Nếu Nguyễn ca bị hóa nhỏ...(2)
Tiếng gõ cửa cực nhỏ bên ngoài vang lên đánh thức Lăng Cửu Thời, cậu khẽ dụi mắt mấy cái, nhìn sang thân ảnh nho nhỏ vẫn đang yên ổn ngủ say mới nhẹ nhàng rời khỏi giường đi mở cửa.
" Nguyễn ca thế nào rồi ạ?" Trình Thiên Lý hạ giọng thì thầm, hẳn là Trình Nhất Tạ đã giáo huấn tiểu tử vô tri này một trận, nếu không chỉ sợ cậu ta đã cao giọng mà gọi cửa chứ làm gì có chuyện cẩn thận từng li từng tý thế này.
" Vẫn ở hình dạng trẻ con, nhưng không phát sốt." Lăng Cửu Thời khẽ lắc đầu nói, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì có thể giúp Nguyễn Lan Chúc khôi phục như cũ.
" Lư tỷ nấu xong bữa tối rồi, em mang lên cho hai người nhé." Chuyện lớn bằng trời cũng không thể để bụng đói, đạo lý này là Nguyễn Lan Chúc dạy cho tất cả bọn họ, gần như trở thành luật bất thành văn của Hắc Diệu Thạch. Trình Thiên Lý nói xong còn đưa tới một đống túi lớn nhỏ cho Lăng Cửu Thời:" Đây là quần áo cho Nguyễn ca, chờ anh ấy tỉnh lại anh đưa cho anh ấy xem thử, nếu không thích bọn em lại đi mua thêm."
Lăng Cửu Thời nhìn nhìn, thấy trước cửa phòng còn gần chục cái túi như thế nữa, không nhịn được bật cười:" Các cậu định nuôi Lan Chúc tới lớn luôn đấy à, mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
" Nguyễn ca rất coi trọng vẻ ngoài, dù là trẻ con cũng phải đẹp, hơn nữa chúng ta không thiếu tiền, tiền tiêu Nguyễn ca phát cho bọn em hàng tháng tiêu mãi không hết kìa." Trình Thiên Lý nhe răng cười, bộ dạng ngốc nghếch mà khoe khoang tài lực của Hắc Diệu Thạch.
Lăng Cửu Thời thấy cũng có lý, gật đầu đáp:" Được rồi, để tôi gọi cậu ấy dậy, cậu xuống nhà trước đi, tôi xuống lấy đồ ăn sau."
" Không cần, cùng xuống ăn đi." Thanh âm trong trẻo từ phía sau truyền tới, Lăng Cửu Thời quay đầu liền thấy Nguyễn Lan Chúc đã tỉnh, đang vươn hai cánh tay nhỏ lên trời giãn gân cốt, đôi mắt xinh đẹp còn vương nét buồn ngủ chưa tan, nhưng thần sắc tốt hơn trước không ít, hẳn là thể lực đã khôi phục phần nào.
Hắn nghiêng đầu nói với Trình Thiên Lý đang thập thò ngoài cửa:" Thay đồ xong bọn tôi sẽ xuống nhà, mọi người cứ ăn trước đi."
" Bọn em đợi hai anh." Trình Thiên Lý vẫy tay, để lại một câu rồi mới rời đi.
Lăng Cửu Thời cầm mấy túi quần áo tới để trước mặt Nguyễn Lan Chúc, lấy từng bộ đưa ra trước mặt hắn hỏi hắn muốn mặc bộ nào.
Nguyễn Lan Chúc nhìn đống quần áo đủ loại màu sắc kiểu hình, thậm chí có bộ còn dựa theo hình tượng heo hồng mà may ra, khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái. Rõ ràng Trình Nhất Tạ cũng đi cùng sao lại toàn chọn đồ theo phong cách ngốc nghếch của Trình Thiên Lý như thế này được chứ?!
Cũng may Lăng Cửu Thời lục lọi mãi trong đống đồ cũng tìm được một bộ không quá khoa trương, lại hơi giống phong cách thường ngày của Nguyễn Lan Chúc đưa cho hắn đi thay.
Lăng Cửu Thời nhìn bộ dạng hắn lúc đi ra khỏi phòng tắm không khỏi bật cười, dù sao khuôn mặt trẻ con của Nguyễn Lan Chúc rất dễ thương mềm mại, bộ đồ hắn mặc lại hơi cứng ngắc trưởng thành, nhìn thế nào cũng giống ông cụ non chọc người yêu thích, không nhịn được bước tới giúp hắn sửa lại cổ áo, mở miệng trêu chọc:" Bảo bối nhà ai lại đáng yêu như vậy chứ?"
Ánh mắt Nguyễn Lan Chúc đảo hơi lóe lên, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Lăng Cửu Thời, giọng mềm mềm hỏi:" Vậy Lật Tử đáng yêu hay em đáng yêu hơn?"
Tên nhóc này, đến mèo cũng muốn uống giấm là thế nào?
Lăng Cửu Thời dở khóc dở cười, chọc nhẹ lên chóp mũi của Nguyễn Lan Chúc, dứt khoát trả lời:" Lật Tử đáng yêu nhất."
Không hổ là con sen tiêu biểu của thế giới loài sen, nếu Lật Tử nghe được câu này của Lăng Cửu Thời có lẽ sẽ hào phóng mà lật bụng cho cậu sờ một trận đã tay cũng nên.
Nguyễn Lan Chúc thì tỏ vẻ không vui, Lăng Cửu Thời thậm chí có thể thấy hắn hơi bĩu môi giận hờn, có chút buồn cười ôm hắn lên, hôn nhẹ lên má hắn:" Nhưng anh thích em nhất, thích hơn tất cả mọi thứ trên đời."
Tâm tình của Nguyễn Lan Chúc lúc này mới tốt lên, nhưng nhìn mình bị Lăng Cửu Thời ôm gọn trong lòng, lập tức đen mặt mà giãy dụa:" Lăng Lăng, bỏ em xuống."
" Xin lỗi, đột nhiên không kìm được muốn ôm em." Lăng Cửu Thời vội tỏ ý biết sai lập tức thả người xuống, dù sao Nguyễn Lan Chúc vốn luôn mạnh mẽ, dù thỉnh thoảng hắn nổi máu diễn kịch tỏ vẻ yếu đuối cầu người che chở nhưng cậu biết hắn chỉ đơn thuần là đùa giỡn thôi. Khó có dịp được chứng kiến bộ dạng mềm mềm như cục bông nhỏ này của hắn, Lăng Cửu Thời thật sự có một xíu cảm kích với mụ phù thủy đáng sợ mà bọn họ vừa gặp trong cửa.
Nguyễn Lan Chúc cũng không quá để ý, thật ra hắn rất thích được Lăng Cửu Thời ôm, nhưng bộ dạng bây giờ thật sự quá mất mặt, nhất thời hắn còn chưa tiếp thu được chuyện mình trở thành một thằng nhóc bé xíu không có sức uy hiếp.
" Được rồi, xuống ăn thôi, mọi người đang đợi." Lăng Cửu Thời nói xong rồi cùng Nguyễn Lan Chúc xuống lầu.
Mọi người nghe thấy tiếng động liền quay đầu, vừa thấy bóng dáng Nguyễn Lan Chúc thì Trình Thiên Lý đã vỗ ngực tự hào:" Em bảo mà, Nguyễn ca nhất định mặc đồ em chọn, Trình Nhất Tạ anh thua rồi, hôm nay anh phải rửa bát."
Trình Nhất Tạ không lên tiếng, thông minh như cậu sao không biết sở thích của Nguyễn Lan Chúc, chẳng qua cậu muốn xem thử hắn mặc mấy bộ đồ dễ thương của bọn nhóc bây giờ thôi, chuyện tốt như vậy lại bị thằng nhãi Trình Thiên Lý phá hoại mất rồi, tiếc ghê ấy.
Nguyễn Lan Chúc hơi ngẩn người, hắn cứ tưởng đống đồ kia là do Trình Thiên Lý chọn, không ngờ tên nhóc mặt lạnh Trình Nhất Tạ cũng muốn trêu chọc hắn.
Trình Nhất Tạ làm như không thấy ánh mắt đầy ý uy hiếp của Nguyễn Lan Chúc, cực kì tự nhiên kéo Lăng Cửu Thời:" Lăng ca, Nguyễn ca hẳn là đói rồi, anh bảo anh ấy mau ăn tối đi."
" Lão đại, Cửu Thời, cái này nấu riêng cho hai người, ăn đi cho nóng." Lư Diễm Tuyết đặt hai bát canh còn bốc khói nghi ngút tới trước mặt Nguyễn Lan Chúc cùng Lăng Cửu Thời, mỉm cười nói.
Mùi hương thơm ngát xông lên mũi khiến cái bụng đang trống rỗng của hai người lập tức lên tiếng kháng nghị, cả hai liền cầm thìa lên ăn.
Tay phải của Nguyễn Lan Chúc bị thương nên phải dùng tay trái, nhưng động tác hơi trúc trắc khiến nước canh dây ra khóe môi, còn chưa kịp phản ứng Trần Phi ngồi cạnh đã cầm giấy lau miệng giúp hắn, động tác còn rất nhanh.
Nguyễn Lan Chúc chớp mắt mất cái, sau đó khẽ nhích người về phía Lăng Cửu Thời, ném cho Trần Phi một cái nhìn cực kì quái.
" Quen tay." Trần Phi cũng buồn bực không kém, hắn thế mà quên mất thằng nhóc trước mặt này là lão đại của mình:" Tôi có một đống cháu, lúc ăn bọn nó đều không cẩn thận dây thức ăn ra miệng như vậy."
" Ai là cháu cậu?" Nguyễn Lan Chúc ghét bỏ nói.
" Nếu anh không quay về bộ dạng cũ, anh là cháu của tất cả thành viên Hắc Diệu Thạch, tới Thiên Lý còn cao gấp đôi anh đấy." Trần Phi hơi đẩy gọng kính, có lẽ bộ dạng dễ trêu chọc này của Nguyễn Lan Chúc khá mới mẻ khiến gan hắn cũng lớn hơn, thế mà dám mở miệng nói một câu khiến lão đại nhà mình suýt thì tức chết.
" Lăng Lăng, bọn họ bắt nạt em." Nguyễn Lan Chúc trừng mắt nhìn cả đám người đang vất vả nhịn cười sau câu nói của Trần Phi, nhưng đáng tiếc đôi mắt to tròn trừng mãi tới đỏ bừng cũng không có sức uy hiếp như bình thường, lập tức đổi chiến lược quay sang đồng minh duy nhất của mình mà tố cáo.
" Được rồi, đừng chọc cậu ấy." Lăng Cửu Thời lần đầu tiên thấy Nguyễn Lan Chúc bị người khác làm cho nghẹn họng không đáp trả được, vô cùng chính nghĩa đứng ra bảo vệ người yêu, hoàn toàn quên mất mình là người đầu tiên bật cười vì câu nói của Trần Phi.
" Lan Chúc, há miệng." Thấy Nguyễn Lan Chúc vẫn còn bực bội, Lăng Cửu Thời liền gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt hắn. Nguyễn Lan Chúc theo phản xạ liền nghe lời, để Lăng Cửu Thời đút đồ ăn cho mình.
" Tay em bị thương, anh giúp em."
" Lăng Lăng tốt nhất, muốn ăn cái kia."
" Được."
Lần này đến Trần Phi lộ vẻ ghét bỏ nhìn hai kẻ không coi ai ra gì mà tình tứ, đột nhiên thấy chưa ăn được bao nhiêu mà đã no tới ngang họng.
Ngược lại Lư Diễm Tuyết hai mắt sáng rực, chỉ hận không thể lôi điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh thần thánh đem khoe cho hội chị em cùng chí hướng.
Trình Nhất Tạ vẫn là trưng ra bộ mặt lạnh ngàn năm không đổi, dù sao hắn cũng biết tình cảm của lão đại cùng Lăng ca rất tốt, không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Trình Thiên Lý thì giống như thằng ngốc tỏ vẻ ngưỡng mộ, quay sang lèo nhèo đòi anh trai đút đồ ăn cho mình, còn chưa dứt lời đã bị nhét nguyên một cái đùi gà vào miệng.
Bữa tối kết thúc mọi người ai về phòng người đấy, Trần Phi còn dặn Lăng Cửu Thời để ý Nguyễn Lan Chúc, nếu đêm nay hắn phát sốt nhất định phải gọi Trần Phi tới kiểm tra.
Vì vậy Lăng Cửu Thời cực kì tự nhiên chui vào phòng Nguyễn Lan Chúc, ôm người đi ngủ.
Trời về đêm có chút lạnh lẽo, tiếng gió vù vù không ngừng lướt qua cửa kính tạo nên những âm thanh không mấy làm dễ chịu, Lăng Cửu Thời vốn không yên tâm về Nguyễn Lan Chúc nên không dám ngủ, chỉ đơn giản nhắm mắt tĩnh dưỡng, nhưng hắn để ý một lúc lâu mà Nguyễn Lan Chúc vẫn thỉnh thoảng lại ngọ nguậy cựa mình, dường như cũng chưa ngủ, vì vậy nhỏ giọng hỏi:" Em khó chịu ở đâu?"
" Không có. Làm anh thức giấc à?" Nguyễn Lan Chúc nghiêng đầu, bóng đêm che mất biểu tình trên khuôn mặt hắn, nhưng Lăng Cửu Thời vẫn nghe ra được ý lo lắng ngập ngừng trong giọng hắn, vì vậy vươn tay sờ trán Nguyễn Lan Chúc, hỏi lại:" Thật sự không khó chịu chỗ nào? Đừng giấu anh."
" Em không sao." Nguyễn Lan Chúc thở dài, cuối cùng mới thành thật nói:" Em chỉ không hiểu vì sao nguyền rủa trong cửa lại có tác dụng bên ngoài lâu như vậy thôi, hơn nữa em lại là NPC, đáng lý ra em phải khôi phục nhanh hơn người thường mới đúng."
" Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng tới sức khỏe của em là được." Lăng Cửu Thời cười cười, tiếp tục trấn an người trong lòng:" Cùng lắm là anh nuôi em lớn lên là được."
" Anh muốn nuôi em?" Nguyễn Lan Chúc híp mắt, lẩm bẩm lặp lại.
" Không phải em từng gọi anh là ba ba sao, anh nuôi em cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Lăng Cửu Thời cậy Nguyễn Lan Chúc đang bị thu nhỏ không làm được gì mình, liền không sợ chết mà lấy chuyện cũ ra trêu chọc hắn.
"..."
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Nguyễn Lan Chúc bị làm cho nghẹn họng không thốt lên lời tới hai lần, hắn cảm thấy toàn bộ thành viên của Hắc Diệu Thạch đều âm thầm chờ cơ hội hắn thất thế mà khiến hắn tức chết, nhất định là do bình thường hắn làm lão đại quá nhân từ mới đẩy bản thân vào hoàn cảnh như thế này.
Đám người Trần Phi thì thôi đi, tới Lăng Lăng nhà hắn cũng xấu xa như vậy!
Nguyễn Lan Chúc bị chọc giận, túm lấy chăn rồi quay người, trưng ra bộ dạng cực kì khó dỗ dàng, hậm hực đi ngủ.
Lăng Cửu Thời buồn cười, lại ôm hắn chặt một chút, giả vờ ho khan một tiếng rồi bình tĩnh nói:" Sao lại giận rồi? Không muốn anh nuôi em sao?"
" Loại kịch bản cha nuôi con nuôi sau đó con nuôi lớn lên đòi đè cha nuôi quá cẩu huyết, không diễn được." Nguyễn Lan Chúc xoa cằm lẩm bẩm, Lăng Cửu Thời nghe mấy lời này không kịp đề phòng mà tự sặc nước bọt, thật sự ho khan mấy cái, buồn bực lườm Nguyễn Lan Chúc.
Nguyễn Lan Chúc lúc này mới vừa ý mà nhắm mắt ngủ, Lăng Cửu Thời cũng hết cách, cẩn thận kéo chăn che kín người hắn, nghĩ nghĩ lại hôn nhẹ lên trán Nguyễn Lan Chúc, nói:" Ngủ ngon."
" Ngủ ngon, Lăng Lăng." Nguyễn Lan Chúc mơ hồ đáp lại, chẳng mấy đã thật sự ngủ say, hình như rất vui vẻ, khóe miệng còn khẽ cong cong thành một nụ cười.
Đêm đó Nguyễn Lan Chúc nằm mơ, mơ cái gì cũng không nhớ rõ ràng lắm, chẳng qua bên tai luôn văng vẳng thanh âm cực kì dễ nghe của Lăng Cửu Thời.
Anh sẽ nuôi em...
HẾT CHƯƠNG 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com