30. Ý xuân hoà hợp (Quyển 2) 8-11
[Khương Nhạc x Diệp Thư]
Sau một trận mây mưa vui sướng, hai người nhìn nhau mà chẳng nói gì, bầu không khí xung quanh tràn đầy hơi thở lẫn hương vị tình dục còn sót lại đang dần lên men chợt trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Lồng ngực trần trụi, ướt đầy mồ hôi của Khương Nhạc phập phồng kịch liệt, sau đó từ từ bình tĩnh lại. Anh hưởng thụ cảm giác được huyệt nhỏ non mềm bao vây, vừa thỏa mãn vừa bỏ bớt sự sắc bén lẫn luống cuống. Khương Nhạc lười biếng, híp mắt lại, đầu gối đè nhẹ lên vai Diệp Thư, ôm lấy thân mình không ngừng run rẩy của cô, lè lưỡi rồi liếm lấy liếm để cần cổ trắng nõn.
Cảm giác ướt át xen lẫn thô ráp đã kiềm chặt dây thần kinh của cô. Cô không ngừng run rẩy, nổi hết da gà. Khương Nhạc thấy cô kỳ lạ, anh liếm càng hăng say hơn, đôi môi mỏng cất tiếng cười tựa như làn gió xuân thổi lướt qua, hàng mi dài chứa đầy sắc xuân, ánh mắt tinh anh nhìn xuống:
"Bảo bối Thư Thư mẫn cảm vậy sao?"
[...] Hương vị thấm tận trong cốt tủy, Khương Nhạc không muốn làm cô trở nên đáng thương. Dục vọng rục rịch, anh dùng ánh mắt thâm trầm để nhìn ngũ quan xinh xắn của cô, bỗng nhiên cảm thấy ái tình vĩ đại, lấp đầy cả trái tim. Anh gọi tên cô từ tận đáy lòng mình:
"Thư Thư, Thư Thư."
[...] "Thư Thư, vừa rồi em khó chịu sao? Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé."
Bị dục vọng làm cho không rảnh để bận tâm đến những cái khác, Khương Nhạc nhấc thân thể mềm mại của Diệp Thư lên, để cô ngồi đối mặt với mình bằng tư thế cưỡi ngựa. Gậy thịt tiến vào với một chiều sâu không thể tưởng tượng nổi, đầu gậy cứng rắn đập vào tâm hoa, sau đó chui tọt vào trong.
"Đừng... Đừng đi vào..."
Vẻ mặt Diệp Thư trở nên khủng hoảng, từng ngón tay trắng mịn của cô nắm chặt lấy cơ vai bắp thịt rắn chắc của Khương Nhạc, lông mi ứa nước mắt trong suốt, thân thể được tiếp thêm sức mạnh từ cơn sợ hãi, thân hình mềm mại như nước mùa xuân lại tránh thoát được từ trong tay Khương Nhạc. Mắt thấy gậy thịt sắp sửa rút ra khỏi huyệt nhỏ, Khương Nhạc dùng một tay nắm chặt vòng eo của Diệp Thư, lực mạnh khiến cho cả người cô hạ xuống, gậy thịt lại bị huyệt nhỏ nuốt vào.
"Không... Đừng... Khương Nhạc... Buông tha cho tôi..."
Khương Nhạc nắm chặt vòng eo của cô, khiến người cô lên xuống kịch liệt. Mấy sợi tóc đen tán loạn trên lớp da thịt tuyết trắng phân tán ra khắp đầu vai, trước ngực, sau lưng, từng sợi từng sợi, mê hoặc tinh thần con người.
"Bảo bối Thư Thư, huyệt nhỏ chặt quá, anh làm mà nó chẳng chịu buông, nhanh ghê ấy."
Trải qua hai lần cao trào, hoa huyệt nhỏ không còn mềm xốp, ngược lại còn dẻo dai, đầy lực mạnh mẽ, co rút rồi cắn chặt không ngừng, ép người đàn ông đàn giao hoan phải tiết ra tinh dịch. Miệng huyệt càng đáng yêu hơn, giống như đói bụng lâu ngày vậy, muốn ăn muốn nút, cả cây gậy lớn bị hút thẳng vào bên trong.
"Lại hút, lại cắn, thật thoải mái."
Dường như huyệt nhỏ có thể nghe hiểu lời anh, mới đó mà nó đã cắn gậy thịt thêm một miếng nữa. Khương Nhạc thét lớn, thắt lưng tê rần:
"Đã ghê ấy, em thích anh làm kiểu này ư?"
Tốc độ của anh đột nhiên nhanh hơn, cánh tay có lực thao túng thân thể Diệp Thư. Cô không chịu nổi sự khống chế mà lắc lư cái eo nhỏ, bầu ngực non mềm xao động mê người, huyệt nhỏ cấp tốc cắn nuốt gậy thịt đi vào rồi lại nhổ ra, tầng tầng lớp lớp thịt bên trong co rút rồi vuốt phẳng, từng cơn khuây khỏa mạnh mẽ xuất hiện lần lượt, thổi bay lý trí của cô.
"Thích ăn gậy thịt thì cứ ăn, ăn nhiều một chút."
Anh đợi thời điểm chuẩn nhất khi cả người cô hạ xuống, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhấc bổng phần eo cô lên, gậy thịt với thế như chẻ tre vượt qua trùng điệp lớp thịt bao vây để xuyên phá tâm hoa, sau đó bị mắc kẹt vào một nơi chật hẹp, sít chặt lạ thường.
Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, hơi thở ồ ồ giao hòa vào nhau.
Chặt quá, nhỏ quá, lực hút cũng mạnh quá, tựa như có vô số bàn tay nhỏ đang mát xa cho đầu gậy vậy, kênh rạch sâu thẳm bên trên cũng được chiếu cố cẩn thận, thư thái vô cùng, lại rất đòi mạng.
Diệp Thư nắm chặt bả vai Khương Nhạc, cả người lắc lư đến mức đáng sợ, sao chuyện thế này lại có thể xảy ra? Thân thể cô hoàn toàn bị phơi bày, không hề có bí mật nào đáng nói, chỉ biết nhận lấy sự cuồng nhiệt của người đàn ông trong khi cô chẳng có khả năng chống đỡ, thỉnh thoảng nhận được một chút khoái cảm từ anh.
"A... Đi vào... Nóng quá... Xuyên rồi..."
Gậy thịt xâm nhập từng chút một, mỗi một tấc thông qua con đường chật hẹp, cuối cùng cũng chui tọt vào trong tử cung cô.
"A..."
Cơ bắp của Khương Nhạc căng cứng, mồ hôi đổ ra toàn thân, trán anh nổi gân xanh, hàm răng cắn chặt để cố nén niềm vui thích, năm ngón tay chụm lại, túm lấy vòng eo cô, hông và tay đồng thời dùng lực để làm một cách dứt khoát hẳn hoi.
"Tử cung bị làm tới vậy rồi, Thư Thư trời sinh để cho anh làm mà, huyệt nhỏ vốn được sinh ra để ăn gậy thịt lớn của anh, không phải sao?"
"A a a... Phải... Đúng vậy..."
Chỉ cần còn một chút lý trí, Diệp Thư tuyệt đối sẽ không trả lời như vậy, nhưng dục vọng đã ngập đầy đầu cô, thân thể trắng như tuyết lẫn tóc đen như mực đều trở nên cuồng loạn, múa may liên hồi. Hoa huyệt cắn chặt gậy thịt theo thói quen, cửa huyệt và miệng tử cung điên cuồng co rút lại, thuận theo Khương Nhạc.
Cô trả lời trong lúc vô thức càng khiến Khương Nhạc vui mừng, ánh mắt của anh đỏ lên vì hưng phấn:
"Đúng vậy, huyệt nhỏ của Thư Thư được sinh ra để dành cho gậy thịt lớn, Thư Thư thích ăn lắm ư?"
"Thích... Thích lắm..."
"Bảo bối, nói rõ ràng nào, là huyệt nhỏ thích ăn gậy lớn."
"Huyệt nhỏ... thích... ăn gậy lớn..."
Lời nói quyến rũ phát ra từ khuôn miệng hồng nhạt của cô càng giống như rót xuân dược kích thích vào người anh. Anh gầm nhẹ, đẩy cô một cái, thân thể cường tráng phủ lên người cô. Đôi chân cô bị tách ra, gậy thịt nhắm ngay vào chỗ nước chảy mà đi vào thuận lợi. Không hề giảm xóc, anh nắm giữ đùi cô, rút ra xuyên vào tận tình.
Diệp Thư rướn cần cổ thon dài màu trắng như tuyết, phát ra tiếng nức nở mê người. Gậy thịt khuấy đảo huyệt nhỏ mẫn cảm, mài từng nếp nhăn trong cơ thể cô, tâm hoa và tử cung bị chọc mạnh, khoái cảm tựa như cơn thủy triều cuồn cuộn, nước lũ vỡ đê. Không bao lâu sau, cô đã lên đến đỉnh điểm, đạt tới cao trào một lần nữa sau tiếng thét chói tai.
Huyệt nhỏ phun ra dòng nước trong suốt, co rút lại như cũ, kẹp chặt Khương Nhạc mà hút lấy hút để. Lần này, thân dưới của Diệp Thư không còn chút sức lực, tựa như bão táp bẻ gãy cành hoa, cả người cô mềm mại đáng yêu, nằm vật xuống yếu ớt.
"Làm cho em chết, làm cho em chết! Cái đồ nhỏ mà thích ăn to!"
Diệp Thư đã đạt đến cực hạn, không còn sức để tiếp nhận sự tàn phá của anh nữa. Khương Nhạc hứng trí đúng lúc đó, sau khi gậy thịt được tưới nước dịch liền trở nên tràn đầy sức sống, rút ra cắm vào hoa huyệt mềm yếu liên tục.
Khương Nhạc cúi đầu, ngậm đặt đầu nhũ hoa đang rung rinh trong gió, ánh mắt anh lộ rõ tia máu khiến người ta hoảng sợ, sống mũi cao đẹp dính một vài giọt nước, khóe môi hơi cong lên.
"Không được... Đừng..."
Khoái cảm lại tăng dần trở lại, ngày một nhiều thêm, Diệp Thư cảm thấy mình giống như một đám mây bị giẫm nát, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhưng rồi lại có cảm giác như đang thả mình trên mặt nước, từng cánh hoa xoắn lấy xoắn để. Cô lâm vào cơn khủng hoảng tột cùng, không biết phải làm thế nào cho phải, miệng không ngừng cầu xin tha thứ:
"Đừng... Đừng... Thật sự chịu không nổi rồi... Sẽ chết... Van cầu anh... Đừng..."
"Sao lại đừng? Huyệt nhỏ còn chưa ngoan, vẫn ăn được gậy nữa kia mà, chẳng phải là chưa no ư?"
Mặc kệ cô có chịu nổi hay không, anh chỉ biết phóng thích dục vọng của bản thân mình, giống như một con mãnh thú ác liệt, liều lĩnh, không hề kiêng nể gì, khiến Diệp Thư sợ đến mức muốn trốn, nước mắt tràn đầy khóe mi, chẳng khác nào mấy viên trân châu đứt ra từ một chiếc vòng.
"Đừng... Van cầu anh..."
Gậy thịt không ngừng đâm vào rút ra, nhìn vào chỉ kịp thấy một màu sắc âm trầm. Vẻ mặt tràn đầy dục vọng của Khương Nhạc có hơi thay đổi, anh hạ thắt lưng xuống, khiến gậy đâm xuyên tử cung, đầu của nó đạp phá trùng trùng lớp lớp thịt bên trong, kinh tâm động phách.
Lần này, anh đã đột phá cửa mình của cô. Cô rung đùi đắc ý, thân thể run như điên giật, tiếng nói quyến rũ cất cao:
"Mau tránh ra... Tránh ra... Đừng... Sắp tiểu ra quần rồi..."
Khương Nhạc chỉ cảm thấy một dòng nước ấm bắn lên bụng. Anh kinh ngạc, nhướng mày, vừa cúi đầu nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhạt bám đầy gậy thịt, phóng đãng vô cùng.
Khương Nhạc nở nụ cười gian tà:
"Đúng là tiểu thật."
"Đừng... Xin anh... Đừng mà... Hu hu..."
Khương Nhạc đè eo cô xuống, gậy thịt không ngừng rút ra xuyên vào, càng lúc càng căng, càng ngày càng nóng, chèn đầy đường vào non mềm, khiến cơn khoái cảm vô hạn của cô được kéo dài, lên cao, mãi đến khi cô hoàn toàn không chịu nổi, chỉ có thể quát to những tiếng khàn giọng vô nghĩa, hai bàn chân nhỏ đá lung tung trong không trung, thân dưới ngượng ngùng, huyệt nhỏ đổ đầy chất lỏng. Nơi giao hợp, drap giường lộn xộn bừa bãi.
Cảnh tượng trước mắt quá mức động lòng người, Khương Nhạc cũng không kiên nhẫn được bao lâu, động tình đến mức rút ra đâm vào mấy chục cái, đầu gậy tiến vào tử cung mềm mại, bắn tinh dịch nóng rực.
Tinh dịch có thể làm Diệp Thư run run rẩy rẩy không ngừng nghỉ.
Cô nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, vọng tưởng có thể tránh đi sự xấu hổ, nhưng Khương Nhạc lại không để cô giả chết, thậm chí còn cười khẽ bên tai cô:
"Thoải mái như vậy à? Ướt quần luôn rồi, tiểu nhiều thật đấy."
Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ mà cắn chặt môi, làn da tuyết trắng nổi sắc hoa đào màu hồng nhạt, anh dùng ngón tay thô ráp vuốt một đường dọc theo vòng eo cong mềm của cô.
"Đúng là không nhìn ra được Thư Thư lại như vậy, thích lắm phải không? Sau này, anh sẽ làm em mỗi ngày."
[...] "Câm miệng! Anh mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!"
"Trên người bẩn thỉu như vậy, em không muốn gột rửa một chút nào à?"
"Anh câm miệng!"
Phòng tắm nhanh chóng tràn đầy hơi nước màu trắng sữa, mờ mờ ảo ảo, ánh đèn thủy tinh chiếu xuống đẹp như một giấc mộng.
Vòi hoa sen phun nước, cọ rửa hai thân thể đang dây dưa chặt chẽ với nhau.
Cô gái bé nhỏ cố gắng kiễng một chân, một chân bị người đàn ông kia nhấc lên, để lộ nơi ấy đầy cảnh sắc xinh đẹp, huyệt nhỏ đáng yêu như một bông hoa hồng lại bị cây gậy tráng kiện của ai đó chèn ép. Người đàn ông khẽ động phần eo, cây gậy liên tục ra vào hoa huyệt, mỗi một lần đi vào đều dùng mười phần sức lực, mài nhuyễn lớp thịt bên trong, đẩy cổ tử cung, chiếm lĩnh nơi thần bí nhất trong đó.
Diệp Thư bị anh đâm làm cả người lay động, mái tóc ướt sũng bết lại sau lưng khiến bản thân khó chịu.
Bất thình lình, tốc độ của Khương Nhạc nhanh hơn, nhanh hơn tốc độ tượng trưng cho sự vui thích kịch liệt. Lúc này, cô gái nhỏ nào có chịu được mưa rền gió dữ, bàn tay yếu ớt mềm mại của cô nắm lấy khuôn ngực to lớn của anh, khóc lóc cầu xin tha thứ:
"Đừng... Đừng... Buông tôi ra... Buông tôi ra... Chịu không nổi nữa..."
"Chịu không nổi?"
Anh hung hăng giương eo lên, gậy thịt sáp nhập vào con đường chặt chẽ, đỉnh đầu chạm vào tâm hoa, dừng động tác rút ra cắm vào, nhưng hoa huyệt vẫn còn phản ứng, lớp thịt sống động chủ động vây lấy chiếc gậy, tựa như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang mút, cửa huyệt đóng mở liên hồi, cắn lấy cắn để, những phản ứng ấy đã thúc giục người đàn ông nhanh chóng tiếp tục động tác của mình.
"Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, huyệt nhỏ đói khát mà dám bảo chịu không nổi?"
Diệp Thư vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng. Anh lại rút ra xuyên vào, cô nhịn không được liền rên rỉ. Nóng quá, ấm thật, căng ghê, thoải mái vô cùng!
"Huyệt nhỏ ngoan, biết cắn đấy."
"Chỉ sợ từ nay về sau, nơi ấy của em không tài nào rời khỏi anh được. Mỗi ngày, anh sẽ làm em vài lần cho đỡ thèm nha."
"Không sao cả. Sau này, ngày nào anh cũng cho em hăn, đồ của anh chỉ dành cho nơi đó của em thôi."
"A... Câm miệng... Câm miệng... A a a..."
Khoảng thời gian chứa xuân sắc vô hạn trôi quacực nhanh, mới đó mà trời đã vào chạng vạng, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi.Khương Nhạc đẩy cửa sổ bằng kính ra, gió mát thổi nhẹ mấy sợi tóc vương bên taianh, xua đi hương vị tình dục ngập tràn khắp phòng.
Anh quay trở lại giường. Diệp Thư đang chìmsâu vào giấc ngủ, thân thể mềm mại của cô được bao bọc trong chiếc khăn tắm. Cônằm nghiêng, bàn tay ngọc non mềm nắm thành nắm nhỏ, đặt kề bên má, hai má côđỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com