Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

90. Quân y khó làm 25-27

[Tạ Ngự Khi x Lâu Minh Tuyết]

Hai cái huyệt đều ngậm lấy đồ vật chuyển động theo từng bước chân của y, bên trong hai phân thân thô to ma sát lẫn nhau, bên ngoài thịt đế bị làm đến sưng lên bị tiết khố vải vóc thô ráp mài mài. Huyệt động vẫn luôn chảy dâm thủy dù đã bị 'Giác tiên sinh' chặn lại bên trong nhưng vẫn theo khe hở nhỏ rỉ rỉ ra làm y cảm thấy mỗi bước chân đều là dằn vặt khôn nguôi. Nhưng cảm giác rất thỏa mãn, y không nỡ lấy nó ra.

Có thể nói bây giờ y như bị yểm bùa, mê hoặc dịch thể nam nhân cùng cảm giác dịch thể đầy đến trướng bụng, cho dù khó chịu vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại. Cũng may y vận áo bào màu đen có thể che khuất hình ảnh dâm thủy đã thấm ướt quần, không đến nỗi làm Lâu Minh Tuyết y mất mặt với người ngoài. Thế nhưng mùi lãnh hương nhàn nhạt chỉ khi y động tình mới xuất hiện vẫn chậm chạp chưa hề tiêu tan.

Ban đêm, Lâu Minh Tuyết mang theo hai cái phân thân chìm trong say ngủ, kể cả Tạ Ngự Khi tiến vào cũng không phát hiện.

Nhìn đại phu gương mặt tuấn mĩ đang ngủ say, hắn cảm thấy mình quả thực là người có phúc khí, xưa nay hắn không nghĩ tới một người thô ráp cứng ngắc như mình có thể lấy được một tức phụ xinh đẹp như vậy. Ngẫm lại thật khó làm cho người khác tin nổi.

Cho nên hắn không nỡ, không nỡ để y chịu bất kì khổ sở nào, cho dù biết rõ làm như vậy sẽ làm y tức giận nhưng vẫn là không nỡ, cho nên tối nay hắn mới hạ thuốc vào trong cơm, làm y ngủ say.

Vuốt ve mái tóc màu đen, Tạ Ngự Khi dùng dao găm cắt một đoạn ngắn nhét vào trong lồng ngực.

"Xin lỗi, chờ ta."

Nhẹ nhàng hôn lên trán Lâu Minh Tuyết, Tạ Ngự Khi đứng dậy nhanh chân ra ngoài lều trại. [...] Lâu Minh Tuyết lúc tỉnh lại, quân doanh to lớn yên tĩnh, nhìn những binh lính bị Tạ Ngự Khi cố ý lưu lại chăm sóc y, Lâu Minh Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, nói với người bên cạnh:

"Chuẩn bị ngựa!"

"Nhưng mà..."

"Đừng để cho ta tự mình động thủ."

Lâu Minh Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn người kia một cái, liền thấy tiểu binh kia thân thể run lên, ngoan ngoãn đem ngựa dắt lại.

Y xoay người lên ngựa, vung roi đuổi theo hướng Tạ Ngự Khi lên đường. Chết tiệt, tên đáng chết đó tốt nhất đừng để cho y truy được, dám ném y lại mà đi!

Quân đội đã đi một đêm cũng không phải có thể lập tức đuổi kịp, huống chi y lại không biết chính xác phương hướng, đuổi một đường, hai cái huyệt ngậm lấy 'Giác tiên sinh' ở trên ngựa xóc nảy cả một ngày cũng không biết bị hành hạ đến cao trào bao nhiêu lần. Yên ngựa đã ẩm ướt một mảng, còn có dâm thủy từ phía trên chảy xuống.

Lâu Minh Tuyết rốt cục không chịu được tung người xuống ngựa tìm một khối đá lớn dựa vào nghỉ ngơi, phản ứng thân thể làm cho y xấu hổ oán hận, nam nhân đem y làm thành như vậy cư nhiên bỏ lại y một mình ra chiến trường.

Mỗi khi nghĩ đến, phổi như muốn nổ khí, chờ y bắt được hắn nhất định trói hắn trên giường hành hạ!

Nghỉ ngơi một hồi, y hai chân mềm nhĩn bò lên lưng ngưa, sở dĩ chưa đem hai vật đang mài ở bên trong lấy ra là vì y biết thân thể dâm đãng của mình nếu không được cắm vào, sẽ càng làm y không chịu nổi.

Rốt cục một ngày một đêm lao nhanh y cũng đuổi kịp đuôi đại bộ đội. Cắn răng nhẫn nại thân thể uể oải cùng không khỏe, Lâu Minh Tuyết một hơi đuổi theo.

Tạ Ngự Khi nhìn thấy y trong phút chốc là nghi ngờ cùng kinh ngạc, rất nhanh liền bình thường trở lại nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, mặt đã bị tát một cái trước mắt toàn bộ quân lính của hắn. Toàn bộ đội ngũ đều yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ còn dư lại tiếng gió thổi bên tai.

Hắn nhìn trong mắt người kia là tức giận cùng ủy khuất, chỉ cảm thấy tâm can đều run rẩy.

Trong mắt những người khác đều cho là chủ soái của bọn họ đang tức giận nhưng chỉ thấy hắn kéo tay đại phu, không để ý đang có trăm nghìn đôi mắt đang nhìn bọn họ:

"Ngươi muốn đánh liền đánh, đánh ta thật đau, ta chịu phạt."

Lâu Minh Tuyết lập tức hất tay của hắn ra, lần thứ hai giơ tay lại bị Tạ Ngự Khi nắm lấy:

"Nghe ta giải thích."

Nói xong quay đầu nhìn Hữu phó tướng:

"Đóng trại, ở đây nghỉ ngơi một đêm."

Sau đó trực tiếp nhảy đến ôm lấy người chạy về phía trước.

"Ngươi buông ta ra, ngươi tên khốn kiếp này!"

Y vừa thấy hắn nhảy về phía mình liền không ngừng giãy dụa, Tạ Ngự Khi sợ y té xuống ngựa, ôm thật chặt y giữ thăng bằng nhưng cuối cùng vẫn là té xuống lăn trên cát vàng. Đem người đặt ở dưới thân, hắn liền hôn lên.

Mãi đến khi đem người hôn đến thở gấp không ngừng, đôi mắt ngậm xuân nhìn hắn chằm chằm mà hắn lại mặc dù la rầy vẫn cười vui vẻ.

Lâu Minh Tuyết cảm thấy y như bị lừa gạt, nam nhân này tuyệt đối là cố ý, thẹn quá hóa giận muốn đánh hắn liền bị hắn bắt lấy cổ tay:

"Nói cho ta tại sao lại đuổi theo?"

"Ta muốn giết ngươi!"

"Ha ha, thừa nhận đi, Tiểu Tuyết, sau khi biết ta muốn để ngươi lại, ngươi tuyệt đối không nghĩ muốn giết ta, huống chi ngươi bây giờ, định dùng nơi đó giết ta sao. Phía dưới là không phải đã ẩm ướt không còn hình dáng, ta còn thấy yên ngựa ngươi đều là dâm thủy đây!"

"Ngươi vô liêm sỉ, buông ta ra, ngươi đi ra, đừng cởi quần ta, ngươi khốn kiếp, ta muốn giết ngươi. Aaa..."

Hạ thân mát lạnh, nam nhân thô bạo kéo quần y xuống, cầm lấy cổ chân y tách ra

"A... Đừng xem..."

Cát vàng bay lượn đầy trời, cách đó không xa là chỗ nghỉ ngơi của binh lính. Mà y cứ như vậy bị nam nhân áp trên mặt cát, bởi vì cưỡi ngựa mà hai cái huyệt bị mài thành đỏ tươi bị hai mắt nam nhân hàm chứa dục vọng nóng bỏng không hề che giấu nhìn thẳng. Bị ánh mắt như vậy nhìn thẳng làm y xấu hổ nhưng lại có chút hưng phấn.

Đoạn đường dằn vặt, huyệt động bị dằn vặt có chút thê thảm, bị nam nhân nhìn kỹ càng ngày càng khát khao khó nhịn đến nhuyễn ra, dâm thủy lẫn vào dịch thể nam nhân cùng tràn ra, ướt cả quần dưới.

Tạ Ngự Khi hô hấp có chút gấp gáp nhìn địa phương đã không còn thánh khiết, hoàn toàn trở thành màu đỏ tươi. Kéo hai tay trắng nõn đang khép hờ tại nơi riêng ra, hắn nhìn chằm chằm 'Giác tiên sinh' đã nới rộng thịt huyệt, âm vật to hơn ngón cái đã cứng rắn, thoát khỏi bao bọc mạnh mẽ đứng thẳng.

"A... Đừng xem..."

Ánh mắt nóng bỏng của hắn làm y nhịn không được phát ra một tia khẩn cầu, y tình nguyện bị hắn làm, không muốn hắn cứ như vậy thị gian nơi riêng tư của y.

Hai cái thịt huyệt thật khó chịu, bên trong dù cắm phân thân vào nhưng vẫn hi vọng có thể có đồ vật đâm vào bên trong hảo hảo làm y, nghĩ như thế, một luồng chất lỏng lần thứ hai tràn ra ngoài. Lâu Minh Tuyết cảm thấy mình muốn điên rồi, bị nam nhân nhìn như vậy, không cần làm gì cũng có thể đạt đến cao trào.

Quần áo trên người xốc xếch, lồng ngực trắng nõn nửa kín nửa hở, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn vẫn còn đeo dây xích hắn đưa cho y, càng lộ rõ vòng eo tinh tế nhỏ nhắn chưa đủ một nắm tay.

Tạ Ngự Khi cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, cảm thấy y như là độc dược, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể câu dẫn hắn sắp bùng nổ. Ngón tay thô ráo mò xuống mép môi tiểu hoa trong suốt đang được phân thân chống đỡ, cảm nhận được người dưới thân vì hành động của hắn mà run nhẹ lên, hắn vững vàng lại hô hấp, ngón tay thô ráp theo khe hở cắm vào.

"A... Thật trướng... Không muốn..."

Y động động thân mình lại bị hắn ấn xuống có chút hoảng hốt, nhìn hắn đột nhiên chen ngón tay vào lại càng bất an, y không biết hắn muốn làm gì nhưng cảm giác như bị xé rách kia làm y theo bản năng từ chối.

"Tao huyệt này của ngươi chỉ một cái phân thân sao có thể thỏa mãn, ân? Thả lỏng chút để côn thịt nam nhân của ngươi có chút chỗ, hảo hảo đâm ngươi!"

Nghe hắn nói, y chợt hiểu ý đồ.

"Không... Không được... Sẽ hỏng..."

Lâu Minh Tuyết lo lắng nam nhân nếu thật sự làm như vậy sẽ hỏng mất, sợ đến dục vọng cũng lui lại mấy phần, khí cụ nguyên bản đứng thẳng đều mềm nhũn ra, giãy dụa muốn trốn chạt lại bị một tay ấn lại bắp dùi, ngón tay cắm ở hoa huyệt lại tăng thêm một cái.

"A... Không được... Sẽ hỏng... Aaa... Đem... Đem nó lấy ra đi..."

Thấy ý đồ rõ ràng như thế, y ý thức mình không thể cự tuyệt, chỉ có thể khẩn cầu hi vọng nam nhân có thể đem 'Giác tiên sinh' rút ra, có thể giảm bớt bất an của y.

Nhưng hắn lại ngoan tuyệt từ chối:

"Yên tâm, tao huyệt của ngươi, đâm không xấu."

Nói xong hắn liền rút ba ngón tay ra, đem nóng rực của mình đặt tại lối vào, nhìn y cả người đã ửng hồng, khuôn mặt anh tuấn là bất an cùng căng thẳng, một hơi cắm vào!

"A... Đi ra ngoài... Đau... Aaa..."

Miệng huyệt khéo léo bị kéo căng nhất từ trước tới giờ, Lâu Minh Tuyết chỉ cảm thấy mình sắp bị xé rách rồi. Tạ Ngự Khi cũng bị khe huyệt nhỏ hẹp này đè ép tê cả da đầu, cảm nhận được người dưới thân căng thẳng cùng cứng ngắc, hắn đem phân thân kéo ra một chút, cúi đầu ngậm đầu nhũ trước ngực y, ngón tay chai sần theo kỷ xảo xao siêu tuốt động tính khí hắn, nhượng người trong lòng nhanh chóng thích ứng.

"A..."

Trong hoa huyệt chảy ra nhiều chất lỏng hơn, vách tường nóng bỏng thoải mái, hắn chậm rãi cắm vào một cái, cảm nhận được trùng trùng nóng bỏng liền nở nụ cười.

Hút mạnh đầu nhũ trong miệng một chút, chọc y một trận run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn híp mắt cau mày hô hấp dồn dập, hắn một tay cầm lấy phân thân cùng nhau một vào một ra như chơi trốn tìm trong hoa huyệt.

"Ân... Quá nhanh... Chậm một chút... Aaa... Thật trướng... A..."

Môi đỏ hé mở không kịp nuốt ngụm nước chảy ra, đùi thon trắng nõn bị nam nhân đánh rất mạnh, miệng huyệt đỏ tươi bị côn thịt thô to của nam nhân cùng 'Giác tiên sinh' cùng ra vào, vách thịt theo động tác của hắn bị kéo ra nhét vào, chất lỏng tại tao huyệt kêu xì xì, đem nơi đó biến thành địa phương cực kỳ dâm mỹ.

"A... Muốn hỏng... Tao huyệt muốn hỏng... Bên trong thật xót... Aaa... Đừng cắm... Aa... Ư... Ưm..."

Rõ ràng chỉ có một cái huyệt bị cắm, nhưng hậu huyệt ngậm lấy phân thân lại giống hoa huyệt, bị nam nhân song song kéo ra kéo vào. Hoa tâm không hề bị gián đoạn, côn thịt vừa đi phân thân liền bị hắn đỉnh vào. Y gào khóc muốn trốn tránh lại bị nam nhân gắt gao ép dưới thân đùa bỡn, hoa huyệt bị đâm chảy nước giàn giụa, nhiệt độ sắp cháy.

Tạ Ngự Khi điên cuồng, Lâu Minh Tuyết cảm thấy một khắc sau thôi y liền sẽ chết đi.

"Aaa... Không muốn... A..."

Một luồng rượu vàng từ hai đường tiết niệu phun ra, không chỉ dính vào mặt mình, còn bắn tung tóe lên thân nam nhân.

"Thoải mái như vậy sao, không thể khống chế thủy triều sao, ba nơi cùng đạt đến cao trào, rất sảng khoái đi, ân, Tiểu Tuyết?"

Lâu Minh Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong cao trào cùng xấu hổ, híp mắt vô thần nhìn bầu trời, toàn thân run rẩy nằm dưới thân nam nhân. Tình dục tồn đọng mấy ngày nay bị hắn hung ác đùa bỡn lại quỷ dị thỏa mãn y.

Tạ Ngự Khi rút côn thịt ra, cầm 'Giác tiên sinh' bị ném qua một bên, nhìn hoa huyệt vừa trải qua 'song long nhập động', cửa vào đã mở lớn như một cái động nhỏ, không đóng lại được, liên tục phun chất lỏng, một luồng sền sệt theo hô hấp chảy ra bên ngoài. Hắn đưa tay sờ mò, thấy quả thực chỉ bị sưng lên, không có bị xé rách, mới yên tâm lại.

Rút phân thân ở hậu huyệt ra, đem côn thịt cứng rắn xen vào huyệt ấm, hôn lên cái trán ẩm ướt của Lâu Minh Tuyết, chậm rãi trừu sáp.

Không nghĩ tới Tạ Ngự Khi còn có tinh lực như vậy, tình sự kịch liệt ban nãy làm người đã trải qua hai ngày lặn lội đường xa truy đuổi bọn họ thật mệt mỏi, bây giờ nam nhân có cắm vào hậu huyệt y, y cũng chỉ hừ một tiếng, bỏ mặc hắn.

Tình sự không có kịch liệt như lúc trước nhưng vẫn làm cho Lâu Minh Tuyết cong chân thoải mái, cà người dựa trên tảng đá lớn lạnh lẽo lại vừa vặn trung hòa khô nóng trên người y, tính khí phía dưới theo sự ra vào của nam nhân mà chậm rãi ma sát, bắt ra dòng tinh thủy mỏng manh.

"Ân... Thật sâu... Thoải mái..."

Lâu Minh Tuyết híp mắt hừ nhẹ, đôi môi đỏ tươi hé mở rên rỉ.

Tạ Ngự Khi cũng thấy thoải mái, dục vọng tích tụ hai ngày nay vào lúc này có thể hoàn toàn phát tiết, tay nắm lấy phần ngực không to như nữ nhân nhưng lại mềm mại trắng tuyết, vò nhéo thích vô cùng.

"Ây... Thật là nóng..."

Tinh dịch nóng hổi bắn trên vách thịt, y căng người nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, cũng đạt tới cao trào.

Hắn ôm người trong ngực nằm ngửa trên mặc cát, bởi vì cao trào mà làm bẩn cả tảng đá lớn, phía trên dính chất lỏng sền sệt màu trắng, hảo dâm mỹ.

Mà hai chân Lâu Minh Tuyết đã hoàn toàn không đóng lại được, hiển nhiên tính sự kịch liệt đã lấy đi toàn bộ khí lực của y.

Nằm ngửa trên cát, bàn tay đang đặt ở eo trượt xuống nơi riêng tư, bỏ qua tính khí đã mềm nhũn mà mò tới bên trong hoa huyệt, gảy gảy miệng huyệt đã sưng tấy lên, một tay mò xuống hậu huyệt cũng đang mở miệng, xoa xoa một lúc bàn tay liền dính đầy chất lỏng:

"Ngoan ngoãn ngậm vào, nơi này cũng không có phân thân sẵn có, sẽ bị ngứa khó chịu, ngươi sẽ phải cố chịu đựng."

Lâu Minh Tuyết a một tiếng, muốn đem hai chân mở lớn khép lại nhưng hai chân đau nhức căn bản không nghe y sai khiến, cứ như vậy lộ ra hai cái tao huyệt ngậm đầy dịch thể nam nhân, bị ngón tay hắn cưỡng hiếp.

Bên tai còn nghe những lời làm người khác xấu hổ, y nhất thời liền thấy ủy khuất vô cùng, y đuổi theo là vì muốn làm hắn đẹp mặt, không biết làm sao còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng liền bị nam nhân ấn ở đây làm một trận, càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được đỏ mắt. Chờ khi Tạ Ngự Khi phát hiện ra, nước mắt đã lăn dài trên má Lâu Minh Tuyết, hắn bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đem người ôm vào lòng dỗ, nói rất nhiều lời mật ngọt, cuối cùng là bên vai tê rần. Hiển nhiên lại bị y cắn một cái, vết thương lúc trước vừa mới lành nay lại bị cắn.

Chờ đến khi trong miệng xộc lên mùi máu tanh, y mới đỏ mắt khịt mũi nhìn hắn, khàn khàn nói:

"Ngươi còn không nhanh buông ta ra, quần áo của ta đâu?"

Tạ Ngự Khi thật vất vả mới dỗ y hết khóc, nào dám thất lễ, vội vàng bế y vào lều tìm quần áo mới cho y, Lâu Minh Tuyết nói muốn túi nước, nghi hoặc đưa cho y liền thấy y cắn môi xấu hổ nhặt hai cái 'Giác tiên sinh' dưới đất lên, tinh tế rửa sạch sẽ, chờ khi hắn đã rõ ý đồ của y, thấy y u oán nhìn hắn:

"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì muốn ta tự mình cắm vào phải không?"

Nghe y nói, hắn chỉ thấy côn thịt vừa phát tiết liền sưng lên.

Y dường như còn ngại dằn vặt hắn chưa đủ, cư nhiên ở trước mặt hắn mở chân ra, đẩy ra hai mép huyệt dính đầy dịch thể, nói:

"Nhanh lên một chút, chen vào, nếu không đều rơi ra mất."

Mũi hắn đau xót, một luồng máu chảy xộc ra, hắn cũng không lau đi, chỉ chăm chăm nhìn hai miệng huyệt, thân thể theo lời người kia đem 'Giác tiên sinh' cắm vào miệng huyệt đã bị hắn thao đến không đóng lại được.

"Ân... Nhẹ chút... Ngươi không có tiền đồ... Hừ... Thật trướng..."

Nhìn nam nhân chảy máu mũi, Lâu Minh Tuyết hài lòng nở nụ cười, hừ, ta chính là muốn kích thích ngươi lại cho ngươi ăn đó!

Chờ hai cái huyệt đều ngậm lấy phân thân, Lâu Minh Tuyết một cước đem Tạ Ngự Khi đá qua một bên, mặc quần áo tử tế nói:

"Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, không cho phépngươi tiến vào, trông coi ở bên ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com