95. Honey! Cùng nằm mộng nào 1, 2
[Lê Tu Triết x Dung An Bình]
Lê Tu Triết đỡ tường lảo đảo đi mấy bước, chẳng biết có phải do uống nhiều rượu hay không mà đầu quay mòng mòng. Bước vào trong phòng, anh mệt mỏi giơ tay lên ấn ấn huyệt thái dương, anh bỗng thấy có gì đó kì kì, híp mắt nhìn tứ phía, chợt nhận ra cảnh trí xung quanh hoàn toàn xa lạ. Có vẻ là phòng của một khách sạn nào đó, ánh đèn mờ mờ, bên ngoài cửa sổ chỉ có một màu đen kịt chứng tỏ bây giờ đang là nửa đêm. Anh không có nhớ rõ mình đến chỗ này làm gì, hình như hôm nay có một buổi tiệc rượu, còn đứng ở quầy lễ tân cụng một ly nữa.
Lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, Lê Tu Triết kéo cà vạt của mình ném về phía trước, mặc kệ ra sao, chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải nghỉ ngơi một chút đã. Kỳ lạ là, căn phòng này không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn được hết không gian bên trong, nhưng anh cảm giác là chiếc giường ở giữa phòng chỉ mới vừa xuất hiện.
"Chắc là mình gặp ảo giác rồi, hôm nay đúng là mình say quá mức."
Tự nghĩ như vậy, đột nhiên anh đứng lại bên cạnh giường lớn.
Đập vào mắt là một thân thể trẻ trung, nửa quỳ ở đầu giường, ruy băng màu đen quấn quanh trên da thịt mềm mại trắng nõn mang đến cảm giác mờ ám dụ hoặc, trói chặt tay chân khiến cậu không thể nhúc nhích. Mà người thiếu niên trẻ tuổi này dường như đang rơi vào hôn mê, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt kỳ lạ, chỉ lộ ra cánh môi đỏ tươi ma mị. Cậu cứ yên tĩnh như vậy dựa vào đầu giường, đầu hơi nghiêng về một bên, không hề biết mình đang ở trong một tư thế cực kì nhạy cảm.
[...] Nhưng mà, hôm nay Lê Tu Triết lại có gì đó kì lạ, bản thân anh cũng nhận ra, nhìn thấy người bị trói trước mắt, thế mà anh lại hơi có phản ứng sinh lý! Mang theo sự tức giận cùng bối rối, anh bước nhanh về phía trước siết chặt cổ đối phương, lớn tiếng quát lên:
"Ai đưa cậu tới đây?"
Thế nhưng đối phương lại không hề tỉnh dậy, cánh tay cậu mềm nhũn ngã về một bên khác, chuông lục lạc trước ngực theo động tác lại kêu leng keng, giống như đang dụ dỗ người ta chạm vào.
Hít sâu mấy lần, Lê Tu Triết phát hiện thân dưới của mình cũng bắt đầu cứng, đầu choáng váng cùng phản ứng khô nóng không chừng do thuốc kích dụng gây ra. Anh bỏ tay ra khỏi cổ người ta rồi đứng lên, định rời khỏi cửa, sau đó còn tính cho người điều tra ai dám gan dạ bày ra trò bỉ ổi này.
Một thanh âm đột nhiên vang lên từ phía sau anh, nghe như giọng con nít mới tập nói, đứt quãng, âm cuối lại bất ngờ vọng đi vọng lại trăm ngàn lần:
"Không có tác dụng đâu... Là, là anh... Lựa chọn ở lại chỗ này..."
Lê Tu Triết quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ khi nào cái người vốn đang mê man đã tỉnh lại, dựa vào đầu giường hướng về phía anh nở nụ cười trêu tức. Tuy rằng biểu cảm đã bị mặt nạ che bớt, thế nhưng góc cong của khoé môi cũng thể hiện đầy đủ sự tự mãn của đối phương. Không tin tà, anh xoay tay vặn nắm cửa, ấy vậy mà không hề nhúc nhích, có vẻ đã bị khóa lại. Căn phòng này không có cửa số, chí ít là bên trong tầm mắt Lê Tu Triết chỉ có một vách tường treo đầy các tác phẩm hội họa to nhỏ. Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành anh bị nhốt lại, hơn nữa còn ở cùng một người xa lạ có ý đồ quỷ quái, Lê Tu Triết thấy mình sắp không thể kiềm được lửa giận.
"Nói! Làm thế nào để đi ra ngoài!"
Siết chặt cổ đối phương, chạm vào đầu giường lạnh ngắt, hơi thở của Lê Tu Triết lại càng gấp hơn, vật lộ kiểm soát lực tay để không đến mức làm đối phương bị thương. Vậy mà người kia không thèm để ý, trái lại còn uốn éo thân thể, ở trong tư thế bị trói hơi ngẩng đầu lên, mặc anh nắm cổ mình:
"Không ra được."
Thẳng thắn phun ra một câu, sau đó dừng lại một chút, Lê Tu Triết lập tức nghe được một câu mà anh không kiểu gì thông nổi:
"Bởi vì chính anh không muốn đi mà."
Nhíu mày, cảm giác say mê dâng lên từng cơn, Lê Tu Triết không có cách nào suy nghĩ cẩn thận, lực tay cũng hơi giảm xuống, khiến người kia có cơ hội lại gần, mang theo ẩn ý dụ hoặc liếm một cái trên bụng anh. Tuy rằng cách lớp áo sơ mi, thế nhưng xúc cảm trơn trượt của đầu lưỡi phảng phất xuyên thấu khắc lên trên da thịt, làm Lê Tu Triết đờ cả người, thần trí trở lại lập tức đẩy đối phương ra:
"Bớt giỡn đi"
Đối mặt với Lê Tu Triết lạnh lùng, đối phương vẫn tự nhiên mở rộng thân thể, ruy băng trói trên người như đồ lên những đường nét quyến rũ, đặc biệt, hai điểm hồng hơi nhô lên ở ngực dưới ánh đèn mờ nhìn giống như trái chín, phía trên đầu ti diễm sắc còn đeo chiếc khuyên, mỗi chiếc khuyên lại có một cái chuông lục lạc, mỗi khi ngực hô hấp lên xuống thì phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Nếu không phải anh quyết định đưa tôi tới, tôi cũng không cách nào xuất hiện trước mặt anh được."
Thanh niên trẻ tuổi này nói chuyện rất từ tốn, từng chữ từng chữ giống như chưa sức mạnh vang vọng mãi trong lòng người nghe, cảm giác được nhịp thở của Lê Tu Triết lại gấp hơn mấy lần, anh liếm liếm đôi môi:
"Thật sự không muốn chạm vào tôi à?"
Nhất định phải từ chối, Lê Tu Triết nghĩ thầm. Nhưng mà ngón tay của anh đang phát run, giống như khát khao đụng vào thân thể trước mắt, tầm mắt cũng không thể dời đi, đường nhìn lại rơi xuống phần da thịt trắng nõn phía dưới xương quai xanh. Thật kì lạ. [...] Thế mà bây giờ, anh lại thật sự bị con người trước mắt quyến rũ.
Cảm giác say khướt lần thứ hai chiếm cứ lý trí, các loại ý nghĩ trong đầu Lê Tu Triết đều biến mất, chỉ dư lại lời mời gợi tình của đối phương. Thấy anh không động đậy, người kia cũng lớn mật mà tiếp tục hôn lên lồng ngực của anh, bụng dưới, cho dù bị khuyên ti ghìm lại nên không thể có động tác quá lớn, nhưng vẫn cứ dùng đầu lưỡi ướt đẫm làm loạn.
Lê Tu Triết không biết mình đang làm gì, cũng không biết vào lúc ấy, anh đã đem người ta nhấn xuống đầu giường, chui đầu vào cổ đối phương gặm cắn lưu lại một dấu ấn ửng hồng. Đối phương ngoan ngoãn chiều theo hành động của anh, trong miệng kêu lên vài tiếng rên rỉ, như vô ý như cố ý, kéo dài âm cuối làm dây thần kinh anh rung động, trong xương như xuất hiện dòng điện chạy qua. Theo cái cổ, lướt qua xương quai xanh, rồi rơi trước ngực, đầu ti hồng hào đã sớm run rẩy nở lớn chờ đợi Lê Tu Triết hành hạ, lục lạc hối hả run rẩy. Lê Tu Triết nghĩ thế, mà cũng làm thế, mặc dù không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng một người đàn ông trưởng thành ai mà chưa từng xem vài ba bộ phim ấy ấy, dùng bàn tay phát run chạm thử, lòng bàn tay chà sát qua chỗ mềm mại đang nhô lên kia, khiến cho người nọ giật bắn lên, lập tức càng thêm khao khát chủ động cọ lấy cọ để bàn tay của anh.
Ngón tay nhẹ nhàng gảy đầu vú diễm lệ, thỉnh thoảng chà quanh đầu nhũ, thân thể dưới lòng bàn tay lập tức trở nên khó chịu ưỡn ngực, chờ anh lần thứ hai nghiền ép cái điểm đang nhô lên kia, mới sung sướng kêu rên. Cảm giác đụng chạm không chỉ làm Lê Tu Triết cả người khô nóng, đầu nhũ đeo lục lạc lại gần như một khắc không ngừng mà kêu lên, chen lẫn bên trong là âm thanh kiều mị của người thanh niên trẻ tuổi, sâu sắc kích thích đầu óc của anh.
"Ưm... Sướng quá..."
Có thể nói là phóng đãng, người kia áp sát trên người Lê Tu Triết, đầu nhũ bị khuyên ti trói buộc khiến nhô cao không tưởng, lần này càng thêm sưng dữ dội hơn, nương theo đầu ngón tay đang ma sát không ngừng, khoái cảm từng cơn dậy sóng như dòng điện chạy khắp người.
Cảm thấy thái độ cậu mới nãy còn như kinh nghiệm đầy mình, thế mà lúc được xoa đầu vú lại hiện ra sự lóng ngóng, đáy lòng Lê Tu Triết không hiểu sao cảm thấy chút chút vui sướng, trên tay cũng giảm lại lực xoa nắn. Mà lúc này, người kia xương cốt đã nhũn hết ra thế nhưng vẫn không sợ chết khiêu khích anh:
"Còn chưa đủ nha..."
Bờ môi khẽ nhếch, hô hấp ấm áp mà ướt át vuốt ve trong màng nhĩ Lê Tu Triết:
"Ăn sạch tôi cũng được nha."
Lê Tu Triết biết mình e rằng say khướt đến thần trí mơ hồ, vốn phải đẩy người ta tỉnh táo lại, thế nhưng thân thể giống như không nghe theo lí trí, vệt nước trượt dài từ cổ đối phương, rồi như lưu luyến trước ngực không muốn rời đi. Trong miệng ngậm lấy hạt thịt phảng phất có thể nếm ra vị ngọt, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo, phần thịt lồi lên theo đầu lưỡi liếm qua dường như run rẩy không ngừng, hoàn toàn không khớp với lời nói vừa rồi của người trong ngực, hiện ra vừa lóng ngóng vừa thẹn thùng. Nhưng nếu tiếp tục kích thích, thì sẽ tình dục dâng trào mà khát vọng tới gần, kể cả khuyên bạc trên đầu nhũ cũng bóng loáng run run, tiếng vang của lục lạc bị âm thanh liếm mút chậc chậc che lấp. Tình cờ dừng lại,anh thấy vài sợi chỉ bạc nhiễu xuống giữa đôi môi đang hở ra, đây là cảnh tượng dâm mị nhất mà Lê Tu Triết từng thấy.
"Đúng, mạnh một chút đi ..."
Bị liếm láp đến nỗi mơ hồ, cậu cũng mới biết hai nơi này có thể mẫn cảm đến vậy, vui sướng nghênh đón dòng điện giống như tê dại, thậm chí rên rỉ những câu chữ dâm tục. Cúi nhìn cái đầu trước ngực, cậu giật giật tay chân, bị trói chặt quá mức không cách nào cử động, cậu không khỏi thấp giọng than thở:
"Cứ như vậy... Anh cũng không cho tôi chạm anh sao..."
Hơi thả miệng một chút tạo ra tiếng lóc bóc, Lê Tu Triết híp lại mắt, tiếng thở dài loáng thoáng như không có, làm cho anh theo bản năng hỏi:
"Làm sao đó?"
"Hút ngực của tôi thoải mái không?"
Người kia không có trực tiếp trả lời, mà là lơ đãng dời chủ đề, hơi hơi ngồi dậy, hạt ti sưng múp dưới ánh đèn càng thêm bóng loáng tỏa sáng. Lê Tu Triết cảm thấy được chính mình điên rồi, vậy mà bật thốt ra:
"Thoải mái..."
Vẫn không có bất kỳ sự phẫn nộ nào vì nguyên tắc bị đánh vỡ, ngược lại, đáy lòng cảm giác có phần tiếc nuối.
Đúng là, như ai đó từng nói, thân thể như vậy theo một nghĩa nào đó thì 'ăn' rất ngon.
Bỗng người đàn ông cười cười, quay đầu nhìn chung quanh, trêu:
"Đáng tiếc, anh muốn dừng."
Lê Tu Triết thuận tầm mắt của cậu nhìn qua, từ trần nhà đến vách tường, tất cả xuất hiện vết nứt chằng chịt rồi vỡ tan, vô số mảnh vụn tung bay ở giữa không trung, bóng tối từng chút từng chút bao phủ, rất nhanh cũng chỉ còn sót lại vị trí hai người bọn họ, giống như ốc đảo biệt lập giữa biển.
"Cậu rốt cuộc là ai?"
Nỗ lực giữ lại có một tia thanh tỉnh, Lê Tu Triết một tay chống lên giường, một tay che cái trán, huyệt thái dương bắt đầu xuất hiện từng cơn đau đớn. Người kia âm thanh tựa hồ rất gần, lại trở nên rất xa:
"Nếu như anh muốn, tôi mới có thể xuất hiện."
Âm cuối dần dần biến mất, thời khắc cuối cùng, Lê Tu Triết bắt được một câu:
"Hẹn gặp lại."
Trong nháy mắt bị bóng tối vô hạn nhấn chìm.
Lúc Lê Tu Triết mở mắt ra, trời đã sáng, điện thoại di động bên cạnh trên tủ đầu giường đang run từng hồi. Anh ngủ ở trên giường nhà mình, không có ở nhà hàng rượu, không có uống say, càng không có người đàn ông khoả thân nằm trên giường chờ anh. Khóe mắt có điểm cay cay, chủ yếu là từ bóng tối tỉnh dậy, bị ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào kích thích. Một hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, ngồi dậy khỏi giường, giữa hai chân bỗng xuất hiện cảm giác dính nhớp.
Thì ra là mộng tinh.
[...] Chỉ có điều, thân hình người trong mộng, thật sự quá giống đối phương....
[...] Thế nhưng hiện tại, Lê Tu Triết nghi ngờ nhìn xung quanh, anh hình như đang ngồi trên một cái ghế tình nhân ở trong rạp phim, màn ảnh rộng trước mắt đang chiếu những thước phim về cuộc đời từ nhỏ đến lớn của anh. Theo bản năng nhìn hướng bên cạnh, là một bóng người quen thuộc, nhận ra được ánh mắt của anh, cậu quay đầu, mặt nạ dưới bóng tối hơi phát sáng:
"Lại gặp mặt rồi."
"Cậu..."
Cảnh tượng lần trước trong mộng dây dưa hiện lên rõ ràng trước mắt, Lê Tu Triết hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, mím môi không nói nữa. Giấc mộng lần này, đúng, chắc cũng là ở trong mơ, anh cố gắng hít thở đều lại nhưng bàn tay đặt ở trên đầu gối vẫn cứ run rẩy.
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, người kia lập tức sáp đến, cảm giác ấm áp trên làn da làm Lê Tu Triết thiếu chút nữa bỏ chạy, rất cố gắng mới kiên trì ngồi xa một chút. Đối phương cũng không tức giận, tiếng cười khẽ vang vọng trong phòng, sau đó bước lại gần phía Lê Tu Triết, từ bên trong góc tối, một cơ thể trần trụi da thịt không hề che lấp lộ ra trước mắt anh.
"Rõ ràng là anh muốn thấy tôi, tại sao lại né tránh?"
Vừa nói, cậu vừa đưa tay ra đặt lên đùi Lê Tu Triết:
"Tôi cho phép anh chạm vào tôi nha."
Khác với lần trước bị trói đến nổi không có cách nào nhúc nhích được, lần này đối phương ngoại trừ cởi sạch quần áo ra, trên người cũng không có một cái khuyên ngực nào cả. Có thể bởi vì không còn bị trói, hành động tự ý làm bậy càng thêm rõ ràng, cho dù thấy được ánh mắt nhắc nhở của Lê Tu Triết, nam nhân trẻ tuổi vẫn cứ cong cong khóe miệng, ngón tay giống như khiêu khích quẹt qua lại cây thịt ở giữa hai đùi, xoa quanh bụng dưới.
"Chờ đã!"
Lê Tu Triết kinh sợ, bắt bàn tay hư hỏng của cậu, bốn phía cũng không có truyền đến âm thanh nào nữa, anh cũng không cách nào biết còn người nào khác trong phòng hay không. Dù sao cũng là rạp chiếu phim, nơi công cộng cũng không phải chỗ có thể bậy bạ. Tầm mắt không thể khống chế lướt qua vòng eo dẻo dai của cậu, khẽ nhếch trên môi, người kia cố ý thè lưỡi, làm ra động tác mời hôn. Có chút bối rối quay đầu, Lê Tu Triết mừng là đang ở lô ghế riêng, hoàn cảnh tối tăm có thể che giấu mảng đỏ chót bên tai:
"Cậu đừng làm bậy."
Ngừng lại một chút, bỗng nhận ra giọng mình có hơi dịu dàng, anh lại gằn giọng nghiêm túc hơn, giống như là đang trách móc:
"Cậu rốt cuộc là ai?"
Làm bộ mặt rưng rưng muốn khóc, người kia cắn chặt môi dưới, động tác trong tay lại càng ngày càng manh động, bàn tay không bị nắm lấy nhanh nhẹn tìm được thân dưới Lê Tu Triết, bất tri bất giác một cảm giác ấm áp mềm mại đã bao trùm vật đang cứng rắn
[...] Bộ phận chưa từng được ai chạm vào bị xoa xoa ra cảm giác, tuy rằng cách lớp quần vải, mà vẫn cứ cường tráng đến không thể coi thường. Lê Tu Triết lập tức không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương áp đến, dùng miệng cắn mở từng hột từng hột cúc áo.
Loại cảm giác say rượu lại một lần nữa xông tới, Lê Tu Triết không cách nào hiểu nổi, rõ ràng lúc bắt đầu giấc mơ anh phi thường tỉnh táo.
"Cậu, cậu không phải là chuốc thuốc độc tôi chứ?"
Nỗ lực nháy mắt mấy cái, người trước mặt trở nên mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể cảm thấy thân thể tinh tế nằm ở ngực, mặt nạ đè lên có chút đau.
"Không phải tôi, là anh."
Thuận một đường liếm xuống dưới, đầu lưỡi trơn trượt lưu lại vết tích mang theo mùi vị bản thân, đến bộ phận gần bụng dưới thì không còn cách nào tiếp tục, người kia cảm giác sâu sắc tiếc nuối, ngẩng đầu lên tiếp tục nói:
"Là anh không muốn đẩy tôi ra, lại không dám thừa nhận."
Vừa dứt lời,cậu lại kéo phéc mơ tuya quần Lê Tu Triết, lộ ra trụ thịt trướng phình bị quấn lấy.
Giống như mất hết sức lực, Lê Tu Triết mất công tốn sức đưa tay cũng chỉ có thể hơi hơi đụng tới cậu, không có cách nào cương quyết gỡ bỏ. Hạ thân cương cứng rất nhanh bại lộ tại trong không khí lạnh lẽo, sau đó bị nắm chặt trong bàn tay của người kia, chậm rãi trượt lên xuống, từ gốc rễ đến đỉnh khổng lồ. Động tác có thể nói dâm loạn như vậy làm Lê Tu Triết bất chấp mà muốn đứng dậy, thế nhưng đồng thời cảm giác trên hạ thân lại ngăn trở suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại không nhìn, bên tai vang lên âm thanh như tiếng than thở trong đáy lòng đối phương:
"Bự thật, đúng như tôi đoán."
Nhưng mà kết cục lừa mình dối người lại càng khó nắm giữ, sau khi đóng lại thị giá thì các cảm quan càng nhạy cảm, đặc biệt là ngón tay xoa quanh quấy nhiễu dữ những mạch máu, lúc bị vuốt ve đến nỗi trên đỉnh trụ thịt nhiễu ra chất lỏng,ăn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đối phương tìm tòi một hồi, thuần thục không ít, một tay dính nhớp tinh dịch xoa tuốt dương vật, một ngón tay uốn lượn gảy gảy quy đầu, sau lại cố ý đưa ngón tay vào miệng anh, ép Lê Tu Triết thở dốc.
Cuối cùng vẫn phải mở mắt ra, người kia nửa quỳ trên ghế thủ dâm cho anh, sau lại như nóng lòng muốn thử định há mồm nuốt lấy, tính khí cụ sát qua hai má cũng không thèm để ý.
"Mau buông ra!"
Lê Tu Triết cảm thấy được mình giãy dụa cũng không có tác dụng gì, ngoài miệng không chịu thua, nỗ lực kêu ngừng đối phương. May mà, người kia thử mấy lần, cũng không có cách nào dùng cách này, bĩu môi chuyên tâm lấy tay thưởng thức dương vật phình bự hơn một vòng của Lê Tu Triết:
"Tôi muốn chờ anh nguyện ý để tôi ăn."
Giọng điệu bên trong tràn đầy tiếc nuối.
Lê Tu Triết sợ hãi không thôi, lần trước đầu nóng lên đi hút ngực người ta một trận, dù sao cũng là do mình chủ động nên không nói, mà lần này, mình làm sao có thể để một người xa lạ khẩu giao cho?
"Tuyệt đối không thể."
Anh căm giận trả lời, đáy lòng trước sau đối giấc mơ kỳ quái giữ vững đề phòng, khổ nỗi bản thân vô lực mới không thể phản kháng.
"Tôi cũng không phải cưỡng dâm anh."
Thẳng thắn làm Lê Tu Triết cũng phải đỏ mặt, người mới mở miệng:
"Anh cũng rất sướng mà."
Nói rồi lại chà lên lỗ nhỏ đang tràn ra chất lỏng màu trắng, Lê Tu Triết hô hấp trở nên gấp gáp và vẩn đục, sau cũng không thể nói được, không thể làm gì khác hơn là một bên thở dốc một bên nghe lời của đối phương:
"...Tôi cũng muốn cho anh biết tôi là ai, anh cái người chậm tiêu này... Quá đáng ghét."
Hình như trước đây cũng có ai đó nói mình chậm tiêu?
Cái ý niệm này rất nhanh bị khoái cảm nhấn chìm không còn tung tích tung tích, Lê Tu Triết có được một chút chút khí lực, ngón tay vô ý thức xoa lên khuôn mặt của đối phương. Việc này khiến cậu có hơi phân tâm, nhận ra được hành động của anh, quay đầu ngậm ngón tay Lê Tu Triết vào miệng, dùng nướt bọt thấm ướt, đồng thời mô phỏng cử động giao hợp hút ngón tay vào trong cổ họng ấm áp ra ra vào vào.
"A... Muốn làm người của anh cơ..."
Mơ hồ không rõ rên rỉ, người kia cũng không nhớ vật trong tay, chỉ lo đối phó với nnhững ngón tay trong miêng, một bên tiếp tục khiêu khích dương vật và quy đầu bằng tay kia, cả túi tinh nặng trịch cũng yêu thích không buông tay mà cầm lấy ước lượng.
Cố hết sức ngắn cản bản thân thở dốc, Lê Tu Triết mắt đỏ lên cảm giác thấm ướt trên tay phi thường kỳ quái, thêm vào hạ thân mãi vẫn không được buông tha, cảm giác muốn bắn rất mãnh liệt. Nhưng mà người kia mút một hồi, liền nổi hứng phun ra ngón tay trong miệng, ngồi dậy nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức bộ dạng Lê Tu Triết quần áo ngổn ngang, giống như rất thoả mãn đối với áp bức một người đàn ông lạnh lùng ra tình trạng này, đắc ý mà liếm liếm đôi môi, ngón tay cái lặng lẽ đè xuống lỗ nhỏ trên cây thịt của Lê Tu Triết, cương quyết ngăn chặn dục vọng:
"Muốn bắn sao?"
Lê Tu Triết xưa nay chưa từng tưởng tượng được một giấc mơ cũng có thể mặn đến mức độ này, hơn nữa ở trong mơ chính mình hoàn toàn mất đi thế chủ động, mặc người xâu xé hiếp đáp, lại nhận được câu hỏi tràn đầy ác ý. Anh lại nhớ đến chính mình thân là tổng tài lạnh lùng, sự tự tin bình thường tuyệt đối không thể ném, liền cố gắng nghiêm mặt nói rằng:
"Cậu buông ra."
Chỉ là trong giọng nói trộn lẫn hơi thở hổn hển vẩn đục đã hoàn toàn bại lộ sự kích động của anh.
"Trẻ hư thì phải bị phạt, người lớn mà hư cũng thế."
Mặc anh từ chối, người kia cười giả lã, vén sợi tóc buông ở xuống bên tai, sau đó cúi người chui đầu vào giữa hai chân Lê Tu Triết, si mê nhìn vào ngón tay thấm đẫm tinh dịch trào ra, khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng Lê Tu Triết, há to mồm lộ ra đầu lưỡi.
Tựa hồ ý thức được thâm ý của đối phương, Lê Tu Triết cố nén dục vọng, chống trả đến cùng. Thế nhưng người kia đã biết rõ điểm yếu của anh, đặt ngón tay lên lỗ nhỏ ở trên trụ thịt chà sát, tình cờ đầu ngón tay nhẹ nhàng cắm vào, kích thích mẫn cảm:
"Đừng lên tiếng, coi chừng xung quanh có người nha."
Lúc này anh mới nhớ tới hai người ở rạp chiếu phim, bên cạnh không biết tại sao tựa hồ vang lên tiếng người, Lê Tu Triết lập tức căng thẳng, nếu như bị phát hiện bọn họ lại làm mấy chuyện khác người ở đây, khẳng định ngày mai làm tiêu điểm trên báo. Đầu óc trống rỗng, quên mất là mình đang mơ, Lê Tu Triết cắn răng chịu đựng.
"Ít nhất cũng cho tôi ăn tí đi?"
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, lè lưỡi cùng đợi cái gì, hiển nhiên cũng kích động, cả người nổi lên ửng hồng. Cảm giác được vật trong tay đang ở ngưỡng bắn ra, cậu lập tức hé miệng, làm ra động tác chuẩn bị tiếp nhận.
Dưới sự khiêu khích mạnh mẽ, Lê Tu Triết cuối cùng cũng chịu thua, cảm giác lên đỉnh lúc này so với khi trước tự mình làm còn mãnh liệt hơn, cơ hồ là không cách nào nhịn được, dấu răng trên môi sâu hơn, cũng không ngăn cản được khát vọng bắn tinh. Lượng lớn tinh dịch đột nhiên phun trào, phần lớn trút vào trong miệng người ở giữa hai chân của anh, không ít tràn ra tung toé, rơi trên mặt cậu cùng bụng của mình. Không có lộ ra biểu tình khó chịu nào, giữ nguyên dáng vẻ yêu thích đối với tinh dịch nồng nặc mùi vị, người kia vẫn luôn nhếch miệng, mãi đến khi dương vật trong tay từ từ mềm nhũn, mới dừng lại hành động nuốt xuống, ở cổ họng lộ ra vài âm thanh đau đớn.
Nỗ lực ăn hết dịch trắng trong miệng, người kia mới cười khanh khách hỏi:
"Giữ lâu rồi nhỉ? Từ sau lần trước cũng không tự mình thủ dâm à?"
Cao trào xong trong mắt Lê Tu Triết vẫn chỉ là một màn trắng xoá, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, âm thầm chửi chính mình lực tự kiềm chế kém, thân thể rốt cục có thể nhúc nhích lập tức đẩy người ra, sửa sang lại quần áo xong mới trả lời:
"Không liên quan gì với cậu."
Bên tai lại đỏ đến mức toả nhiệt, hình ảnh vừa nãy người kia ăn tinh dịch của mình quá ư là dâm đãng, quá sức tưởng tượng của anh...
Mặc dù không được thứ mình khao khát, thế nhưng người kia đã hài lòng, đặc biệt là một bụng tinh dịch chỉ thuộc về riêng cậu làm cậu khá là tự đắc:
"Có chứ, tích góp bao lâu đều là cho tôi."
Lê Tu Triết còn chưa kịp phản bác,cậu đã trước một bước đứng lên, hướng ra phía sau:
"Lần này cứ tạm thế đi, ngoan ngoãn chờ tôi."
Màn ảnh chiếu phim đã sớm tối xuống, xung quanh tối đến không nhìn được năm ngón tay, người kia đứng ở ánh sáng phía cuối đường, mang theo nụ cười nhìn Lê Tu Triết. Lê Tu Triết vẫn không hiểu lời của đối phương, càng không muốn đáp lại, sắc mặt khôi phục lạnh lùng thường ngày.
"Gặp lại sau."
Người kia xoay người, tự nhiên đi về phía trước, thân thể một chút một chút tan vào màn đen, cuối cùng mới quay đầu nói với anh:
"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, nơi này ngoại trừ chúng ta thì không có người khác nha. Đều là ảo giác thôi nạ~"
Vừa dứt lời, cả người liền biến mất.
[...] Lắc đầu, đem suy nghĩ phức ném ra sau, Lê Tu Triết một tay chống tại trên tường, một tay vén lên mái tóc ướt nhẹp, trên người lạnh ngắt. Trở lại giường, anh mới nhìn gian phòng trước mắt, đã 4 giờ sáng, trên điện thoại di động hiện lên một tin nhắn do ngủ thiếp đi nên không thấy:
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Phát kiện người kí tên là bác sĩ tâm lý, phía sau kèm theo tên của đối phương, Dung An Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com