Chương 36
Đôi môi của cậu mềm mại và ấm áp, Vương Tuấn Khải mút một chút, nhấm nháp được vị ngọt ngào của rượu vang đỏ.
Còn chưa kịp nếm nhiều hơn, Vương Nguyên chạm vào môi anh liền lui ra sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Em hôn được rồi, không có cắn trúng mũi đúng không?"
Vương Tuấn Khải: "..."
Khống chế bụng dưới nóng lên không chịu nổi, anh điều hòa hơi thở có phần rối loạn, vươn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu: "Đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi."
Thanh âm của anh không tự chủ được khàn khàn, lúc này đại não Vương Tuấn đã bị rượu làm cho tê liệt, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Cậu quả thực có chút buồn ngủ nên ngoan ngoãn trở về vị trí của mình nhắm mắt lại.
Đỡ Vương Nguyên dựa vào lưng ghế, quai hàm của Vương Tuấn Khải căng thẳng, một đường cong sắc nét.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cố xua đi những ý nghĩ khó chịu ra khỏi đầu.
...
Kể từ khi Quan Hành phát hiện ra Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải là vợ chồng, cả đêm anh ta cảm thấy hơi mất mát, thậm chí còn xen lẫn một số cảm xúc bất an.
Suốt đêm tiệc, anh ta đều tránh xa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, sợ chạm mặt nhau lần nữa.
Mãi sau khi hai vợ chồng họ rời đi, anh ta ngồi một mình ở quầy bar mà cậu đã ngồi trước đó, uống rượu.
Lục Thời Lâm đi tới vỗ vai anh ta: "Tiệc mừng thọ của lão gia, sao vẻ mặt em như đưa đám vậy? Uống say ngày mai có muốn đến phim trường đóng phim không?"
Quan Hành uống rượu: "Ngày mai em không diễn."
Lục Thời Lâm chào ai đó với một ly rượu, ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Lập tức thất tình, rất khó chịu phải không?"
Quan Hành sửng sốt một lúc, phủ nhận: "Em thậm chí còn chưa hẹn hò, thất tình cái gì?"
Lục Thời Lâm mỉm cười, hỏi ngược lại anh ta: "Nếu không thất tình, vậy em đang làm gì đây?"
Quan Hành: "..."
Anh ta uống một hớp rượu, nghĩ lại liền cảm thấy ấm ức: "Em còn chưa nghiêm túc theo đuổi cậu ấy, sao cậu lại kết hôn rồi?"
Quan Hành ngẩng đầu lên hỏi Lục Thời Lâm, "Anh họ, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải có phải là vợ chồng thật không?"
Lục Thời Lâm nghịch ly rượu: "Người ta đã tự mình nói với em rồi, em còn có cái gì không tin?"
Anh ta lắc đầu, "Em còn ở đây say khướt than thở mình đã không theo đuổi nghiêm túc. Theo anh thấy, em phải cảm ơn vì đã không ra tay, nếu không, em có thể đắc tội với Vương Tuấn Khải sao?"
Khi Lục Thời Lâm nói điều này, Quan Hành cũng nghĩ như vậy, may mắn thay, anh ta đã không theo đuổi, cũng chưa bao giờ giáp mặt thổ lộ tình yêu của mình với Vương Nguyên.
Không có gì ngạc nhiên khi Vương Tuấn Khải đến đoàn làm phim của họ để đón Vương Nguyên về nhà lần trước.
Vương Nguyên nói đó là do mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, suy nghĩ kỹ lại, nếu một người có địa vị như Vương Tuấn Khải chỉ vì mối quan hệ gia đình, sẽ không đến mức đặc biệt đi đón cậu và bảo vệ cậu tại bữa tối, thật sự quá cường điệu.
Thì ra hai người là vợ chồng.
Vương nguyên đã giấu toàn bộ người trong đoàn làm phim vì cậu sợ những người khác sẽ mang thành kiến nhìn cậu vì mối quan hệ của cậu với Vương Tuấn Khải.
Quan Hành cảm thấy trở lại đoàn làm phim nhất định phải nói chuyện với những người thúc giục anh ta theo đuổi cậu, sau này nhất định không được đem chuyện này ra đùa giỡn.
Anh ta không thể đắc tội Vương Tuấn Khải.
Mặc dù người anh ta thích đã kết hôn khiến trong lòng anh ta không vui.
Nhưng Quan Hành bình tĩnh xem xét, đối thủ là Vương Tuấn Khải, vì vậy anh ta thực sự không thể so được.
Nghĩ đến đây, anh ta càng cảm thấy đau lòng, sao có thể có khoảng cách lớn như vậy giữa người với người chứ?
Anh ta nói với Lục Thời Lâm: "Anh họ, uống thêm chút nữa với em đi."
Lục Thời Lâm cụng ly với anh ta, an ủi: "Đã nhìn ra chưa tiểu tử, lúc trước em muốn gia nhập giới giải trí, nhưng lão gia tử không đồng ý, em khăng khăng rằng có thể tạo dựng tên tuổi cho mình. Bây giờ mới tốt nghiệp đã muốn yêu đương, làm sao tạo ra thành tích cho lão gia tử xem được?"
Quan Hành liếc anh ta: "Anh còn nói em, không phải anh thay đổi bạn gái mỗi ngày sao. Nếu anh không quen biết Vương Tuấn Khải, sớm biết Vương Nguyên là vợ của anh ta, anh nhìn thấy cậu ấy ở bữa tiệc tối nay, chắc chắn cũng sẽ thích cậu ấy. Ông ngoại nói, anh cả và anh hai em không thể so được, nhưng so với anh, em vẫn là ngoan hơn."
Lục Thời Lâm cầm ly rượu đứng dậy, chuẩn bị rời đi: "Thằng nhóc thối, tự mình uống đi, anh không uống cùng nữa."
Quan Hành vội vàng giữ chặt lấy anh ta: "Anh họ, em sai rồi, anh uống với em đi."
Hai người đang xô đẩy, Lục Thời Lâm ngước mắt lên, nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bóng người quen thuộc, sắc mặt trầm xuống: "Anh ta tới đây làm gì? Mừng thọ ông cụ hay là chọc tức?"
Quan Hành quay đầu lại, thấy đó là đứa con hoang của cậu mình, Cơ Trạch Dương.
Lúc này Lục lão gia tử sắc mặt âm trầm đang nói chuyện gì đó với Cơ Trạch Dương, không lâu sau, Cơ Trạch Dương bình tĩnh rời đi.
Quan Hành quay đầu lại nhìn một hồi, hỏi Lục Thời Lâm: "Không phải nói anh ta có nuôi chim hoàng yến sao, sao em chưa từng thấy qua."
"Chạy mất dép thì có, ai có thể luôn thích một kẻ mất trí như anh ta." Lục Thời Lâm nhấp một ngụm rượu, nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Quan Hành, "Chim hoàng yến đó hiện đang ở trong đoàn phim của em."
Sắc mặt Quan Hành có chút ngưng trọng: "Ai vậy?"
Lục Thời Lâm: "Người đóng vai Tây Thi, Bạch Đường."
Quan Hành: "!"
Ánh mắt Lục Thời Lâm khẽ động, vỗ vỗ bả vai Quan Hành: "Nếu như không giải quyết Cơ Trạch Dương, sớm muộn gì cũng sẽ là tai hoạ ngầm của Lục gia, lão gia tử tuy rằng rất giận anh ta, nhưng niệm tình anh ta mang huyết thống của Lục gia, không đành lòng đối xử quá mức với anh ta. Cố kỵ lão gia tử, anh cả và anh hai đều không muốn lộ liễu cùng anh ta gây chuyện, vì âm thầm tìm kiếm chứng cứ phạm tội thương mại của anh ta, hiện tại rất ưu phiền, chúng ta cũng không giúp được gì, em không có việc gì thì thấy sang bắt quàng làm họ với Bạch Đường, khuyên nhủ cô ta, cô ta lấy được chứng cứ trong tay Cơ Trạch Dương còn dễ dàng hơn chúng ta."
...
Xe của Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn thương gia cao cấp ở trung tâm thành phố, Vương Tuấn Khải quay đầu lại thì thấy Vương Nguyên vẫn đang ngủ.
Anh cũng không gọi cậu, khi tài xế mở cửa, anh nhẹ nhàng bế cậu sải bước vào khách sạn.
Người gác cửa khách sạn nhìn thấy anh, kính cẩn bước tới gọi "Vương tổng", đi đến trước và giúp Vương Tuấn Khải mở thang máy đặc biệt dẫn đến phòng xép ở tầng trên cùng, đưa anh lên lầu mở cửa phòng xép.
Trước khi đi vào, Vương Tuấn Khải gọi anh ta lại: "Mang cho tôi ít canh giải rượu."
"Được thưa Vương tổng, ngài chờ một chút." Người gác cửa đáp ứng, sau đó chuyên nghiệp giúp anh đóng cửa lại.
Vương Tuấn Khải đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Vương Nguyên đang mơ màng ngủ lên trên giường.
Vương Nguyên không chìm vào giấc ngủ sâu, biết anh ôm cậu suốt cả quãng đường, chỉ là đầu nặng chân nhẹ, thực sự không muốn mở mắt ra.
Lúc này mới cảm giác mình nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, dễ chịu hơn một chút, cậu mới có thể nhấc mí mắt lên, đôi mắt ướŧ áŧ có chút mơ hồ, một lúc lâu sau cậu mới định thần lại được, nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú trước mặt: "Vương Tuấn Khải."
"Ừm?"
"Chú nhỏ."
"Anh đây."
Vương Tuấn Khải đã quen với việc cậu gọi tới đổi lui giữa tên anh và chú nhỏ, thấy cậu gọi anh xong không còn gì để nói nên nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu.
Vương Nguyên lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhìn gò má cậu ửng hồng lạ thường dưới ảnh hưởng của rượu, Vương Tuấn Khải khẽ thở dài.
Mặc dù nồng độ cồn cao nhưng chỉ có hai ly, Vương Tuấn Khải không ngờ phản ứng của cậu lại mạnh như vậy, quả nhiên vẫn đánh giá quá cao lượng tửu lượng của cậu.
Nhận thấy lớp trang điểm chưa tẩy trên mặt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đứng dậy đi vào phòng tắm giúp cậu tìm bông tẩy trang.
Đứng trước bồn rửa, nhìn vào những chai lọ trên đó, Vương Tuấn Khải cầm từng cái một lên và xem hướng dẫn trên đó, nhưng một số lời giới thiệu không rõ ràng, anh vẫn không biết nên sử dụng cái nào, cuối cùng anh đã đặt tất cả chúng xuống.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh dùng điện thoại di động chụp những thứ đó và gửi cho Vương Du Vãn: 【 Chị, cái nào dùng để tẩy trang? 】
Vương Du Vãn có lẽ đã ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, vì vậy đã gửi một dấu chấm hỏi.
Vương Tuấn Khải giải thích:【 Nguyên Nguyên uống chút rượu có hơi say, trước kia không phải chị đã nói nếu không tẩy trang trước khi đi ngủ thì mặt sẽ bị mốc sao? 】
Vương Du Vãn khoanh tròn một vài bức ảnh anh gửi, đánh dấu chúng bằng số, rồi nói cho anh thứ tự và phương pháp sử dụng.
Vương Tuấn Khải lần này cuối cùng cũng hiểu ra, lấy đồ dùng tẩy trang ra như Vương Du Vãn đã dạy.
Vương Nguyên nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy một bên mắt có thứ gì lành lạnh áp vào, cậu theo bản năng muốn đưa tay gạt ra, Vương Tuấn Khải đã nắm lấy cổ tay cậu: "Đừng nhúc nhích, giúp em tẩy trang."
Vương Nguyên ngoan ngoãn thu tay lại, phải mất khoảng hai phút mới hậu tri hậu giác nhận ra lời anh nói là gì.
Vương Tuấn Khải giúp cậu tẩy trang?
Người đàn ông thay miếng bông tẩy trang, vụng về lau mặt cho cậu.
Động tác của anh không uyển chuyển, nhưng lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, Vương Nguyên yên lặng cảm nhận một hồi, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi của anh.
Sau khi tẩy trang xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Tuấn Khải liếc nhìn người trên giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Là nhân viên mang canh giải rượu đến.
Vương Tuấn Khải bưng vào, đi vào phòng ngủ, đỡ Vương Nguyên từ trên giường.
Lúc này Vương Nguyên một chút cũng không thèm ăn, nhìn bát canh bưng tới, liền lắc đầu muốn tiếp tục nằm.
Vương Tuấn Khải ngồi ở mép giường, vòng tay ôm cậu không cho cậu nằm xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đây là canh giải rượu, trước khi đi ngủ uống một chút, nếu không ngày mai sẽ đau đầu."
Dưới giọng nói nhẹ nhàng của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cuối cùng cũng bớt bài xích hơn, ngoan ngoãn uống món canh giải rượu.
Hương vị kỳ lạ, nhưng không quá tệ.
Thấy cậu đã uống xong, Vương Tuấn Khải dùng khăn giấy lau khóe miệng cậu rồi lại đặt cậu xuống.
Vương Nguyên lần này không có đi ngủ, nhân lúc còn tỉnh táo lại bò dậy: "Em đi đánh răng."
Vương Tuấn Khải giúp cậu tẩy trang, nhân tiện cậu phải rửa mặt và đánh răng.
Cậu mang dép lê đi xuống, những bước chân của cậu trên đường đến phòng tắm không vững, Vương Tuấn Khải lo lắng đi theo cậu.
Đứng trước bồn rửa, Vương Nguyên nhận thấy cậu vẫn đang mặc bộ đồ mới này.
Màu sắc rất đơn giản và trang nhã, nhưng tay nghề thể hiện sự tinh xảo và sang trọng ở mọi nơi.
Cậu quay đầu lại hỏi Vương Tuấn Khải đang đứng ở cửa: "Tại sao tối nay anh lại chọn bộ này?"
Vương Tuấn Khải thản nhiên dựa vào khung cửa: "Bởi vì trông rất đẹp."
Vương Nguyên vừa nhìn thấy gương liền hoàn toàn quên mất mình tới đây đánh răng.
Quay người soi gương, cậu lại hỏi: "Đẹp như thế nào?"
Không ai không thích khen ngợi, cậu cũng muốn nghe Vương Tuấn Khải khen ngợi vẻ đẹp của mình.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn bóng dáng yểu điệu của cậu, đồng tử anh như mực, dưới ánh đèn có chút sáng lấp lánh.
Anh còn chưa kịp trả lời, Vương Nguyên đã đi tới dắt tay anh, giọng nói mềm mại, có chút làm nũng: "Đẹp như thế nào hả?"
Cậu rất ít khi có chuyện như vậy, biết là do rượu dẫn Vương Tuấn Khải.
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, lòng bàn tay ôm eo của cậu, lực đạo dần dần rút đi: "Muốn biết đẹp như thế nào sao?"
Đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của cậu, Vương Tuấn Khải dùng một tay nâng chiếc cằm nhọn của cậu lên, ép cậu nhìn lên, khuôn mặt lưu loát và sâu sắc của anh cúi xuống áp sát vào cậu, anh khàn giọng nói với cậu: "Chính là vừa nhìn thấy nó, anh đã muốn xé nó ra."
Giọng điệu của người đàn ông rất chậm, từng chữ từng chữ đều tràn đầy nguy hiểm.
Vương Nguyên phản ứng chậm chạp hai giây, cảm nhận được hormone nam nồng đậm trên người người đàn ông, rất có tính công kích.
Qua lớp vải, Vương Tuấn Khải dùng đầu ngón tay xoa bóp eo của cậu, Vương Nguyên cảm thấy ngứa ngáy, trong tiềm thức muốn thoát ra.
Vương Tuấn Khải đúng lúc buông cậu ra: "Không phải muốn đánh răng sao, đánh răng xong thì nhanh đi ngủ đi."
Ánh sáng ấm áp phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cậu.
Vương Nguyên vẫn còn mơ hồ nhớ lại những gì Vương Tuấn Khải đã nói, cậu dường như đang nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cậu rơi vào Vương Tuấn Khải, nghiêm túc thảo luận với anh: "Thực ra, khi em cảm thấy anh đẹp trai, em cũng có loại suy nghĩ này."
Vương Tuấn Khải bị lời nói ngoài dự đoán của cậu làm cho nghẹn họng, khóe miệng anh giật giật hai lần, lộ ra vẻ khó tin: "Em nói cái gì?"
Vương Nguyên chủ động kiễng chân, hai tay ôm mặt anh: "Em nói, anh cũng rất đẹp."
Vương Tuấn Khải: "..."
Vương Nguyên khẽ cau mày, như thể lại có chút nghĩ không ra.
Đầu ngón tay của cậu đảo qua vành tai anh, nhìn thấy đường viền quai hàm của người đàn ông trơn bóng đơn thuần, cậu chậm rãi ôm mặt anh, đôi mắt ngấn nước, hơi thở như lan: "Anh đã từng nói, chúng ta kết hôn nhất định phải làm một đôi vợ chồng có danh có thật, nếu anh thực sự nghĩ em xinh đẹp, sao anh vẫn chưa thực hiện quan hệ vợ chồng với em?"
Cậu đẩy Vương Tuấn Khải ra: "Anh còn không làm tròn nghĩa vụ vợ chồng."
Vương Tuấn Khải không kịp phòng bị, bị cậu đẩy lảo đảo một cái, một lúc lâu sau mới vì lời nói của cậu biểu tình mới dịu đi, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu chăm chú: "Em là uống say mới nói thật?"
Ánh mắt ảm đạm, anh đột nhiên ôm cậu ngồi ở trên bồn rửa mặt, mũi anh chạm nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của cậu, khi nói chuyện khí tức nóng bỏng phảng phất hương rượu: "Không quan hệ vợ chồng thật, Nguyên Nguyên của chúng ta sốt ruột?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com