Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Để lại một dấu móng vuốt

Ngu Thừa Diễn ngồi trong phòng giam, lạnh lùng nhìn Ninh Trường Đông trước mặt.

Bên cạnh hắn, hai đệ tử Ninh gia đang vô cùng cẩn thận khám xét từng chút một, nhẫn trữ vật trên người Ngu Thừa Diễn đã bị tháo xuống, đặt vào một cái đĩa bạc bên cạnh.

Ninh Trường Đông nhặt chiếc nhẫn lên, mân mê trong tay.

"Nhẫn trữ vật cao cấp như vậy cũng là thứ ngươi có thể dùng được sao?" Ninh Trường Đông khinh thường nói: "Chắc hẳn là giống như đan dược, là ngươi dựa vào cái bản mặt mình mà lừa gạt được từ người khác thôi nhỉ."

Không nhận được câu trả lời, Ninh Trường Đông cũng không để tâm.

Y ném chiếc nhẫn lại, nhàn nhạt nói: "Phẩm cách thấp kém như ngươi, thật sự không xứng với khuôn mặt này. May mà có Ma Thần ở trên, để ngươi có may mắn trở thành vật chứa để thiếu gia tái sinh."

Từ lúc buổi chiều bị nhốt trong phòng cho đến khi bị chuyển xuống lòng đất, mãi đến bây giờ Ngu Thừa Diễn mới nghe được một câu hữu ích.

"Ma Thần?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Là tu tiên giả, các ngươi lại đi tôn thờ ma? Còn là một nhân vật hư cấu chưa từng tồn tại nữa..."

Lời hắn còn chưa dứt, vẻ mặt của Ninh Trường Đông đột nhiên trở nên vô cùng hung tợn và đáng sợ.

"Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi thì hiểu cái gì!" Y âm u nói: "Nếu không phải còn cần ngươi làm vật chứa, bản tọa bây giờ có thể giết ngươi để tế Ma Thần!"

"Trên đời này căn bản không tồn tại Ma Thần."

Ngu Thừa Diễn vừa muốn chọc giận Ninh Trường Đông để y nói nhiều hơn, cũng bởi vì đây là sự thật.... Ngu Thừa Diễn đã làm thần tiên bao nhiêu năm, hắn đương nhiên biết rõ hơn người ở hạ giới, cái gọi là Ma Thần là thứ hoàn toàn hư cấu.

Phần lớn ma tu khát máu hiếu sát, tu luyện tà pháp, tay nhuốm máu người vô tội. Đợi đến khi những ma tu hung tàn độc ác này thăng lên một cảnh giới nhất định liền bắt đầu sợ hãi sự trừng phạt của Thiên Đạo.

Nhiều Ma tộc sẽ ảo tưởng rằng ngoài Ma giới, hạ giới mà họ đang ở còn tồn tại một Ma giới đối lập với Thiên giới, trong Ma giới đó sẽ có nhiều ma tu hùng mạnh, thậm chí có cả Ma Thần có thể đối đầu với Thiên Tôn của Thiên Đình.

Các Ma tộc ảo tưởng rằng chỉ cần họ đạt đến Đại Thừa kỳ của Ma tộc, vượt qua lôi kiếp là có thể đến được Ma giới thật sự.

Tuy nhiên, đây là một ảo tưởng không tồn tại.

Con đường chính đạo duy nhất trên đời chỉ có tu tiên, yêu cầu đối với tu sĩ có thể đắc đạo phi thăng vô cùng hà khắc, không chỉ cần có thực lực mà còn phải giữ cho tâm tính thuần thiện trong suốt quá trình tu đạo dài đằng đẵng, không được đi vào con đường tà đạo, không thể lạm sát người vô tội, lòng càng phải không hổ thẹn, thậm chí ngay cả một chút khúc mắc cũng không được có.

Người có thể đạt được những điều kiện này bản thân đã là phượng mao lân giác. Ngay cả một thiên chi kiêu tử chính trực như Ngu Thừa Diễn, chưa từng làm hại người vô tội, chỉ vì tu luyện bằng tâm ma mà đã suýt bị Thiên Đạo đánh chết. Những ma tu tay nhuốm đầy máu tươi làm sao có thể có đường sống?

Nếu trên đời này thật sự có Ma Thần thì đó cũng nhất định phải là một Ma Thần tuy tu ma nhưng có phẩm cách cao thượng, phi thăng lên Thiên giới.

Vì vậy, Ngu Thừa Diễn thật sự không ngờ Ninh Trường Đông lại thốt ra hai chữ Ma Thần. Nếu chỉ là ma tu tự an ủi mình thì cũng thôi, đường đường là người của một thế gia tu tiên, sao lại có thể sùng bái thứ như Ma Thần?

"Câm miệng, ngươi thì hiểu cái gì!" Ninh Trường Đông tức giận quát.

Một luồng uy áp mạnh mẽ ập đến, mang theo hơi thở âm u và tanh máu, Ngu Thừa Diễn liền lập tức nhận ra tu sĩ trung niên trước mặt cũng đã tu luyện tà pháp!

"Đây là lý do ngươi tín phụng Ma Thần?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Bởi vì tu luyện tà pháp, hại người đoạt mạng, còn phải tìm một cái cớ cho hành vi của mình cho nên mới lấy danh nghĩa tín ngưỡng Ma Thần mà làm càn?"

Dáng vẻ lạnh lùng, lý trí và hùng hổ của thanh niên đâu còn vẻ nhu nhược thiển cận như lúc mới gặp buổi chiều?

Đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ngu Thừa Diễn, Ninh Trường Đông mới nhận ra có điều không ổn, nhưng hai tay của thanh niên đang bị Thúc Tiên Thằng trói chặt, lúc vừa bị đưa xuống lòng đất, chính Ninh Trường Đông đã tự tay thăm dò căn cốt và tu vi hắn, mọi thứ đều cho y biết đây chỉ là một tên phế vật cắn dược để lên Kim Đan, có lẽ tu vi hắn thật sự chỉ ở Trúc Cơ trung kỳ.

Mà y, Ninh Trường Đông, vì tu luyện tà pháp, hiện đã có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Một kẻ bất tài như vậy, làm sao có thể gây uy hiếp cho y?

Chỉ trong một thoáng do dự, Ninh Trường Đông cảm thấy dường như có một luồng sáng lạnh lướt qua, không kịp để y phản ứng, giây tiếp theo, cơ thể y đã bị ném mạnh vào bức tường phía sau, máu tươi lập tức phun ra.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hết thảy chỉ trong một cái chớp mắt.

"Ngươi, ngươi... " Ninh Trường Đông phun ra một ngụm máu, y kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt.

Những ngón tay thon dài của Ngu Thừa Diễn đang cầm ngược chuôi kiếm, sợi Thúc Tiên Thằng đứt gãy rơi lả tả xuống. Hắn múa một đường kiếm, cầm thẳng thanh trường kiếm, cúi mắt lạnh lùng nhìn y.

Sao lại có thể như vậy!

Ninh Trường Đông vừa nôn ra máu, ánh mắt lại liếc thấy từ trong đống hỗn độn bị y va ngã trên mặt đất, chiếc nhẫn trữ vật lóe lên một tia sáng.

Lẽ nào... lẽ nào thanh niên này đã cất một thanh kiếm trong nhẫn, hắn đã nắm bắt được khoảnh khắc do dự ngắn ngủi của y, điều khiển thanh kiếm tung một đòn toàn lực? Điều này căn bản là đã tính toán chính xác rằng ở một khoảng cách gần như vậy, y sẽ không thể phản ứng kịp, mới dám ra một chiêu hiểm như vậy.

Sở hữu phách lực tự tin đến thế, khả năng phán đoán cũng vô cùng kinh người, hơn nữa trên người còn bị pháp bảo trói buộc lại đi giết một tu sĩ Nguyên Anh... đừng nói là tu tiên giả cắn dược lên Kim Đan, cho dù là Kim Đan kỳ bình thường cũng không thể làm được.

Ninh Trường Đông cố gắng gượng dậy, trong mắt y lóe lên vẻ hung ác, y thậm chí không có thời gian để cầm máu mà lập tức phản kích về phía Ngu Thừa Diễn!

Nhìn nam nhân cũng gọi ra trường kiếm, Ngu Thừa Diễn khẽ nhướng mày, tỏ ra có vài phần hứng thú.

Hắn trời sinh kiếm cốt, thiên phú dị bẩm. Ngoài việc không đánh lại cha mình, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thua. Dù ở cùng cảnh giới, Ngu Thừa Diễn cũng nhờ vào trực giác nhạy bén bẩm sinh và chân khí hùng hậu hơn người khác mà chiến vô địch thủ.

Cộng thêm việc nhập đạo bằng tâm ma, sự tăng trưởng tu vi của Ngu Thừa Diễn càng thêm kinh khủng, từ rất sớm hắn đã có thể vượt cấp thách đấu người khác.

Mặc dù vậy, hiện tại với tu vi đỉnh Kim Đan kỳ đối đầu với một tà tu Nguyên Anh sơ kỳ, Ngu Thừa Diễn vẫn không nắm chắc phần thắng hoàn toàn.

Nhưng thế này không phải càng thú vị hơn sao? Hắn đã rất lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác bị dồn vào đường cùng, đánh một trận sống mái.

Nếu không phải mỗi một viên gạch dưới lòng đất này đều chi chít những cấm thuật chú, bằng không cuộc giao tranh giữa hai người có lẽ đã khiến cả nơi này sụp đổ.

Ninh Trường Đông càng đánh càng kinh hãi, thanh niên trước mặt rõ ràng là một kiếm tu chính thống xuất thân từ tiên môn và khả năng kiểm soát kiếm đạo đã đạt đến mức độ kinh khủng. Bất kể Ninh Trường Đông có sử dụng kiếm pháp gì, hắn đều có thể tìm ra cách giải trong vòng ba chiêu rồi khống chế lại.

Chỉ trong vài chục lần giao thủ ngắn ngủi, Ninh Trường Đông đã bắt đầu đuối sức. Y cảm thấy mình đã bị nhìn thấu, mỗi một đòn của thanh niên này đều có thể đánh trúng điểm yếu của y một cách chính xác, gây phiền toái cho y. Còn y lại không thể nhìn thấu Ngu Thừa Diễn, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Ninh Trường Đông thậm chí còn có một cảm giác kỳ lạ, Ngu Thừa Diễn dồn y đến mức này nhưng dường như hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Trước thực lực không thể lay chuyển, nam nhân dần trở nên nóng nảy, vết thương nặng chưa lành làm chậm lại động tác của y, không bao lâu, Ninh Trường Đông đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Khi nhận ra đại thế đã mất, Ninh Trường Đông nghiến chặt răng, y từ bỏ chống cự, thay vào đó lại định tự bạo nội đan, đồng quy vu tận!

Động tác của Ngu Thừa Diễn còn nhanh hơn y, một kiếm xuyên qua đan điền của Ninh Trường Đông, cắt đứt hành động đồng quy vu tận của nam nhân.

Thời gian cấp bách, thậm chí còn không kịp thẩm vấn, Ngu Thừa Diễn đã thu kiếm, hắn đưa tay tóm lấy vạt áo của Ninh Trường Đông, tay phải hướng về phía đầu y, hồng quang của Thám Hồn Thuật lập tức chui vào trán nam nhân.

"Không... " Dây thanh quản sặc máu của Ninh Trường Đông khàn khàn run lên.

...

Để đề phòng bất trắc, tất cả mọi nơi dưới lòng đất của Ninh thị đều được bao bọc bởi tầng tầng trận pháp, ở những nơi khác, thậm chí còn không ai biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

"Trường Đông đâu?" Mãi không thấy Ninh Trường Đông trở về, Ninh lão gia cau mày dặn dò: "Thôi, để ta tự mình đi đưa Ninh Vũ qua đây, ngươi đẩy Thanh nhi đến bên huyết đàn, lát nữa sẽ hội hợp cùng Trường Đông và vật chứa."

"Biết rồi." Ninh phu nhân gật đầu nói.

Ninh Thế Khang giúp phu nhân bế nhi tử lên xe lăn, thân hình Ninh Thanh khô héo và gầy gò, da dẻ toàn thân đều bong tróc, ửng đỏ, trông không ra người mà cũng chẳng ra ma.

Hắn vốn đang ngủ thì bị phụ mẫu đánh thức, khó khăn lắm mới mở được mắt.

"Phụ thân, mẫu thân... sắp bắt đầu rồi sao?" Ninh Thanh hỏi với giọng khàn khàn khó nghe.

"Đúng vậy, Thanh nhi, đêm nay con sẽ được tái sinh." Ninh Thế Khang nhẹ nhàng vuốt mái tóc khô rối của nhi tử ra sau, y ôn tồn nói: "Bao nhiêu năm nhẫn nhịn chính là vì đêm nay, con có vui không?"

"Vui." Ninh Thanh yếu ớt nói: "Tố Nghi đâu?"

"Tố Nghi gì chứ, cái tên nha đầu đó tự đặt, tốt nhất là đừng gọi nữa, xui xẻo lắm." Ninh Thế Khang cau mày. Y nhanh chóng đè nén cảm xúc rồi lại ôn tồn nói: "Lát nữa con sẽ được gặp Ninh Vũ, đừng vội."

"Thanh nhi, đừng quên, là Ma Thần đại nhân đã ban cho con sự sống." Ninh phu nhân dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho thanh niên, chiếc khăn tay màu xanh nước biển nhanh chóng dính đầy vết máu mủ. Bà nói: "Đêm nay là ngày lành, con cũng phải thay một bộ đồ đẹp. Chúng ta thành kính như vậy, nói không chừng Ma Thần cũng sẽ hiển linh trong nghi lễ."

Ninh Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói gì thêm, mặc cho mẫu thân thay y phục cho mình.

Da trên người hắn đã thối rữa không ngừng, chiếc áo lót màu trắng vừa cởi ra liền dính đầy vết máu nhưng cả nhà ba người Ninh thị dường như đã quen với việc này, không ai nói gì cả.

Thấy bên này đã bận rộn, Ninh lão gia mới quay người rời đi, đến địa lao để đưa Ninh Tố Nghi ra.

Đợi đến khi phụ thân rời đi, Ninh Thanh mới khẽ nói: "Mẫu thân, nhất định phải làm vậy sao?"

Ninh phu nhân đang lục lọi những bộ y bào hoa lệ xinh đẹp trong tủ, vừa nghe lời nhi tử, bà liền hỏi: "Như vậy là thế nào?"

"Sống hay chết đối với con đều không có gì khác biệt." Ninh Thanh khẽ nói: "Nhưng tiểu muội, dáng vẻ tràn đầy sức sống của muội ấy đẹp hơn. Con không muốn..."

"Ninh Thanh." Ninh phu nhân lạnh giọng nói: "Đừng để ta nghe thấy con nói những lời như vậy nữa. Con là hài tử được Ma Thần tôn thượng lựa chọn, không ai quan trọng hơn con, con biết không?"

Bà bưng một bộ y bào trở lại, nhẹ nhàng thay y phục cho Ninh Thanh đang trầm mặc.

"Con còn nhỏ, không hiểu gì cả." Bà ôn tồn nói. "Trên đời này chỉ có một loại sức mạnh ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khống chế, chỉ có Ma Thần mới có thể để chúng ta sử dụng."

"Sát." Thanh niên khẽ nói.

"Đúng vậy. Người bình thường chạm vào sát khí không chết cũng điên, nhưng con lại nhờ vào sát khí mà sống sót, đây không phải là ân điển của Ma Thần sao?" Tay Ninh phu nhân dẫu nhẹ nhàng nhưng nơi vải vóc lướt qua vẫn rỉ ra máu.

Bà như không thấy gì, vẫn dịu dàng nói: "Chỉ cần vượt qua cửa ải này, vô số tín đồ của Ma Thần và Ma tộc sẽ tôn con làm đầu. Có lẽ con sẽ còn trở thành Ma Tôn, rời xa nơi lòng đất âm u giả tạo này, để sống một cuộc sống trên vạn người... Chẳng lẽ con không mong đợi sao?"

Ninh Thanh cụp mắt xuống, hắn khẽ "ừ" một tiếng không thể nghe rõ.

Ninh phu nhân xoa đầu hắn, đẩy Ninh Thanh đã thay xong y phục ra khỏi phòng.

Bộ y bào hoa mỹ khoác trên cơ thể gầy gò như bộ xương chỉ mang một cảm giác khó chịu kỳ dị.

Xuyên qua hành lang khắc đầy huyết tự chú thuật, hai mẫu tử đến trung tâm của lòng đất - một huyết trận khổng lồ, phức tạp chiếm gần như toàn bộ mặt đất, trung tâm tế đàn có ba chỗ trống, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó đến.

Quan trọng nhất của huyết tế chính là Ninh Tố Nghi. Muốn khởi động cấm thuật huyết trận của Ma tộc phải trả một cái giá tương ứng. Dùng huyết nhục của thân nhân để làm vật dẫn dụ khi quỷ ma đến là lựa chọn không thể tốt hơn.

Ninh phu nhân chờ đợi sự xuất hiện của Ninh lão gia và Ninh Trường Đông nhưng thấy giờ lành sắp đến mà hai bên kia vẫn chậm chạp không có động tĩnh, bà cau mày quát lớn: "Đi thúc giục lão gia và quản sự, đừng để lỡ mất thì giờ!"

Bà ta còn chưa dứt lời thì xa xa bỗng có tiếng náo loạn, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Vội vã như vậy, vậy thì bắt đầu đi."

Ngay sau đó, một bóng đen từ xa bay tới, rơi mạnh xuống giữa huyết trận, phát ra một tiếng động trầm đục. Ninh phu nhân nhìn kỹ lại mới thấy, đó lại chính là phu quân của bà, Ninh Thế Khang!

Ninh Thế Khang toàn thân đẫm máu, co giật trong huyết trận. Y định bò dậy nhưng huyết trận vừa chạm vào vết máu của y liền như sống lại, khóa chặt nam nhân vào giữa trận, khiến y phát ra tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết.

Ninh phu nhân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bà thấy Ninh Tố Nghi từ hành lang phía bên kia huyết trận đi ra, bên cạnh nàng là một thanh niên cao lớn, lạnh lùng.

Ninh Tố Nghi mặc một bộ y bào mới đã bị máu làm bẩn, chỉ không biết đó là máu của nàng hay là của Ninh Thế Khang.

Mái tóc nàng rối bù, trông có chút thảm hại, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng và hung dữ. Còn thanh niên tuấn mỹ, lạnh lùng bên cạnh nàng thì Ninh phu nhân chưa từng gặp.

"Tiểu muội." Trên xe lăn, Ninh Thanh vui mừng cất tiếng gọi.

Ninh Tố Nghi lạnh lùng liếc hắn một cái, cùng lúc đó, Ninh phu nhân cũng hét lên một tiếng chói tai: "Ninh Vũ, ngươi..."

"Đừng dùng cái tên ghê tởm đó gọi ta, ta là Ninh Tố Nghi!" Ninh Tố Nghi cười lạnh. "Yêu thương đại ca như vậy, sao hai vị trưởng bối không tự mình hiến tế đi? Hiệu quả nhất định còn tốt hơn ta nhiều!"

"Hồ đồ!" Ninh phu nhân hét lên. "Huyết tế một khi đã bắt đầu sẽ không dừng lại, A Vũ, bây giờ vẫn còn kịp, con quên trước đây con đã mong huynh trưởng khỏe lại đến mức nào sao? Chỉ cần bây giờ con chịu hy sinh bản thân, huyết tế vẫn có thể tiến hành như thường..."

"Một đám điên." Nghe lời bà ta, Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói.

Huyết trận khổng lồ đã bắt đầu vận hành và cũng ngăn cách hai bên. Trong lúc mọi người nói chuyện, tiếng kêu thảm của Ninh Thế Khang vẫn truyền đến không ngừng.

"Thụy Nương, cứu ta, dừng lại, mau lên..." Ninh Thế Khang khàn giọng kêu gào.

Ngoài sự kinh ngạc ban đầu, Ninh phu nhân vịn vào xe lăn của Ninh Thanh, đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, thậm chí bà ta ngoài mặt còn không có ý định muốn cứu giúp.

"Mẫu thân, phụ thân, phụ thân..." Ninh Thanh lắp bắp nói.

"Lão gia, quy củ ngài biết mà." Ninh phu nhân nghiến răng, lạnh giọng nói: "Huyết tế đã bắt đầu thì không thể dừng lại, nếu dừng lại sẽ khiến Ma Thần không vui. Dù hôm nay Thanh nhi không thể tái sinh cũng phải có người hiến tế. Ta hứa với ngài, nhất định sẽ để Ninh Vũ chôn cùng ngài!"

Huyết trận ngăn cách hai bên khiến họ chỉ có thể nhìn nhau từ xa.

Các đệ tử Ninh thị bên phía Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn đã bị bọn họ giải quyết, chỉ thấy bên phía Ninh phu nhân, tất cả người nhà họ Ninh cùng với tiếng kêu thảm của gia chủ mà bắt đầu tế bái.

Hành động quỷ dị, lạnh lùng và vô nhân tính như vậy khiến ngay cả người từng là thần tiên như Ngu Thừa Diễn cũng thấy sống lưng lạnh toát.

"May mà ta đã để A Duy ở lại khách điếm." Hắn lẩm bẩm. "Dù chỉ chạm mắt với lũ điên này, ta cũng sợ nàng ấy sẽ học phải thói xấu."

Ánh mắt Ninh Tố Nghi vẫn luôn tê dại và lạnh lùng nhìn Ninh Thế Khang trong huyết trận. Đây là phụ thân của nàng, trong những năm tháng đã qua, ông ta cũng đã từng giả vờ ban cho nàng chút ấm áp, nhưng ông ta lại muốn đẩy nàng vào huyết trận, để nàng chịu đựng nỗi đau như vậy, thậm chí còn muốn đào xương cốt của nàng cho huynh trưởng.

Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, cả người như đang không ngừng rơi xuống.

Nàng dường như đã tự chia mình thành hai nửa, một là Ninh Tố Nghi được các đệ tử khác ở Huyền Thiên Tông tin cậy, sống dưới ánh mặt trời, một là 'Ninh Ngũ' bị sinh ra làm vật hiến tế, ngay cả một cái tên đàng hoàng cũng không có.

Ba tháng đen tối, gập ghềnh trong lòng đất âm u, ngột ngạt cùng với cú sốc bị gia đình phản bội đã khiến Ninh Tố Nghi lung lay sắp đổ, chỉ còn lại một Ninh Vũ muốn đồng quy vu tận.

Nhưng một câu nói của Ngu Thừa Diễn nhắc đến một cái tên, lại khiến Ninh Tố Nghi đột nhiên nhớ đến chú mèo con trắng muốt, xù lông cùng với ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng luôn đi cùng với nó.

Trong đôi mắt tê dại của Ninh Tố Nghi, một tia sáng nhỏ dần dần dâng lên.

"Thoại bản và đồ ăn vặt ta mua cho nàng đều bị họ vứt đi rồi." Nàng khẽ nói: "Tiểu Duy có buồn không?"

"Nàng ấy rất nhớ ngươi." Ngu Thừa Diễn ôn tồn nói.

Ninh Tố Nghi nhắm mắt lại.

Khi bị nhốt trong bóng tối, có một khoảnh khắc nàng đã nghĩ mình thật sự không thể sống sót ra ngoài, chuyện hối hận nhất nàng nghĩ đến lúc đó lại toàn là những chuyện liên quan đến Ngu Duy.

Nếu biết sẽ có một ngày đột nhiên biến mất, nàng nên đối xử tốt với nàng hơn. Không nên nghiêm khắc thúc giục thiếu nữ tu luyện như vậy, cũng không nên khi nàng ấy chủ động sáp lại gần, vì ngại ngùng và không quen mà luôn đẩy nàng ấy ra.

Thật muốn sớm trở về gặp nàng ấy. Dù là chú mèo con hay quấn người hay là thiếu nữ luôn thích dính lấy nàng, cái nào nàng cũng rất nhớ.

Đúng lúc này, Ninh Tố Nghi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của các đệ tử Ninh thị từ phía bên kia huyết trận.

"Hiển linh rồi, hiển linh rồi, Ma Thần đại nhân hiển linh rồi!"

Lòng Ninh Tố Nghi chợt thắt lại, nàng lập tức mở mắt, nhìn về phía huyết trận.

Chỉ thấy Ninh Thế Khang trong huyết trận đã như một cái xác khô, huyết toàn thân đều bị huyết trận hút cạn. Trên tế đàn giữa huyết trận, một làn sương đen dày đặc như mây đen bỗng dâng lên, những người đã từng tiếp xúc như Ngu Thừa Diễn và Ninh phu nhân đều biết, làn sương đen này hoàn toàn được tạo thành từ sát khí!

Sát khí có thể được quan sát bằng mắt thường, có thể tưởng tượng nó kinh người đến mức nào.

Bên trái huyết trận, đám người nhà họ Ninh do Ninh phu nhân đứng đầu đều vui mừng khôn xiết, hào hứng quỳ xuống lạy. Còn bên kia, Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đã rút vũ khí ra.

Ngay sau đó, họ thấy trong làn sương đen mơ hồ lộ ra một vệt trắng rồi bật ra một... cái tai trắng?

Khi thấy một cái đầu mèo con đột nhiên xuất hiện, cả Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đều sững người.

Sương đen bao quanh mèo con trắng rồi đột ngột tan biến vào không trung.

Tiểu yêu miêu đang ngồi trên bàn, nó thấy bên cạnh có một cây nến màu đen. Móng vuốt còn nhanh hơn bộ não, nó không kìm được đưa vuốt ra đẩy, ai ngờ cây nến chẳng hề nhúc nhích, ngược lại còn bị nó để lại một dấu móng vuốt rõ rệt.

Nó còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy những âm thanh ồn ào và kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh. Có người đang hô lớn "Ma Thần", có người kinh ngạc thốt lên với giọng khản đặc: "Ma Thần là một con mèo ư?!"

Ma Thần? Đâu có Ma Thần nào? Ma Thần là gì?

Thấy đám người bên kia đang trừng mắt nhìn mình, mèo con cũng quay đầu nhìn ra sau, chẳng thấy gì cả. Nó lại nhìn sang bên phải liền bắt gặp ánh mắt cũng đang mở to kinh ngạc của Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi.

Oa! Người nó muốn tìm đều ở đây cả rồi!

Tiểu yêu miêu vui vẻ vẫy đuôi, kêu "meo meo" mấy tiếng đầy thân mật để chào hỏi.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com