Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82.1: Dần Dần Sáng Tỏ


"Chị tin tưởng em có thể bảo vệ được chị." Minh Triệu quyết tâm muốn ở lại với Kỳ Duyên.
Nguyễn Giáo Chủ trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Không được, em không tin tưởng vào bản thân mình. Chị đi trước đi."

"Vậy cả hai chúng ta cùng đi." Minh Triệu nhìn đám đông phía trước, trong lòng không khỏi bắt đầu khẩn trương. Nếu Kỳ Duyên cùng nhiều người so đấu sức chịu đựng như vậy, khả năng sẽ bị vây ở chỗ này khó mà thoát thân, hơn nữa còn tiêu hao thể lực quá lớn.

Hai người tranh chấp dẫn tới khán giả trên kênh livestream cũng phải u buồn, sao lại có loại cảm giác sinh ly tử biệt trong phim ngôn tình Mary Sue như vậy? Đã nói là show thực tế mà đột nhiên lại đổi phong cách?
"Em có biện pháp, chị theo em." Kỳ Duyên đột nhiên không sợ hãi, dìu Minh Triệu đứng lên: "Lát nữa nếu có người muốn cưỡng chế so đấu với chị, chúng ta trực tiếp bỏ chạy."
"Bỏ chạy sẽ khấu trừ một tiền vàng, bất quá nhiều người như vậy lại ở trong núi, chúng ta có thể thoát được sao?" Minh Triệu vô cùng nghi hoặc.

Kỳ Duyên cười khẽ: "Chính vì ở trong núi nên mới trốn thoát dễ dàng."
"Đừng sợ, theo sát em là được." Kỳ Duyên thoạt nhìn vô cùng tự tin, ngầm dự liệu trước mang theo Minh Triệu tới chỗ đám người.

Rất nhanh vòng tay liền phát ra nhắc nhở ghép đôi tuyển thủ, Kỳ Duyên không lên tiếng, ngược lại là đám người kia chờ không nổi nữa, đứng ra nói: "So đấu không?"
Kỳ Duyên trầm mặc không nói, phần lớn trong nhóm người này đều là nghệ sĩ trong showbiz, còn có hai nghệ thuật gia xem như có chút bối phận. Bất quá họ đều không lên tiếng, dù sao cũng là người hoạt động trong giới, tuy rằng rất muốn lộ mặt trong tiết mục nhiều hơn nhưng cũng sợ đắc tội Minh Triệu, từ đó sẽ đắc tội Phạm Thị.
Một bộ phận khác lại là ngoài showbiz cho nên không bị sự nghiệp ràng buộc, dễ dàng muốn khiêu chiến Kỳ Duyên cùng Minh Triệu.

Kỳ Duyên đứng ra: "So đấu sức chịu đựng, lựa chọn hạng mục tùy các người."
"Vậy tôi liền không khách khí nữa, chúng ta thử động tác hít đất một chút." Một vị huấn luyện viên thể hình đứng dậy, trong thẻ của hắn có một hạng mục là hít đất mà vừa lúc Kỳ Duyên cũng có mục này. Rốt cuộc gặp được đối thủ, đương nhiên không tiếc sức lực mà tỷ thí.
Kỳ Duyên chưa luyện qua hít đất, nghe Minh Triệu cẩn thận giảng giải quy tắc xong, lại như suy tư điều gì gật đầu: "Giống như đã hiểu."

Kỳ thật trước khi tới đây, Minh Triệu sợ nơi này cũng có quyền sư nên đã lặng lẽ đổi thẻ thân phận thực vào vòng tay mình. Nghe nói trong cả trò chơi chỉ có hơn hai mươi người có thẻ giống nàng, nàng đang đánh cược hai mươi người kia không xuất hiện cùng mình một chỗ.
Đơn giản là Minh Triệu đánh cược chính xác, sau khi thay thẻ thân phận thực, vòng tay không hề phản ứng, có thể thấy ở đây đúng là không ai có cùng thẻ thân phận thực với nàng.

Kỳ Duyên thắng huấn luyện viên thể hình một cách ung dung, ở trước ánh mắt không thể tưởng tượng của mọi người cướp lấy trị giá thọ mệnh một ngày của đối phương.

"Còn có ai không?" Kỳ Duyên rất vui vẻ nhìn đám người, kết quả có một diễn viên đứng dậy: "Chúng ta ở đây phần lớn đều là quyền sư, chỉ có một tuyển thủ thi đấu sức chịu đựng, nơi này không có đối thủ của cô, đi đi."
"Đa số đều là quyền sư?" Kỳ Duyên kinh ngạc nhìn về phía Minh Triệu, lại thấy nàng đầy mặt buồn rầu nhìn chằm chằm vòng tay, trong mắt tràn ngập may mắn cùng khó hiểu.

Kỳ Duyên đại khái đã biết, nói cảm tạ đám người sau đó lập tức mang theo Minh Triệu rời đi.
Nửa đường, Kỳ Duyên cực kỳ vui sướng nhìn Minh Triệu: "Không nghĩ tới vòng tay không nhạy, nếu không nhiều người như thế, chúng ta rất khó thoát thân."
Minh Triệu cười khó khăn: "Phải, đúng vậy."
Nàng có thể hết sức tự nhiên dùng kỹ thuật diễn che giấu chuyện này, nhưng đối mặt với vẻ chân thành của Kỳ Duyên, lần đầu tiên nàng đánh rơi kỹ thuật diễn.

Kỳ Duyên cảm thấy có chút không đúng, theo bản năng hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Hả? Không......"
Minh Triệu còn chưa nói hết liền bị Kỳ Duyên ngăn lại ở cổ: "Suỵt, đừng lên tiếng. Trước mặt có người tới đây."
Kéo nàng lặng lẽ trốn đi, vòng tay của Minh Triệu đột ngột sáng rực, nhắc nhở đối thủ ghép đôi đã đến. Nội tâm Minh Triệu cũng là trầm xuống, thập phần cảnh giác nhìn phía trước, nàng tựa hồ còn chưa kịp đổi thẻ thân phận thực, nói cách khác trước mặt xuất hiện một trong hai mươi người kia.

Kỳ Duyên liếc nhìn vòng tay của Minh Triệu, nhỏ giọng nói: "Chỉ sáng một lần, màu sắc cũng giống, xem ra phía trước chỉ có một quyền sư. Nếu lát nữa đối phương đưa ra khiêu chiến, để em giúp chị ứng chiến."
May là vòng tay của mình không sáng, nếu không bản thân đồng thời so đấu sức chịu đựng thì không thể giúp Minh Triệu.

Minh Triệu thừa dịp Kỳ Duyên không chú ý liền nhanh chóng đổi lại thẻ ngụy trang, kết quả lại vẫn sáng, Minh Triệu thầm kinh ngạc. Xem ra phía trước vừa có một quyền sư vừa có một vị cùng thân phận với nàng.
Không đúng, có lẽ thẻ ngụy trang của đối phương cũng giống nàng. Nội tâm An Nhược Thủy có chút loạn, nếu đối phương thật sự có thân phận giống nàng, vậy thì tình cảnh Kỳ Duyên sẽ rất nguy hiểm.
"Chúng ta đi đường vòng thôi." Minh Triệu nói nhỏ với người bên cạnh, bởi nàng sợ Kỳ Duyên đối nghịch với người thân phận giống nàng.
Thẻ thân phận của nàng là 'tâm ma', chỉ cần trong liên minh còn một người sống sót, thọ mệnh của nàng liền sẽ ngang bằng người nọ. Nếu thời điểm toàn bộ thành viên liên minh đều sắp không chịu nổi, nàng rời khỏi liên minh liền có thể tiếp tục sống sót như cũ. Nếu có người cùng nàng tiến hành đối chiến, chỉ cần đối phương không thể loại bỏ nàng trong một lần đấu, ngày hôm sau sẽ bị hệ thống đưa ra đủ loại nguyên nhân cưỡng chế loại khỏi cuộc chơi, giống như Lam Cúc gặp hắc điếm vậy, người thắng nàng, hôm sau sẽ gặp phải cướp bóc sát hại bị cưỡng chế bị loại bỏ. Nhưng Kỳ Duyên từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ, thấp nhất cũng chỉ là đánh hòa cùng Trịnh Húc, còn xuất hiện dưới tình huống hệ thống nhắc nhở không cho phép thành viên liên minh khiêu chiến tuyển thủ bất đồng hạng mục.

Thân phận 'tâm ma' tuy rất có lợi cho một liên minh phát triển, nhưng đến cuối cùng nếu muốn lấy được chiến thắng, nội bộ liên minh cần loại bỏ 'tâm ma' ẩn bên trong, nếu không cao nhất chỉ có thể đạt được hạng tư. Nói cách khác giai đoạn đầu nàng có thể giúp em đủ loại phát triển, nhưng tới cuối cùng nếu em ấy muốn lấy được quán quân thì nhất định phải loại bỏ nàng.
Thật ra thời điểm bắt được thân phận này, nàng định trực tiếp thay đổi, thành loại hạng mục thi đấu không có bất cứ sát thương nào như linh vật Lâm Anh cũng khá tốt, bởi vì nàng không muốn Kỳ Duyên phải lựa chọn giữa chiến thắng và từ bỏ mình. Nhưng lần thứ hai thay đổi, thực bất hạnh nàng lại rút được thẻ 'tâm ma', cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn tiếp nhận.

Minh Triệu thấy Kỳ Duyên không có phản ứng, lại nhắc nhở lần nữa: "Chúng ta đi đường vòng chứ?!"
"Sợ gì, đối diện chỉ có một quyền sư, chúng ta đối phó họ giống như Trịnh Húc lần trước là được. Nơi này là con đường gần nhất đi tới chỗ tập hợp cùng Lam Cúc, cũng là con đường cất giấu bảo tàng tân thủ nhiều nhất. Chúng ta từ nơi này đi qua có thể tiết kiệm càng nhiều thời gian tìm bảo bối, hơn nữa đã có người qua đây một lần, chứng tỏ bọn họ đã mang bảo tàng bình thường đi. Tiếp theo chúng ta chỉ cần cầm máy dò đi tìm bảo tàng cất giấu chỗ tối, bất kể là phương diện nào với chúng ta đều có lợi."
Minh Triệu không lay chuyển được Kỳ Duyên nhưng nàng không thể bại lộ thân phận thực trước thời hạn, nếu không sẽ bị cưỡng chế loại khỏi mọi liên minh, tỷ lệ sinh tồn cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.

"Suỵt, em nghe thấy bọn họ nói chuyện. Còn là người quen cũ." Kỳ Duyên cẩn thận nghe động tĩnh con đường phía trước: "Là Trịnh Húc cùng Hồ Vĩnh Khoa."
"Lại là bọn họ?" Ánh mắt Minh Triệu khẽ biến, thời điểm lúc mới đi đã chạm mặt hai người kia, khi đó vòng tay quyền sư của nàng cùng vòng tay quyền sư của Trịnh Húc phát ra nhắc nhở ghép đôi, nên hiện tại vòng tay nàng tiếp tục phát ra nhắc nhở, rất có thể là vì Trịnh Húc.
Nếu Trịnh Húc cũng là 'tâm ma', hôm qua Kỳ Duyên không thể loại hắn bằng một lần đấu, vậy hôm nay Kỳ Duyên đánh hay không đánh đều sẽ bị cưỡng chế loại bỏ.
Còn nếu Trịnh Húc không phải 'tâm ma', hôm qua Trịnh Húc khiêu chiến mình, không thể loại mình trong một lần đấu thì ba giờ chiều nay Trịnh Húc cũng sẽ bị hệ thống cưỡng chế loại bỏ. Chỉ cần Trịnh Húc rời khỏi trò chơi, vậy thì một 'tâm ma' khác nhất định là Hồ Vĩnh Khoa, như vậy nàng có thể tố cáo với hệ thống, xác nhận Hồ Vĩnh Khoa là 'tâm ma', Hồ Vĩnh Khoa từ đó bị loại khỏi trò chơi này.

"Đi thôi. Bất quá chị ra ngoài trước, em đi theo bên cạnh. Bởi vì lần trước em đã thắng Trịnh Húc, hắn thấy em khả năng sẽ không khiêu chiến với chị." Minh Triệu chỉ có thể đánh cược lần nữa, đánh cược Trịnh Húc không phải tâm ma, đánh cược Kỳ Duyên sẽ không chân chính gặp phải tâm ma.

Kỳ Duyên thấy Minh Triệu thay đổi chủ ý, cũng không nghĩ nhiều gật gật đầu bay lên cây, dọc đường yên lặng bảo vệ nàng. Một phút sau, rốt cuộc thấy Hồ Vĩnh Khoa và Trịnh Húc đang lục soát trong đám cỏ dại.
Khi Minu Triệu phát huy diễn xuất của ảnh hậu tiến đến gần Trịnh Húc, Trịnh Húc thấy nàng liền tràn ngập hốt hoảng, giống như tiểu sơn dương lạc bầy.

Hai người nhìn vòng tay không ngừng phát ra nhắc nhở ghép đôi, Trịnh Húc cười lạnh đứng trước mặt Minh Triệu: "Hiện tại có thể đánh một trận chứ?"
Minh Triệu lui về sau một bước nhỏ: "Tôi......"
"Đừng dài dòng, tôi muốn khiêu chiến với cô." Trịnh Húc tăng âm lượng lên một chút, Minh Triệu không ở nơi này, hắn muốn loại Minh Triệu quả thực dễ như trở bàn tay.

Minh Triệu còn chưa đồng ý, hệ thống đã phát nhắc nhở dự đoán trên kênh livestream.
Võng hữu 1: Vãi, Trịnh Húc này còn biết xấu hổ không a? Quyền vương cấp bậc thế giới lại ở đây bắt nạt một tiểu cô nương?
Võng hữu 2: Lầu trên đừng quá phận, chỉ là một trò chơi thôi, chẳng lẽ hắn có thể đánh người thành tàn phế? Huống chi đây là quy tắc trò chơi, không thấy hệ thống vẫn nhắc nhở sao?
Võng hữu 3: Ha ha, quyền vương cấp bậc thế giới cũng chỉ dám bắt nạt Minh Triệu. Buổi sáng gặp phải Kỳ Duyên, ngay cả cái rắm hắn còn chưa kịp đánh. Ván này tôi chọn Minh Triệu thắng. Cho dù hụt tiền tôi cũng chọn Minh Triệu thắng.
Võng hữu 4: 2333 các thím đều đã đến trễ, luôn canh giữ kênh trực tiếp tôi có thể đại phát từ bi nói cho các thím, Giáo Chủ nhà tôi núp trên cây. Lầu trên yên tâm, thím muốn hụt tiền còn phải hỏi xem Giáo Chủ nhà tôi có nguyện ý thua hay không.
Võng hữu 5: Như trên, Giáo Chủ nhà tôi cũng là đệ tử Cổ Võ, thực lực không kém Trịnh Húc. Không thấy tộc trưởng giải thích trong họp báo sao? Lúc trước chúng ta không biết Cổ Võ có tồn tại Giáo Chủ, là bởi cô ấy làm người điệu thấp, không tham gia các loại thi đấu. Chỉ khi vào giới giải trí mới chậm rãi nổi lên mặt nước. Nếu Giáo Chủ nhà tôi sớm vài năm đi luận võ so tài, ai còn biết Trịnh Húc là ai a.

Đề tài dần kéo đến Cổ Võ thế gia, mà một bộ phận người yêu thích võ thuật cũng nghe tiếng chạy tới, gia nhập cuộc chiến bàn phím khí thế này.

Thời điểm Trịnh Húc siết chặt nắm đấm, Hồ Vĩnh Khoa đột nhiên đứng ra nhỏ giọng nói: "Trịnh tiên sinh, nể mặt tôi một chút, đừng đánh trận này."
"A, Trịnh Húc tôi đề xuất khiêu chiến tới nay cũng chưa bao giờ vừa lâm trận đã chạy!" Trịnh Húc mới nói dứt câu, Kỳ Duyên đột ngột từ trên cây nhảy xuống, đứng trước mặt hắn cười lạnh: "Nguyễn Cao Kỳ Duyên tôi sẽ thay thành viên liên minh ứng chiến, Trịnh tiên sinh, mời."
Trịnh Húc quay đầu liếc nhìn Hồ Vĩnh Khoa, trong mắt tựa hồ mong đợi hắn khuyên bảo một lần nữa. Bất quá Hồ Vĩnh Khoa lại bình thản nhìn Kỳ Duyên, đáy lòng hận không thể để Trịnh Húc có thể một quyền đánh chết đối phương.

Trịnh Húc nhìn chằm chằm Hồ Vĩnh Khoa nửa ngày cũng không thấy hắn có một chút phản ứng, cuối cùng Trịnh Húc chỉ có thể căng da đầu vung lên nắm đấm tới chỗ Kỳ Duyên.

Nguyễn Giáo Chủ mới đầu né tránh một chút, tiếp đó lại xoay người đánh một quyền không nhẹ không nặng lên thân đối phương. Kỳ Duyên không dùng nửa điểm nội lực, ngược lại lực độ đều thu liễm rất nhiều, bởi trong đầu thời khắc nhớ kỹ lời Minh Triệu dặn dò qua. Cho nên Kỳ Duyên hiện tại mỗi một chiêu đều phải tự hỏi một hồi, bởi vì quá nặng sẽ trực tiếp đem người phế đi, quá nhẹ lại cho người cảm giác mình hữu tâm vô lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com