C82: Những lời hứa bỏ quên
"Gấu bớt trẻ con dùm Triệu đi, có được không?"
Hai giờ sáng, một câu nói vang vọng trong đầu, âm vực lớn đến nỗi Duyên cứ đinh ninh là thật chứ không phải là mơ.
Duyên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đổ ra ướt cả áo. Cô bật thẳng lưng ngồi dậy không chút uể oải. Bởi vì có ngủ sâu được chút nào đâu mà thiếu tỉnh táo.
Sự thật cay đắng chính là cô vẫn đang một mình một giường, một phòng, một căn nhà rộng rãi đến dư thừa.
Nhưng câu nói vừa nãy có phải là tín hiệu của ai đó muốn gửi đến mình hay không.
Những ngày qua Duyên cứ tự quấn mình trong nút thắt "mình đã làm gì sai". Mà càng quấn càng chặt chứ không có đường nào tháo gỡ.
Triệu gần như không giữ liên lạc với cô. Đến cả group chat với nhân viên của tiệm, chị còn nán lại trong đó nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng câu nào.
Có thể chị gọi điện riêng cho nhân viên để được báo cáo cụ thể hơn nếu có gì cần hỏi.
Những buổi chụp hình sản phẩm mới cũng tách biệt hoàn toàn.
Sáng nay Duyên đến tiệm một mình, để chụp hình với chiếc áo Gấu mới ra mắt. Cô đắn đo một hồi rồi nhắn vào nhóm. Để Triệu không bị khó xử nếu vô tình chị ghé qua tiệm mà lại phải đối mặt cô ở đó.
Hay là để Triệu biết trước cô ở đó mà vẫn cứ ghé như một thói quen. Thật ra Duyên đang trông ngóng điều gì, bản thân cô cũng thừa biết rõ.
Tính ra từ lúc bận rộn theo đuổi một vài dự án riêng, thì người siêng năng ghé tiệm hơn lại là Triệu, chứ không phải Duyên. Chị vẫn thế, tỉ mỉ và chăm chút từ sản phẩm, cửa hàng đến cả nhân viên. Thảo nào các bạn ở đây lúc nào cũng một chị Triệu, hai chị Triệu.
Mặc chiếc áo gấu màu vàng tươi vào, cô cứ đứng tần ngần trước gương. Thay vì tự hào vì sản phẩm lần này dễ thương như vậy, Duyên lại nghe khóe mắt mình cay cay.
Hình gấu to đùng trên áo này là do một tay chị thiết kế, đến cái nghiêng đầu ngơ ngác của chú gấu cũng là điểm nhấn nhá của chị. Mỗi lần xem phác thảo trên máy là Triệu lại đắc ý cười mỉa cô một hồi "Nhìn cứ ngơ ngơ y chang ấy chứ!".
Những lúc như thế Duyên chỉ xị mặt ra, tỏ vẻ đáng thương vì bị trêu. Chỉ để đổi lại được nhìn thấy Triệu cười tươi hơn nữa.
Bao năm rồi vẫn vậy, nụ cười rạng rỡ của Triệu chính là nguồn năng lượng lớn nhất mỗi ngày của Duyên.
Mà, đã bao lâu rồi mình không còn nhìn thấy nụ cười ấy nữa...
- Chị Duyên ơi xong chưa?
Bé nhân viên gọi từ ngoài vào phòng thay đồ, giọng lảnh lót đến nỗi làm cô giật cả mình.
- Rồi này, chị ra ngay đây!
Duyên chỉnh sơ lại áo quần lần nữa rồi vội bước ra. Bên ngoài đã set up sẵn hết rồi. Hôm nay chụp cũng không cần gì quá cầu kì, đạo cụ cũng đơn giản.
Nhưng bạn ấy nhìn kĩ lại Duyên lần nữa thì nhỏ giọng nói với cô.
- Hay là...mình đeo kính được không chị?
Duyên chợt khựng lại vài giây rồi nhanh chóng nắm bắt được vấn đề, thấy bạn ấy ngập ngừng cũng dễ hiểu. Dù đã trang điểm kĩ, nhưng quầng thâm quanh mắt và mí mắt mệt mỏi vẫn lộ rõ một nét buồn phảng phất. Mà chụp hình sản phẩm mới đợt này năng động, dễ thương, một chút trầm buồn cũng là không phù hợp.
- Oke, mang kính nâu đi cho ngầu nào !!
Cô lục tìm trong túi xách ra chiếc kính nâu, cố tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì. Không khí làm việc phải thật sôi nổi chứ, làm sao có thể để chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến tinh thần chung được.
Chụp áo gấu được một hồi, cũng được kha khá hình ưng ý. Duyên lại muốn sẵn tiện chụp thêm áo khác nữa.
- Hay là chị vẫn mặc áo gấu nhưng cầm thêm thôi, không cần thay ra. Em thấy cũng hay.
- Ừm, cũng được đó. Mà chị cầm áo nào bây giờ? Áo nào cần đẩy doanh số lên thêm ta?
Bạn nhân viên suy nghĩ nhanh rồi chạy lại sào lấy một chiếc áo đen.
- Này đi chị, đang bán chạy nhưng đợt này mình may số lượng lớn nên còn tồn cũng nhiều. Hôm qua chị Triệu mới hỏi...
- Chị Triệu mới ghé hôm qua hả? – Duyên vuột miệng hỏi thăm
- Dạ, chị Triệu ghé cũng chụp một vài áo. Áo "Em ơi yêu em" này chỉ đang muốn bán nhanh hơn nữa. Mà, chị Triệu có vẻ...không muốn chụp với áo này cho lắm...
- À...Vậy để chị cầm cho, em chụp thêm đi.
Duyên hiểu chứ, ngay tâm điểm lúc này, bất cứ hành động nào của hai người cũng bị để ý và bàn tán nhiều hơn. Đợt rồi ầm đùng trên báo, chắc Triệu cũng mệt mỏi đủ rồi.
Nhưng muốn bán áo thì phải quảng cáo thôi, nghĩ đơn giản vậy đi.
Em ơi yêu em - Anh ơi yêu anh
Lúc hai đứa ngồi thiết kế cặp áo này đã cười suốt hai tiếng đồng hồ. Háo hức chờ tung ra đúng dịp Valentine.
Vậy mà bây giờ chỉ cầm lên chụp thôi cũng đối diện với vô vàn khó khăn. Chưa bao giờ chụp hình mà lòng mình lại nặng trĩu như này.
Như kiểu mọi thứ vẫn nguyên vẹn ở đây, chỉ có người mình từng thương nhất lại không còn hiện diện.
Duyên chưa đoán được nếu thật sự lựa chọn rời đi, Triệu sẽ dứt tình luôn cả với Thunn hay không. Cô nhớ như in cái ngày chị mang Thunn đến với cô như một món quà tinh thần vô giá. Không biết Triệu nghĩ thế nào, nhưng đối với Duyên, Thunn giống như đứa con tinh thần của hai người vậy. Bao nhiêu tâm ý, nhiệt huyết và đam mê đều đổ dồn vào hết.
Chợt Duyên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, nếu Thunn ngày càng lớn mạnh. Hai người vẫn còn cầu nối ở giữa, chẳng phải sẽ còn ngồi lại cùng lên những ý tưởng tiếp theo nữa hay sao.
Từ nay mình sẽ chăm chỉ mặc đồ Thunn đi làm, ra đường, gặp bạn bè, đối tác. Mình sẽ chăm chút cho mọi thứ được chỉn chu hơn nữa. Mình sẽ tiếp tục cố gắng, vì điều mình tin tưởng.
Duyên lấy máy gọi cho Học, nhờ em ấy tìm giúp vài bạn trẻ có lượng tương tác ổn một chút. Thời gian này nếu hai người thật khó để gặp nhau, thôi thì đẩy mạnh quảng bá qua một vài phương thức khác vậy.
- Chị về nha, có gì cần thì cứ nhắn...tụi chị...
- Dạ, mà hôm qua chị Triệu bảo sắp tới sẽ ít ghé tiệm hơn. Nên có gì chị Duyên ghé qua thường chút được không?
- Sao vậy? Triệu đi đâu hả? – Bàn tay cô đang cất đồ vào túi xách chợt khựng lại.
- Dạ, hình như mẹ chị Triệu không khỏe, nên chắc chỉ bận việc nhà hơn...
Duyên nghe như một luồng điện giật mạnh qua người, tay chân cũng luống cuống cả lên. Muốn nán lại để nghe thêm về chị, nhưng lại không biết mở lời tiếp theo thế nào.
- Nay chị Triệu gầy lắm chị. Hôm nào ghé cũng đeo kính hết. Rồi còn uống Cold Brew nữa chứ. Trước giờ em có thấy chỉ uống thường vậy đâu...
Bé này cũng lo lắng cho Triệu không kém, chỉ chờ được gặp Duyên để xõa hết nỗi lòng. Mà tình trạng của cô bây giờ, cũng có khác gì bạn ấy đâu. Bạn ấy ít ra còn gặp được chị, còn biết chị đang thế nào.
---
Triệu bị đánh thức bởi tiếng một tiếng chuông cửa.
Dạo này chị ngủ mà không cần đặt báo thức, chỉ trừ những ngày có lịch quan trọng thôi. Hôm nay cuối tuần, cả nhà đi siêu thị từ sớm rồi. Triệu mệt mỏi ngồi dậy, thật ra là chị không quen ngủ chỗ lạ. Dù đã dọn đến đây hơn cả tháng rồi, nhưng vẫn chưa quen giấc được.
Nhưng mà ai đến giờ này nhỉ, nhà cũng không phải của mình, nên Triệu mặc định chẳng ai tìm mình ở đây cả. Dù sao cũng phải ra xem thế nào. Nhưng mặc đồ ngủ, để mặt mộc và đầu tóc lòa xòa thế này có được không.
Triệu bước ra ngoài phòng khách, nhưng lại không nghe tiếng chuông cửa thêm lần nào nữa. Một chút tò mò khiến Triệu không còn chần chừ, chị tiến đến, mở nhẹ một bên cửa ra nhìn.
Không có ai.
Nhưng rõ ràng vừa nãy chị chắc chắn là mình có nghe tiếng chuông, không thể nào lầm được.
Triệu nhíu mày khó hiểu. Nhưng vừa định đóng cửa thì chị nhìn thấy trên chiếc kệ nhỏ sát tường có đồ mới giao tới.
Một ly cà phê và một cái bánh ngọt.
Chị không đặt, chị 3 đi ra ngoài rồi nên càng không.
Vậy chỉ có thể là...
Triệu thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa. Chị sợ tim mình lại nhói đau vì những điều vô tưởng.
Triệu khép nhẹ cửa lại, nếu người ta giao nhầm nhà thì lát nữa sẽ tự lấy đi thôi.
Nhưng có thể nào ai vô tình lại giao nhầm đúng loại bánh chị thích nhất không chứ. Triệu tự cười mình, từ khi nào mà đến một chiếc bánh cũng làm chị nghĩ nhiều như vậy.
Từ lúc ở đây, mỗi sáng chị lại muốn uống chút gì đó cho tỉnh táo. Nhưng lại lười đi mua, đặt app thì lại không quen, không thích.
Hay là trước giờ luôn có ai đó chăm bẵm, nên chị mới thành ra khó chiều như vậy. Tự chiều chính mình cũng không xong.
"Triệu uống café đi, nhưng nhớ ăn bánh nha, đừng để bụng rỗng."
Triệu vệ sinh cá nhân xong thì nhận được tin nhắn từ icon mặt gấu quen thuộc.
Chị thẫn thờ một hồi, lại bước ra cửa, lấy cả hai thứ vào. Sợ lát nữa mẹ và chị trở về nhìn thấy lại hỏi đủ thứ nữa.
Tự dưng lại mò đến tận đây, còn mua cả bánh và nước thế này. Đúng loại Cold Brew trong đầu chị sáng nay vừa nghĩ đến. Còn dặn dò chị phải ăn bánh rồi mới được uống cà phê. Nếu chị kiên tâm bỏ lỡ đoạn tình này, hỏi thật, sau này còn gặp được ai hiểu chị đến vậy nữa không?
Người vì hiểu mà đến với nhau.
Rồi cũng vì hiểu mà phải rời đi.
Triệu thừa nhận gần đây mình có ý định buông tay, không phải vì bạn Gấu không đủ tốt. Mà vì cảm thấy chính mình không đủ tốt với bạn ấy. Chị sợ rằng dù có đi thêm bên cạnh nhau bao nhiêu năm nữa, thì điều bạn Gấu thật sự cần, chị lại không có.
Khi bạn Gấu bắt đầu gửi tín hiệu làm hòa, cũng là lúc Triệu muốn mình phải đưa ra quyết định dứt khoát sớm hơn một chút.
Bởi vì, thời gian của cả hai đều quý giá như nhau. Bạn Gấu còn cả một khoảng trời thênh thang phía trước. Đâu thể cứ mãi chờ đợi Triệu mông lung thế này.
Nhưng mà...
Chính mình đã từng hứa với bạn Gấu, dù thế nào đi nữa cũng không rời đi. Dù thế nào đi nữa cũng không để bạn Gấu một mình.
Triệu lại không muốn trở thành một người dù lý trí còn minh mẫn, trái tim còn xúc cảm, mà lại cố tình biến những lời hứa...thành bị bỏ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com