Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sắc Xám


Trong thế giới này, linh hồn không phải là một khái niệm trừu tượng. Nó là một dòng chảy, một loại năng lượng hữu hình được gọi là "Tâm Vực". Mỗi người, từ khi sinh ra, đã mang trong mình một "Tâm Vực" độc nhất, cộng hưởng với một cảm xúc chủ đạo của bản ngã. Người ta gọi khả năng sử dụng dòng năng lượng ấy là "Cộng Hưởng Cảm Xúc". Lịch sử đã từng ghi nhận những bậc vĩ nhân có thể dùng "Phẫn Nộ" để dời non lấp bể, dùng "Bi Ai" để gọi mưa trên sa mạc. Nhưng đó là câu chuyện của quá khứ. Ở thời hiện tại, cuộc chơi của cảm xúc đã trở nên nhỏ bé và tầm thường hơn rất nhiều.
---
Thành phố này luôn có một màu xám.
Trần Thượng Long tin là như vậy. Không phải là màu xám của những tòa nhà bê tông cao chọc trời, được xây dựng theo một khuôn mẫu đều tăm tắp đến phát ngán. Cũng không phải màu xám của bầu trời quanh năm ít nắng, bị che phủ bởi một tầng mây công nghiệp mỏng tang. Đó là một sắc xám nhờn nhợt, vô hình, thấm đẫm vào từng phân tử không khí, len lỏi trong từng ánh mắt và đọng lại trên từng nụ cười giả tạo. Một thứ màu xám của sự vô vị.
Long rảo bước trên vỉa hè, hai tay đút sâu vào túi áo khoác cũ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng chẳng hề ghi nhận bất cứ thứ gì. Xung quanh cậu, năng lượng cảm xúc va đập vào nhau một cách hỗn loạn, rẻ tiền. Một người phụ nữ với Tâm Vực Hân Hoan đang cố gắng tạo ra một quầng sáng nhỏ quanh sạp trái cây của mình, khiến mấy quả táo vốn đã héo trông bóng bẩy hơn một chút. Cách đó không xa, hai người đàn ông cãi vã vì một va chạm xe, năng lượng từ Tâm Vực Phẫn Nộ của họ chỉ đủ để làm không khí xung quanh nóng lên vài độ và khiến cổ áo họ thêm nhàu nhĩ. Một đứa trẻ khóc ăn vạ, vô tình kích hoạt Tâm Vực Bi Ai yếu ớt, tạo ra một vũng nước nhỏ dưới chân mẹ nó.
Đó là "cuộc chơi" mà cậu thấy mỗi ngày. Những sức mạnh từng định hình cả một thời đại, giờ đây được dùng cho những việc tủn mủn, ích kỷ và vô nghĩa. Nó giống như việc dùng một thanh bảo kiếm truyền thuyết để thái rau vậy. Lố bịch.
Đối với người khác, những luồng năng lượng cảm xúc này là một phần của cuộc sống. Với Long, chúng chỉ là tiếng ồn. Một bản nhạc chói tai và lệch tông. May mắn thay, cậu sinh ra đã có một tấm vé miễn nhiễm. Tâm Vực Vô Cảm của cậu, thứ mà sách giáo khoa hiện đại miêu tả như một dạng "dị tật tâm hồn", một sự khiếm khuyết trong dòng chảy cảm xúc, không cho cậu bất cứ sức mạnh nào. Nó chỉ đơn giản là một tấm màn cách âm hoàn hảo, ngăn cậu khỏi những ồn ào vô nghĩa của thế giới. Cậu không cảm nhận được gì. Không hứng thú, không khó chịu, không phán xét. Đôi khi cậu thấy biết ơn vì sự trống rỗng của mình. Nó yên tĩnh.
"Long, đi mua giúp mẹ ít Lạc Tiên Thảo ở tiệm thuốc Đông Y cuối chợ Cũ nhé. Thuốc cho con bé Mi Mi sắp hết rồi."
Mẩu giấy nhớ mẹ để lại trên bàn là lý do duy nhất kéo cậu ra khỏi căn phòng của mình hôm nay. Con bé Mi Mi là một chú mèo Ba Tư mà phòng khám thú y của gia đình vừa nhận nuôi. Long không đặc biệt yêu hay ghét nó. Nhưng đó là việc phải làm.
Khu chợ Cũ hiện ra trước mắt, ồn ào và náo nhiệt hơn gấp bội con phố ban nãy. Mùi ẩm mốc của những gian hàng cũ kỹ hòa quyện với mùi thơm của đồ ăn vặt và cả mùi năng lượng cảm xúc đặc quánh như một cơn bão ngầm. Tiếng mặc cả, tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng cãi vã... tất cả tạo thành một bản hợp xướng hỗn loạn của cuộc đời. Long khẽ thở dài, cảm thấy tấm màn cách âm của mình càng trở nên quý giá. Cậu kéo cao cổ áo, chuẩn bị lách vào biển người.
Nhưng chính lúc đó, một âm thanh khác lạ đã cắt ngang sự hỗn loạn.
Một tiếng 'keng' sắc lẹm, theo sau là một tiếng thở dốc và tiếng đổ vỡ của một sạp hàng gần đó.
Đám đông xôn xao rồi nhanh chóng dạt ra, tạo thành một vòng tròn hiếu kỳ nhưng không ai dám lại gần một con hẻm nhỏ tối tăm. Sự tò mò, không phải vì quan tâm mà vì sự bất thường đã phá vỡ chuỗi ngày vô vị, thôi thúc Long bước tới. Cậu len qua đám đông, nhìn vào trong con hẻm.
Một ông lão mặc bộ đồ vải màu nâu sờn cũ đang dựa lưng vào tường, một tay ôm lấy bên sườn, hơi thở khó nhọc. Trước mặt ông là một gã đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt long lên sòng sọc một màu đỏ ngầu. Năng lượng từ Tâm Vực Phẫn Nộ của gã đàn ông không chỉ làm không khí nóng lên, mà còn tỏa ra một áp lực tinh thần hung tợn.
"Lão già, đưa nó đây!" gã gầm lên.
Ngay lập tức, một làn sóng áp lực vô hình, nóng rực và hung tợn, tỏa ra từ gã, tràn ra cả khu chợ. Những cuộc cãi vã nhỏ biến thành ẩu đả. Những người hiếu kỳ bỗng cảm thấy một cơn giận vô cớ, bắt đầu xô đẩy và chửi bới lẫn nhau. Cả khu chợ chìm trong sự hỗn loạn chỉ vì cảm xúc của một người.
Với Long, nó chỉ như một cơn gió nóng lướt qua. Cậu cảm thấy một áp lực nhẹ trong lồng ngực, rồi tan biến ngay tức khắc. Mọi thứ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Cậu đứng đó, quan sát cảnh tượng trước mắt với một sự thờ ơ gần như tuyệt đối.
Giữa cơn hỗn loạn, đôi mắt của ông lão và Long gặp nhau.
Trong một khoảnh khắc, sự kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt mệt mỏi của người đàn ông xa lạ. Sự kinh ngạc khi thấy một người duy nhất không hề bị ảnh hưởng.
Một hòn đảo tĩnh lặng giữa cơn bão cuồng nộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com