Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 - Khi người bị chọc bắt đầu phản công

Mấy hôm nay, cả phòng đều nhận ra một điều —
Chị Trần Dung ít "chọc" em Hằng hơn.
Không phải vì hết hứng, mà là vì... hình như chị đang sợ làm Hằng giận thật.

Còn Diễm Hằng, thì ngược lại.
Không hiểu sao, mỗi khi chị Dung yên lặng, cô lại thấy... thiếu thiếu.

Sáng thứ Ba, Hằng đang ngồi soạn mail thì thấy chị Dung bưng ly cà phê lên bàn:

"Của em nè, ít sữa, đúng kiểu 'đắng vừa phải'."

Hằng ngẩng lên, nhìn chị vài giây.

"Chị không cần pha cho em đâu."
"Ờ, chị biết mà. Nhưng chị thích làm."

Câu nói đó... nhẹ nhàng thôi, mà tim Hằng lại đập nhanh.
Cô cúi xuống, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.

"Đắng y chang hôm qua."
"Thì tại người uống cũng y chang hôm qua."

Hằng giả vờ liếc chị, giọng hơi gay gắt:

"Chị Dung này, chị không mệt hả, suốt ngày nói mấy câu kiểu đó?"
"Mệt chứ. Nhưng trêu em xong lại thấy khỏe liền."

"Phiền chết đi được."
"Ờ, phiền mà em vẫn uống cà phê chị pha, lạ ghê."

Hằng nghẹn họng, mặt đỏ, cúi xuống tiếp tục gõ phím.
Không hiểu sao người này càng nói, mình càng không tức nổi.

Buổi trưa, cả nhóm ăn cơm hộp trong văn phòng.
Hằng mở hộp cơm mang theo, còn Dung thì ăn mì ly.

"Chị không ăn cơm à?" – Hằng hỏi, giọng hơi ngập ngừng.
"Ờ, sáng dậy trễ, không kịp mua."
"Mì toàn bột, không tốt."
"Ờ, ăn tạm mà."

Dung cười, tiếp tục ăn, không để ý gì.
Nhưng vài phút sau, cô thấy hộp cơm của Hằng được đẩy sang bên mình.

"Ăn đi, em không đói."
"Thiệt hông đó?"
"Thiệt."
"Ờ, vậy chị ăn nha. Đừng hối hận."

Dung cười tít mắt, cầm đũa lên, ăn một miếng, rồi khẽ nói:

"Cơm em nấu ngon hơn ngoài tiệm nhiều."
"Không phải em nấu."
"Ờ, chị biết. Nhưng vẫn ngon."

Hằng khẽ mím môi, cố giấu nụ cười.

Chiều, lúc cả phòng họp gấp, Hằng lỡ gửi nhầm bản draft chưa chỉnh kỹ.
Sếp cau mày, cả nhóm im re.
Dung nhìn thấy, liền lên tiếng:

"Dạ, lỗi này do chị chưa kiểm lại kịp. Để chị chịu trách nhiệm."

Sếp nhìn chị, gật đầu rồi tiếp tục cuộc họp.
Hằng cúi gằm, lòng nóng ran.
Khi ra ngoài, cô kéo tay chị lại:

"Sao chị lại nói vậy? Rõ ràng lỗi em."
"Ờ, chị biết. Nhưng sếp đang căng, chị nói vậy cho êm."
"Chị không cần gánh giùm em."
"Ờ, chị biết. Nhưng chị muốn thôi."

Câu "chị muốn" lại một lần nữa khiến Hằng im bặt.
Cô không biết đáp thế nào — chỉ thấy tim mình cứ nhói nhói, như có gì nghẹn lại.

Tối, Dung gửi tin nhắn:

Dung: "Em đừng suy nghĩ vụ hồi chiều nha. Không có gì đâu."
Hằng: "Nhưng chị bị sếp nhắc."
Dung: "Ờ, chị quen rồi. Sếp mắng hoài còn không giận, em giận làm chi."
Hằng: "Em không giận."
Dung: "Ờ, chị biết mà. Nhưng chị thích nghe em nói câu đó."

Hằng nhìn màn hình, bấm chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi lại một dòng:

"Mai chị đừng uống mì nữa, em làm cơm mang thêm."

Phía bên kia trả lời ngay:

"Ờ, nghe y chang tỏ tình á."
"Chị Dung!"
"Ờ, chị xin lỗi. Nhưng mà... chị mừng thiệt."

Đêm đó, Hằng nằm mãi không ngủ được.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, giọng chị Dung lại vang lên trong đầu — ấm, và phiền...
nhưng cũng dịu đến khó chịu.

"Ờ, chị biết. Nhưng chị muốn thôi."

Cô chôn mặt vào gối, khẽ cười một mình.
Chắc mình bị gì thật rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com