Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: Ngày định mệnh

NĂM 2014:

Lê tấm thân mệt mỏi khi vừa đi chuyến xe từ quê lên đến phòng trọ cô mới thuê ở Sài Gòn, nơi mà cô sắp phải ở trong suốt 4 năm đại học sắp tới . Cô thả hai vali nặng xuống nền đất rồi nhìn quanh căn phòng. Cũng khá đầy đủ khi có gác, một tủ đựng quần áo và một phòng bếp nho nhỏ để cô có thể nấu ăn khi rảnh rỗi.

[ I want nobody nobody nobody nobody ] Cô vừa chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp thì nhận được điện thoại :

" Con lên tới nơi chưa Duyên, có say xe gì không, trọ như thế nào, ổn không con"

Cô chưa kịp nói lời nào thì đã nhận được những câu hỏi tấp nập từ mẹ cô:

" Con vừa mới tới trọ, có uống thuốc chống ói nên không có seo, trọ khá ổn mẹ ơi, con tính dọn dẹp nè. Dọn xong con đi mua ít đồ dùng luôn á"

" Ờ, con ở mình mẹ lo quá, hay mẹ lên ở với con vài tháng nha, bình thường ở nhà toàn mẹ chăm giờ đi ở ên không biết ai mà chăm cô nữa"

" Hời ơi mẹ lo quá à, mẹ ở nhà với ba đi, hai ông bà có xa nhau được đâu mà đòi lên ở với con đồ, mẹ yên tâm đi con lớn dòi mà.

" ÙA, thế thôi con dọn trọ đi, có gì thì điện thoại cho mẹ, hết tiền thì nói mẹ gửi, chứ đừng tiết kiệm rồi ăn uống không đàng quàng nghe chưa:"

" yes madam, hehe"

Sau khi tắt máy, Duyên bắt đầu dọn dẹp căn phòng của mình. Sau hai tiếng đồng hồ, nhìn quanh lại căn phòng đã sạch sẽ có thể ở cô vui vẻ xếp đồ của mình vào tủ.

{ hmmm tạm ổn rồi, giờ chắc phải ra ngoài mua đồ để còn tối nay ngủ ko là nằm gạch luôn, để coi cần mua gì, nệm, gối, sắm đồ bếp nữa, bếp gas, nồi, ...} Nhìn những thứ đồ chất đầy phòng là Duyên trầm cảm 3s , cũng may ở trên đây có người giao lại tận phòng, không ên mình đem về chắc chết quá. {Thui tranh thủ sắp xếp còn nghĩ ngơi, dọn chỗ ngủ trước vậy bếp chắc mai sắp đồ vào là được, mệt quá dòi} .

Năm nay cô 18 tuổi, cũng là năm nhất đại học, vì thế nên phải rời xa mái nhà yêu dấu 18 năm để lên sài gòn học. Vì chưa rành đường xá trên này nên Duyên đã lên trước một tuần để có thể thoải mái sắp xếp cuộc sống mới cũng như quen với nơi xa lạ này.

6h30 chiếc điện thoại yêu dấu của cô reo lên [ I want nobody nobody nobody nobody ] cái bài hát mà cô thích của nhóm SNSD , mà cô cực kỳ mê Yuri và Jessica của nhóm đó. Cô rời giường và bắt đầu một ngày mới. Thay đồ và bắt đầu chạy bộ buổi sáng, một thói quen mà cô đã giữ được 2-3 năm nay. Sau khi chạy bộ về cùng chiếc bánh bao nóng hổi cầm trên tay mà cô tiện mua trên đường về trọ.

Từ phòng tắm bước ra, với bộ đồ thật năng động ở nhà áo thun trắng và quần thun đen dài.

Duyên chuẩn bị bắt tay vào phòng bếp mà cô hôm qua vẫn chưa dọn xong, cô khiên đồ cần vào bếp. Chất tất cả đồ lên kệ xong cô chuẩn bị khiên chiếc bình gas vào ô của nó nữa là xong nhưng bất chợt cô thấy một chỗ có khoản 2 ô gạch bị rớt ra khuất ở phía trong, nó khá tối và cô không thấy được thông qua nơi ấy. Cô tò mò thò tay qua đó, cánh tay cô lại có thể xuyên qua khoản không đó và không có điểm dừng. Nó làm cô càng hiếu kỳ, cô rất muốn biết nó sâu đến bao nhiêu, cô bèn đưa dầu vào muốn nhìn xem. Trong đó thật tối, cô không nhìn thấy gì nhưng nó vẫn còn rất sâu vào trong, cô bò vào cả người, cô bò tới đến khi thấy 1 ánh sáng hắt vào mắt cô.

Cô phát hiện ra lỗ này dẫn đến trung tâm thương mại, tiếng nhạc phát ra đúng từ trung tâm thương mại này.Nhưng điều quan trọng là nhà cô không hề gần bất kì trung tâm thương mại nào.

Vì lỗ thông với bên ngoài trung tâm thương mại, Duyên đành phải vòng qua, đi vào bên trong trung tâm bằng cửa chính. Mọi người ăn mặc rất kì quái, không hề giống như đồ của năm 2014, có vẻ giống như mấy phim thập niên cũ. Mọi người đang đồng loạt retro sao? My nhìn hết người này đến người kia, cảm thấy nghi ngờ. Cô nhìn thấy mọi người ăn mặc lạ lẫm, mọi người cũng thấy cô ăn mặc lạ lẫm y hệt.

"Trời má, tóc chiếc lá kìa." Duyên trầm trồ nhìn họ, những người được Duyên nhìn càng tưởng Duyên hâm mộ thời thượng của mình, càng vênh mặt lên. Cô đi vào bên trong trung tâm thương mại, ngỡ ngàng khi thấy đồng hồ quốc tế trên tường hiển thị rõ ngày giờ.

Sài Gòn 20/02/2002 10h5p.

Tim Duyên giật thót một cái, cô ngay lập tức chụp tay một người đang đứng gần mình nhất, hỏi: "Chị ơi cho em hỏi hôm nay là ngày mấy vậy chị?"

"Hôm nay ngày 20/2 đó em." Chị gái mặc một chiếc quần ống loe cùng chiếc áo hai dây ôm sát người nhìn cô với ánh mắt đề phòng.

"Năm nào vậy chị?" Ánh mắt của co tràn ngập vẻ khẩn cầu, cô cũng chẳng biết mình đang gặp chuyện quái quỉ gì nữa.

"2002 em." Người này chỉ trả lời co một câu ngắn rồi nhanh chóng bỏ đi, có lẽ là sợ gương mặt thất thần bây giờ của cô, hay là sợ cô hỏi những câu ngớ ngẩn.duyên không biết gì nữa, cô bỡ ngỡ đi một vòng quanh trung tâm thương mại, đúng thật là trung tâm thương mại kiểu cũ.

Cô đi dạo một vòng, nhiều người đi bên trong. Thật ra từ lúc bước vào nó, cô đã cảm thấy rất lạ rồi, bên ngoài trung tâm thương mại có một tấm bảng đơn giản cho biết đây là trung tâm thương mại, không như Bitexco, hay Lotte Mart. Cô mới lên Sài Gòn, cô còn tưởng đây là một trung tâm thương mại cũ.

Sài Gòn, 2002.

Trong lòng cô vừa lo lắng vừa tò mò, đi một dọc trung tâm thương mại xem thử Sài Gòn năm 2002 là như thế nào, sau đó chạy về lỗ của mình xem xem có thể về lại nhà không. duyên bò qua lỗ qua lại hai ba lần, đảm bảo rằng có thể đi, có thể về mới yên tâm đi chơi Sài Gòn xưa.

Duyên sinh năm 1996, 2002 Duyên chỉ vừa 6 tuổi, không thể nào có được kí ức ở thời này. Thế nên cô rất lạ lẫm nhìn ngó xung quanh, cô rất muốn mua thử đồ ăn của năm 2002 nhưng tiền không có, chỉ đành ấm ức đứng nhìn món kem ngon mắt trong căn tin.
"Chị gì đó ơi... chị muốn ăn kem?"

Giọng nói của ai đó mềm mại vang lên thu hút ánh mắt của Cô , Duyên ngước mặt lên nhìn cô bé, cô bé bèn nhoẻn miệng cười với cô, "Chị ăn kem không?"

"Chị không có tiền." duyên móc trong túi mình ra một xấp tiền lẻ nhưng chỉ toàn tờ mười nghìn, năm mươi nghìn tiền polymer, "Em dùng tiền này không?"

"Tiền này là vàng mã mới ra hả chị?" Cô bé ngây ngô nhìn tờ tiền bóng có vẻ như rất muốn cầm thử xem. Vậy nên cô mới đưa tờ tiền cho cô bé xem, cô bé nhanh chóng cầm lấy, cẩn thận xem trước xem sau, "Cái này nếu là vàng mã chắc đốt không cháy đâu."

"Vàng mã cái gì, tiền của chị đấy." Duyên nhìn cô bé ngây ngô kia, nửa muốn cứng giọng nửa lại muốn mềm giọng, không muốn dọa cô bé kia sợ mình. Đây là tiền của năm 2014, mà 2002 vẫn còn xài tiền cotton cho nên cô bé không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Cô bé cong môi nói, "Nhưng đây có ghi chữ Việt Nam cơ mà, đâu phải tiền nước ngoài đâu."

"Thôi, trả chị." Duyên cầm lấy tờ tiền của mình định bỏ đi, cô bé kia rõ là cứng đầu, đang đứng trông quầy kem liền hét lên một tiếng, "Mẹ, con đi chơi một xíu" rồi chạy theo Duyên. Hai người cùng nhau đi trong trung tâm thương mại, cô đi trước, cô bé lẽo đẽo theo sau, có vẻ như cô bé khá hứng thú với cách ăn mặc của cô, vậy nên cứ luyên thuyên mãi: "Chị mặc quần áo lạ quá à."

"Sao em phiền thế? Đi bán kem đi."

"Chị thấy em phiền hả? Em tò mò một xíu thôi." Cô bé để ngón cái và ngón trỏ chạm vào nhau cho cô biết rằng cô bé chỉ tò mò một xíu. Duyên cắn cắn môi dưới của mình nhìn xung quanh, "Thôi giờ chị về, tới giờ cơm rồi."

"Nhà chị ở đâu?"

"Chị! Nhà chị ở đâu dạ?"

"Chị gì đó ơi em chạy theo không kịp..."
"Chị gì đó ơi, huhu, đợi em với."

Một người đi trước, một người đi sau, rốt cuộc cô bé cũng không đuổi kịp My, chỉ thơ thẩn nhìn chị gái lạ lẫm kia rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com