Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 Chính là vì nhìn thấy hình bóng của ai đó (Hơi H)

Trở lại phòng nghỉ ngơi Kỳ Duyên vẫn như cũ cảm thấy lòng buồn buồn, nàng đến cùng vẫn là tuổi còn rất trẻ, mặc dù ngày thường biểu hiện rất tốt, nhưng dính đến Minh Triệu, nàng vẫn tùy tiện bị người khác nhìn ra nhược điểm.

Triệu Nguyên Ca bưng lấy nước ấm, nhìn bộ dáng giận dữ của Kỳ Duyên, lại liên tưởng lúc nãy mới thấy biểu lộ của Minh Triệu, lộ ra một nụ cười như có điều suy nghĩ. Nàng gọi một tiếng Kỳ Duyên, biểu lộ chân thành mà ấm áp, một dáng vẻ trưởng bối tốt, nhưng dù là như thế, Kỳ Duyên vẫn như cũ lộ ra vẻ cảnh giác, giống như vừa lộ ra sói non răng nanh, dưới con mắt của Triệu Nguyên Ca, Kỳ Duyên cực kỳ đáng yêu. Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không có nói ra quan hệ với Minh Triệu, dù sao chuyện cũng không liên quan đến nàng, thế là chỉ thuận theo nàng mà thảo luận kịch bản.

Minh Triệu kỳ thật không có lập tức rời đi, nàng đứng ở một góc có thể nhìn thấy biểu lộ trên mặt Kỳ Duyên, nhìn Kỳ Duyên từ cảnh giác biến thành ôn hòa, lại nở nụ cười, nàng không khỏi nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại cũng nhịn không được , đành mang theo chút khó thở cứ như vậy rời đi.

Minh Triệu vô lực nằm ở trên giường, thân thể có lồi có lõm thể hiện ra xuân sắc, hô hấp của nàng dần dần bình phục lại, nhưng bộ ngực nàng vẫn như cũ trên dưới rung động đến kịch liệt. Kỳ Duyên ngậm lấy nhũ phòng to lớn của nàng, nhẹ nhàng mút vào, không muốn rời xa đem đầu dựa trên người nàng, rõ ràng bất quá nhu hòa, nhưng Minh Triệu lại rung động càng thêm mãnh liệt hơn. Động tác như vậy, thực tế là quá mức thân mật vô gian, không giờ khắc nào không nhắc nhở Minh Triệu, Kỳ Duyên trong mắt nàng vẫn là một đứa bé như cũ, bị nàng xem là con ruột của mình.

"Gấu, ngươi, ngươi trước thả ta ra..." Minh Triệu hạ quyết tâm muốn cùng Kỳ Duyên hảo hảo nói một chút, dù sao hiện tại Nguyễn Quốc Bảo trở về, nàng vô ý thức không muốn bị Nguyễn Quốc Bảo biết được quan hệ giữa hai người.

Kỳ Duyên rất ngoan nghe theo lời nàng, nhưng lúc nàng nghe được Minh Triệu nhắc đến Nguyễn Quốc Bảo liền biến thành bất thường.

"Nhưng con chính là muốn để ba ba biết dì Minh Triệu đã là người của con". Đứa nhỏ này bộ dáng này giống như buổi tối ác liệt kia, Minh Triệu hai tay chống lên giường, ý thức mơ hồ nghĩ đến.

Ngày đó Kỳ Duyên cũng dạng như vậy, rõ ràng nói trở về lấy đồ, lại giống như bây giờ, cường ngạnh đè ép thân thể của nàng, đưa cả người nàng lật qua đặt ở trên giường.

"Ô..." Cao trào còn chưa triệt để biến mất, thân thể Minh Triệu vẫn như cũ mẫn cảm mà ướt át, cho dù tư thế quỳ sấp để tiểu huyệt của nàng càng thêm chặt chẽ, Kỳ Duyên vẫn như cũ dễ như trở bàn tay tiến vào nàng. Đúng vậy a, dễ như trở bàn tay, giống như đêm hôm đó, khô khốc đến Kỳ Duyên không thể không quỳ ở sau lưng nàng đem chỗ kia liếm đến hoàn toàn ẩm ướt...

"Không... Không được đụng... Ân... Nha..." Minh Triệu xấu hổ đem mặt chôn ở trong cánh tay, nàng không nghĩ ra, rõ ràng vừa rồi trong lời nói nàng còn chiếm thượng phong, thế mà vì sao hiện tại nàng lại ở địa vị yếu thế?

Kỳ Duyên nghĩ đến lúc nãy hành lý của nàng bị dọn dẹp chỉnh tề, chóp mũi dùng sức đâm đâm, từ đáy chậu trước đến một chỗ bí ẩn khác, nếp uốn tiểu hoa nhi chăm chút co rút lại, dẫn tới Minh Triệu càng vô lực phản kháng: "Ừm... Đừng đụng nơi đó..."

"Đừng đụng nơi nào? Nơi này? Hay là... nơi này?" đầu lưỡi Kỳ Duyên từ phía dưới chậm rãi liếm tới, liếm qua mật huyệt chảy ra giọt sương, lại nhẹ nhàng liếm chỗ được xem là ô uế, vết ướt tươi sáng dưới ánh đèn chiếu rọi khiến nó vô cùng dễ thấy, Kỳ Duyên hình như có chứng cưỡng chế, bên này liếm một chút, bên kia liếm một chút, muốn đem hai bên liếm giống nhau như đúc mới chịu được. Trong nội tâm nàng ngược lại thỏa mãn, làm khổ Minh Triệu.

Thời tiết tháng năm còn mang theo ý lạnh, đầu lưỡi linh động sưởi ẩm da thịt trần trụi bên ngoài, cùng tiểu hoa giấu ở giữa đùi, nhưng vết ướt lưu lại băng băng lành lạnh, hai bên cảm thụ vô cùng rõ ràng, Minh Triệu chỉ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.

Nơi đó, nơi đó sao có thể đụng? Nàng muốn giãy dụa, nhưng Kỳ Duyên lại chăm chú bóp mông nàng, hai chân cũng ép chặt lấy chân nàng, không cho nàng có cơ hội chạy thoát. Minh Triệu hối hận, mười mấy năm trước Kỳ Duyên thực tế quá mức thân cận, nhất là lúc Kỳ Duyên còn bé, nàng rất thích hôn hôn nàng, đến mức hiện tại đứa nhỏ này hoàn toàn nắm giữ quyết khiếu giam cầm nàng.

Tránh cũng không thể tránh, đầu lưỡi sau lưng giống như thủy triều từng đợt từng đợt vỗ lên thân thể mẫn cảm cùng tiểu huyệt, Minh Triệu căn bản không có cách nào chống cự, nhưng nàng cũng không nguyện ý đầu hàng như vậy, liền cắn môi không nói một lời.

Kỳ Duyên đối với nàng hiểu rõ nhất, cũng không cưỡng cầu nàng nhất định phải lên tiếng, chỉ lầm lũi làm việc mà mình không thực sự thuần thục. Đây chính là lần thứ hai, hai người tiếp xúc thân mật, còn nhiều thời gian, dưới mắt nàng chỉ là muốn để dì Minh Triệu biết, đừng nghĩ đuổi nàng đi!

Ngước cổ liếm láp rốt cuộc cũng khiến nàng hơi mệt người, Kỳ Duyên rút đầu lưỡi về sau đó hoạt động chút cái cổ, sau đó cả người nằm vật xuống, mặt chính là đối diện với rừng rậm màu đen trên đó còn đọng sương mai, mà chân Minh Triệu cũng bị bức bách tách ra xa một chút. Kỳ Duyên hai tay đỡ đùi người ở trên, vững vàng giữ chặt nàng. Minh Triệu thật vất vả thở dài một hơi, lần này hai tay cũng là dùng sức chống tại trên giường, hai chân cứng ngắc không muốn đem hạ thân trầm xuống.

Kỳ Duyên kém một chiêu, hai tay không có điểm dùng lực, bù không được lực đạo hạ thân của Minh Triệu. Nàng có chút gấp, tay phải không tự giác ở trên mông Minh Triệu vỗ một cái, một tiếng "ba" thanh thúy vang lên, khiến hai người đều sửng sốt. Minh Triệu xấu hổ giận dữ muốn cự tuyệt, làm trưởng bối, giáo huấn Kỳ Duyên cho đến bây giờ đều là nàng, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ bị đứa nhỏ này đánh, mà còn đánh vào bộ vị nhạy cảm của nàng? Hai ngày này xảy ra nhiều chuyện cơ hồ đối với nàng chính là mới kinh lịch qua, nghĩ tới một thời gian nữa Nguyễn Quốc Bảo sẽ về nước, nàng nguyên bản ráng chống đỡ hai chân liền không còn khí lực.

Nếu như bị sư huynh biết chuyện nàng cùng Gấu sẽ như thế nào? Minh Triệu hốc mắt nóng lên, trái tim vốn thít chặt khó chịu lại dâng lên một cỗ chua xót, cả người giống như mất đi tất cả hi vọng mà sụp đổ xuống dưới, bị Kỳ Duyên đỡ lấy. Da thịt bóng loáng chặt chẽ trong lòng bàn tay, Minh Triệu vốn là người có lồi có lõm, bờ mông sung mãng ngạo nghễ ưỡn lên bị xoa nắn không chút kiêng kị, thỉnh thoảng ép chặt khe hở mưu toan muốn xuyên thấu qua khe hở mềm mại, không kiêu không gấp tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Minh Triệu chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỗ mẫn cảm nhất bị đầu lưỡi trêu đùa, đầu lưỡi kia giống như trái tim nàng, vốn là đang lo sợ lại càng thêm bất ổn, theo động tác Kỳ Duyên mà trên dưới phập phồng

"Ừm..." Minh Triệu cắn chặt răng, nàng đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, chỉ có thể gửi hi vọng trên thân Nguyễn Quốc Bảo " Gấu... Ân a... ngươi trước... nha... trước thả ta ra... có được hay không..." Nàng hoàn toàn không thể ngụy trang trước mặt Kỳ Duyên, tựa như để Kỳ Duyên tự ý mở ra một con người khác không phải nàng "Dì Minh Triệu... Ân... Dì Minh Triệu không để cho ngươi đi... ba ba của ngươi..."

Khuôn mặt Kỳ Duyên giấu ở trong bóng tối lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng lựa chọn xem nhẹ những chữ sau cùng, giọng nói vô cùng ôn nhu, nhưng vẫn khiến Minh Triệu run rẩy thân thể.

"Thật sao? Dì Minh Triệu không bắt con đi nữa, con đương nhiên sẽ thỏa mãn dì "

Minh Triệu ngạc nhiên từ dưới thân nhìn nhìn cái đầu đen như mực, Kỳ Duyên đem tay dời lên trên, hai tay dùng sức đỡ lấy eo Minh Triệu, đôi môi dùng sức ép hai mảnh cánh hoa lại với nhau, nàng tùy ý mút vào, giống như muốn hút ra chất lỏng tươi ngon nồng hậu.

Quay quanh bên tai là tiếng "Lép chép" cùng cảm giác hỗn tạp khó nói nên lời trộn lẫn vào nhau, Minh Triệu chỉ cảm thấy loại cảm giác tê dại kia luôn từ bờ môi Kỳ Duyên truyền đến cột sống của nàng, cuối cùng thuận xương sống đến sau đầu.

"Ô ô... không muốn... không muốn... Ân a..." thân thể hoàn toàn không bị khống chế, rõ ràng muốn thoát khỏi Kỳ Duyên, nhưng làm sao cũng không thoát được loại ràng buộc kia, linh hồn trôi nổi làm cho Minh Triệu toàn thân đều run rẩy lên.

Đến... liền muốn... đến...

Minh Triệu trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ này. Nàng dùng sức nắm chặt ga giường, nhấc lên một mảnh lớn nếp uốn.

Kỳ Duyên thuận theo khe nứt liếm láp lên xuống, đem thịt khấu nhô ra cũng chiếu cố một phen thỏa đáng, một lượng lớn dâm dịch từ bên trên tràn ra, khiến cho chiếc cằm thon dài của nàng ướt đến thấu triệt. Chóp mũi cứng chắc thỉnh thoảng đè vào chỗ mẫn cảm của Minh Triệu, để nàng hoàn toàn nhận xung kích mới.

Thế nhưng là... dạng này... dạng này là không đúng...

Ý nghĩ cứ như vậy chôn sâu ở đáy lòng, lại theo thủy triều cuồn cuộn dâng lên, Minh Triệu dường như đưa thân vào thiên đường, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng cảm giác rơi xuống gia tốc lại đưa nàng lên đỉnh phong

"Ô... đến... Gấu... Dì Minh Triệu đến..." Minh Triệu đã hoàn toàn quên những cái khác, lúc này bên trong thế giới chỉ có nàng, còn lại chỉ có một mình Kỳ Duyên.

Ở giữa u ám, Minh Triệu chỉ nghe bên tai truyền tới thanh âm kích động kiềm chế "Người dì Minh Triệu thích nhất quả nhiên là con".

Lúc này nàng mới nhớ tới, đúng a, sư huynh đã về nước. Nàng cố gắng chống đỡ mi mắt, muốn phân rõ ràng hiện tại đến cùng là lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn lâm vào bóng đêm ngọt hương.

Kỳ Duyên còn lâu mới có được tự tin bên ngoài như thế, nàng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Minh Triệu, nước mắt không tự chủ chảy xuống gò má. Cho dù nàng cùng dì Minh Triệu làm nhiều chuyện thân mật như vậy, nhưng nàng rất rõ ràng, người dì Minh Triệu tiếp nhận không phải nàng.

Minh Triệu có thể trở thành ảnh hậu, điểm mấu chốt là nàng có một đôi mắt có thể biểu hiện lòng nàng. Khi còn bé Kỳ Duyên không hiểu, cảm thấy trong mắt dì Minh Triệu chỉ có chính mình, nhưng sau đó, nàng đã có thể phân biệt được, phía sau ánh nhìn yêu thương đó của dì Minh Triệu chính là vì nhìn thấy hình bóng của ai đó, mà ai đó chính là ba ba của nàng.

Đúng, Kỳ Duyên vẫn luôn biết rõ, nàng chỉ là không nguyện ý thừa nhận mà thôi. Nếu không phải bởi vì dung mạo của nàng giống ba ba, dì Minh Triệu làm sao có thể tiếp tục tha thứ cho những chuyện này của nàng chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com