Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Hầu gia, đợi đã! 9-12

[Khương Dực x Dung Hoa]

"Haha, nàng nói xem. Chuyện nàng nói tối qua là giả sao?"

Khương Dực tới gần, hơi thở phun lên mặt nàng.

Hôm qua...

Dung Hoa vốn đã quăng chuyện đêm qua ra sau đầu, để gặp hắn đỡ phải lúng túng. Lúc này giáp mặt nghe hắn nhắc lại, nàng lập tức vì nhớ đến một màn kia mà đỏ mặt, nhất thời thẹn quá hoá giận.

Khương Dực thấy khuôn mặt đỏ ửng của nàng, gò má hồng hồng dưới ánh sáng càng thêm xinh đẹp, không nhịn được duỗi ngón tay vuốt ve.

"Phu nhân nghĩ cái gì mà mặt đỏ vậy?"

Khương Dực cất giọng ôn tồn, hơi thở phà lên chóp mũi nàng.

"Là nhớ đến lúc cùng bản Hầu hoan hảo trong nước, hay là lúc triền miên trên giường đây?"

Sắc mặt Dung Hoa nhỏ ra máu, những hình ảnh nóng bỏng tràn về tâm trí khiến đầu nàng muốn bốc khói, hơi thở cũng theo đó dồn dập.

"A! Phu nhân của ta đang xấu hổ kìa."

Khương Dực duỗi ngón tay chạm lên môi nàng, sau đó cúi đầu liếm một cái, thật mềm, mùi vị thật thơm.

Dung Hoa không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Ngày hôm qua chân tướng bị bại lộ, hôm nay Khương Dực lại đến đây hỏi tội nàng.

Nàng cứ nghĩ sau vụ việc ở Ôn tuyền, cùng lắm nàng cúi đầu nhận sai là xong rồi chứ.

Không biết phải phản ứng thế nào, đến khi nàng lấy lại được tinh thần thì phát hiện mình đã dựa hẳn lên ghế lớn, váy dài bị kéo lên, chiếc khố nhỏ bị ném qua một bên. Ngón tay thô dài xâm nhập vào hoa huyệt, từng chút từng chút dùng sức chui ra chui vào.

Nàng cố gắng nhịn để không phát ra tiếng kêu, đầu óc mơ màng, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nàng chỉ nhớ còn chưa kịp nói gì, Khương Dực đã chen vào trong người nàng.

Ghế lớn rộng rãi, đủ để hai người chen chúc lên đó, thân thể dính chặt, còn kịch liệt ma sát nhau. Một bàn tay của Khương Dực bắt lấy eo nàng, tay còn lại vuốt ve khắp nơi.

Dung Hoa bị hắn sờ soạng toàn thân nóng lên, tâm trí mơ hồ, áo yếm bên trong bị kéo xuống.

Khương Dực ôm nàng đặt lên đùi mình, bàn tay to luồn từ dưới lên, xâm nhập vào trong quần áo, xoa nắn bầu ngực tròn của nàng đến mềm nhũn.

Vừa âu yếm, hắn vừa dám sát bên tai nàng thì thầm điều gì đó, hơi thở nóng hỏi phà vào mang tai nhồn nhột, vành tai ửng đỏ còn bị hắn ngậm lấy.

Trong nháy mắt, Khương Dực tinh ý nhận ra thiên hạ trong lòng hắn run rẩy, thân thể càng nhũn ra, vô lực rũ xuống, vành tai càng đỏ hơn, hơi thở dồn dập.

Khương Dực kinh ngạc. Vành tai và cần cổ nàng thì ra chính là nơi mẫn cảm nhất, chỉ cần chạm nhẹ nàng sẽ có phản ứng ngay.

Hắn thật hoài nghi, suốt ba năm qua, không biết rốt cuộc mình đã ngu đến mức nào. Một bảo vật ở ngay bên cạnh hắn thế này mà hắn lại không phát hiện ra! Nghĩ kĩ lại, đúng là hắn chưa từng có động tác âu yếm nào với nàng, chỉ tuỳ tiện sờ soạng vài cái, liền thoát y trực tiếp làm tình.

Phát hiện này khiến cho Khương Dực hứng trí bừng bừng, hắn rất muốn biết phu nhân của mình còn có bí mật nào chưa khám phá ra nữa không.

Hắn hăng hái thăm dò từng tấc một trên da thịt của nàng. Tai, gáy là nơi mẫn cảm, hôn nhẹ sẽ đỏ ửng lên. Hai đóa hồng mau trước ngực cũng chỉ cần liếm hai ba cái sẽ căng cứng, dựng đứng. Điều khiến hắn yêu thích hơn hết là cặp mông tròn trịa, vừa trắng lại vừa mềm, độ căng phồng của chúng thật là đàn hồi, cảm giác xoa nắn thật là đã tay.

Khương Dực say mê cặp bánh bao này, hết xoa nắn rồi lại hôn, đến khi Dung Hoa phục hồi tâm trí một lần nữa đã thấy mông của mình đầy nước miếng và những dấu hôn hồng hồng trên đó.

Dung Hoa không thích bị đùa bỡn như vậy. Mông nàng bị chỉnh nhô cao, nơi riêng tư của nữ tử bị người phía sau nhìn thấy trần trụi. Mà thật ra nàng cũng không có thấy gì đâu, chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng càng tưởng tượng thì xúc giác lại càng mẫn cảm.

Khương Dực khó lòng hình dung nổi tâm tình của bản thân lúc này. [...] Dung Hoa trước mắt hắn bây giờ, chỉ cần âu yếm một chút thì thân thể mềm nhũn. Lúc hắn cởi khố nhỏ của nàng, giữa hai chân đã ướt dầm dề.

Khương Dực phấn khởi tràn trề, ngón tay đâm vào trong huyệt ẩm ướt của nàng đào móc, vừa đùa bỡn vừa nói:

"Phu nhân, sao cái miệng nhỏ này nhiều nước thế? Trước kia giấu đi đâu hết vậy?"

Dung Hoa toàn thân phiếm hồng, trong lòng tràn đầy xấu hổ.

[...] Bắt đầu từ cuộc hoan ái trong ôn tuyền hôm qua thì sự việc đã không còn trong tầm kiểm soát của nàng nữa.

[...] Nào ngờ đâu sự tình phát sinh trong hai ngày này đã hoàn toàn làm thay đổi nhận thức của nàng.

Sao chỉ cần hắn hôn nhẹ, sờ soạng một chút là thân thể nàng lại kì quái thế này? Sau lưng truyền đến cảm giác tê dại, thân thể khó nhịn vặn vẹo, hoa huyệt bị hắn xoa nắn đến vừa nhoi nhói vừa ê ẩm, thuỷ dịch đầm đìa.

Khương Dực nhìn bộ dạng xuân tình bộc phát của nàng, hoả dục bên trong bùng cháy mạnh mẽ, lại thấy cánh hoa non mềm của nàng ướt đến không thể ướt hơn, bèn rút ngón tay ra, cúi đầu dán môi mình lên đó, khẽ liếm.

Dung Hoa "Á" một tiếng ngắn ngủn, cảm xúc kì lạ khiến đầu nàng choáng váng. Tiếp đó, nàng cảm nhận hai cánh hoa nóng lên, lại bị cắn. Đầu lưỡi nóng ẩm nào đó tham lam tiến vào, phác hoạ khắp nơi, quấy đến khi dâm dịch tràn lan, còn ngậm lấy nhuỵ hoa, dùng sức khẽ mút.

"A... A... A...."

Dung Hoa kêu to, chỉ cảm thấy hồn mình bị rút đi, hai chân run rẩy cực hạn.

Nàng đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ý thức được thứ gì đang hoành hành giữa hai chân nàng.

Lý trí của nàng nhất thời nổi dậy, nàng liều mạng xoay lắc thân thể, né tránh môi lưỡi của hắn, miệng hoảng loạn kêu lên:

"Hầu gia, không được, không thể như vậy..."

Mỹ vị đã đến miệng lại muốn chạy mất? Khương Dực bất mãn, dúng sức giằng lấy mông nàng, áp chế eo nàng, lần nữa áp môi lên da thịt nàng, miệng lẩm bẩm:

"Cái gì mà không được? Bản Hầu nói được là được!"

Trước kia đều là các mỹ nhân hầu hạ hắn, lần đầu tiên hắn có hứng trí làm cho nữ nhân này, nàng lại dám trốn tránh?

Một lần nữa cắn lên cánh hoa ươn ướt, lần này lại khiến cho Dung Hoa không ngừng kêu "ư ư". Hắn đẩy đầu lưỡi vào, được vài lần, một đợt thuỷ dịch nóng ẩm lại tuôn trào ra. Khoé mắt Dung Hoa ngấn nước, đôi tay gắt gao chống trên ghế lớn, vẫn cố gắng vùng vẫy.

"Hầu gia, bẩn... "

Sao hắn có thể dùng miệng ăn chỗ kia của nàng? Sao hắn có thể hôn nơi đó...?

Khương Dực liếm thủy dịch nàng vừa tiết, hắn vốn cũng cho rằng mình sẽ ngại bẩn, nhưng sau khi thử mới phát hiện, hắn tuyệt đối không cảm thấy nơi này của nàng bẩn tí nào, ngược lại còn cảm thấy nó cực kì xinh đẹp. Cái loại hương vị kích thích đặc thù này, vừa ngửi vào dục vọng liền nổi dậy réo khắp người.

Hắn trực tiếp bỏ qua cánh hoa bên ngoài, liếm thẳng vào trung tâm nhuỵ hoa. Lần này không nhẹ nhàng như lần trước, hết mút lại cắn, hàm răng cọ lấy thịt mềm nõn nà hồng hào của nàng, lưu lại dấu răng mờ nhạt trên chỗ thịt non bí ẩn kia.

Sau đó thế nào Dung Hoa cũng không còn nhớ nỗi nữa. Bị Khương Dực liếm láp chỗ tư mật như thế, nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, mơ mơ màng màng, chỉ có bản năng theo động tác của hắn mà rên rỉ.

Khương Dực chưa bao giờ biết, làm một nữ nhân chìm trong khoái cảm đê mê lại khiến hắn có cảm giác thoả mãn đến thế. Hơn nữa, nữ nhân này lại là phu nhân cao quý của hắn. Ham muốn đùa bỡn một quý phụ đoan trang, biến nàng thành một dâm phụ dưới thân mình... Có lẽ chẳng có nam nhân nào lại không có dục vọng chinh phục này.

Dục vọng giữa hai chân hắn căng phồng, nhô cao đến mức muốn xé toạc tiết khố, kêu gào đòi ra ngoài. Hắn thuận theo ham muốn, cởi mảnh vải cuối cùng trên người mình, áp chế eo nàng, nâng cặp mông nàng cao lên, để huyệt mềm ướt át lộ ra ngoài.

Chọc chọc hai cái, xác định nàng có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn, liền đỡ lấy phân thân của mình, động một lần vào thẳng bên trong nhờ chất dịch trơn ướt.

Dung Hoa nhói đau kêu lên một tiếng cánh tay mềm mại bấm lấy lưng ghế.

Khương Dực tiến vào thật sự rất thuận lợi, dù thế nàng vẫn thấy hơi đau, tuy rằng hoa huyệt bị nhét căng trướng vô cùng, nhưng nhục huyệt lại không ngừng co rút, liều mạng mút lấy côn thịt của hắn.

Khương Dực bị nàng kẹp chặt đến hít khí. 'Bốp' một tiếng đánh vào mông của nàng, thịt mông không ngừng lay động. Dung Hoa chịu đựng sự kích thích này, hoa huyệt càng siết lại.

"Đúng là cái miệng nhỏ ham ăn mà, ăn thế nào cũng không no!"

Khương Dực hơi hơi thích ứng, vừa chậm rãi rút ra cắm vào, vừa duỗi tay đến phía trước, đẩy hai bên cỏ thơm ra, bóp nặn hạt châu chính giữa hai cánh hoa.

Dung Hoa khẽ kêu một tiếng, dòng nước chảy ra càng dữ dội.

Hai cánh tay gắt gao bám lấy lưng ghế dựa, lông mày cau chặt, nhẫn nhịn hưởng thụ từng đợt từng đợt khoái cảm đánh úp lại.

Cho đến khi Khương Dực nắm lấy hoa châu, bỗng nhiên thay đổi nhịp điệu, vừa cắm vừa làm càng nhanh càng mạnh, va chạm đến mức khiến nàng hoảng loạn, ngón tay đè trên hoa châu cũng đung sức vặn vẹo.

"Á... Aa.... Ư... A...."

Dung Hoa ngửa đầu, không khống chế nổi kêu ra tiếng.

Trước sau đồng thời nhận lấy kích thích, một chút thời gian chuẩn bị tinh thần cũng không có. Nàng không nhịn nổi xuất thuỷ một lần.

Trong cơn cao trào, tiểu huyệt mút càng chặt, vách thịt điên cuồng siết lại, Khương Dực chẳng những không ân cần hơn một chút khi nàng đang cực hạn, ngược lại gia tăng tốc độ, thừa cơ hội ghiền nát hao tâm của nàng.

Mà động thái này lại mang Dung Hoa đến một cao trào mạnh mẽ hơn. Thân thể nàng co quắp trên ghế lớn, hồn phách được Khương Dực đưa lên thiên đàng.

Dung Hoa mềm nhũn thành một đống bùn, nằm thở trên ghế lớn.

Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên thân thể ngọc ngà của nàng, phản chiếu da thịt trắng ngần như tuyết.

Nàng còn không kịp thở, cặp mông đã bị vỗ tét một cái, Dung Hoa kêu "A" một tiếng, mông thịt run rẩy, huyệt thịt co rút. Vật to lớn của hắn vẫn còn cắm trong huyệt thịt của nàng, cứng cáp nóng hổi, căng to đến mức bụng nàng trướng đau.

Cuối cùng hồn phách cũng quay trở lại thân thể. Nghe tiếng mắng khẽ của Khương Dực, Dung Hoa muốn cử động thân thể, nhưng đùi nàng run đến mức không cử động được.

"Hầu gia..."

"Thế nào? Không lẽ phu nhân cảm thấy bản Hầu phải hầu hạ nàng?"

Dung Hoa cắn chặt răng, tên đáng chết này bây giờ còn bày đặt lên mặt phu quân với nàng. Hẳn là hắn nghĩ là nàng không dám trở mặt.

Mà Dung Hoa đúng là không dám trở mặt thật...

Nhưng hiện tại thật sự là nàng không nhúch nhích nổi, dư vị cao trào vẫn đang phát tán trong cơ thể, nàng đành phải mềm giọng xin tha:

"Hầu gia, cho thiếp từ từ.... Thiếp thật sự rất mệt mỏi..."

Lúc này thật sự Khương Dực rất khó chịu, Dung Hoa vừa mới liên tục cao trào, kẹp hắn chặt quá mức. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn tốt, hẳn là đã sớm bắn ra ngoài.

Tròng mắt hắn nhìn khối cơ thể trắng tuyết mềm mại, lại dùng sức vỗ vào mông nàng, nghe được tiếng thét lên của nàng, huyệt thịt trong cơ thể lại điên cuồng co rút.

"Thả lỏng! Bộ muốn cắn đứt bản Hầu sao!"

Dung Hoa muốn thả lỏng mà được sao? [...] Hai ngày nay thật sự đã kích thích nàng đủ rồi. Hơn nữa tư thế từ phía sau đi vào vốn là phải kẹp chặt, còn chưa nói đến vật kia của Khương Dực chẳng nhỏ chút nào.

"Hầu gia, Hầu gia..."

Dung Hoa bị hắn cắm đến đau xót kêu lên, bụng càng lúc càng tê dại, căn bản không thể chịu thêm một chút kích thích nào, vậy mà hắn còn tiến công.

Khương Dực nhìn nàng nằm phía trước mình, thân thể vô lực mềm nhũn chống trên ghế lớn, xương bướm sau lưng thanh tú lồi ra, gợi cảm mê người.

Yết hầu của hắn trước xuống một cái, tay quấn lên trước ngực nàng, nắm lấy hai bầu ngực to tròn rũ xuống kia, dùng sức bóp.

"Hầu gia... Nhẹ chút.... Thiếp đau..."

Hiện tại, thân thể Dung Hoa vô cùng mẫn cảm, hai điểm trước ngực đỏ bừng vì bị hắn gặm cắn, nay lại còn bị nắn bóp như vậy, sẽ bóp thành nước mất.

"Nàng muốn qua cầu rút ván sao?"

Khương Dực ghé người trên lưng nàng nhẹ nhàng thổi hơi vào tai nàng, thấy tai nàng ửng đỏ, hắn ngậm lấy một bên vành tai nàng vừa gặm cắn, vừa nói:

"Thế nào? Mình sảng khoái xong liền vứt phu quân sang một bên sao?"

Dung Hoa nào dám! Bây giờ nàng run đến không trụ vững, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Khương Dực xoay mặt nàng qua, hôn lên môi nàng, bức ép nàng hé môi tiếp nhận hơi thở và nước bọt của hắn.

"Ưm... Ưm... "

Dung Hoa bị hắn hôn đến không thở nổi, huyệt nhỏ lại bị hắn liên tục cắm vào, không cầm cự được nữa, hai gối nàng mềm nhũn, khuỵ xuống.

Ngờ đâu nàng còn chưa khuỵ hẳn xuống đã được Khương Dực tiếp lấy.

"Á... Hầu gia... Đừng..."

Cú rơi người vừa rồi khiến cho huyệt nhỏ của nàng nuốt toàn bộ long căn của hắn vào trong, mà ở tư thế này, Khương Dực còn ôm lấy nàng, hướng lên phía trên kích thích một chút.

Quy đầu cứng rắn đâm thẳng tắp vào hoa tâm.

Dung Hoa vừa mới đạt cao trào, bụng vẫn còn ê ẩm tê dại, bị cái đâm này kích một cái, suýt chút nữa đã buông lỏng cửa cung bên trong.

Không dễ dàng gi nàng mới cầm cự được, lại hoảng sợ phát hiện, Khương Dực kéo hai chân nàng ra hai bên, gác chân nàng lên ghế, nói chính xác là... tay vịn hai bên ghế.

Hai chân bị đặt lên tay vịn, nàng đang trong tư thế hoàn toàn mở rộng.

Liệu tư thế này có chịu được trọng lượng của nàng hay không? Khương Dực vừa buông tay ra, thân thể Dung Hoa liền rơi xuống. Không đợi nàng ngồi hẳn xuống ghế, Khương Dực đã từ dưới đâm lên.

"A... A... Aa...."

Dung Hoa chỉ cảm thấy thân thể mình bị hắn đâm đến sắp thủng mất, nàng bị hắn va chạm khiến cơ thể nẩy lên không trung.

Cơ thể nhỏ bé lại rơi xuống, cũng chưa kịp ngồi xuống hẳn đã bị Khương Dực đâm lên.

Dung Hoa gắt gao bám lấy lưng ghế dựa, thân thể lúc lên lúc xuống, lắc lư giống như đang chơi nhảy dây vậy. Khi bị hắn thúc lên, gậy thịt thô ráp rút ra từ trong hoa huyệt của nàng, mang theo mị thịt đỏ hồng, thuỷ dịch cũng đầm đìa nhỏ xuống. Khi rơi xuống, hoa huyệt nàng chủ động nuốt trọn gậy thịt to, quy đầu ma sát, ghiền lấy hoa tâm vừa đau vừa tê dại.

Khương Dực mặc kệ hai chân nàng bị ép lên tay vịn của ghế đến đau nhức, vẫn cứ quấn lấy hai khối thịt mềm to trắng, tay vừa xoa nắn, hạ thân vừa đâm thọc hưởng thụ sự khuấy động trong người nàng.

Hắn còn dâm ý thổi khí bên tai nàng:

"Phu nhân, tư thế này hay đấy chứ? Nhìn xem, bản Hầu dễ dàng hầu hạ nàng, nàng không cần phải dùng sức nhiều..."

Dung Hoa vừa khóc vừa rên rỉ, bị làm đến mức nói không nên lời.

Tên khốn kiếp, hắn đang muốn lấy mạng nàng mà!

Trọng lượng của nàng bây giờ đều tựa hết vào nơi hai người giao hợp. Chân nàng tê dại, mỏi nhừ, chỉ mong được ngồi xuống, nhưng cứ ngồi xuống thì côn thịt của hắn sẽ chọc lên...

Nặng quá! Căng quá! Cửa huyệt bị một gậy thịt lớn chống trụ, chảy nước ồ ạt. Dâm dịch khiến hạ bộ cả hai ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ tách tách trên ghế lớn.

Khương Dực cảm thấy quần áo của nàng thật vướng víu, bực bội xé nát chiếc váy còn nằm ngang hông nàng.

'Xoạt' một tiếng, chiếc váy vừa mới thay đã bị xé nát, chỉ còn những mảnh vải linh tinh dính trên người.

Khương Dực vuốt ve chơi đùa ngọc thể tuyệt vời của nàng, trong mắt hắn tràn đầy dục vọng:

"Phu nhân, bản Hầu cắm nàng thoải mái không? Hả?"

Dung Hoa lắc đầu, nàng không được, thật sự không được. Nếu cứ bị chơi đùa như vậy, nàng sẽ hỏng mất!

Huyệt thịt thắt chặt, từng chút từng chút phun ra dâm dịch, cứ như thế một hồi, nàng lại bị được lên một đợt cao trào khác. Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, cản bản không thể xác định mình đang ở đâu.

Khương Dực vẫn không buông tha cho nàng, hắn đang làm rất hăng hái, hận không thể nhét luôn hai quả cầu nhỏ vào người nàng. Miệng nhỏ phía dưới của nàng quả thật là một động thần tiên, vừa vào đã muốn dục tiên dục tử.

'Bốp! Bốp! Bốp!'

Nhục thể va vào nhau không ngừng nghỉ, cùng với tiếng nước 'chụt chụt' vang lên, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.

"Không thoải mái?"

Trên trán Khương Dực nổi gân xanh, bàn tay xoa nắn hai bầu ngực nàng càng dùng sức, lẩm bẩm nói:

"Vậy ta càng phải nỗ lực mới được... "

"Không...!"

Dung Hoa buộc miệng kêu lên, nàng đã bị cắm đến mức choáng đầu hoa mắt:

"Hầu gia... Không... Đừng mà..."

Khương Dực đưa tay xuống dưới, men đến gốc đùi nàng, hai bên ngón tay tách cánh huyệt của nàng ra, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chúng, liều mạng cắm vào trong:

"Phu nhân nhìn xem, cái miệng này tham ăn quá chừng, mút chặt từng vòng, giữ lấy ta không chịu nhả ra."

Dung Hoa cảm thấy mình lại muốn lên cao trào. Liên tục không ngừng cao trào, làm cho nàng không còn có sức chịu đựng thêm được nữa, nàng khổ sở cầu xin:

"Hầu gia tha cho thiếp đi... Không được.... Làm nữa sẽ hư mất...!"

"Không phải phu nhân nói không thoái mái sao?"

Dung Hoa bị bức ép phải gật đầu:

"Thoải mái... Thiếp rất thoải mái...!"

"Phu nhân có thích được bản Hầu cắm vầy hay không?"

"Th... Thích!"

"Vậy để bản Hầu cắm thêm một lúc đã!"

"A... a... a... Hầu gia....."

[...] Dung Hoa ngủ suốt cả buổi chiều, tỉnh lại thì trời cũng sắp tối. Đã trễ thế này tất nhiên không thể hồi kinh được.

Hai chân nàng nhũn ra. Lúc ngủ dậy thì trời đã tối om, khiến nàng không khỏi thầm nguyền rủa Khương Dực.

Tên nam nhâm này đúng là cầm thú, ngày hôm qua đã ép nàng đến không còn hơi sức, hôm nay lại tiếp tục dày vò nàng, khiến hai chân nàng phát run, muốn đứng cũng không vững.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com