7. Hầu gia, đợi đã! 12-13
[Khương Dực x Dung Hoa]
Ngày hôm sau, từ sáng Dung Hoa đã bắt đầu lo lắng đề phòng hắn xuất hiện. Cho đến khi ăn tối vẫn chưa thấy Khương Dực, tâm tình nàng mới thả lỏng một chút, nàng dặn dò nha hoàn thu dọn mọi thứ, sáng mai lên đường về kinh.
[...] Đâu ngờ rằng, nàng vừa ngủ một lúc, thì mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó bất ổn, nàng mở mắt, liền vì hoảng sợ mà tỉnh ngủ.
Chăn không biết đi đâu mất, toàn thân bị lột sạch sẽ, hai chân bị ép dang ra, gập lại, cổ chân và bắp chân bị trói sát vào đùi. Trên thân thể nàng bị dây vải quấn quanh từng vòng, một vòng trên ngực, một vòng dưới ngực, một đường từ khe ngực vòng lên cổ. Bộ ngực to bị dây vải trên dưới đè ép thẳng đứng phồng lên.
Một nam nhân quỳ gối giữa đùi nàng, cầm sợi dây vải màu đỏ quấn vòng qua mông nàng, đang luồng vào khe mông kéo lên phần hạ bộ.
"Á...!"
Dung Hoa kêu to lên, sợ đến hồn bay phách tán. [...]
Nam nhân bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, tiếp tục cột. Thấy rõ mặt hắn, cơn hoảng sợ trong lòng Dung Hoa mới vơi đi.
Khương Dực, tên chết tiệt này! Sao hắn lại trở về vào lúc này?!
[...] Khương Dực cột xong nút thắt giữa hai chân nàng, sau đó buông ra, mạnh tay banh hai đùi nàng ra, khiến Dung Hoa kêu lên một tiếng.
[...] "Phu nhân muốn cho người khác nhìn thấy mình như vậy sao?"
Khương Dực tiếu tựa phi tiếu nhìn nàng, ngón tay mân mê dọc theo đường dây vải đỏ, có vẻ như đang xác định lại xem mình trói có đủ chặt hay không.
"Hay để bản Hầu kêu bọn chúng quay lại nhìn bộ dạng này của nàng nhé!"
"Không!"
Dung Hoa buột miệng thốt lên, xong nàng cố gắng tỉnh táo lại, cố hết sức bình tĩnh nói:
"Hầu gia làm gì vậy? Thiếp đâu phải phạm nhân, không trói cũng sẽ không chạy."
"Haha, cũng chưa chắc."
Tay Khương Dực lần mò đến bầu ngực tròn, mân mê dây vải quấn quanh chúng, có chút do dự.
Tình huống này thật là quái dị. Làn da nàng trần trụi trong không khí, cảm giác lành lạnh, nhưng khi bị ánh mắt chăm chú của hắn dán vào, lại khiến nàng không khỏi cảm thấy nóng lên một chút.
Bắt gặp ánh mắt của Khương Dực, Dung Hoa cảm thấy mình phải nói gì đó đánh vỡ bầu không khí này.
"Hầu gia, ngày mai phải trở về kinh rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi?"
"Không vội."
Rốt cuộc tay hắn áp lên vòng ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Nếu như nàng không dậy nổi, bản Hầu sẽ đưa nàng về."
Dung Hoa cắn môi, cảm thấy ngực mình bị hắn xoa bóp hết sức thoải mái. Nhưng miệng nàng nói ngược lại với cảm giác của mình.
"Hầu gia, bộ dạng này... thiếp không thoải mái."
"Vậy sao?"
Khương Dực cười tủm tỉm:
"Để bản Hầu làm nàng thoải mái một chút nhé. "
Vừa nghe lời này, trong lòng Dung Hoa biết là không ổn, nàng còn chưa kịp nói gì, Khương Dực đã cúi người chặn môi nàng.
Nụ hôn của hắn vừa nhanh vừa vội, tuyệt đối không cho nàng thời gian thích ứng, bắt nàng phải hé môi nghênh đón hắn. Đầu lưỡi hăn càn quét trong miệng nàng, từng chỗ đều bị hắn liếm qua, quấn lấy lưỡi nàng cùng hắn nhảy múa.
Dung Hoa cảm thấy mình không thở nổi, bị hắn hôn cách ngang ngược, môi miệng không thể khép lại được, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, nước bọt từ khoé mối chảy xuống.
Tay hắn cũng không còn nhàn rỗi, đặt lên đôi gò bồng đào căng cứng của nàng, nắn bóp từ trên xuống dưới, khiến bầu ngực trắng nõn bị xoa đến dần ửng hồng.
Nàng giãy giụa như cá chết, lại bik hắn áp sát, vật to lớn cọ cọ vào hoa huyệt giữa hai chân nàng, khiến người nàng như có dòng điện chạy qua.
"Ưm... Ưm... Ưm...."
Dung Hoa kêu không thành tiếng, nàng giãy giụa nhưng lại bị trói quá chặt.
Khương Dực tên đáng chết này! Hắn còn ác ý ma sát, khiến nơi giữa hai chân nàng khoái cảm liên tục, nhanh chóng làm mớ dây vải nơi hạ bộ nàng trở xuống ướt đầm đề.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên toàn thân Dung Hoa co quắp, một đợt thuỷ dịch phun ra, làm ướt luôn vật to lớn của Khương Dực.
Khương Dực buông môi nàng ra, chống người dậy, cúi đầu nhìn thấy dưới đũng quần mình bị xối ướt, hắn nở nụ cười vô lại.
"Phu nhân, thế này có nghĩa là bản Hầu làm nàng rất thoải mái phải không?"
Nữ nhân này mẫn cảm thật! Hắn còn chưa chính thức ra trận, nàng đã bị hắn làm đến tiết thân.
Ờ phải, còn nữa, hạt châu nhỏ giấu ở dưới lớp cỏ thơm của nàng đúng là một bảo bối, chỉ cần trêu chọc vài cái đã ướt nhẹp. Trước kia hắn thật ngu xuẩn, cần gì phải xài hương cao với nàng chưa?
Dung Hoa há miệng thở hổn hển, thần trí mơ hồ, căn bản không nghe rõ Khương Dực nói cái gì.
Vừa mới tỉnh táo lại, cả người nàng đã bị bế lên.
Hai chân nàng bị trói, đôi tay cũng bị trói ra sau, một chút khả năng phản kháng cũng không có, thân thể chợt nhẹ tâng khiến nàng nhất thời hoảng sợ kêu thành tiếng.
"Kêu cái gì?"
Khương Dực vỗ mông nàng, tiện thể đem nàng ra khỏi giường nhẹ nhàng ôm đến phía trước cửa sổ, đặt lên bàn nhỏ, hai đùi dang rộng.
Dung Hoa muốn hét lên, tên khốn kiếp này...
Hiện tại chân nàng chẳng thể cử động, chỉ có thể dựa lưng trên khung cửa sổ. Hai bắp chân nàng bị trói chặt khép sát vào nhau, nơi giữa hai chân bại lộ trước mắt hắn. Hai cánh tay bị trói ra sau, hai bầu ngực căng tròn bị ép chặt, ưỡn ra phía trước, phơi bày trước mắt hắn, giống như đang mời gọi hắn thưởng thức.
Thật xấu hổ chết mất...
Loại cảm giác xấu hổ này ngược lại kích thích nàng, đầu vú ngày càng cứng, hồng hào nhỏ xinh rung động lòng người. hoa huyệt vừa mới tiết giờ lại trào dâm dịch ra, hoa môi mấp máy giống như đang hấp tấp tìm đồ ăn lần nữa.
"Hầu gia, đừng làm ở chỗ này, được không?"
Dung Hoa mềm mại cầu xin. Nàng biết mình không thể chống lại nam nhân này, chỉ còn cách tỏ ra yếu ớt lấy lòng.
Khương Dực kéo ghế tới, ngồi vào trước mặt nàng, tầm mắt đối diện với cặp bánh bao đẫy đà, hắn chỉ cần cúi đầu xuống là đã có thể nếm thử cái miệng nhỏ bên dưới của nàng, cực kì dễ dàng.
Trước cảnh sắc kích tình ướt át như thế này, vậy Khương Dực lại nghiêm mặt:
"Phu nhân, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?!"
Nói chuyện? [...]
Dung Hoa thầm mắng to trong lòng. Hắn muốn nói chuyện trong tình cảnh thế này sao?
[...] Nào ngờ chưa nói hai câu, Khương Dực giở trò với nàng, chuyên tâm nghiên cứu bí mật thân thể nàng.
Còn hôm nay, hắn vừa về đến đã trói nàng thành bộ dạng này.
Nam nhân này lột bỏ mặt nạ, quả thực chính là cầm thú!
Nhưng ở trước mặt hắn, căn bản nàng không có cách nào phản kháng. Trong tình cảnh để mặc người chém giết thế này, giọng nói của Dung Hoa có phần run rẩy:
"Hầu gia, chân thiếp đau quá, thả thiếp ra trước được không?"
"Chân đau sao? Đau chỗ nào?"
Khương Dực tỏ vẻ quan tâm nàng, tay mò lên đôi chân thon dài trơn bóng, hắn còn cố ý mơn trớn đến phần đùi trong mẫn cảm gần chỗ u cốc kia, rồi thong thả dời đi.
Dung Hoa muốn khóc, hắn cứ thề này, không khéo hôm nay sẽ không nói được gì nữa cho coi. Mấy ngày nay, đột nhiên nàng được tĩnh ngộ chuyện tình dục xa lạ, chưa kịp thích ứng đã bị hắn bắt ép đón nhận thêm những trò biến thái, mỗi lần đều ép nàng đến chết đi sống lại.
Vốn tưởng rằng Chiêu Ninh Hầu phu nhân là một thân phận có thể dễ dàng sống an nhàn, thế nhưng cứ vầy thì mệt chết được.
"Hầu gia, không phải ngài muốn nói chuyện sao? Chúng ta nói gì đi!"
Dung Hoa nhanh chóng quyết định vào vấn đề chính. Nàng thà nói chuyện với hắn trong tư thế xấu hổ này, cũng không thích bị hắn thừa cơ chiếm tiện nghi.
Hình như Khương Dực có chút tiếc nuối khuôn mặt nhích về phía trước, hơi thở phà lên bầu ngực vểnh cao của nàng.
"Mỹ nhân này thật đúng là khiến người ta muốn yêu thương. Phu nhân, rốt cuộc trước đây nàng giấu đi đâu vậy?"
"Mỹ nhân cái gì?"
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn trên bầu ngực mình, Dung Hoa thấy lý trí như dần tan rã.
"Tất nhiên là... 'mỹ nhân' này nè."
Khương Dực le lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đoá mai hồng trước ngực nàng.
Toàn thân Dung Hoa giật bắn, nàng thở hắt ra:
"Hầu gia... Ngài cứ nói đùa... Thiếp có giấu khi nào đâu..."
"Không có sao?"
Khương Dực ngẩng đầu nhìn gò má hồng của nàng.
"Thế tại sao trước đây ta không thấy?"
"Bây giờ Hầu gia cũng rất lạ, chẳng lẽ trước kia ngài cũng che giấu sao?"
Vẻ mặt Khương Dực hiện lên sự thích thú.
"Nhưng mà, bản Hầu cảm thấy phu nhân không hề kinh ngạc!"
Toàn thân Dung Hoa run lên, nàng cố giữ vững tinh thần:
"Hầu gia nói gì? Thiếp nghe không hiểu."
Khương Dực cười khẽ, dùng tay nhéo lấy quả hồng trước ngực nàng:
"Vì sao phu nhân lại nói bản Hầu coi trời bằng vung?"
Hắn không dây dưa vấn đề trước với Dung Hoa, những lời này là chính miệng Dung Hoa nói ra, nàng không thể phủ nhận.
Dung Hoa cắn môi, vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình không kiềm chế được nói ra lời thật trong lòng.
[...] "Hầu gia, Hầu gia! "
Hơi thở Dung Hoa dồn dập, nàng vừa mới tỉnh táo lại, lại bị hắn dấy lên ham muốn tình dục. Tên khốn này, muốn nói chuyện mà không chịu nói đàng hoàng là sao?
"Phu nhân còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào sao?"
Giọng nói của Khương Dực lạnh xuống mức âm độ.
"Thiếp... Thiếp..."
Hắn vân vê lại không vân vê, chỉ xoay nhẹ một chút lại ngưng, khiến Dung Hoa ở lưng chừng khoái cảm, vừa muốn vừa không muốn, cực kỳ khó chịu. hoa huyệt lại băt đầu trào ra dâm dịch, khiến cỏ thơm kia ướt dầm dề. Hoa môi lại mấp máy, tỏ vẻ đói khát khó nhịn.
Mới vài ngày, nàng đã bị hắn biến thành mẫn cảm như thế này rồi! Dung Hoa ý thức được điểm ấy, sống lưng dần phát lạnh.
Nếu cứ thế này thêm một chút thời gian, đến khi hắn đi biên thành, những ngày còn lại của nàng sẽ thế nào đây?
"Phu nhân, nàng làm dơ bàn rồi!"
Khương Dực chỉ lên bàn ngay giữa hai chân nàng.
Dung Hoa nhìn một cái, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Không biết từ lúc nào, dâm dịch của nàng đã chảy tràn ra khỏi bàn, tí tách rơi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Nhiệt độ nóng bỏng nơi mặt bàn còn chưa tản đi hết, đột nhiên hạ thân nàng chợt lạnh, Dung Hoa cúi đầu vừa nhìn thấy liền hoảng sợ.
Khương Dực tiện tay rút cây bút trên bàn, cán bút đặt trước miệng huyệt của nàng, chậm rãi đẩy vào.
"Ư..."
Đây không phải là cây bút để viết, mà là dạng bút trang trí tròn thư phòng. Cán bút được làm từ bạch ngọc, thô to bằng khoảng hai ngón tay nam nhân, chất ngọc lành lạnh. Hoa huyệt nóng ẩm bị cán bút lạnh băng đút vào, khiến Dung Hoa run bắn người.
"Hầu gia, lạnh... lạnh quá...!"
Nàng run lẩy bẩy nói.
"Lạnh? Vậy không tốt sao?"
Khương Dực kiên nhẫn nhét từ từ cán bút vào trong, cách này thực sự quá sức chịu đựng với nàng, huyệt thịt chịu kích thích lớn, bao quấn lấy cán bút càng chặt, chỉ có cách đút vào từ từ.
"Nơi này của nàng nóng quá, vừa lúc cho nàng giảm nhiệt một chút."
[...] Dung Hoa không dám mắng hắn, chỉ còn cách cắn môi chịu đựng.
Cuối cùng cán bút cũng vào hết, chỉ chừa cái đầu bút ở bên ngoài. Khương Dực cúi đầu thưởng thức một hồi, cười nói:
"Phu nhân, nàng xem cái miệng nhỏ bên dưới của nàng này, vừa rồi nó cứ khép khép mở mở, như rất muốn ngậm cái gì đó. Bản Hầu chuẩn bị cho nàng cây bút ngậm trước, có phải thoải mái hơn nhiều không? Như vậy nàng đỡ phải chảy nước..."
[...] Không được, nàng vốn là cảm thấy trong huyệt hư không, cấy bút này vừa được đút vào khiến nàng thấy an ủi không ít, nhưng mà chỉ đơn giản cắm vào trong, cơn đói của nàng vẫn bị treo, chỉ nửa vời thế này thật rất khó chịu.
"Hầu gia..."
"Phu nhân vẫn chưa trả lời vấn đề của bản Hầu!"
Khương Dực cắm xong cây bút vào huyệt nàng, lại tiếp tục chơi đùa với hai trái mật đào to lớn kia, vừa nhéo vừa vân vê, còn cố ý rung lắc. Hắn rung hai cái rồi buông ra, khiến nhũ thịt trắng muốt kia sẽ theo quán tính mà tự mình lay động.
Nơi giữa hai chân ngậm lấy cây bút, bởi vì cửa huyệt đóng mở mà dao động với biên độ nhỏ, nhũ thịt bên trên cũng bồng bềnh lay động, hai nụ mai hồng thẳng đứng. Một màn dâm đãng này thật khiến người xem huyết mạch sôi sục.
Ánh mắt Khương Dực càng ngày càng sâu:
"Phu nhân, tiểu huyệt nàng rất ngứa phải không? Có muốn bản Hầu giúp nàng một chút không?"
Khoé mắt Dung Hoa ngấn nước chớp chớp, đáng thương cầu xin:
"Hầu gia... Rất khó chịu... Lấy ra... "
"Phu nhân nghe không hiểu sao?"
Khương Dực đụng nhẹ đầu bút, hơi dùng sức một chút, cán bút bị đẩy đụng đến hoa tâm của nàng.
Dung Hoa kêu thất thanh một tiếng, thuỷ dịch lại chảy ra, biến nơi giữa hai chân ướt thành một mảng dầm dề.
"Xem ra một cây bút ngăn không đủ chặn cái miệng ham ăn này của phu nhân rồi, nàng nhìn xem, lại chảy nước này."
Khương Dực ngẩng đầu, chồm dậy, giống như vẫn còn muốn tìm cái gì đó nhét thêm vào.
"Hầu gia, Hầu gia!"
Dung Hoa hoảng hốt, vội nói:
"Thiếp nói, thiếp nói!"
Khương Dực ngồi xuống lại, thong dong nhìn nàng.
"Hầu gia..."
Dung Hoa hít vào một hơi, cực lực trấn tĩnh bản thân, khó khăn lắm mới tìm lại được lý suy nghĩ. [...]
"Thiếp quan sát ngài rất lâu, cuối cùng phát hiện một thứ có thể khiến Hầu gia chú ý đến."
Khương Dực nhướng mày.
"Hầu gia... Thích cảm giác thử thách... Cảm thấy cái gì chuyện thú vị thì sẽ đặt một chút tâm tư vào đó, khi đạt tới mục đích, lại nhanh chóng mất đi hứng thú, tiện tay vứt bỏ..."
[...] Khương Dực cười nhạt một tiếng, đứng dậy tiến lên trước, hơi thở phun trên mặt nàng:
"Như vậy, phu nhân muốn cái gì? Rõ ràng thông minh như thế, lại giả bộ phải ngu xuẩn đần độn, cam tâm tình nguyện làm con rối gỗ... Phu nhân, chẳng lẽ nàng chỉ muốn cái danh Chiêu Ninh Hầu Phu nhân thôi sao?"
Dung Hoa cắn môi:
"Phải..."
Khương Dực không ngờ rằng hắn thật sự nhận được câu trả lời như thế. Hắn nhướng mi, nhìn Dung Hoa trước mắt mình.
[...] Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên Khương Dực rút cây bút ra khỏi tiểu huyệt của Dung Hoa khiến nàng "A" một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Khương Dực đã cởi thắt lưng, kéo dây thắt giữa hai chân nàng ra, dục long để trước miệng huyệt hung hăng đẩy mạnh vào trong.
'Phốc' một tiếng, côn thịt đâm một cái tới cùng. Khương Dực không cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, nắm chặt bắp đùi của nàng trước sau va chạm.
Dung Hoa bị hắn trói lâu như thế, chân cẳng đã sớm tê cứng. Sau lưng nàng là bệ cửa sổ, lưng nàng từng phát từng phát bị đánh vào cửa, vang ra tiếng 'cạch cạch'.
Liên tục bị đẩy vào khiến thân thể Dung Hoa bị dội lên cửa sổ, Khương Dực kéo nàng lại, tiếp túc giằng lấy mông nàng cắm mạnh, đến mức nàng kêu "Ưm a" không ngừng.
"Hầu gia, hầu gia..."
Dung Hoa bị lực đạo của hắn va chạm không chịu nổi, khóc lóc cầu xin:
"Chân thiếp đau quá... Đau..."
Khương Dực dừng lại, thò tay đến hai chân nàng, cởi bỏ dây trói, dây vải trên người bị hắn tháo ra quăng xuống đất.
Sau khi cởi luôn dây trói nơi tay nàng, cánh tay cường tráng của hắn nâng người nàng lên, ôm nàng, cứ thế vừa cắm vừa đi về phía giường.
Tư thế này khiến hắn vào sâu bên trong nàng, cả người Dung Hoa như ngồi lên vật to dài của hắn, chỗ sâu nhất trong hoa tâm đều bị đâm chọc mở ra, quy đầu to chui vào trong, mỗi bước đi đều chọc vào người nàng, cọ sát nơi mẫn cảm, khiến nàng bị cắm đến nước mắt lưng tròng.
Cảm giác không dễ dàng gì mới đến được giường ngủ, Khương Dực vừa đặt nàng xuống liền ở tư thế đứng cạnh giường, cánh tay chắc khoẻ khiêng hai chân nàng lên, thẳng lưng cắm chọc.
Hắn cắm vừa sâu lại vừa ác ý, bụng dưới đánh vào mông nàng mạnh đến mức phần da nơi đó hơi ửng hồng.
Khương Dực chưa từng ác liệt như thế này. Hắn khiến Dung Hoa nhanh chóng không chịu nổi, hoa tâm bị va chạm đến phát đau, miệng lung tung cầu xin hắn tha cho nàng.
Nhưng hắn căn bản không nghe.
Đêm nay, Dung Hoa mơ màng ngủ, không biết bao nhiêu lần bị hắn làm đến ngất đi, lại bị hắn cắm đến tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com