từ nhỏ lee jieun hay được gọi bằng danh từ rất mỹ miều 'đứa con hoang', vì mẹ jieun chưa chồng mà có con, một thân một mình nuôi cô khôn lớn
jieun thương mẹ, nên trong việc gì cũng cố gắng, không bao giờ để mẹ phiền lòng, cũng không để mẹ chịu thiệc, lee jieun có thể đánh nhau với đứa con trai hàng xóm vì mắng cô là đồ con hoang, lee jieun cũng có thể tạt nước vào mẹ của nó, cầm chổi đuổi bà ta ra ngoài khi bà ta bắt đầu xúc phạm mẹ
từ nhỏ, lee jieun đã biết, hiền sẽ bị người ta bắt nạt, người ta sẽ chẳng bỏ qua cho mình chỉ vì mình yếu đuối vô hại, muốn không bị giẫm đạp, trước khi học cách đứng trên người khác thì phải biết tự bảo vệ mình
lee jieun luôn tâm niệm, làm người tốt cũng chẳng thể mài ra ăn, yếu đuối lương thiện cũng chẳng giúp mẹ thôi âu sầu, được sinh ra trên cõi đời này, không phải là để bị người ta ức hiếp, nếu đã được sinh ra rồi, thì phải sống cho tốt, để không ai có thể bắt nạt mình
"cậu chịu bị đánh, cậu nghĩ cứ chịu đựng như vậy sẽ ổn sao? đừng lấy lý do là vì bảo vệ mẹ, min yoongi, đừng ngu ngốc, nếu cậu không làm gì, cậu suốt đời sẽ luôn bị hành hạ như vậy, không bảo vệ được bản thân, thì bảo vệ mẹ cái khỉ gió gì"
"băng bó xong, theo mình, mình giúp cậu"
"đi đâu?"
"đến đồn cảnh sát"
"tớ sẽ khiến ông ta mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời"
đó là lần đầu tiên cô gặp min yoongi, jieun dạy cậu cách cầm vũ khí để bảo vệ bản thân, dạy cậu cách sống với thế giới ác liệt này, dù cô chỉ là một đứa 13 14 tuổi, nhưng suy nghĩ lại tăm tối hơn nhiều so với cái tuổi trong sáng hồn nhiên này
lee jieun chỉ biết, càng có nhiều thứ phải bảo vệ, càng phải trở nên mạnh mẽ, cô cũng phải mạnh mẽ, để khi những thứ cô cần bảo vệ xuất hiện, cô có thể bảo vệ một cách tốt nhất
cuối cấp 2, mẹ jieun vì bệnh mà qua đời, lần đầu tiên lee jieun cảm thấy chơi vơi và lao đao, thế giới mênh mông rộng lớn như thế, lại chẳng còn nơi nào để cô thuộc về, người duy nhất khiến cô cố gắng cũng không còn, ước mơ cho mẹ một cuộc sống sung túc cũng biến mất, vậy thì cô sống còn ý nghĩ gì?
vào lúc đó, cô lại biết mình còn có một người ba, bàng hoàng hơn, đó lại là người thường hay đến nhà cô, cô vẫn luôn tự hỏi về mối quan hệ của họ, nhưng cuối cùng vẫn là cho qua, vì cô tôn trọng sự riêng tư của mẹ
"ta là ba của con"
cô ngước gương mặt đẫm nước mắt nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trí óc vôi vã liên kết vài câu chuyện, cô điếng người khi nhận ra điều mà ngay lập tức cô muốn chối bỏ
"tôi là con riêng của ông? do ông ngoại tình với mẹ tôi mà có"
chiếc nhẫn trên tay đã chứng mình ông ấy là người đã có gia đình, trước giờ để không quan tâm quá nhiều nên cô luôn lờ đi, không nhìn quá kỉ người đàn ông vẫn luôn đến nhà mình, nhưng hiện tại...
bản thân cô dơ bẩn biết chừng nào, mẹ cô lại là người xen vào hạnh phúc nhà người khác
"không, là chúng ta có con trước khi ta bị bắt lấy một người khác giàu có hơn, ta... "
"nhưng mẹ tôi vẫn là người thứ ba... "
một nửa linh hồn cô như bị rút cạn, cô ghét cái sự thật này, jieun cô không có ba cũng được, jieun cô nghèo khó cũng được, jieun cô bị người ta khinh bỉ cũng được, tất cả cô đều chẳng quan tâm, vì cô tin bản thân có năng lực để trở mình, đủ tự tin có thể dán chặt mồm những người nói như thế
jieun luôn thấy bản thân rất may mắn vì có người mẹ yêu thương cô, hết lòng chăm lo cô, dù chỉ có một mình cũng nuôi cô khôn lớn, nhưng cô không ngờ, người mẹ cô luôn kính trọng lại có quan hệ với người đã có gia đình, dù trước đây có gì xảy ra, dù trước đây họ buộc phải chia xa, thì sao? ông ta cũng đã có một gia đình khác, cô không oán cũng không hận, vậy sao mẹ cô vẫn muốn dính liếu đến người đó?
lee jieun theo ba về nhà, chịu đựng ánh mắt dè bỉu của em gái, lời nói cay nghiệt của mẹ kế, lần đầu tiên trong cuộc đời, jieun biết đến hai chữ 'chịu đựng' vì quả thật mẹ cô đã sai, sự tồn tại của cô vốn là sai
lee jieun lạc lõng trong căn nhà ấy, ở căn phòng rộng hơn, ăn đồ ăn ngon hơn, mặc quần áo đẹp hơn cũng chẳng khiến lòng cô thôi trống trải, thật đáng ghét, nhưng jieun càng lúc càng hay nhớ về mẹ
mọi người trong nhà coi khinh cô, xem cô như không khí, dè bỉu, khinh bỉ, cô dặn lòng đừng tổn thương vì những lời đó nhưng trái tim cô cứ như bị ai đó cào cấu, rạch lên vô vàn vết thương, rốt cuộc vẫn là đau
giữa những chơi vơi của cuộc sống, kim jennie đã xuất hiện, cô em gái khác đi học xa của cô, jennie không giống như mẹ kế và người em kia, jennie đối xử với cô rất tốt, đeo bám theo cô dù cô lạnh nhạt xua đuổi
jennie cứ luôn miệng 'chị ơi, chị ơi' rất đáng yêu, làm trái tim cô cũng mềm nhũn, là cô bật cười sau quãng thời gian tưởng chừng như đã quên mất
jennie là người duy nhất ở bên jieun trong lúc ấy, cho jieun thấy trong cuộc sống này, không cần phải gồng mình mạnh mẽ, lúc yếu đuối vẫn có một người nào đó sẵn sàng ôm lấy, sẵn sàng bao dung
kim jennie so với cô có phần mềm yếu, tin người và dễ mềm lòng, nhưng sự trong sáng đó của jennie bằng cách nào đó đã xoa dịu được trái tim cứng rắn của cô, cho jieun một tia sáng, cho jieun một tương lai, cho jieun một hi vọng
chẳng ai biết mối quan hệ của hai người, jieun nghĩ, đó là điều tốt nhất, chị em nhưng khác họ, người ta sẽ nói gì? dù là nói gì, cũng sẽ chẳng hay ho
lee jieun đã tìm ra người thứ hai mình phải bảo vệ trên cõi đời này, dù có phải phá nát cả thế giới cô cũng không để nụ cười của jennie bị vấy bẩn, jennie thích gì, cô sẽ nhường đấy, dù có là tình yêu của mình, dù có là jeon jungkook
jeon jungkook bước vào lòng cô rất giản đơn, một ngày đầy nắng, cậu đứng dưới sân, nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng, cô nhìn ngẩn ngơ, thế là thương
tim cô luôn bồi hồi trước jungkook, một ánh mắt, một nụ cười, một cái xoa đầu cũng đủ làm cô lao đao
khi jungkook cười rạng rỡ, jieun cảm thấy dường như có hai mặt trời
khi jungkook chau mày khó chịu, trong lòng jieun lại giăng mây đen
con người jieun nói cứng cũng cứng, nói mềm cũng mềm, cô chưa thương ai, nên cũng chẳng có kinh nghiệm tỏ tình, cũng chẳng biết bày tỏ với người ta, chỉ biết lẳng lặng làm bạn thân thiết với jungkook, nhưng jieun thấy, vậy cũng đủ rồi
lee jieun vui vẻ với bí mật nho nhỏ của mình, nhưng lại không ngờ, đến một ngày, cả quyền được thích, cô cũng không được phép, lee jieun không được đơn phương người em mình thích, không được phép thích người mà kim jennie thích
jieun nhìn thấy jennie và jungkook ôm nhau, và cô hiểu, đâu là con đường mình nên đi
cô chấp nhận lời tỏ tình của yoongi như một kẻ hèn nhát, để trốn chạy khỏi tình cảm giành cho jungkook, nhưng jieun biết mình chẳng thể quên, cô biết, bản thân mình vốn không thể quên, không có cách nào quên
jieun cô một giây cũng không thể ngừng thích cậu ấy
ngày jennie chết, cả thế giới một lần nữa xoay vòng, ngày cô phát hiện sự thật, jieun thề, sẽ bắt tất cả những người đó đền tội
nhưng nhiều việc lại vượt quá tầm kiểm soát, lại lôi kéo min yoongi vào cuộc, người cô không muốn liên quan đến chuyện đó nhất chính là min yoongi, người cô có lỗi nhất là min yoongi, người cô nợ nhiều nhất cũng là min yoongi
vì cô chỉ có thể nhận, còn thứ yoogi muốn, cô lại chẳng thể cho
cho đến ngày kết thúc tất cả, jieun tự tay chặt đứt liên hệ cuối cùng giữa cô và jungkook, nhưng chung quy vẫn là đau nhói, vẫn là chẳng thể quên, cô còn chẳng dám nhìn cậu, cô sợ sẽ thấy sự khinh miệt và chán ghét trong mắt jungkook, cô biết, trái tim sẽ lại đau
jieun đã muốn kết thúc mạng sống, sau chuyện đó, nhưng vẫn là không thể, min yoongi không để cô đi, min yoongi cố chấp giữ cô ở lại, nước mắt cậu khiến trái tim cô mềm nhũn, jieun lần đầu tiên cảm thấy ghét chính bản thân mình, tại sao cô lại không thể yêu người trước mặt? tại sao cô vẫn mãi chỉ yêu một mình jeon jungkook?
lúc jieun ở sân bay, cô cố gắng không quay đầu lại, cô không muốn bản thân trông chờ sự xuất hiện của jungkook, cô muốn dừng tình cảm này, cô không phải là người dành cho jungkook, cô và jungkook vốn chẳng thuộc về nhau
định mệnh trêu đùa, có trách cũng chỉ có thể trách chúng ta nhìn ra tình cảm của nhau quá trễ, có lẽ, chúng ta định sẵn là chẳng thể bên nhau
"jungkook, chúc cậu hạnh phúc, tạm biệtㅡtình yêu đầu của tớ"
lee jieun cô, bắt đầu từ giây phút bước lên máy bay, jieun đã quyến định sẽ để tình cảm thanh xuân của cô ở lại, và... trân trọng người ở cạnh mình, cô không muốn nói với yoongi lời xin lỗi, một lúc nào đó, jieun muốn nói với yoongi hai tiếng 'yêu anh'
cảm ơn vì đã đến, cảm ơn vì đã luôn ở đây, jieun muốn yêu yoongi như cách cậu vẫn luôn yêu cô
mọi chuyện đều được gác lại nơi quá khứ, cả jeon jungkook, cũng nên để lại ở cái gọi là kỉ niệm, gói gém kí ức một ngày đầy nắng cùng cậu tươi cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, gói thật kĩ, đặt một góc trong tim
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com