi ông vui ra mặt. Ông chốc chốc vỗ vai tôi, cười sang sảng hỏi tôi đủ thứ trên đời.

"Có anh bạn như cháu mà thằng Tùng cấm bao giờ nhắc đến." Ông Thiện nói với tôi.

Nở một nụ cười tiêu chuẩn, tôi liếc về phía nó.

"Cháu cũng đang muốn biết lý do đây ạ."

Từ đầu đến giờ thằng nhãi con vẫn né mặt tôi. Bị chỉ đích danh, nó miễn cưỡng lên tiếng. Bản mặt nó nhàu nhàu như thể cơm trong bát toàn sỏi đá.

"Bạn vớ bạn vẩn thì nhắc làm gì."

Ôi. Nó làm tim tôi đau. Này, nhìn thẳng mặt tôi mà nhắc lại xem bạn bè vớ vẩn là thế nào. Bạn bè vớ vẩn kiểu gì mà ngày nào cũng ngủ chung giường, ăn chung bàn không hả? Nếu định nghĩa theo nó thì các cặp vợ chồng trên đời đều vớ vẩn hết à? Cơ mà, Thạch Dừa bảo nó giấu gia đình vì nó thích tôi. Nếu là lý do đó thật thì tôi cũng chẳng ngại làm bạn vớ vẩn của nó dăm bữa. Miễn là năm chục năm tới tôi là người quan trọng. Chỉ sợ nó duyệt tôi vào hàng vớ vẩn từ giờ đến hết đời luôn thôi.

"Sao em phủi tay nhanh thế? Chơi với nhau năm năm rồi thì không thân cũng không thể thường chứ." Tôi buột miệng thốt lên.

Thực lòng, tôi nghĩ lời đùa của mình chả là gì to tát lắm. Chúng tôi đã từng đả kích nhau mạnh hơn thế rất nhiều. Thế nhưng, tôi đã lầm. Một phút bốc đồng của tôi đã phải trả giá bằng một họng hành. Nó lườm tôi cháy mắt. Con ngươi lồi ra, cái mỏ nghiến lại như thể nó chuẩn bị hóa thành siêu xay da.

"Nói gì mà nói lắm thế? Nay anh uống nhầm thuốc à?"

Ây gu... Tim lại đau nữa rồi. Tôi công nhận tính nó cũng hơi bị ẩm ương, song chả bao giờ nó hỗn hay nhảy vào miệng tôi cả. Tôi câm nín, lòng chỉ biết rỉ máu. May thay, nhân loại có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi tôi. Thấy tôi thất thế, ông Thiện - người ngồi chiếu cao nhất trong căn nhà bèn lên tiếng.

"Cái thằng này! Nói chuyện với anh thế hả??"

Cục nợ con bị bố nạt xem chừng ấm ức. Nó lườm tôi mà đay nghiến.

"Khách không mời mà đến sao con phải lịch sự?"

Đủ rồi. Đủ rồi nha. Nói nữa là tôi... khóc đấy. Nam nhi đại trượng phu có thể chịu được tổn thương vật lý, chứ nhắm tim mà đâm thì chịu sao thấu.

"Nhà mày thì bố không được mời khách vào chắc?"

Cuối cùng thì nó đã hiểu được rằng kẻ thù lớn nhất của nó chẳng phải là tôi mà chính là người thân sinh trong nó. Ngay giữa căn nhà của mình mà nó lại bị toàn thể mọi người cô lập. À không, vẫn còn tôi đứng về phía nó chứ. Nhưng tôi biết lúc này tôi có nói gì cũng chẳng lọt tai nó. Không dám cãi lại bố mình, nó lẳng lặng chuyển chỗ sang phía mấy đứa em. Và kể từ đó nó không nói nói với tôi thêm lần nào. Tôi rất muốn lại gần nó, song ông Thiện giữ tôi chắc quá. Mà cũng chẳng tiện cho tôi từ chối. Ý tôi là, với một người rất có thể sau này tôi sẽ gọi bằng bố thì tốt nhất đừng làm ông phật lòng. Cứ thế, tôi mất sạch cơ hội hàn gắn với nó. Thu hoạch duy nhất của tôi là cảm tình của nhà ngoại tương lai và gần nửa chai rượu gạo vào bụng.

Mười giờ đêm. Dường như thời gian trôi nhanh hơn khi chúng ta ngồi trên bàn nhậu. Và hình như tôi hơi say. Bữa trước xỉn rồi mò đến phá nó nửa đêm đã để lại ấn tượng xấu. Lần này mà còn bê bối nữa chắc nó là từ tôi luôn. Tôi đoán hôm nay thế là thất bại rồi. Nhằm bảo toàn lực lượng để tái chiến vào ngày gần nhất, tôi lịch sự nói với ông Thiện.

"Muộn rồi, cháu xin phép ra về."

Nhưng ai nói đánh vào ổ địch có thể rút lui dễ dàng như vậy? Những ông bố, bà mẹ, đặc biệt là những người tốt bụng, đều sởi lởi và phiền phức theo một cách rất khó hiểu.

"Về làm gì. Cháu ngủ lại đây luôn đi."

"Dạ thôi. Nhà cháu gần mà, đi một chút là tới."

Đây là lúc hai người phụ nữ án binh bất động nãy giờ vào cuộc.

"Bác thấy cháu say rồi đấy. Ra đường giờ này nguy hiểm lắm."

"Phải đấy. Lỡ đang đi mà bất tỉnh nhân sự thì chết."

"Không đâu ạ." Tôi xua tay. "Cháu vẫn tỉnh táo mà."

"Cháu đừng khách sáo. Nếu cháu ngại thằng Tùng thì cứ để bác trị nó. Lát cháu vào phòng nó mà ngủ."

Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, mà nhác nghe nhắc tới căn phòng đó thì tứ chi tự động mềm cả xuống. Đã mấy ngày rồi tôi chưa được bước chân vào đấy. Tôi nhớ lắm chứ. Tôi ước gì được trở về, ôm thằng nhóc con kia trong lòng, vai kề vai, đầu sát bên đầu mà thiếp đi. Bác trai đâu có biết rằng chiếc giường này từng là chốn ngủ hằng đêm của tôi, và con trai ông là chiếc gối ôm đáng yêu nhất tôi từng có. Định bụng từ chối, thế mà chưa kịp mở mồm thì chủ nhân của căn phòng đã gào lớn.

"Không được!! Ngủ lại thì ngủ chứ sao bố lại đẩy người này sang phòng con?"

Hai từ "người này" mới chua chát làm sao. Tôi không cần phản bác, vì ông Thiện đã đảm nhận việc đàn áp tên cứng đầu.

"Còn mỗi phòng mày đủ chỗ thôi. Chả lẽ để anh ngủ ở phòng khách à?"

"Nếu thế để thằng Hoàng sang ngủ với con, bố ngủ với anh ta đi."

Giọng nó chưa kịp lịm đi thì cậu em trai - nơi cuối cùng nó đặt niềm tin đã tạt ngay một gáo nước lạnh. Cắm mặt xuống màn hình chiếc điện thoại thông minh, thằng bé chăm chú bấm phím, và tiện thể lên tiếng.

"Không nhé. Ngủ với anh toàn bị kéo chăn thôi. Em ngủ với bố."

Mèo con của tôi mặt đỏ văng như bị trụng nước sôi. Tôi hiểu cảm giác của nó. Đó là sự phẫn nộ khi những người mình tin nhất đồng loạt phản bội lại mình. Không nói không rằng, nó chạy một mạch về phòng. Thấy vậy tôi cũng tức tốc đuổi theo.

"Anh xin lỗi."

"Xin lỗi con khỉ!" Nó cáu kỉnh hét lên. "Anh mò đến đây làm cái gì cơ chứ?"

"Tại mấy ngày qua em không liên lạc với anh nên anh không yên tâm."

"Chả phải em đã bảo anh là đừng gặp em một tuần sao? Một tuần với anh khó lắm à?"

"Một tuần thì không sao, nhưng ít ra em phải nói cho anh lý do chứ? Tự động cắt đứt liên lạc như vậy em muốn anh phải nghĩ thế nào?"

"Anh đến và đảo lộn gia đình em lên, khiến cho tất cả mọi người đều chỉ trích em. Đấy, lý do vậy đủ chưa?"

Nó không chịu hợp tác với tôi. Rõ ràng là thế. Tôi chỉ cần nó ngồi xuống và cho tôi một lời thích. Ngay sau đó, tôi sẽ biến mất trong vào ba giây cho nó vừa lòng. Nhưng không. Nó cứ hét lên, giống như thể tội lỗi thuộc về tôi hết. Sẵn có tí men rượu, đầu tôi căng hết cả lên. Thái dương tôi giật mạnh, chạy lan ra sau gáy. Đau đầu quá.

"Em thôi đi!!" Tôi giằng lấy tay nó.

"Gì chứ?" Nó trợn mắt. Kinh ngạc cái gì? Nó phải hiểu là cái thái độ đấy chưa bị đánh cho bờm đầu là may.

"Anh mất kiên nhẫn với em rồi đó." Tôi cau mày. Tôi thương nó, tôi thích nó. Nhưng không phải cứ ỉ thế mà trèo lên đầu lên cổ tôi. "Em tưởng anh không có sĩ diện à? Em thích thì gọi anh tới, chán thì đuổi anh đi. Anh là cái gì của em chứ?"

Nó chớp mặt, khóe miệng hơi trễ xuống. Nó dao động, tôi đoán là thế. Nhưng nó lì, lì thành bản chất rồi. Dù bàng hoàng, nó vẫn gượng cười nhạt.

"Anh say rồi đấy à?"

"Anh đang nghiêm túc." Tôi khẳng định.

"Bỏ tay em ra!"

"Không!"

"Bỏ!"

"Em cứ cứng đầu thì anh sẽ..."

"Sẽ làm gì?" Nó cắt ngang. Ánh mắt nó nhìn tôi ngoài một chút lo lắng thì toàn bộ là khiêu khích. "Anh tính đánh em à?"

Say rồi. Tôi say rồi. Người tôi nóng như điên. Trí óc tôi hỗn loạn như thể bị ném vào thùng trộn bê tông. Từ bao giờ tôi lại để một đứa con nít áp chế mình như thế? Từ bao giờ tôi lại bị thuần hóa đến mức mê muội thế này? Nhớ lại đi nào, tôi là một con sư tử cơ mà.

"Đánh em thì dễ quá." Tôi cười khẩy. "Anh còn làm được nhiều thứ thú vị hơn cơ."

"Gì?..." Nó giật mình.

Và đây, bằng cánh tay rắn rỏi của vị vua hoang dã, tôi nhấc bổng con mèo nhà. Đây là cái giá phải trả cho kẻ đã liều lĩnh chọc vào chiếc nanh ngứa của tôi.

Đêm hôm nay tôi sẽ biến chiếc giường này thành xa van của mình.

.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com