Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Người gì đâu mà lắm lời

Ngày thứ hai đi làm.
Diễm Hằng đến sớm, hy vọng tranh thủ làm xong bản kế hoạch để khỏi bị ai "dòm ngó".
Cô ngồi xuống, cắm tai nghe, mở laptop.

Chưa được năm phút, một giọng nói quen thuộc vang lên sát bên tai:

"Ơ kìa, mới sáng ra đã nghiêm túc dữ. Em nghe gì đó? Nhạc lo-fi hả? Cho chị nghe chung đi."

Hằng giật bắn, tháo tai nghe, cau mày:

"Chị làm em hết hồn đó!"
"Ủa, chị chỉ chào buổi sáng thôi mà. Có cần lạnh lùng vậy không?"
"Em đang làm việc ạ."

Dung cười khẽ, tay đút túi quần:

"Rồi rồi, chị hiểu. Cô bé của công việc. Nhưng mà này—"
"Chị Dung."
"Hử?"
"Chị có thể đừng nói chuyện với em nhiều được không ạ?"

Không khí im lại một nhịp.
Hằng nhìn xuống màn hình, không dám ngẩng lên.
Dung im lặng vài giây, rồi khẽ cười:

"Ờ, chị hiểu. Em không thích chị nhỉ?"
"Dạ không phải... chỉ là... em thấy chị hơi... ồn ào."
"Ồn ào?"
"Vâng. Cứ nói chuyện suốt, trêu chọc người khác. Em thấy mệt."

Câu nói thẳng như dao cắt.
Mấy người ngồi gần đó ngẩng đầu nhìn, Dung giơ tay ra hiệu:

"Không sao đâu, mọi người làm việc tiếp đi."

Rồi chị quay lại, vẫn cười, nhưng giọng nhẹ hơn hẳn:

"Ok, chị sẽ bớt ồn ào lại."

Dung rời đi, để lại Hằng với chút áy náy lạ trong lòng.

Buổi trưa hôm đó, Hằng đi ăn một mình ở căn-tin.
Vừa kéo ghế ngồi, chị Dung xuất hiện, cầm khay cơm, giọng nửa đùa nửa thật:

"Bữa nay ăn riêng luôn hả? Ghét chị quá mà."
"Không có ạ."
"Không có mà trốn chị ra đây?"
"Em chỉ muốn yên tĩnh chút."
"Ờ, chị hiểu rồi. Yên tĩnh để... khỏi nghe chị nói nữa."

Hằng khựng lại, không nói được gì.
Dung ngồi xuống bàn bên cạnh, im lặng thật.
Cả bữa cơm chỉ có tiếng muỗng chạm khay.
Hằng không quen cảm giác này — chị Dung im lặng trông lạ lắm, y như người khác vậy.

Chiều, Dung gọi cả nhóm họp nhanh. Giọng chị vẫn vui, vẫn nói cười, nhưng với riêng Hằng thì... dường như không còn để ý.
Không còn trêu, không nhìn, không nhắc tên.

Khi họp xong, Hằng đứng lại một mình, lòng khó chịu khó tả.
Chị không nói nữa thì lại thấy trống trống là sao trời?!

Cô tiến tới bàn Dung, ngập ngừng:

"Chị Dung."
"Ừ?"
"Em... xin lỗi nha. Lúc sáng em hơi nặng lời."
"Không sao đâu, chị quen rồi. Người ta ghét chị cũng nhiều lắm."
"Em không ghét đâu, chỉ là... chưa quen cách chị nói chuyện thôi."
"Ờ. Vậy chị tập nói nhỏ lại ha?"

Dung cười, lần này là nụ cười thật — nhẹ và ấm.

"Nhưng mà nếu chị lỡ nói nhiều quá nữa thì... em đừng giận nha?"
"Em... sẽ cố không giận."

"Vậy là đủ rồi."
Dung nói nhỏ, rồi quay lại bàn làm việc, lòng nhẹ như vừa nghe được một bản nhạc ưa thích.

Còn Hằng thì lén nhìn theo, lúng túng:
Người gì đâu mà khó ghét quá trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com