Thương Ly - Tuyết Linh Chi (2)
• Đối thủ thường hiểu rõ nhau hơn bạn bè.
• Ta yêu chàng, tiếc là... lại chậm một bước.
• Đừng tiếc thương những gì đã mất, phải trân trọng mọi thứ đang có.
• Nàng nằm dài trên giường, ai cũng nói người sắp chết sẽ hy vọng người thân ở bên cạnh, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nàng không muốn để Doãn Khác thấy nàng chết, cũng không muốn Tĩnh Hiên nhìn thấy.
Mặc dù nàng chỉ để lại cho họ một kết cục đầy tiếc nuối.
Trân trọng, đó là lời nàng dặn dò Doãn Khác, nhưng cũng là điều nàng muốn nói với Tĩnh Hiên.
• Thư Mục Lộc Mỹ Ly này, thật ra luôn muốn đem lại cuộc sống hạnh phúc thư thái cho Khánh thân vương, chỉ là... chưa làm được.
• Tố Doanh... Lúc còn sống, vinh quang của Khánh vương phi ta cho nàng hết, chết rồi thì để Mỹ Ly độc chiếm tất cả của ta, được không?
• Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng, cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lời chúc mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ ý, chờ y. Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn không nỡ rời xa mà thôi.
Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đã không sao tìm thấy được rồi.
Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà.
• Hoà Khất Đạt lần bàn tay run rẩy, lấy túi nhỏ vẫn còn ấm hơi chủ nhân ra khỏi lớp áo giáp rách nát. Tĩnh Hiên ho khan một tiếng, khuôn mặt đẹp như tạc nở nụ cười, "Mở ra!"
Ba hòn đá được đổ xuống mặt tuyết, nét chữ trên đá đã phai mờ. Bàn tay bê bết máu của Tĩnh Hiên vuốt ve từng viên đá một, y đưa sát mắt nhìn kỹ rồi trịnh trọng xếp xuống đất theo đúng thứ tự.
Hoà Khất Đạt oà khóc nhìn lại, ba viên đá là: "Mỹ Ly" "đưa đi" "Tĩnh Hiên"
• Tĩnh Hiên bắt đầu thoi thóp, nhưng y vẫn mỉm cười. Mỹ Ly, ta lập được chiến công như vậy cho Doãn Khác, lại không tiếc lấy cái chết cho nó thừa kế tước vị, như vậy... có thể làm giảm bớt cơn giận của nàng với ta chưa? Tĩnh Hiên thở dài lắc đầu, được rồi, Mỹ Ly, ta thừa nhận, ta chỉ là quá đỗi nhớ nàng, thấy trách nhiệm cũng hòm hòm rồi, muốn chạy đi tìm nàng mà thôi.
Lúc nàng ở An Ninh điện, ta không tới, bây giờ, mặc cho nàng ở đâu, ta cũng phải đến bên nàng.
Nàng không còn cô đơn nữa. Ta cũng không còn cô đơn nữa.
• Lấy tuyết lau mặt cho ta. Nhất định phải lau cho sạch, nếu không, làm cho nàng sợ, nàng lại không thèm tha thứ cho ta...
• Không biết là do nhắm mắt hay do tử vong xâm nhập, y chìm vào bóng đêm đen kịt, y hơi lo sợ, không sợ chết, mà sợ nàng chưa tha thứ cho y, không chịu đến đón y, khiến y hoang mang không biết tìm nàng ở đâu.
"Mỹ Ly! Mỹ Ly!" Y cao giọng thét gọi, dần dần đổi ra nóng nảy và hoảng loạn.
Đột nhiên bốn bề sáng bừng, y vô thức nheo mắt lại, không còn cảm thấy rét lạnh, cũng không còn đau đớn.
Trong vầng hào quang, nàng mỉm cười như trăng sang nước xuân, chìa tay cho y: "Tĩnh Hiên ca ca..."
"Mỹ Ly!" Y vội giơ tay nắm chặt lấy. Lần này, y sẽ vĩnh viễn không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com