Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Sống chung 38-40, 48-50

[Văn Tẫn x Tưởng Uyển]

Sau khi trở lại phòng, quả nhiên thấy Văn Tẫn đang nằm trên giường. Anh chỉ mặc một chiếc quần lót, cầm di động trên tay, trên lỗ tai đeo tai nghe. Thấy cô tiến vào, anh gỡ một bên tai nghe xuống, nói với cô:

"Lại đây xem cùng nhau."

Tưởng Uyển nghi ngờ đi qua.

"Xem gì vậy?"

Văn Tẫn lật điện thoại sang. Trên màn hình, côn thịt màu đen cắm vào miệng huyệt đỏ bừng, một người da đen đang động eo thúc về phía người phụ nữ trắng nõn đằng trước.

Văn Tẫn hỏi: "Em thích loại này không?"

Tưởng Uyển: "..."

Đến cuối cùng, Tưởng Uyển cũng không rõ, mình sao lại bị đè trên giường rồi.

Văn Tẫn ở đằng sau giữ chặt eo cô, dương vật thô to nhiều lần xâm nhập vào trong. Cô bị cắm đến mức cắn môi khóc nức nở, trước mặt đặt một chiếc di động, trên màn hình có một người da đen đang ôm eo người phụ nữ trắng nõn nà liên tục đâm rút, tiếng rên rỉ cao vút của người phụ nữ vang lên bên tai. Hình ảnh vừa dâm mĩ còn sắc tình.

Tưởng Uyển chịu không nổi nên duỗi tay định tắt di động, lại bị Văn Tẫn dùng sức đỉnh mạnh một cái, cả người run rẩy kịch liệt túm lấy ga trải giường, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ nỉ non.

Tiếng rên từ điện thoại trên đầu giường cũng phát ra hết đợt này đến đợt khác, cả phòng toàn là những âm thanh hỗn loạn tiếp nối nhau.

Sau lưng truyền đến cảm giác lạ, đầu lưỡi nóng bỏng của đối phương chậm rãi liếm từ dưới dọc theo eo lên đến sau cổ cô, thân thể trở nên tê ngứa làm cho cô có hơi rùng mình.

Tưởng Uyển đưa mắt nhìn màn hình, phát hiện người da đen cũng đang liếm cổ người phụ nữ.

Dương vật thô to lại tiến vào thêm lần nữa, lực đạo vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, cô bị cắm đến mức đạt cao trào, cổ họng toàn tiếng rên rỉ, cô lấy ga trải giường nhét vào trong miệng, lại bị đâm chọc đến mức giật mình thở dốc khóc lóc kêu than.

Văn Tẫn dựa theo tình tiết trong chiếc di động, hôn liếm vai rồi lưng cô, mạnh mẽ va chạm sát nhập, còn học theo động tác của người da đen, giữ chặt tay cô ở sau lưng, vừa cắm vào lại vừa đưa tay đánh vào mông cô.

Tưởng Uyển bị đánh vừa xấu hổ lại vừa thoải mái, nhịp thở đứt đoạn:

"Văn Tẫn..."

Văn Tẫn ưỡn hông, nặng nề thở dốc:

"Ừm?"

"Đừng đánh nữa... Chỗ đó..."

Cả người Tưởng Uyển đỏ hồng, cô bị đâm đến mức giọng nói cũng thay đổi, khó khăn lắm mới nói hết được một câu, bầu ngực lại bị Văn Tẫn bóp lấy. Năm ngón tay của anh xoa nắn, rồi lại dùng tay ép chặt hai bầu ngực với nhau, lòng bàn tay vuốt ve hai đầu vú. Tưởng Uyển khóc mà như rên rỉ.

Lực đạo cắm rút ở đằng sau mạnh như vậy, khoái cảm đánh thẳng vào đại não, cả người cô không kìm được mà rùng mình, một dòng dâm thủy phun ra.

Bên trong điện thoại, người phụ nữ trắng nõn kia cũng bị đâm đạt đến cao trào, người da đen rút ra, dùng tay kéo dài giai đoạn cực khoái này.

Văn Tẫn cũng học theo, nhanh chóng rút ra, dùng ngón tay thon dài tiến vào thăm dò bên trong huyệt nhỏ ướt át ấm nóng, ngoáy lộng một hồi thì sờ được một khối thịt mềm mịn, chưa được bao lâu, đã đùa nghịch chỗ đó đến nỗi Tưởng Uyên hét lên một tiếng chói tai rồi khóc ra tiếng, dâm thuỷ cũng ào ạt chảy ra.

Đầu ngón tay Văn Tẫn vẫn không ngừng đùa nghịch khối thịt mềm mịn kia. Tưởng Uyển chịu không nổi khóc òa lên:

"Văn Tẫn... Đừng..."

Văn Tẫn cúi đầu cắn vào bờ mông mềm mại của cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, lại khuấy đảo bên trong lần nữa. Tưởng Uyển chôn mặt trên tấm ga trải giường, cả mặt toàn là nước mắt còn thân thể thì run rẩy.

Lúc đạt đến cực khoái một lần nữa, Văn Tẫn xoay người cô lại, cúi đầu ngậm mút cửa huyệt ướt đẫm nước dâm của cô, môi lưỡi hết cắn lại mút hai môi thịt, đầu lưỡi càng quét hết bên trong âm hộ của cô.

Tưởng Uyển cắn ngón tay, hai đùi run bần bật:

"Ưm... Đừng mà..."

Khoái cảm mãnh liệt như vậy, ngón tay bị cô cắn đến mức muốn chảy máu.

Cao trào qua đi, đầu óc cô chỉ còn là một mớ hỗn độn trống rỗng, trong miệng không ngừng thở phì phò.

Văn Tẫn lại tiếp tục đâm vào, cúi đầu hôn lấy môi cô, rồi hôn dọc từ cổ xuống xương quai xanh của cô, đầu lưỡi linh hoạt, bắt đầu hôn lên ngực cô, môi lưỡi phủ lên đầu vú, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn.

Móng tay Tưởng Uyên bấu vào lưng anh, trong miệng toàn tiếng nức nở.

Văn Tẫn chế trụ eo cô, lại ưỡn hông tiếp tục ra vào, còn vươn tay chỉnh lại chiếc điện thoại không biết đã bị úp xuống từ khi nào

Tưởng Uyển nghiêng đầu nhìn. Trên màn hình di động, người da đen cũng cũng đang làm tư thế này. Cô nhìn thời gian. Mới được có nửa tiếng, vẫn còn một tiếng nữa.

Cô bị đâm đến độ da đầu tê dại không thôi, đưa tay căn chỉnh, để trôi qua thêm nửa tiếng nữa. Cô hy vọng Văn Tẫn mau mau làm xong, cô thật sự chịu hết nổi rồi.

Sau khi kết thúc, trên màn hình di động hiện cảnh hai tay người phụ nữ nắm lấy dương vật của đối phương, liếm mút như được thử món ngon. Văn Tẫn dừng lại, nhìn Tưởng Uyển, hơi thở nặng nề:

"Em muốn liếm cho anh không?"

Tưởng Uyển: "..."

"Còn lâu!"

Giọng cô khản đặc đáp trả. Nhưng anh chàng đã rút dương vật ướt đẫm ra, đặt trên môi cô. Giọng nói trầm thấp lại cực kỳ gợi cảm.

"Tưởng Uyển. Liếm giống cô đó đi mà."

Sắc mặt Tưởng Uyên đỏ như lá tía tô liếc nhìn di động, người phụ nữ trên màn hình vừa câu lưỡi đầy mị hoặc liếm láp dương vật, vừa dùng tay xoa nắn bầu ngực của chính mình. Hình ảnh dâm đãng đến cực điểm.

[...] Kích cỡ của Văn Tẫn rất lớn, lực thọc vào cổ họng càng mạnh, cả đêm ấy miệng của Tưởng Uyển bị cọ xát liên tục, cổ họng đau đến mức không thể mở miệng nói chuyện.

Đặc biệt là vào buổi tối, muốn đuổi Văn Tẫn đi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Cô chỉ có thể bị đè trên giường hết lần này đến lần khác, cắm rút cho đến khi cả người rùng rẩy phát run, lúc cao trào tiếng khóc như bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Gần đây Văn Tẫn học được rất nhiều kiểu dáng đa dạng, lôi cô ra khỏi phòng ngủ, hai người làm trên sô pha, quầy bếp, bồn tắm trong nhà vệ sinh, ban công, sàn nhà... Thậm chí là ở trong khoang ghế chơi game, mọi ngóc ngách luôn để lại tinh dịch và dâm thủy.

[...] Tưởng Uyển vừa tức vừa thẹn, càng đau lòng cho anh, nghĩ nghĩ, vẫn không so đo với anh, cắn môi nói:

"Em muốn tắm rửa."

"Tắm cùng nhau."

Văn Tẫn cởi quần áo, lại đi tới cởi quần áo cô ra. [...] Cô đứng ở cửa nhà tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo, chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, thân hình phập phồng quyến rũ không sót một thứ gì. Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu trên người, phủ một tầng sáng lên da thịt trắng nõn của cô.

Cô hơi thẹn thùng che rãnh ngực lại, hai chân nhẹ nhàng chụm lại, cúi đầu, lông mi khẽ động, nhìn giày của anh đi đến trước mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía anh. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng. Đáy mắt chỉ còn ngượng ngùng.

Chỉ một lúc mà Văn Tẫn đã cứng. Anh duỗi tay ôm chặt cô, dùng vật cứng rắn nóng bỏng nhẹ nhàng cọ lên người cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.

"Làm xong rồi tắm có được không? Anh không nhịn được."

Cánh tay của Tưởng Uyên chống lên cửa kính phòng tắm, thân người cúi gập, phía sau bị người đàn ông ra sức va chạm. Mỗi lần như thế luôn làm cho cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Văn Tẫn bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, tay còn lại đưa về phía trước, xoa nắn ngực cô, hông dùng sức đâm về phía trước, Tưởng Uyển bật khóc thành tiếng.

Anh cúi đầu liếm những giọt nước sau lưng cô, đầu lưỡi rong chơi dọc theo sống lưng, cuối cùng dừng lại ở cổ, rồi lại gia tăng sức lực mà hôn lên.

Dây thần kinh mẫn cảm dâng lên khoái cảm tê dại, cổ họng Tưởng Uyên toàn tiếng nức nở.

Văn Tẫn bóp mông cô mạnh mẽ ra vào, âm thanh từ cổ họng Tưởng Uyên cũng thay đổi, cô cắn chặt bàn tay mình, rồi bỗng hét lên, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt.

Văn Tẫn bị kẹp đau cuối cùng cũng bắn ra.

Anh lột áo mưa, ném vào thùng rác, xoay người Tưởng Uyên lại rồi ôm lấy cô, hôn môi cô.

Cả người Tưởng Uyển bủn rủn vô lực, cô bị đặt lên bồn rửa tay làm thêm lần nữa, vừa rồi là lần thứ hai.

Không nhớ rõ đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết chân mềm nhũn đứng không nổi.

"Đừng làm nữa, ngày mai anh còn phải thi đấu... A..."

Tưởng Uyển vừa mới dứt lời, Văn Tẫn đã cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ của cô. Anh ôm lấy thân thể cô, ngón tay thon dài dọc theo thân người cô mà vuốt ve. Tưởng Uyển khẽ cắn môi, hơi thở yếu ớt:

"Đừng liếm nữa... Ngứa lắm..."

Từng đợt khoái cảm đánh lên đỉnh đầu, cô rất muốn bật khóc thật lớn. Anh mở vòi hoa sen, lấy sữa tắm bôi lên thân thể cô, tách hai chân cô ra đặt lên vai, ngón tay chui vào trong huyệt nhỏ của cô.

Dâm thuỷ chảy ra rất nhiều, anh lấy một chút bôi vào âm đế đang sưng tấy của cô, ngón tay cào nhẹ một cái. Cả người Tưởng Uyển vặn vẹo, khóc nức nở thành tiếng.

Anh dùng hai ngón tay đâm sâu vào bên trong, đùa nghịch điểm G, tần suất càng lúc càng nhanh, còn chưa đến một phút, Tưởng Uyên khóc thét lên rồi đạt đến cao trào, từng dòng dâm thuỷ không ngừng chảy tí tách ở bên ngoài cửa huyệt.

Hô hấp cô dồn dập, khóe mắt toàn là nước mắt, lúc được Văn Tẫn buông ra, cả người mềm oặt ngồi sụp xuống.

Văn Tẫn rửa sạch sẽ dương vật của mình, đặt quy đầu cạnh môi cô, giọng nói rất trầm, có hơi khàn:

"Tưởng Uyển, liếm một chút đi."

Tưởng Uyển đưa mắt nhìn, dương vật thô to màu đỏ tươi, cô khẽ há miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm. Ánh mắt Văn Tẫn mê man, giữ chặt gáy cô còn hơi dùng sức mà ấn. Tưởng Uyển liếm qua lỗ niệu đạo, lại nhẹ nhàng ngậm vào từng chút một. Văn Tẫn thở ra từng tiếng thô nặng.

Tưởng Uyển ngẩng đầu nhìn anh một lúc, ánh mắt đối phương âm trầm, tất cả đều là dục vọng. Cô há miệng, ngậm lấy quy đầu cực lớn của anh, có phần thăm dò mà nuốt vào.

Văn Tẫn đã gấp đến chờ không nổi nên vội thẳng lưng, cắm phần còn lại thẳng vào trong. Tưởng Uyển ráng hết sức nuốt vào, cảm thấy anh đang đâm vào trong, nức nở vỗ vào chân anh.

Văn Tẫn lui ra ngoài, chỉ chừa lại phần quy đầu ở trong miệng cô, anh sờ lên mặt cô, cực kỳ nghiêm túc nói:

"Em vẫn chưa học được."

Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng. Cô nhả dương vật ở trong miệng ra, hai tay cầm lấy nó, học tập trong phim từ từ ngậm vào, cố gắng nuốt cả cây vào trong. Còn chưa kịp ngậm vào hết, Văn Tẫn đã giữ lấy gáy cô, đâm vào rút ra ngay trong miệng cô. Mỗi lần luôn cắm đến cổ họng của cô.

Tưởng Uyển bị đâm đến mức buồn nôn, cô nức nở nghĩ thầm muốn bỏ trốn, nhưng gáy lại bị Văn Tẫn giữ chặt không động đậy được. Mãi cho đến khi Văn Tẫn thở hổn hển bắn vào trong miệng, miệng Tưởng Uyên đã hoàn toàn tê liệt.

Cô rửa mặt xong thì tắm lại lần nữa. Quay lại giường nằm xuống, lại bị Văn Tân đè lên.

Tưởng Uyển mệt mỏi đẩy anh ra:

"Không làm nữa đâu, mệt lắm rồi."

Văn Tẫn khó hiểu hỏi:

"Em chỉ cần nằm im thôi, sao lại thấy mệt?"

Tưởng Uyển: "..."

Lúc Đồng La Thiêu gọi điện thoại đến, Tưởng Uyển đang bị Văn Tẫn đè ở trên giường, nắm chặt hai chân đâm chọc.

Cô khóc lóc gọi Văn Tẫn:

"Điện thoại kìa!"

Muốn xin anh dừng lại một chút. Nhưng Văn Tẫn vẫn không dừng lại, vừa cắm vào trong cô vừa nói chuyện:

"Em mở đi."

Tưởng Uyển cầm di động, che miệng lại, ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai Văn Tẫn. Văn Tẫn tiếp tục đâm vào rút ra một cú thật mạnh. Bụng nhỏ của Tưởng Uyển run rẩy, lúc cao trào tự cắn mu bàn tay của mình. Cô há miệng thở hổn hển. Tiểu huyệt của cô sau khi co rút kẹp chặt Văn Tẫn đến nỗi khiến anh kêu thành tiếng.

[...] Văn Tẫn bóp eo Tưởng Uyển hung hãn đâm chọc, hơi thở cực kỳ nặng nề. [...] Tưởng Uyển vội vã ngắt điện thoại, cô nhéo tay anh:

"Anh không thể dừng lại rồi mới nghe...A..."

Anh giữ chặt eo cô rồi dùng sức đâm sâu vào. TưởngUyển bị đâm đến mức không chịu nổi mà kêu thành tiếng, thanh chắn giường rung lắcnhư muốn sập. Anh mạnh mẽ xoa nắn ngực cô, cúi đầu mút cắn.

Khoái cảm lên tận đỉnh đầu như một dòng nước ấm,tưới từ trên da đầu Tưởng Uyển xuống tận bàn chân của cô, đến lúc đạt cựckhoái, cô cắn tay anh, nức nở thét lên chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com