Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Nghỉ ngơi nhiều chút.




Sau khi trích xuất camera, cùng với lấy lời khai nhân chứng cảnh sát đã nhanh chóng lập án. Tiễn hết cảnh sát đi vừa đúng lúc cô về, nàng đứng ở cửa nhà chờ cô.




Thấy cô vẫn như cũ vui tươi hớn hở nhào đến ôm nàng, nàng cũng không còn sợ cái gì nữa, vì nàng biết có người nguyện chấp nhận thầm lặng sau lưng che chở cho nàng.





"Ăn cơm, ăn cơm, em đói bụng rồi vợ ơi."




Cô lôi kéo tay nàng đến bàn cơm, người làm nhanh chóng dọn thức ăn lên rồi lui ra ngoài. Gắp cho nàng một con tôm, cô ăn rất thoải mái.



"Lúc nãy Duyên đi đâu vậy?"


Nàng thắc mắc, vì sao nhà vừa xảy ra chuyện cô đã chạy đi đâu mất. Người cũng về rồi, cái gì cần hỏi cũng nên hỏi.



"Công ty xảy ra chút việc, em chạy đi đã giải quyết xong hết rồi."



Nàng đương nhiên không tin, những cũng không có cố gắng mà gặn hỏi, gật đầu cho qua.


——————

*Rầm...Xoảng...*

Tiếng đồ đạc bay tứ tung vang lên, lọ hoa, chén dĩa, tách trà,... Những thứ có thể phá vỡ đều bị phá nát, dưới sàn đầy nước, kèm theo là rất nhiều mảnh vỡ loang lỗ khắp nơi.



"Cô đang làm cái gì vậy?"



Võ Hoàng Yến vừa từ công ty về đã nhìn thấy một màn này, đồ đạc trong nhà đều là chính tay cô lựa chọn, thế nào mà Phương Tương Vi muốn phá là phá.



"Cô còn không biết sao? Chắc chắn là Minh Triệu cô ta kêu anh trai cô ta chặn đứng hết tài nguyên của công ty mình, cô nhìn xem vừa hôm trước tôi ký được hợp đồng với đài truyền hình, hôm nay bên kia đơn phương cắt đứt nó."




Võ Hoàng Yến ném cái áo khoác lên ghế sofa, cầm lấy chai rượu trong tủ kính uống một hớp, tựa vào bàn ăn trong phòng khách mà cười.




"Cô nghĩ là Minh Triệu? Vậy tại sao cô không thử nghĩ người làm việc này là Kỳ Duyên?"




Phương Tương Vi ngẩng ra, ngước lên nhìn Võ Hoàng Yến. Cái thai cũng được hơn 4 tháng, nhưng không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Phương Tương Vi dựa vào gương mặt xinh đẹp này khó khăn lắm mới ký được hợp đồng, lại bị bên kia đơn phương chấm dứt. Người cô hận nhất là Minh Triệu làm sao dám nghĩ sẽ là Kỳ Duyên được chứ.




"Không thể là chị ấy, chị ấy sẽ không làm vậy với tôi."



Phương Tương Vi điên tiết la hét, ả càng hung hăng ném đồ đạc trong nhà. Lần này Võ Hoàng Yến không cản ả ta nữa, mặc kệ ả ta la hét cô cứ bình thản đứng nhìn uống rượu.




"La hét đủ chưa?"



Đợi cho cô ta la hét thoả mãn rồi, người Võ Hoàng Yến cũng bị rượu làm cho lâng lâng. Ném chai rượu xuống sàn, Võ Hoàng Yến đi tới góc nhà cầm lấy 1 cây chổi ném tới.



"Dọn cho sạch."



Nói rồi liền quay người đi vào phòng, Võ Hoàng Yến không quan tâm tới ả ta có làm hay không, cũng không muốn quan tâm tới ả có nổi điên đập phá thêm gì không.



———————

"Nè Kỳ Duyên!"



Tiếng thét của nàng chói tai, cô đang nằm trên giường liền chui rúc vào trong chăn cuộn cả người lại không dám trả lời.



Bỗng nhiên nàng không la hét nữa, cũng không nghe động tĩnh gì, cô vừa định tung chăn ngồi dậy thì trên bụng liền bị chèn ép.




Suýt chút thì không thở được, nhanh chóng đẩy chăn ra đã thấy nàng ngồi trên bụng cô, trên mặt còn mang theo nụ cười 10 phần đáng sợ.




Cô tái mặt, rõ ràng đêm qua đâu có làm gì nàng, trước khi ngủ còn nịnh nọt xoa bóp, buổi tối thì rất an phận chỉ ôm ôm một chút. Lúc này nàng nổi điên là vì lý do gì chứ.



"Làm...làm sao vậy?"


Cô líu lưỡi nhìn nàng vẫn còn ngồi trên bụng mình, 2 tay khoanh lại ánh mắt như dao.



"Thảo nào em thấy lịch trình 2 tháng gần đây sao lại ít đến thảm thương, thì ra là cho Duyên làm."



Cô cựa quậy muốn chạy thoát, nhưng nào dễ, hai bên đùi nàng siết chặt, vừa nãy còn khoan dung không có ngồi hẳn lên bụng cô, lúc này nàng thật sự thả lỏng, để toàn bộ sức nặng đè lên.




"Em không có."



Cô phản bác, dù cho cơ hội chỉ có 1% cô cũng sẽ không từ bỏ.




"Chắc chưa?"




Cái đầu nhỏ gật lia lịa, rõ ràng người đang bị đè là cô mà hai bàn tay cô vẫn không chịu yên phận, từ đùi của nàng lần vào trong làn váy ngủ màu tím nhạt của nàng.



*Bốp*

"Ai ui đau em."



Cô ôm lấy mu bàn tay phải vừa bị nàng đánh rên rỉ, nhưng nhận lại từ nàng la nụ cười khinh bỉ. Nàng cầm lấy điện thoại của mình, bật lên một đoạn ghi âm.



Âm thanh có chút rè rè, sau đó rất nhanh liền trong lại có thể nghe rõ mồn một tiếng của Phạm Minh Kiệt.


"Alo"

"À chuyn lch trình ca em h?"

"Haha, con bé Kỳ Duyên ăn v vi anh đòi anh phi gim bt lch trình ca em."

"y chuyn ca hai đa anh không biết đâu."

"Em bàn vi con bé đi, ri anh sp xếp li cho em."

"Vy ha."



Nàng tắt điện thoại, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang méo mó của cô. Cô cười cười, muốn rút người mình ra chạy trốn nhưng không được.



"Kỳ Duyên, bộ em muốn tôi thất nghiệp hả?"



"Nào có, em muốn vợ nghỉ ngơi nhiều chút."


"Nghỉ nhiều lắm rồi."



Nàng bóp bóp cái bụng không có bao nhiêu mỡ của mình bên ngoài lớp váy lụa, vẻ mặt vừa đau khổ vừa tức giận muốn khóc.



"Nhìn xem, đã ăn đến mập ra một vòng rồi."


Cô cảm thấy buồn cười, chuyển người một cái trong chớp mắt nàng đã nằm trên giường, trên người nàng là cô.


"Đâu để em xem xem, vợ em nuôi gần đây đã béo đến cỡ nào."




Nói rồi cô liền giở váy của nàng lên, chui rúc vào trong bụng nàng vừa cọ vừa hôn lên vùng bụng trắng mềm đó.




Sáng sớm ánh nắng ấm áp sưởi ấm cho cả căn nhà, bên trong phòng của cả hai vang lên tiếng cười khúc khích vui vẻ.


.
.
.
.
.
.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com