3.1. W
Warning: đây là teenfic, thực sự là teenfic ;A;
.
Tối ngày thứ Bảy, trong căn hộ chiếm toàn bộ mặt bằng trên tầng cao nhất của toà landmark bên bờ sông, Minhyun ngồi trên sofa, nhàn rỗi đọc một cuốn tiểu thuyết. Dù anh không xem nhưng TV vẫn được bật chỉ để tạo tiếng động xua bớt đi sự vắng lặng trong căn nhà. Mắt anh liếc qua kim giờ đang nhích dần tới số 12 trên đồng hồ, bàn tay đặt trên thành sofa nhịp theo tiếng tích tắc đều đều.
Cuộc sống của một họa sĩ truyện tranh cũng không phải là kiểu hòa nhập với cộng đồng. Nhưng cô đơn không phải là do hoàn cảnh, dù có ở giữa một biển người mà không phải là người mình muốn, trong lòng vẫn sẽ thế thôi. Khi muốn trốn tránh thực tại, người ta sẽ tìm tới thế giới trong tưởng tượng như một lẽ hiển nhiên, chắc cũng vì thế mà Minhyun hợp với nghề này. Nhưng khi bắt đầu, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thực sự có quyền năng của đấng tạo hoá như thế.
Anh nhìn đồng hồ một lần nữa, cuối cùng cũng đặt cuốn tiểu thuyết xuống. Cầm chiếc áo denim lên khoác vào người, anh nhàn nhạt cười khi bước tới bàn làm việc của mình, vừa vặn kịp lúc chuông điểm nửa đêm vang lên. Ánh sáng trên màn hình bàn vẽ của anh lóe lên, chỉ tích tắc sau, Minhyun thấy mình lại đứng giữa căn hộ giống y như trước, chỉ có điều bầu trời ngoài cửa sổ sáng rực rỡ. Đồng hồ trên tường cũng điểm 12 giờ, nhưng là chính Ngọ.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, người gọi đến luôn đúng giờ.
"Tới rồi hả? Xuống dưới đi, tôi đưa cậu đi ăn."
Giọng Seongwoo trong điện thoại có lẫn tiếng người ồn ào xung quanh khiến Minhyun bước nhanh tới cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên, một trong hai nhân vật nam chính của bộ truyện do anh vẽ có tính khoe khoang ăn vào máu. Giữa con phố nhỏ phía trước một tòa chung cư sơn vàng nhạt không thể tầm thường hơn, chiếc Porsche vàng rực hắn đang dựa người vào tương phản với áo khoác da đen trên người, kèm theo vòng vòng người hâm mộ xung quanh chính là loại tình huống Minhyun không muốn đi xuống nhất. Nghe thấy tiếng Minhyun thở dài, trong điện thoại truyền tới tiếng cười, cùng lúc người bên dưới đưa tay lên vẫy.
"Không được làm mấy trò kì quặc đâu đấy!"
Minhyun chặn trước, Seongwoo càng cười vui vẻ.
"Mau xuống đi, nhớ cậu muốn--"
Minhyun cúp máy vội trước khi Seongwoo kịp nói hết câu. Anh thầm chửi bản thân vì đã tự tạo ra một nhân vật ngôn lù đến thế. Đáng chửi hơn là lại dung túng cho hắn, vừa đi xuống bị hắn ôm vẫn không đẩy ra được.
"Ôm đủ chưa? Hai mươi tư tuổi rồi, đừng như trẻ con thấy bố đi làm về như thế."
Minhyun nheo mắt trước ánh đèn flash bấm liên tục từ bốn phía. Seongwoo cười cười, giơ tay lên che mắt Minhyun lại, vừa cợt nhả.
"Thấy mẹ đi chợ về được không? Nhớ nhiều quá sẽ thành đói."
Minhyun giật mình kéo tay Seongwoo đang che mắt anh xuống. "Điên à? Thế này chưa đủ loạn?"
"Dù sao khi trở về đại tác giả của tôi cũng sẽ xóa hết những cảnh này, tôi sợ gì chứ?"
Được lắm Ong Seongwoo, tôi chịu thua. Minhyun thở hắt ra một cái, thầm chửi bản thân mình dung túng, thầm chửi gương mặt đẹp trai hơi quá đỗi của người đối diện rồi kéo hắn lại hôn lên nụ cười đắc ý ấy trong tiếng hét thất thanh của fan hâm mộ xung quanh.
Sau khi làm thế giới đảo điên, Ong Seongwoo phải gọi cảnh sát tới dẹp trật tự mới có thể lái xe ra khỏi khu phố. Đội trưởng đội cảnh sát đấy cũng tiện thể trèo luôn lên chiếc Porsche, kéo Minhyun cùng vào ghế sau rồi gối đầu lên chân anh.
"Hai người được lắm, nhè lúc tôi bận bù đầu mà diễn trò." Daniel ngáp dài, thân hình to lớn nằm trên băng ghế không được thoải mái khiến hắn cựa quậy mãi mới tìm được một tư thế tạm ổn. "Minhyun, anh có thể dứt khoát giải quyết vụ án đó để tôi được ngủ một chút không? Cả đêm qua đi theo dõi đối tượng mà chẳng được tích sự gì cả."
"Bây giờ chưa được, tôi còn muốn câu giờ thêm." Minhyun cười cười lắc đầu nhưng những ngón tay trắng mảnh vẫn dịu dàng vuốt qua mái tóc nhuộm bạch kim của người trong lòng.
Daniel nhắm mắt, bắt lấy tay Minhyun kéo lên môi vừa hôn vừa thở dài. "Đồ tồi nhà anh, vụ lần trước anh vẽ tôi bị trúng hai phát đạn, nằm viện ba tháng còn chưa đã? Lần này anh định làm gì?"
Minhyun không nhịn được bật cười vì cảm giác buồn buồn trong lòng bàn tay khi đôi môi hơi khô nẻ của Daniel miết qua. "Có cho mặc áo chống đạn rồi mà. Dù sao hai phát đó là đỡ cho Seongwoo. Tôi không vẽ thế cậu còn giận tôi hơn."
Seongwoo trên ghế lái phá lên cười, bật ngón cái lên với Minhyun qua gương chiếu hậu khiến Daniel mở mắt ra lườm hai người hậm hực.
"Đồ tồi nhà các anh! Ong Seongwoo, liệu mà đãi tôi món gì ngon đấy."
"Tôi mời Minhyun, không mời cậu."
Daniel nghe vậy mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
"Anh đối đãi với ân nhân cứu mạng thế à? Hwang Minhyun, tôi không làm nữa, anh đổi đội phó Park lên làm nhân vật chính đi! Chuyện của nó với y tá Ahn cũng câu kéo được nhiều độc giả lắm."
"Không được. Vì miếng cơm manh áo của tôi, không được."
Daniel nhìn Minhyun một lúc lâu khiến nụ cười của anh dần cứng lại. Hắn dựa sát tới, câu từ đùa cợt nhưng giọng trầm lại nghiêm túc.
"Cơm thì Seongwoo nuôi, áo thì anh không cần mặc cũng được, càng hợp ý tôi."
Minhyun ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ khiến nụ hôn của Daniel chỉ rơi xuống khoé môi. Hắn bất mãn đưa tay định kéo cằm anh lại nhưng từ bỏ khi thấy mắt anh đuổi theo những vệt màu mờ nhạt loang loáng bên bờ sông ngoài cửa sổ. Ngón tay xoa nhẹ lên má Minhyun khiến anh không thể tiếp tục giữ im lặng.
"Các cậu biết tôi không thể ở hẳn trong thế giới này được mà. Không ai trong chúng ta thực sự biết nếu tôi làm thế thì chuyện gì sẽ xảy ra."
Daniel thở dài rồi tựa đầu vào vai anh, mắt nhìn lên gương chiếu hậu để bắt gặp ánh mắt của Seongwoo. Minhyun nhìn hai người họ, tay phải vuốt ngược mái tóc lên rồi tiếp tục nhìn ra bên ngoài, bàn tay được Daniel nắm lấy cũng miết nhẹ ngón tay thành vòng tròn, tựa như vòng luẩn quẩn trong quan hệ của bọn họ.
/
Chú thích:
Hwang Minhyun là tác giả một bộ truyện tranh ăn khách theo thể loại hành động phá án với hai nhân vật chính là Kang Daniel - đội trưởng đội chuyên án và Ong Seongwoo - thần tượng nổi tiếng, dùng quan hệ trong ngành để giúp Kang Daniel. Vào 12h đêm thứ Bảy mỗi tuần, Hwang Minhyun có thể bước vào thế giới trong truyện của mình, mọi diễn biến trong khoảng thời gian đó sẽ được anh xoá hết khi quay trở lại thực tại vào ngày hôm sau, chỉ có hai nhân vật chính giữ được kí ức đó.
Trong một chap truyện, Ong Seongwoo dùng bản thân làm mồi nhử, suýt nữa bị trúng 2 phát đạn nhưng được Kang Daniel đỡ hộ. Nhờ mặc áo chống đạn nên không nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên bị gãy xương sườn, phải nằm viện 3 tháng. Trong thời gian đó, đội phó Park Woojin quản lý đội và tới viện báo cáo tình hình. Vì đội phó mỗi lần đội phó Park Woojin báo cáo xong đều khiến đội trưởng Kang Daniel muốn tìm đường trốn viện nên bị y tá Ahn Hyungseob cảnh cáo, cứ gặp là cãi nhau. Tới khi đội trưởng Kang Daniel ra viện, đội phó Park Woojin vẫn theo thói quen đến tìm y tá Ahn Hyungseob để đấu khẩu. Đấu khẩu cả bằng lời và không phải bằng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com