46. Vương gia cầu hưu phi 41-42
[Tiêu Hồng Dữ x Thẩm Sơ Vi]
Trên giường trong Toái Trúc Hiên, xuất hiện một hình ảnh khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Cơ thể trắng sáng của Thẩm Sơ Vi nằm ở giữa, bên cạnh bị hai người vây chặt lấy.
Nằm ở bên phải là nhi tử vừa qua một trăm ngày của nàng.
Mà bên trái là phu quân Sở Vương - Tiêu Hồng Dữ của nàng.
Hai nam nhân, một lớn một nhỏ, một trái một phải, đều vùi đầu vào trước ngực nàng, không ngừng bú mút.
Khuôn mặt trẻ con hồn nhiên ngây thơ, trắng mềm như tuyết, đôi mắt phượng của hắn mở to như quả nho xinh đẹp, nghiêm túc mút sữa của mẫu thân, cái tay nhỏ đầy thịt múa may, thỉnh thoảng lại véo lên bầu ngực trơn mềm của mẫu thân.
Mà bên kia, Tiêu Hồng Dữ cũng không cam lòng yếu thế.
Miệng của hắn ngậm núm ti của Thẩm Sơ Vi, giống như sơn hào hải vị ngon nhất thế gian, không ngừng nuốt sữa của nàng.
"Ưm... Chàng uống ít thôi... Nếu không Quân Nhi không có đủ đâu..."
Thẩm Sơ Vi vừa rên rỉ vừa đẩy hắn.
Vốn tưởng rằng lúc trước hắn chỉ nói thôi, ai ngờ lại là thật. Từ khi nàng sắp sinh thì hắn đã xin nghỉ dài hạn, mỗi ngày không rời khỏi nàng một tấc nào.
Nhiệt độ ngày hạ nóng nực, hắn kêu người người đặt băng ở trong phòng để hạ nhiệt, lại hay ngậm băng liếm láp phía dưới của nàng, chơi đến mức cả người nàng bủn rủn, dâm thủy tuôn ra không ngừng.
Sau khi sinh con trai lớn Tiêu Hoài Quân, người làm cha là hắn càng được voi đòi tiên. Mỗi ngày chỉ cần nàng đút sữa cho con thì hắn cũng tham gia, mỗi người ngậm một bên, với tiểu gia hỏa giống như so tài, cả hai đều không muốn buông miệng.
Tiêu Hồng Dữ đè tay nàng lại, không cho nàng động đậy, lại tiếp tục há to miệng gặm ngực nàng, lẩm bẩm không rõ ràng:
"Vi Nhi, sữa của nàng thật ngọt."
Cho dù trong nhà không có người thì Thẩm Sơ Vi vẫn xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Nào có ai như hắn, đã lớn như vậy rồi, đi ra ngoài cũng được vô số quan lại kính trọng và được vạn dân ngước nhìn, vậy mà lại lén tranh uống sữa với con trai. Nếu người ta biết chỉ sợ uy danh của Sở Vương cũng bị phá huỷ.
Vậy thì thôi đi, ăn đã đời rồi nhưng tay của Tiêu Hồng Dữ cũng không chút nghiêm chỉnh nào, luôn lần xuống theo bụng nhỏ của nàng, lướt qua lớp lông uốn khúc, đi thẳng vào hạt ngọc của nàng.
"A..."
Thẩm Sơ Vi khẽ run, hờn dỗi:
"Không được..."
"Không được hả?"
Tiêu Hồng Dữ nhướn mày, hắn sờ soạng dâm thủy trơn trượt giữa chân nàng, đưa đến trước mắt nàng, cười xấu xa hỏi:
"Thế đây là gì?"
"Ưm... Đây là..."
Thẩm Sơ Vi nói không nên lời, chỉ ngượng ngùng giận dỗi liếc hắn một cái. Dáng vẻ nũng nịu này khiến Tiêu Hồng Dữ nóng bụng dưới. Hắn khàn giọng ra lệnh:
"Há miệng."
"?"
Thẩm Sơ Vi sững sờ nhìn hắn.
Tiêu Hồng Dữ không chờ nổi, thừa dịp môi nàng khẽ hở mà nhét ngón tay dài dính dịch ngọt vào miệng nàng.
Trong nháy mắt, nàng nếm được vị của chỗ kia của mình.
"Dâm thủy của nàng ngon không?"
"Ưm..."
Miệng bị hắn chặn lại, Thẩm Sơ Vi nhíu mày lắc đầu.
"Nói bậy, ta cảm thấy nó ngon vô cùng."
Dứt lời, Tiêu Hồng Dữ dời xuống, tách chân nàng ra, vùi đầu vào giữa chân nàng.
"Vương gia... Không được..."
Thẩm Sơ Vi đã biết hắn muốn làm gì rồi.
Nàng vô cùng gấp gáp, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Từ khi nàng mang thai hai tháng cho tới bây giờ, đã hơn nửa năm hắn chưa chạm vào chỗ đó của nàng như thế. Bây giờ, hắn lại muốn...
Nhưng nàng ngăn cản cũng vô dụng, eo của nàng bị hắn đè chặt lại, bên trên là Tiêu Hoài Quân còn ngây thơ bú sữa, nàng không dám cử động, sợ dọa con trai.
Trong lúc hoảng loạn, Tiêu Hồng Dữ đã duỗi lưỡi bắt đầu liếm láp.
Đầu tiên hắn chọt chọt hạt ngọc của nàng một trận, tiếp theo là ngậm lấy huyệt nhỏ của nàng, hút mạnh mẽ...
"A..."
Thẩm Sơ Vi cất giọng rên rỉ, rất lâu đã không bị đối xử như thế nên chỗ kia của nàng cực kỳ nhạy cảm, vốn dĩ đã chảy không ít nước mà bây giờ còn tràn lan, không ngừng co rút lại kịch liệt.
Cũng không biết có phải vì nàng đột nhiên run rẩy hay không mà Tiêu Hoài Quân vốn đang uống sữa thì bỗng dưng cắn đầu ngực của nàng một cái thật mạnh, khiến nàng vừa ngứa vừa đau.
Cơn đau đớn này khiến Thẩm Sơ Vi tỉnh táo một chút, nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, nàng cảm thấy vừa e thẹn vừa mắc cỡ.
Nàng và Tiêu Hồng Dữ làm cha mẹ, sao có thể làm trò dâm loạn trước mặt con trai như thế chứ?
"Vương gia... Không được... Quân Nhi... Quân Nhi ở đây mà..."
Nàng rên rỉ từng tiếng yêu kiều, vì co rút mà cả người nổi lên một màu hồng nhàn nhạt, vô cùng mê người.
Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, ngẩng đầu khỏi hai chân nàng, chỉ thấy cái miệng nhỏ của con trai ngậm lấy đầu ngực của vợ yêu, uống từng ngụm từng ngụm vui vẻ.
[...] "Để ý một chút, đừng để thằng bé bị ngã."
"Biết rồi."
Chơi với tiểu gia hỏa khoảng nửa khắc, ăn uống đầy đủ, làm ầm một hồi, cuối cùng cục thịt nhỏ cũng không chịu nổi nữa, mí mắt dần dần khép lại.
Đợi thằng bé ngủ say, Tiêu Hồng Dữ ôm ra giao cho bà mụ rồi mới đi vào, nhìn Thẩm Sơ Vi đang mặc quần áo trên giường, hắn khàn giọng:
"Vi Nhi, ta ăn nàng nửa ngày, có phải nàng cũng nên trả lễ hay không?"
"Vương gia..."
Thẩm Sơ Vi đỏ mặt nhìn ẩn ý ở đuôi lông mày của hắn.
"Đến đây đi."
Tiêu Hồng Dữ nói, đôi tay chống ở sau đầu, nằm trên giường.
Ánh mắt của hắn nóng như lửa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, chờ động tác tiếp theo của nàng.
Thẩm Sơ Vi cắn môi, lúc trước khi nàng còn trong thời gian mang thai đã phát hiện ý đồ đó của Tiêu Hồng Dữ.
Lúc đó, nàng chỉ cần nhìn hắn một cách đáng thương thì đã có thể thành công xóa bỏ ý niệm đó trong đầu hắn.
Bây giờ xem ra, hôm nay không thể nào tránh khỏi rồi.
Có điều, hắn vẫn luôn hôn huyệt nhỏ của nàng, không chê dơ không chê mệt, nàng thân là thê tử cũng nên làm hắn sung sướng mới phải.
Vì thế Thẩm Sơ Vi mặc được một nửa lại cởi xuống, xoay người bò lên người hắn.
Nàng cúi đầu trước, hôn đôi môi mỏng của hắn.
Thường ngày, môi hai người vừa mới kề nhau thì Tiêu Hồng Dữ luôn là người giành quyền chủ động, đầu lưỡi nhảy vào, khiêu khích nàng hết mức.
Hôm nay, hắn lại kiên nhẫn chờ nàng.
Cũng may đã được hắn dạy dỗ rất lâu rồi nên Thẩm Sơ Vi cũng biết nên làm thế nào.
Nàng dùng đầu lưỡi miêu tả đường môi của hắn, hơi hơi len vào để Tiêu Hồng Dữ mở miệng, sau đó nhanh chóng thừa cơ tiến vào, quấn quýt lưỡi của hắn.
Giữa nơi giao nhau của hai đôi môi, nước bọt của hai người chảy ra, dâm mỹ không sao tả hết.
Ăn một lát, Thẩm Sơ Vi di chuyển xuống dưới, liếm láp từng tấc hầu kết của hắn.
Nhưng chỉ mới mút hai cái mà cổ của hắn đã xuất hiện mấy dấu xanh tím.
Thẩm Sơ Vi cười ha ha:
"Mấy ngày nữa chàng không ra ngoài được đâu."
Tiêu Hồng Dữ vươn tay khẽ vuốt lưng nàng, nói bằng giọng khàn khàn:
"Thế thì không ra thôi, chúng ta ở trong phòng làm ba ngày ba đêm."
"Hừ!"
Thẩm Sơ Vi hờn dỗi một tiếng, mặc kệ Tiêu Hồng Dữ mà tiếp tục cởi bỏ quần áo của hắn.
Ngực của hắn rộng lớn đầy đặn, bàn tay mềm mại của Thẩm Sơ Vi nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực, đổi lại, khiến hắn hít từng hơi thở đục ngầu.
Khi sờ đến đầu ti, Thẩm Sơ Vi học dáng vẻ bình thường của hắn, đầu tiên là vân vê một trận, đợi đến khi thấy hai hạt đậu đã cứng lên thì mới há miệng ngậm vào.
Tiêu Hồng Dữ liên tục hít không khí, bộ dáng thướt tha của nàng khiến hắn không ngừng nổi lửa, hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khống chế mình không lật nàng xuống thân mình.
Đầu ti của hắn thô cứng, đầu lưỡi của nàng mềm mại, hai người dây dưa với nhau khiến Tiêu Hồng Dữ thoải mái đến tê cả xương cùng.
Mãi đến khi hai hạt đậu của hắn vừa hồng vừa sưng thì Thẩm Sơ Vi mới buông tha cho chúng, đầu lưỡi liếm xuống bụng của hắn.
Vì luyện võ lâu năm nên cơ bắp của Tiêu Hồng Dữ rất rõ ràng, đường cong vô cùng xinh đẹp, tràn ngập hơi thở nam tính.
Thẩm Sơ Vi ăn ăn, giữa chân lại không khỏi chảy ra từng dòng mật dịch.
Thật ngứa.
Huyệt nhỏ thật ngứa, đầu ti cũng thật ngứa, thật muôn hắn đến an ủi.
Nhưng khi ngẩng đầu thấy mặt của hắn có vẻ như tạm thời không có ý này.
Bởi vì đôi tay của hắn đang nhàn rỗi gối sau đầu, híp mắt lại nhìn nàng, chất chứa vẻ trông đợi hành động kế tiếp.
Dưới cơ bụng là lớp lông thô cứng.
Xuống chút nữa là cây gậy to lớn sớm đã cao sừng sững.
Thẩm Sơ Vi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của nàng, nàng cảm thấy rất khát, miệng đắng lưỡi khô.
"Vi Nhi, hầu hạ nó cho tốt, thử xem bảo bối làm nàng thấy sung sướng có mùi vị như thế nào."
Tiêu Hồng Dữ thấp giọng dụ dỗ nàng.
Thẩm Sơ Vi gật gật đầu, đầu tiên đôi tay của nàng vuốt lên vuốt xuống thân gậy mà chơi đùa một trận, tiếp theo mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi rồi cẩn thận liếm quy đầu của hắn.
Vừa mới đụng tới, thứ có hình dáng như cây nấm kia như được kích thích, nặng nề giật lên.
"A!"
Thẩm Sơ Vi khiếp sợ.
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, trừng mắt với quái vật nhỏ ở trước, dỗi nói:
"Ngươi ngoan một chút."
Sao có thể ngoan chứ!
Ánh mắt ướt át của nàng, âm thanh mềm mại của nàng, hai quả đồi to lớn của nàng, đôi chân trắng như tuyết của nàng...
Tất cả, tất cả đều bị Tiêu Hồng Dữ nhào nặn sưng to hơn nữa.
Hắn nhịn đến tê da đầu rồi, khàn giọng thúc giục nàng:
"Mau ngậm vào đi."
"Ưm."
Thẩm Sơ Vi để sát vào một chút, nàng nhìn vật to lớn màu đỏ tím trước mắt, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra liếm láp.
Hương vị tanh mặn như vậy không dễ ngửi chút nào, nhưng bởi vì nó thuộc về Tiêu Hồng Dữ nên trong lòng nàng rất quý trọng, trìu mến ngậm lấy nó.
Lỗ chuông trên quy đầu bị nàng liếm chảy nước, Thẩm Sơ Vi nuốt hết xuống rồi tiếp tục há miệng chậm chạp ngậm hết thân gậy.
Nàng rất cố gắng ăn nó, bởi vì vật to lớn của hắn thật sự quá thô và quá dài, miệng của nàng lại nhỏ như thế.
"A... Dùng miệng mút, đừng cắn nó."
Thẩm Sơ Vi tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm rồi dùng khoang miệng mút lấy nó theo lời hắn.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy cây gậy thịt đó còn đang tiếp tục to ra trong miệng mình.
Nàng cố kìm cảm giác mỏi nhừ mà ngậm thêm nữa. Không lâu sau, quy đầu kia đã chọc đến cổ họng của nàng.
Thật trướng, thật căng, Thẩm Sơ Vi cảm thấy hơi thở của mình không được ổn lắm, nàng muốn nhả ra nhưng Tiêu Hồng Dữ lại dịu dàng vỗ về, vuốt ve đỉnh đầu để cổ vũ nàng.
"Ưm, thật sướng!"
"Gậy thịt rất thoải mái, nó thích cái miệng nhỏ của Vi Nhi đấy. Nhanh một chút, sắp ra rồi, nhịn một chút."
Vậy thôi, nàng nhịn một chút nữa vậy.
Cứ như vậy, Thẩm Sơ Vi không ngừng mút mát, Tiêu Hồng Dữ thẳng lưng phối hợp theo động tác của nàng.
Không bao lâu, Tiêu Hồng Dữ đã thấy eo tê rần, sau đó, một cảm giác ấm nóng phun ra từ lỗ chuông...
Hắn bắn tinh quá nhanh, khiến Thẩm Sơ Vi trở tay không kịp, lập tức nuốt vào rất nhiều tinh dịch.
Còn dư bao nhiêu đều chảy ra từ khóe miệng của nàng, nhễu lên bầu ngực trắng như tuyết của nàng.
Tinh dịch trắng đục, đôi môi sưng đỏ, đầu ti xinh đẹp rất hợp với gương mặt mềm yếu ngơ ngác của Thẩm Sơ Vi, hình ảnh này thật sự vô cùng ướt át dâm mỹ.
Dương vật vừa mới mềm xuống dường như lại cứng lên trong nháy mắt, Tiêu Hồng Dữ bỗng dưng xoay người đè nàng xuống, tách chân nàng ra rồi thọc vào.
Quá trình từ khi bắn tinh đến khi cắm vào huyệt nhỏ của nàng xảy ra quá nhanh, Thẩm Sơ Vi còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bắt đầu nhanh chóng rút cắm.
"A... Chậm một chút..."
Nàng yêu kiều rên rỉ, đã không làm nửa năm, thời gian mang thai lại vẫn luôn dịu dàng nên bây giờ hắn kịch liệt như thế khiến Thẩm Sơ Vi cảm thấy cơ thể của mình sắp không thuộc về mình nữa rồi.
"Vi Nhi, nàng thật chặt."
Chặt sao?
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nữ nhân đã sinh con, tuy ngực lớn hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể tự tin với hoa huyệt của mình được.
"Vậy mà còn mất tập trung được nữa à? Xem ra ta làm quá nhẹ rồi."
Bỗng dưng, ngực đau xót, thì ra là Tiêu Hồng Dữ cắn đầu ngực của nàng một cái.
"Á."
Thẩm Sơ Vi bị hắn cắn đến vừa tê vừa ngứa, nước mắt cũng chảy ra theo khóe mắt.
"Tiểu dâm đãng, mau phun sữa cho gia uống."
"A... Không phải chàng mới vừa uống sao? Sao mà nhanh như vậy được."
Động tác của hắn quá mạnh bạo, cả người Thẩm Sơ Vi bị hắn đâm đến mức rung lắc dữ dội.
Hai ngọn đồi tuyết trước ngực kia cũng không tránh khỏi, tưng tưng lên như hai viên thịt tròn.
Tiêu Hồng Dữ làm đến đỏ mắt, phần eo không ngừng chuyển động, bàn tay to nắm lấy ngực tuyết của nàng, khàn khàn nói:
"Tiểu dâm đãng, gia nhất định phải làm nàng phun sữa ra."
"A... Ưm... Ha..."
Toàn thân Thẩm Sơ Vi đã tê rần, ngón chân và đùi trong vẫn luôn co rút lại, nàng cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán rồi.
Rất nhanh, huyệt nhỏ của nàng co rụt lại, lên đỉnh trong niềm sung sướng tột độ.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ vẫn còn di chuyển, gậy thịt chầm chậm tách cửa huyệt của nàng ra, cọ xả vào vách thịt mềm để đâm vào sâu trong đó.
Không được, nàng thật sự không nhịn được nữa rồi...
"A..."
Thẩm Sơ Vi sung sướng rên rỉ một tiếng, bỗng dưng, hai dòng sữa trắng phun ra không chút đề phòng, bắn lên mặt Tiêu Hồng Dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com