Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

92. Bệ hạ, không thể! 44, 51-52

[Quý Thịnh x Nhiễm Diên]

Đến hôm nay, Quý Thịnh thực sự là không nhịn được nữa, trực tiếp khiêng Nhiễm Diên đi Thanh Lương Điện, không có tiếng khóc của Thái tử Tuần, hai người rốt cuộc khôi phục lại như lúc ban đầu, tà hoả áp chế lâu ngày bùng nổ mãnh liệt, thủ sẵn eo thon của Nhiễm Diên, đặt nàng ở trên án thư thọc vào rút ra như đóng cọc, chỉ nghe thấy tiếng thân thể va chạm mạnh mẽ 'bạch bạch bạch', từng cỗ dâm dịch trơn ướt liên tiếp từ trong huyệt nhi bị đảo vẩy ra ở hoa khẩu.

"A a.... Chàng, chàng nhẹ chút.... Ngô!"

Động tác thao lộng của hắn hung mãnh tựa như lang như hổ khiến người ta sợ hãi, côn thịt nóng bỏng to lớn đâm thọc làm bụng nhỏ Nhiễm Diên chua xót tê dại, nằm ngửa ở trên án thư, dưới thân là một đống thẻ tre, khoái cảm như bão lớn đánh sâu vào tâm trí nàng, thanh âm dâm hô kiều mị đứt quãng.

"Sắp, sắp bị cắm xuyên nha.... Ô ô.... Chịu, chịu không nổi, chậm một chút...."

Nàng đã rất nhiều lần co rút tới cực hạn, Quý Thịnh lại vẫn thao lâu không chịu bắn, đem thân thể mềm mại như không xương của nàng kéo tới kéo lui thay đổi tư thế đa dạng đỉnh lộng thọc vào rút ra, cự bổng cứng rắn liên tiếp hung hăng đánh vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt nàng, dương cụ thô lớn nóng bỏng cắm đầy hoa hồ dâm mị lả lướt.

"A Diên, A Diên.... Tiểu lãng nhi, vẫn là chặt như vậy, kẹp Bổn vương thật thoải mái, lại kêu lớn tiếng chút nữa!"

Sâu thẳm trong hoa nội, thịt non thuỷ nộn xoắn chặt triền miên, tựa hồ hoá thành muôn vàn những cái miệng nhỏ dâm đãng, phía sau nối trước hấp thụ dương vật của hắn, kích thích động tác đâm cắm của hắn càng thêm cuồng mãnh.

Sau khi sinh hài tử, mật huyệt của nàng chẳng những không bị lỏng, ngược lại càng thêm thành thục, từng tấc từng tấc, co bóp cắn hút mơn trớn vừa đủ để muốn hồn của một người nam nhân.

"Ngô a.... Trướng, quá trướng, thật là khó chịu, đừng đỉnh nơi đó.... A a a!"

Quý Thịnh cúi người đè lên ngọc thể run run của Nhiễm Diên, hai luồng ngực nhũ đầy đặn bị vòm ngực tinh tráng ép đến biến hình, đại chưởng xuyên qua mái tóc đen bóng mềm mại như thác nước, chế trụ lấy ót nàng, đại lưỡi thô bạo xâm nhập cái miệng nhỏ không ngừng kêu to của nàng, hắn quả thực là yêu đến chết bộ dáng khóc lóc nức nở trầm luân trong tình dục này của nàng.

Cỡ nào mất hồn, cỡ nào mỹ diệu, cỡ nào khuây khoả, cỡ nào sung sướng...

"Ô ô!"

Nàng đã là mẫn cảm đến cực điểm, mị thịt quấn chặt lấy làm côn thịt hơi đau, nhưng cỗ đau này lại làm Quý Thịnh sướng đến tột đỉnh, đâm cắm mấy cái thật sâu, đại quy đầu liền xông vào trong cổ tử cung, thanh âm kêu khóc của Nhiễm Diên trong khoảnh khắc đột nhiên trở nên dồn dập cao vút lên.

"A! Nước tiểu, nước tiểu!!"

Cặp đùi thon dài để ở trên hai đầu vai hắn căng chặt run rẩy, Quý Thịnh vẫn như cũ không chịu buông tha nàng, ở trong làn sóng sung sướng đến cực hạn, hắn giam cầm thân thể mảnh mai của nàng, lưu lại từng đạo từng đạo dấu vết chiếm hữu trên da thịt tuyết trắng.

Rào rạt, thẻ tre trên án thư toàn bộ đều bị hắn hung mãnh gạt rơi trên mặt đất, côn thịt thô dài càng thao càng sâu, ngay cả tử cung cũng bị hắn đâm đảo run rẩy kịch liệt, từng luồng sóng dâm thuỷ dâng đầy trong huyệt nhi Nhiễm Diên, mắt đẹp của nàng trừng lớn, đồng tử dần dần mở ra, kích thích quá lớn khiến nàng gần như mất đi ý thức.

"A Diên, chúng ta cùng nhau bắn!"

Quý Thịnh thở nặng cắn lên vai ngọc của nàng, dời bàn tay xuống dưới chút nữa, ở trên ngực nhũ tuyết trắng no đủ mạnh mẽ nắm ấn.

Lúc này đây, bọn họ rốt cuộc cùng nhau leo lên đỉnh cao ái tình, trong khoảnh khắc tinh dịch phun vào tử cung, Nhiễm Diên lần thứ hai tiết thân, xụi lơ ở trong lồng ngực tràn ngập tính chiếm hữu của Quý Thịnh, thần trí hoảng hốt run run rẩy rẩy, hiển nhiên là do bị sóng khoái cảm ngất trời thổi quét qua đầu.

Chờ đến khi Quý Thịnh tách khỏi người nàng, vòm ngực to rộng của hắn đã ướt nhẹp một mảnh, nước sữa màu trắng phun đầy lên thân hắn.

"A Diên thật dâm đãng, sữa cũng đều bắn ra, chậc chậc, sao lại nhiều như vậy?" 

Có điều, nhìn lại vú lớn của Nhiễm Diên đẫy đà lên không ít, Quý Thịnh cũng liền sáng tỏ, mút mút đầu ngón tay lây dính nước sữa, hương vị kỳ quái nhưng cực ngọt.

Đã nhiều ngày chưa từng tiết ra, tinh dịch vừa đặc lại nhiều, chờ đến lúc hắn bắn xong, bụng nhỏ của Nhiễm Diên đã phồng lên, hình dạng kia cùng với lúc nàng mang thai bốn năm tháng cũng không khác nhau là mấy, chỉ có bất đồng với mang thai chính là, lấp đầy trong bụng nàng đều là tinh dịch của hắn.

"A Diên nhìn xem, trông có giống như lại mang thai? Có điều, ta thật sự không nghĩ sẽ để nàng sinh tiếp."

Mới chỉ có một Thái tử Tuần, mà Nhiễm Diên đã đem hết tâm tư đi chiếu cố, nếu như lại sinh thêm một đứa nữa, sợ là sau này đến cơ hội ăn thịt hắn cũng không có.

Tưởng tượng như vậy, Quý Thịnh liền nhanh chóng đem côn thịt cắm sâu trong tử cung rút ra, mị thịt đỏ bừng phía bên ngoài dính đầy bọt trắng, hoa thuỷ bắt đầu chảy ra, phải rời khỏi hoa hồ ấm áp chặt chẽ quả thực lại là một khảo nghiệm gian nan khác.

"Đừng hút, để Bổn vương rút ra...."

Cổ họng Quý Thịnh không nhịn được mà tràn ra tiếng gầm nhẹ sảng khoái, tận đến khi cự bổng hoàn toàn rời khỏi kiều huyệt sưng đỏ nóng ướt hắn mới có thể tạm thời bình phục. Nhiễm Diên lại càng chật vật hơn, lâu ngày không trải qua mây mưa hoan ái dễ chịu, mới vừa rồi giao hợp lại kịch liệt như thế, lúc này hai má ửng hồng, nằm ở trên án thư chậm rãi hưởng thụ dư vị cao trào dần tản bớt, đôi môi khẽ nhếch, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mới mẻ tươi mát.

"Không, không được...."

Bụng nhỏ căng trướng khó chịu, nàng vẫn cho rằng trận tính ái này đã xong, nào ngờ Quý Thịnh lại tách ra hai chân vô lực của nàng, lúc này đây ngay chính bản thân nàng cũng có thể nhận thấy rõ ràng, huyệt khẩu đang ướt đẫm, mật dịch giàn giụa, không biết Quý Thịnh cầm thứ gì quét quét qua hoa môi sưng đỏ, chọc nàng lại toan trướng tê dại lên.

"Ngô...."

"A Diên thật đúng là bị Bổn vương cắm tiểu, nha, dâm thuỷ của nàng còn lộng ướt tấu chương Tướng Quốc mới đưa tới hôm qua nữa." 

Nhìn mấy cuốn thẻ tre ướt đẫm biến thành sẫm màu, Quý Thịnh cười tươi đắc ý.

Nhiễm Diên đỏ mặt sắp sửa ngẩng đầu lên xem, lại phát hiện Quý Thịnh lấy một vật từ giá bút bên cạnh, hướng chân tâm nàng cắm tới, mật động bị cự bổng cắm đút một canh giờ còn chưa kịp khép kín, đồ vật kia liền theo mật nước trơn ướt chui vào trong huyệt thịt của nàng.

"Chàng! A...."

Quý Thịnh sung sướng nhướn mày, xoay chuyển đồ vật trong tay, nhìn bộ dáng Nhiễm Diên e lệ lại dâm mị kia, muốn cho nàng chịu một chút trừng phạt nho nhỏ.

"Bổn vương làm sao? Tới, A Diên mau nói, miệng nhỏ phía dưới của nàng đang cắm cái gì? Nàng nhất định là biết nó.... Mau nói, nếu không Bổn vương liền đem nó cắm sâu vào bên trong."

Nhiễm Diên tức muốn chết, nhưng bị một đám lông mềm mại xâm nhập vào huyệt thịt quả thực khiến cả người nàng lần thứ hai khô nóng lên, chỉ cần Quý Thịnh hơi trừu động, vài cọng lông cứng sẽ quét qua hoa thịt gây tê đau.

"Lông, bút lông..."

Thời Xuân Thu còn chưa có loại bút lông này, dựa theo quỹ đạo lịch sử thì đến Tần triều mới có nó, trước đó đều là khắc thẻ tre, vẫn là do Nhiễm Diên cho người đi làm thứ này, lấy trúc làm cán, lấy lông thỏ làm đầu bút, khi hoàn thành liền thịnh hành đến tận mấy quốc gia.

"Mau rút ra đi! Ngô.... Không, đừng hút!!"

Không ngờ Quý Thịnh chẳng những không đem bút lông rút ra, còn cúi đầu hàm chứa ngực nhũ của nàng, mạnh mẽ hút vào, khiến nàng cảm thấy thẹn thùng vô cùng, sữa dùng để cho nhi tử uống này, lại bị Phụ thân của nó tham lam ăn mất.

"Thật ngọt, tiểu tử thúi kia đã có nhũ mẫu cho ăn, A Diên vẫn nên để nam nhân của nàng ăn no trước đi."

Quý Thịnh tà tà liếm mấy giọt sữa còn vương ở khoé môi, ngay sau đó liền hoá thân thành sói...

[...] "A!"

Trên mặt đất, Nhiễm Diên nằm sấp đột nhiên bị vặn ngược lại, trong lệ quang mê mang, nàng thấy Quý Thịnh đè ép lên, nàng thậm chí còn không có cơ hội trốn tránh, đôi môi nhợt nhạt liền bị hắn mạnh mẽ cắn lấy, đầu lưỡi thô lệ xâm nhập vào khoang miệng nàng phẫn nộ cướp đoạt, nụ hôn thô bạo chặt chẽ giống như cắn xé, trong tiếng nức nở yếu ớt, hương vị máu tươi tanh nồng lan tràn ở giữa môi răng giao triền.

"Ô ô! Không... muốn... Ngô...."

Môi nàng lưỡi nàng đều bị hắn cắn rách, đau đớn làm Nhiễm Diên giãy giụa theo bản năng, nhưng nàng càng giãy giụa lại càng thêm chọc giận Quý Thịnh, thân hình cao lớn cường thế ép mạnh xuống, tấm gỗ nhỏ bé phía sau lưng gần như sắp bị bẻ gãy.

[...] Roẹt!

Váy dài cung thêu tinh mỹ bị hắn dã man tàn nhẫn xé rách nát, trong hỗn loạn, Nhiễm Diên dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy hắn, trước ngực ập tới một trận lãnh lẽo, áo lót đã bị hắn ném tới một bên.

"Buông ra.... Quý Thịnh!"

[...] Nàng gần như là khóc lóc cầu xin, khiến Quý Thịnh dừng sự thô bạo đáng sợ lại, thở dốc cúi người vươn đầu lưỡi liếm liếm máu tươi bên môi nàng, động tác mềm nhẹ ôn nhu thương tiếc như chim sợ cành cong làm Nhiễm Diên có một lát mê loạn.

Chỉ là khi hắn nâng thân lên lần nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thể mê hoặc nữ nhân khắp thiên hạ kia lại hiện ra một nụ cười quỷ dị, bộ dáng này của hắn làm Nhiễm Diên hoàn toàn chìm vào băng tuyết không đáy.

"Bổn Vương sẽ không tiếp tục tin tưởng A Diên."

Hắn thậm chí đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp xé rách váy áo còn xót lại, tách hai chân nàng kéo lên cao, cự vật thô lớn hung hăng tiến vào, trong khoảnh khắc hoa lộ khô khốc phình lên, huyệt thịt co rút kịch liệt, dùng phương thức nguyên thuỷ nhất xâm nhập vào cơ thể nàng.

"A a!!"

Đại quy đầu hình nấm trực tiếp cắm nhập chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, xúc cảm nhức mỏi căng chặt trong nháy mắt làm Nhiễm Diên thét chói tai, cong eo, mắt đẹp trừng lớn rướm lệ quang, tràn đầy ý đau.

"Hiện tại A Diên nhất định là càng muốn giết ta đi?"

Bị đâm cắm mạnh mẽ, hoa thịt khẩn cấp co rút chặt chẽ, Quý Thịnh dùng lồng ngực cứng rắn chắc nịch đè nặng thân thể nhỏ bé yếu đuối của Nhiễm Diên đang xụi lơ trên mặt đất, tà ý mà cọ xát hai luồng đầy đặn tròn trịa, hưởng thụ nàng run rẩy rùng mình.

[...] "A, cắm vào thật sâu nha, A Diên khóc sao? Ngoan, không muốn đau thì phía dưới thả lỏng một chút."

Sự thô bạo ngoan tuyệt đã hoàn toàn lộ rõ ở trên người hắn, đây mới chân chính là Quý Thịnh, cho dù luôn mỉm cười ôn nhu, nhưng lại không thể che dấu sự biến thái tràn ra từ trong xương cốt của hắn, vương bào chưa được cởi bỏ hỗn độn quanh hông, động tác dưới háng đã dần bắt đầu, mặc kệ hoa lộ vẫn còn khô khốc, Quý Thịnh tuỳ ý thao cắm ở nhục huyệt, hắn hiện tại chỉ xác định một việc.

Chiếm hữu nàng, làm đau nàng, khiến nàng không bao giờ có thể rời khỏi hắn!

"A a! Không.... Không cần.... Đau quá.... Buông ra...."

Hoa kính u hẹp đột nhiên bị cự vật thô lớn hung hăng cắm vào, nơi riêng tư kiều nộn căng đau nóng rát, Nhiễm Diên dồn dập thở dốc chịu đựng cảm giác khó chịu mà người nam nhân này mang đến cho nàng, hắn giống như một con dã thú điên cuồng, dùng dương vật nóng bỏng cứng rắn thô bạo cắm vào cơ thể nàng.

Nhiễm Diên khóc lóc tiêm hô không thành tiếng, lộ ra một tia bất lực kiều mị, thân thể bị va chạm kịch liệt đong đưa, da thịt trắng nõn mềm mịn như tơ lụa bị Quý Thịnh gặm cắn từng ngụm, nhẹ mút, vuốt ve, thể hiện sự mê luyến của hắn với nàng.

"A Diên, nàng không nên rời đi, bất luận dù nàng có chạy trốn tới nơi nào, Bổn Vương đều sẽ tìm được nàng, sau đó giống như vậy.... Hung hăng làm nàng, cắm nàng.... Đúng... Dùng huyệt nhỏ của nàng lại hút chặt thêm chút nữa."

Nhiễm Diên một thân mồ hôi lạnh ròng ròng bị hắn liên tục xâm nhập, hít vào khí lạnh, Quý Thịnh còn hiểu thân thể này hơn nàng, tuỳ ý dâm tà khiêu khích điểm mẫn cảm, bức bách nàng ở trong đau đớn phải trầm luân vào bể dục mê ly. Kiều huyệt vốn căng thẳng dần dần liền có phản ứng sinh lý, giữa các nếp gấp mị thịt xuất hiện một tia thuỷ dịch dâm hoạt, khiến Nhiễm Diên cảm thấy cực thẹn.

"Buông ta ra! Ngô...."

Nàng đã cùng hắn điên cuồng làm tình ở rất nhiều địa phương, giường lớn, đài trang, án kỉ, thậm chí là dã chiến, nhưng riêng hôm nay bị cưỡng chế ấn trên sàn nhà, cuồng dã thao đánh như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên, bất luận là trừng phạt hay là tiết dục, Nhiễm Diên đều bị hắn đâm ra khoái cảm thoả mãn không thể miêu tả.

"Nghe thử xem, huyệt nhi của A Diên kêu thật dâm đãng, rõ ràng đã thực sảng khoái, vì sao còn muốn buông ra?"

Hắn đem hai chân căng chặt của nàng kéo cao chiết ở trước ngực nàng, giữa hai tú chân ngọc bạch cân xứng, hoa huyệt bị côn thịt lớn màu đỏ tím căng thành một cái động tròn tròn, hoa môi cũng vì thế mà không còn kiều mỹ như lúc ban đầu, cự vật cưỡng bách đút vào trong mật huyệt, theo động tác rút ra ngoài của thân gậy đầy gân xanh dữ tợn, kéo theo mị thịt tươi đẹp đã lộ ra một cỗ dâm thuỷ lấp lánh.

"Nơi này của A Diên thích nhất bị đại bổng của Bổn Vương lấp đầy, không có ta, nam nhân khác có thể thoả mãn nổi nàng sao? Ân!"

Động thân thật mạnh, Quý Thịnh nắm lấy cằm Nhiễm Diên, nàng bị bắt phải đưa mắt nhìn về phía hắn, khuôn mặt người nam nhân trước mắt này có thể khiến cho người khác choáng váng, đáy mắt đen thẫm kia phiêu tán nồng đậm tình ý hỗn loạn, có đau thương, có phẫn nộ, càng nhiều còn là tuyệt vọng.

Trong lòng Nhiễm Diên bỗng nhiên dâng lên một loại tư vị chua xót khó chịu, nét đau thương tuyệt vọng phát ra từ trong đáy lòng ấy đâm thẳng vào tâm nàng, giữa cảm xúc xao động hoảng hốt, hắn cắm vào càng sâu.

"Xem, côn thịt của ta đều cắm vào bụng A Diên, nếu không uống canh tránh thai, không quá lâu, nơi này hẳn là sẽ có hài tử của ta đi?"

Hắn thỗ suyễn ôn nhu vuốt ve bụng nhỏ tuyết trắng hơi gồ lên của Nhiễm Diên, côn thịt cắm vào thật sâu, ở nơi đó để lại dấu vết làm người hưng phấn, giọng nói lộ ra tia nhớ nhưng lại khiến người nghe khủng hoảng lâm vào âm u.

[...] Cằm bị véo sinh đau, Nhiễm Diên cố nén thanh âm nức nở rên rỉ yêu kiều, kinh hoàng nhìn nam nhân không ngừng động thân trên người, nơi hoa tâm kiều nộn mẫn cảm nhất trong cơ thể đang bị hắn dùng quy đầu đảo lộng thật mạnh, cự vật ma xát thịt non chặt chẽ, phát ra từng tiếng nước đầy dâm đãng.

"Ngô! Ta...."

Một cỗ khô nóng kỳ diệu hỗn tạp tia chột dạ lan tràn trong cơ thể nàng, thân thể lả lướt trắng nõn mềm mại vặn vẹo, hai chân bị áp cao rùng mình run rẩy ngã mạnh về trên sàn nhà, lần này Quý Thịnh trực tiếp chế trụ vòng eo nàng, xương hông cường ngạnh "phanh phanh phanh" va chạm chân tâm đã chết lặng của nàng.

Nhiệt lưu dâm loạn bắt đầu khởi động, thiêu đốt tình dục hoa lệ.

"A Diên run cái gì, đừng sợ, ta biết nàng không yêu Bổn Vương, cho nên ta đã không tức giận."

Hắn nâng thân lên cười ôn hoà với nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, bả vai cường tráng cùng lồng ngực cứng rắn bại lộ trong không khí, tản ra tia dã tính cùng cuồng ngạo, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên một điểm trên ngực nhũ đẫy đà, đó là nơi gần trái tim nàng nhất.

Thao lộng nhanh chóng kết hợp với ma xát tạo ra thanh âm dâm mỹ, làm nàng cùng hắn đều đạt được đến cực hạn vui sướng, hoa huyệt chảy nước, côn thịt cứng rắn giao hợp như lửa lớn bùng cháy, Nhiễm Diên còn không kịp tự hỏi lời hắn nói là thật hay giả.

"A a!"

Hoa nội ướt át có điềm báo mà co rút, càng ngày càng nhiều bọt trắng ở địa phương nơi hai người giao hợp cuồng mãnh bị đảo ra, lớp lớp thịt mềm theo bản năng quấn chặt lấy cự bổng, va chạm mạnh mẽ trực tiếp xâm nhập vào cung khẩu mềm yếu, Nhiễm Diên khóc kêu nhắm mắt lại, rõ ràng là không tình nguyện bị cường bạo, kết quả lại chìm đắm vào trong khoái cảm cao trào ngập đầu.

[...] "Ngươi.... A!!"

Đau đớn như khắc sâu vào xương cốt khiến đại não Nhiễm Diên trở nên trống rỗng, cao trào cực lạc bạo phát, bởi vì đau nhức mà huyệt thịt co rút kịch liệt phun ra từng luồng mật thuỷ, Quý Thịnh đem côn thịt đâm sâu vào tử cung, ngay trước lúc nàng ngất xỉu đi, cũng ở trong hoa lộ chặt chẽ bắn ra cuồn cuộn tinh dịch nồng đậm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com