CHAP 33: DÌ ƠI.....
"Tự Triệu làm!" Minh Triệu đẩy tay cô ra không để cô xoa bụng cho chị nữa. Cũng giận dỗi ngồi cách ra một đoạn, lẩm bẩm gì đó. Kỳ Duyên buồn cười, kéo chị ngồi cạnh. Lại xoa xoa cái bụng, Minh Triệu chân tay quơ loạn, đẩy đẩy mặt cô tránh xa khỏi chị. "Ngứa! Dì nói Không thích Triệu...Thì dì đừng chạm vào Triệu!"
"Triệu gọi ai là dì?"
"Em chồng nói khi nào kết hôn mới được gọi là chồng!"
"Triệu chưa kết hôn mà gọi nó là em chồng, Triệu thấy hợp lí không?"
Minh Triệu cạn lời, cái này em chồng không có dạy, cho nên không biết phải trả lời như thế nào hết. Minh Triệu cúi mặt không nói gì. Kỳ Duyên nhìn mặt ỉu xìu của chị, véo véo hai cái má. "Đi ngủ thôi!"
Minh Triệu phụng phịu đứng dậy, trèo lên giường nằm quay mặt ra cửa ra vào, Kỳ Duyên cũng nằm xuống nhìn gối ôm chuyên dụng đang quay lưng về phía cô thở dài, ôm lấy từ phía sau, gạt gạt bàn tay người nào đó đang xoa xoa cái bụng, đích thân cô xoa bụng cho chị. "Triệu ngốc như thế, không muốn gả cho em, còn muốn gả cho ai?"
"Không gả cho dì!" Minh Triệu vừa khóc vừa nói, úp mặt vào gối mà khóc, được một lúc thì thôi không nghe thấy tiếng chị khóc, cô nghe thấy tiếng thở đều đều của chị, nhất định là ngủ quên rồi. Kỳ Duyên đau đầu, bảo cô nói ba cái chữ kia? Thật sự là nói không được, không quen...Đúng là không quen.
_______________
Khánh Vân vừa lái xe vừa nghĩ ngợi, ban nãy nhìn Kim Duyên đem hộp chocolate tặng cho chị Triệu, trong lòng hắn lại vui như thế? Trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể như thế!
"Vân, mấy ngày rồi, hôm nay chị lại tăng ca sao? Em nhớ chị muốn chết luôn a~~"
"Sao thế? Là nhớ chị hay nhớ tiền của chị?"
"Đương nhiên là nhớ chị! Hôm nay em mới mua bộ váy mới, không biết có hợp hay không, chị đến xem giúp em đi!"
"Được!"
"Người ta đợi chị!"
Khánh Vân tắt máy, nhìn số điện thoại vừa gọi, quay đầu xe lại đi về phía căn hộ của ả. Đầu óc cố gắng gạt bỏ chuyện của Kim Duyên ra khỏi đầu, đầu hắn luôn nhắc nhở....Kim Duyên như em gái của hắn, mà em gái là để yêu thương.
__________________
Minh Triệu hôm nay dậy sớm hơn, tối hôm qua có khóc một trận, hai mắt hơi sưng lên nhìn Kỳ Duyên vẫn còn nằm bên cạnh, mắt lại rưng rưng.
Người nào đó hôm nay tự giác lấy quần áo, thay đồ xong thì rón rén đi ra cửa, xuống dưới trước, cũng không thèm đợi hay gọi cô dậy, bực bội ngồi trong phòng ăn.
"Triệu à, sao mắt con sưng thế kia!"
"Con không biết!"
Thím Ba rót cho chị cốc nước, hỏi mãi chị cũng không chịu mở miệng, hết cách đành để chị ngồi ở đấy một mình. Thím còn phải đi nấu bữa sáng, trước hết gọi cô Kim Duyên xuống nói chuyện với Triệu đi.
"Chị dâu, sao mặt chị lại như vậy?"
Minh Triệu lắc lắc, cúi mặt nghịch nghịch chiếc lắc tay.
"Sao vậy?"
"Dì không thích đâu! Triệu ngốc như thế dì không thích đâu!" Mỗi một chữ lại rơi một giọt nước mắt. Minh Triệu vừa nói vừa tủi thân tự lau nước mắt, vậy mà em chồng nói dì thích chị cho nên mới muốn kết hôn, rõ ràng là lừa người mà.
"Trời, sao có thể, chị em không thích chị thì thích ai?"
"Hôm qua dì nói như thế mà! Không gả cho dì, không lấy dì đâu!"
Kim Duyên gãi gãi đầu, ca này khó quá, nói thế nào chị dâu nhỏ cũng không tin nữa rồi, giờ phải làm sao? Chị hai không thích chị dâu nhỏ? Không thể, rõ ràng là thích chết đi được!
"Được rồi, chị đừng khóc, chị em nhất định là ngại, đúng...Là ngại cho nên mới không nói!"
Minh Triệu cúi gằm mặt, dụi dụi mắt. Dì không thích Triệu đâu, Triệu cũng không thích dì nữa.
Kỳ Duyên lúc đi xuống thì thấy Minh Triệu ngồi ngay ngắn ăn bữa sáng, hôm nay còn không gọi cô dậy, vẫn còn tức chuyện hôm qua sao?
"Khánh Vân nói đến đón em, ăn sáng xong đợi cậu ta đến rồi đi!"
Kim Duyên không có phản ứng. Ngược lại, Minh Triệu từ lúc thấy cô nói đã ngẩng đầu lắng nghe, hóa ra dì không có nói chị, cho nên lại ngậm ngùi cúi xuống tiếp tục ăn. Ăn sáng xong cũng ngoan ngoãn đi theo cô ra xe đến công ty. Kỳ Duyên cũng muốn xem xem Minh Triệu giận dỗi như thế nào, không có nói lời ngon ngọt dỗ dành chị lại còn làm lơ người nào đó. Minh Triệu đương nhiên cũng không chịu thua, cũng giữ im lặng tuyệt đối, đi đường cũng không hé nửa lời. Bất quá, lúc xuống xe, vẫn phải bám theo túm lấy cô, chỗ này đông người, rất sợ.
Minh Triệu ngồi trên ghế sô pha nghịch nghịch cái tay, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì dì đã đi mất rồi, mắt rưng rưng nhìn cánh cửa. Một lúc sau, bên ngoài có tiếng tranh cãi. Minh Triệu tò mò đứng dậy muốn đi ra xem thử nhưng lại sợ, bên ngoài hình như cãi nhau rất to
"Tôi muốn vào gặp Kỳ Duyên!"
"Phòng giám đốc, không phải ai cũng vào được!"
"Được, vậy tôi ở ngoài đợi, cô rót cho tôi cốc nước đi!"
Bên ngoài không nghe thấy tiếng tranh cãi gì nữa, sau đó cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Minh Triệu lùi lại một bước nhìn người phụ nữ lạ mặt ngang nhiên đi vào trong.
"Cô là ai?"
Minh Triệu không nói gì, ánh mắt cầu cứu nhìn ra bên ngoài, không có ai hết, dì cũng không có ở đây, cũng không biết dì đi đâu rồi.
"Giúp việc sao? Vậy đi rót cho tôi cốc nước đi!" Khả Hân liếc nhìn chị đánh giá, thoải mái cầm lấy tài liệu ở trên bàn lên lật vài trang. Minh Triệu nhìn tài liệu của cô bị người khác động vào thì khó chịu, không biết động lực ở đâu mà chị đến giằng lấy tập tài liệu của ả, luống cuống cầm lấy tập tài liệu còn lại trên bàn, ôm lấy sau đó lại chạy ra đứng cách một đoạn.
"Cô có thái độ gì, biết tôi là ai không hả?" Ả vừa nói vừa nhìn chị, ánh mắt đầy tức giận. Minh Triệu sợ đến mức đứng không vững, hai chân mềm nhũn muốn bỏ chạy. Kết quả lại bị ả túm lấy tóc kéo lại, Minh Triệu lắp bắp muốn nói lại không dám nói, đẩy ả ngã xuống chạy ra cửa. Bên ngoài không có ai hết, Minh Triệu chạy đại vào một phòng sợ hãi đóng cửa lại, bản năng muốn tìm chỗ trốn.
Khả Hân trước giờ nổi tiếng khó tính, không chịu nhún nhường ai, ả lại là người mẫu được mời về, cho nên chưa từng xuống nước với người nào. Có biết hôm nay ả đến là gì không? Chính là ký thêm một hợp đồng nữa, buổi gặp mặt ngày hôm nay ả tốn sức đặt bộ váy từ bên nước ngoài, để ý từng chút một chỉ để lấy lòng cô, kết quả lại bị một kẻ giúp việc làm loạn, đẩy ả ngã ở đây. Cũng may là chỗ này không có ai nhìn thấy. Con giúp việc kia, nhất định ả sẽ xử nó.
"Cô Hân, cô có làm sao không?"
Thư ký Linh chạy lại, đặt ly nước sang một bên luống cuống tay chân.
"Con nhỏ vừa nãy, con nhỏ giúp việc đó, nó đâu rồi?"
"Cô Hân cô đứng lên trước, làm gì có ai ngoài cô đâu!" Thư kí Linh cũng là lần đầu tiên vào phòng giám đốc thôi, nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói. "Cô Hân, đây là phòng giám đốc, tại sao cô lại vào đây?"
"Tôi...Tôi nghe thấy trong này có tiếng động!"
"Giám đốc!"
Kỳ Duyên vừa mở cửa đã thấy một màn to nhỏ, Khả Hân mặt mày nhăn nhó ngồi dưới sàn nhà. Quỳnh Anh là trợ lí của ả, chạy đến bên cạnh muốn kéo ả dậy thế nhưng Khả Hân không những không phối hợp còn nhất quyết ngồi dưới đất. "Giám đốc Nguyễn, chân em bị trẹo rồi, chị đỡ em được không?"
"Ai cho các cô vào đây?"
"Chị Dung, người đó...Đâu rồi?" Một thư kí đứng phía sau cô nhỏ giọng ghé sang tai thư kí khác bàn tán. Kỳ Duyên đương nhiên nghe thấy, nhìn phòng làm việc không thấy bóng dáng kia, vào phòng nghỉ cũng không thấy, Minh Triệu rốt cuộc là trốn đi đâu rồi!
"Đứng đấy làm gì, mau đi tìm người đi!" Sau đó cả năm người đều đi tìm. Kỳ Duyên cũng đi tìm người, mấy thư kí cũng đi theo chia nhau đi tìm ở các phòng, Khả Hân đứng ở trong phòng nhăn nhó, giậm chân tức giận.
"Tức thật, con nhỏ đó!"
"Em nói ai thế?"
"Thì là con nhỏ ban nãy em gặp, chị không biết đâu!"
"Cô ta là ai?"
"Cô ta...Bị câm thì phải!" Khả Hân nhăn nhó nghĩ đến ban nãy bị ngã một cái lại tức giận. "Hợp đồng kí chưa?"
"Còn đang đợi em đấy, hỏng rồi...Nếu người kia có mệnh hệ gì, thì hợp đồng này kí làm sao được?"
"Con nhỏ đó rốt cuộc là ai?"
____________________
Kỳ Duyên tìm khắp hai tầng không thấy chị, bắt đầu không giữ được bình tĩnh, bước chân cũng nhanh hơn. Minh Triệu ngốc đó, nhất định là tìm chỗ nào vắng người để khóc rồi. Ngoại trừ tầng cao nhất là văn phòng giám đốc thì tất cả các tầng khác đều có nhân viên qua lại, tuyệt đối sẽ không dám đi xuống đây. Cô quay lại phòng làm việc tìm trong tủ quần áo, không thấy chị, nhìn Khả Hân bày ra bộ mặt khổ sở thì thêm chán ghét, cô quát lớn. "Cút ra ngoài!"
"Em bị trẹo ch..."
"Cút!"
___________________
Minh Triệu trốn trong phòng kho, ngồi ôm chân ở tận trong góc, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, trước ngực vẫn còn ôm tập tài liệu ban nãy lấy được, cũng không còn sức để khóc nữa, ngồi thất thần nhìn xuống đất.
Không biết người đó đã đi chưa? Không biết dì đã về chưa?
Dì có đi tìm chị không?
Kỳ Duyên đi tìm khắp cả tầng, mới nhớ đến còn một căn phòng chưa có đến, bởi vì nó là phòng kho cho nên không nghĩ đến, liền bỏ qua nó. Quả nhiên lúc đi đến vặn thử thì bị khóa.
"Triệu!!!"
"Dì ơi!" Minh Triệu trong mơ nghe thấy tiếng dì gọi chị, nước mắt lại chảy xuống, giật mình nhìn xung quanh vẫn là mấy thùng giấy cũ kĩ, làm sao đây. Triệu nhớ dì, dì không đi tìm Triệu sao?
Kỳ Duyên sắp phát điên lên rồi, đạp cửa xông vào trong. Minh Triệu nghe thấy tiếng động lớn thì giật nảy mình theo bản năng rúc vào trong góc, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Kỳ Duyên đứng trước mặt chị, mồ hôi nhễ nhại, khác hẳn với vẻ ngoài hào nhoáng thường ngày.
"Dì ơi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com