Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nước Mỹ (H)

Akai Shuichi mở cửa căn hộ của mình. Hattori Heiji ngáp dài phía sau, vừa bước qua người anh vừa đứng lại ngay cửa, đảo mắt đánh giá khắp căn phòng.

Căn hộ của người đàn ông này không lớn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Đồ đạc bên trong cũng không nhiều, hầu hết chỉ là những vật dụng thiết yếu. Cũng chính vì ít đồ nên có phần hơi bừa bộn.

"Tôi rất ít khi sinh hoạt ở đây, thỉnh thoảng mới về ngủ một giấc, nên có hơi lộn xộn chút." Akai Shuichi vừa nói vừa đi vào trong, nhặt chiếc quần jeans vắt trên sofa, có vẻ hơi ngượng, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Hattori Heiji cũng bước vào theo. Căn phòng quả thật không giống nơi có người sống thường xuyên bụi không quá dày nhưng vẫn đủ để thấy lâu không được dọn. Một bên bàn còn để vài hộp cơm ăn dở. Chiếc TV được phủ vải trắng như chỉ để làm cảnh. Rèm cửa mở hé, khiến căn phòng chia đôi: một nửa sáng nhạt, một nửa chìm trong bóng tối.

"Cậu cứ ngồi đi! Tôi đi rót cho cậu ly nước, trưa nay ta ra ngoài ăn nhé." Akai Shuichi nói xong liền đi vào bếp.

Hattori Heiji nghe lời ngồi xuống sofa, vẻ mặt có chút lười biếng. Nhiều ngày nay quả thật anh rất mệt. Khi nãy ngồi trên xe đã thiếp đi lúc nào không hay. Dù bây giờ đã tỉnh ngủ, nhưng cảm giác mỏi mệt vẫn chưa tan hết.

"Sao cậu lại đột nhiên sang Mỹ thế?" Akai Shuichi vừa đặt cốc nước khoáng lên bàn trước mặt Heiji, vừa hỏi. Chiếc ly pha lê có vẻ đã lâu không dùng.

Hattori Heiji đón lấy ly nước, uống một ngụm rồi đặt lên bàn, khóe môi khẽ nở một nụ cười mang chút trêu chọc:
"Còn không phải vì nghe tin anh bị thương sao... Tôi sang để xem anh có thật sự chết hay chưa."

Nói xong, dường như tự thấy lời mình hơi quá, Heiji quay sang liếc nhìn Akai Shuichi bên cạnh, rồi cúi đầu, nhấp thêm một ngụm nữa.

"Haha, không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Akai Shuichi cười nhẹ, rồi vô thức đưa tay xoa đầu Hattori Heiji một động tác quen thuộc đầy thân tình.

Hattori Heiji khựng lại giữa động tác uống nước, rồi khẽ nghiêng đầu tránh bàn tay của Akai Shuichi:
"Tôi không phải con nít đâu." Cậu thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy.

Akai Shuichi dường như lại nghe rõ lời lầm bầm ấy, tâm trạng có vẻ tốt, liền hỏi:
"Định ở Mỹ mấy ngày? Đúng lúc tôi bị thương nên được nghỉ mấy hôm."

"Tôi chỉ là du lịch nghỉ hè thôi, đúng dịp nên tiện ghé thăm xem vết thương của anh thế nào. Nếu anh bận thì không cần phải để tâm đến tôi đâu. Tôi có thể ra ngoài thuê khách sạn. Chắc chỉ vài hôm là đi chơi đủ rồi."
Hattori Heiji hơi lúng túng nói, quay mặt đi. Thật ra lần này cậu đến cũng là hành động bốc đồng. Khi thấy trên TV hình ảnh người đàn ông với cánh tay bị thương, cả người lấm lem đầy vết máu, cậu chẳng hiểu sao trong lòng bỗng sốt ruột. Có lẽ vì trong lòng cậu đã sớm xem anh ta là bạn. Đó là cách cậu tự giải thích cho cảm xúc của mình.

Akai Shuichi nhìn dáng vẻ sốt sắng muốn giải thích của Heiji, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Nếu cậu không ngại thì cứ ở đây đi. Phòng tuy nhỏ nhưng giường rộng, hai người ngủ chung chắc cũng không đến nỗi chật. Ngày mai tôi lái xe đưa cậu ra ngoài dạo chơi. Cậu thấy sao?"
Akai Shuichi vốn là người ít nói, nhưng với thiếu niên này lại tỏ ra khá thân thiện.

"Tôi... tôi ngủ trên sofa cũng được." Hattori Heiji cúi đầu, vành mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt đang đỏ lên.

Akai Shuichi nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên đang cúi gằm mặt:
"Nếu cậu thấy không tiện, vậy để tôi ngủ sofa."

Thực ra, trước đây khi ở bãi biển California, hai người cũng từng ở chung một phòng, ngủ chung một chiếc giường. Giờ đột nhiên tỏ ra khách sáo như vậy, rõ ràng là có chút dư thừa và gượng gạo.

"Vậy... ngủ chung giường luôn đi!" Hattori Heiji ngẩng đầu nói. May mà da cậu ngăm đen, nên sắc đỏ trên mặt cũng không lộ rõ trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng.

Nói đi cũng phải nói lại — chính cậu cũng thấy kỳ lạ. Không hiểu mình đang mất tự nhiên vì điều gì nữa!

"Ba ba"
"Um.. a... a"
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh như vậy càng thêm trầm trọng thô suyễn, cùng với tiếng rên rỉ hổn hển ngẫu nhiên.
Trên giường trong phòng ngủ, năm ngón tay Shinichi gắt gao siết chặt ga giường, toàn bộ đầu đều chôn ở trong chiếc gối trắng mềm mại. Đôi khi bởi vì hô hấp không thuận mà nghiêng đầu, có thể thấy được gương mặt cậu đã đỏ đến mức chóp mũi cũng hồng, trên trán mô hôi dày đặc.
"Đủ rồi!" Cuối cùng không nhịn được nói với người đàn ông phía sau, tư thế như vậy, quỳ xuống nâng cái mông lên, thật sự đối với cậu căn bản không thế chịu đựng được. Nhưng cậu lại không có sức lực cự tuyệt, cậu thậm chí còn không biết đây là lần thứ mấy rồi.
Eo thực mỏi, nhưng một cánh tay của người đàn ông ôm eo cậu hoàn toàn nâng lên, khiến cậu căn bản không có khả năng lơi lỏng.
"Đủ? Làm sao có thể đủ được?" Gin nhấc khóe miệng nói, làn da của hắn rất trắng, có thể thấy được từ nửa người trên loã lồ. Theo đong đưa kịch liệt của thân thể, mô hôi không ngừng rơi xuống, trực tiếp chảy xuống bụng, tí tách rơi trên lưng Shinichi.
Lúc Gin nói chuyện, động tác cũng không hề ngừng lại, thậm chí cúi người, nâng eo Shinichi, dùng lực đỉnh vài cái.

"Anh... ưm. Khốn kiếp!" Cả mắng chửi người cũng bị đứt quãng, Shinichi chỉ có thể dùng đầu chống lại ga giường để đấy người lên trên.
"Reng reng reng..."
Nhưng mà vào lúc này, tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến Shinichi hít một ngụm khí lạnh. Người phía sau hiển nhiên không định vì tạp âm này mà thả cậu ra, vẫn không ngừng luật động như cũ, không hề tiết chế chút nào.
Mà hiện tại gọi đến đây, ngoại trừ là Ran hoặc là tiến sĩ
Agasa, Shinichi cũng không nghĩ ra được ai khác.
"Dừng, dừng lại." Lấy hết khí lực, Shinichi dùng khuỷu tay chống người lên, rồi sau đó dùng lực xoay người lại, vươn tay ôm eo Gin.
Gin hơi hơi nhíu mày, trong miệng "chậc" một tiếng, dừng động tác, nhưng không có rút ra...
"Um... Anh làm gì?!" Trong một trận quay cuồng cùng với hai mắt trừng kinh ngạc, Shinichi cả người bị ôm đứng lên.
Đầu gối của cậu vắt lên cánh tay tráng kiện của Gin, lưng cậu dựa vào lồng ngực của Gin. Sau đó bởi vì động tác này mà bị sáp nhập càng sâu.
Tư thế như vậy, vẫn là lần đầu tiên... Trong lòng cảm giác được toàn bộ thân thể đều run rẩy, Shinichi lập tức bịt kín miệng, cái gì cũng nói không nên lời.

Điện thoại trong phòng khách sau khi vang lên một hồi, tạm dừng một lát, rồi sau đó lại vang lên.
Đợi đến lúc Gin đi vào phòng khách, cả người Shinichi đều vô lực, hoàn toàn xụi lơ nằm dựa vào lồng ngực Gin.
"Alo." Gin cầm lấy điện thoại, thanh âm có chút khàn khàn.
Shinichi muốn vươn tay đoạt lấy, nhưng sức lực cậu căn bản bây giờ đã yếu đến cực hạn, còn chưa kịp chạm đến ống nghe đã bị Gin tránh thoát.
Một đầu điện thoại khác, Kazuha lúc nghe đến âm thanh xa lạ, có chút kinh ngạc, lại nghe thêm một tiếng
"alo" không kiên nhẫn từ đầu kia nữa, thì cũng không nghĩ nhiều hỏi: "Có phải nhà Kudo đó không?"
Gin vừa "ừ" một tiếng, vừa nhìn thiếu niên đang lấy tay che miệng, cực lực nhẫn nại không cho âm thanh phát ra, chẳng qua lần này hắn cũng không làm ra chuyện gì. "Hiện tại cậu ta đang có việc." Hắn thản nhiên đáp lại lời của cô gái trong điện thoại.
"Có thể phiền anh hỏi cậu ấy giúp tôi được không, rằng cậu ấy có tin tức của Hattori Heiji không?"
Kazuha nói, có cảm giác giọng điệu của người đàn ông này vô cùng băng lãnh, làm người ta có ảo giác không rét mà run.
"Hattori Heiji? Được, tôi biết rồi." Gin thản nhiên đáp lời, rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Shinichi mà cúp điện thoại.

Shinichi thấy hắn treo điện thoại, liền buông lỏng tay ra. "Là ai? Hattori làm sao?"
Gin giật giật eo. "Muốn biết? Chờ tôi thỏả mãn đã..."
Rồi sau đó lại đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com