Chương 57: Có lẽ hơi khó tin
Sáng sớm, một tiếng nổ lớn đã làm kinh động cả Thanh Phong Thành.
Mặt đất rung chuyển khiến toàn bộ phủ đệ Ninh gia sụp đổ thành một đống hoang tàn, lan ra cả tiên thành. Khi các tu tiên giả khác trong thành chạy đến Ninh gia, họ gần như không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bí mật dưới lòng đất của Ninh gia bị phơi bày ra trước thiên hạ, và chuyện cả tộc Ninh thị tu luyện tà thuật, cuối cùng bỏ mạng trong một buổi tế lễ tà ác cũng trở thành chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu trong giới tu chân một thời gian dài sau đó.
Còn về chi tiết Ninh gia bị diệt tộc, qua lời kể của mọi người lại nảy sinh ra nhiều phiên bản khác nhau và lưu truyền rất lâu.
...
Bên kia, bốn người Ngu Duy và Ninh Tố Nghi đã rời khỏi Thanh Phong Thành.
Phi thuyền lướt đi trên không trung, Ninh Tố Nghi đứng trên boong thuyền, gió thổi làm bay tà áo của nữ tử, nàng nhìn Thanh Phong Thành ngày một xa dần, cho đến khi biến mất giữa núi non.
Có lẽ nàng còn phải cảm ơn phụ mẫu chưa bao giờ xem nàng là người một nhà, thậm chí chưa từng để người ngoài biết Ninh thị còn có một vị tiểu thư. Điều này cũng giúp nàng vô cùng dễ dàng thoát khỏi vũng bùn Ninh gia, không ai biết được mối quan hệ giữa nàng và họ.
Ninh Vũ sinh ra trong bóng tối kia đã chết cùng với Ninh thị, từ hôm nay trở đi, nàng là Ninh Tố Nghi chỉ sống vì bản thân mình.
Ninh Tố Nghi dõi mắt nhìn những dãy núi, cánh rừng lướt qua nhanh như bay bên dưới, lòng phẫn nộ và hận thù dần phai nhạt sau khi báo thù thành công, thay vào đó là một thoáng ảm đạm và bâng khuâng.
Thế giới vào khoảnh khắc này dường như rộng lớn đến mức khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé.
"A Ninh!" Đúng lúc này, nàng nghe thấy Ngu Duy gọi mình.
Ninh Tố Nghi trở lại khoang thuyền, vừa vén rèm lên, mùi thơm của thức ăn ngon lập tức ập vào mặt.
Nàng thấy Ngu Duy đang ngồi bên bàn, vẫy tay với mình. Trên bàn đầy ắp món ăn, Ngu Thừa Diễn đã xới cơm, đặt đũa bên cạnh bát.
"Ninh tiểu thư, đến ăn cơm đi, đã xong cả rồi." Hắn nói.
Ninh Tố Nghi có chút mơ màng ngồi xuống bên cạnh hai người, nghe Ngu Duy không muốn ăn rau đang cò kè mặc cả với Ngu Thừa Diễn, hơi nóng từ thức ăn bốc lên xoay tròn trong không trung, ánh nắng ngoài cửa sổ khoang thuyền chiếu vào khiến khung cảnh này đẹp đến mức không thật.
Sau gần ba tháng sống trong những ngày tăm tối tuyệt vọng, giờ phút này, dường như nàng mới thật sự trở về nhân gian.
Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn đã liều mình cứu giúp, bay qua nửa giới tu chân để tìm nàng. Ân tình và sự quan tâm này khiến lòng Ninh Tố Nghi ấm lại, nàng không giỏi ăn nói, đành giấu tất cả vào trong lòng.
"Người kia không đến ăn à?" Ninh Tố Nghi hỏi.
"Không cần để ý đến hắn, chúng ta cứ ăn đi." Ngu Duy cầm đũa lên: "Ăn cơm, ăn cơm thôi!"
Ba người cùng nhau ăn, nhất thời chẳng ai nói với ai câu nào.
Đợi đến khi ăn đã lưng lửng bụng, Ninh Tố Nghi mới buồn rầu nói: "Tà thuật chúng ta tu luyện cần huyết trận dưới lòng đất cung dưỡng lâu dài, nay huyết trận đã không còn, e rằng tu vi của ta cũng sẽ tan thành mây khói trong vài ngày tới."
"Vậy không phải khá tốt sao?" Ngu Duy nói: "Ngươi thông minh như vậy, tu luyện lại từ đầu chắc chắn không khó với ngươi."
"Thông tin chứng nhận ở môn phái trước đây của ta cũng là dựa vào thuật che mắt của tà thuật, sau khi ta mất đi tu vi, e rằng bên môn phái cũng sẽ mất hiệu lực..." Ninh Tố Nghi hạ giọng nói.
Thông tin của một đệ tử ngoại môn đột nhiên không khớp chắc chắn sẽ gây chú ý. Chuyện này đối với người ngoài quả thực rất phiền phức nhưng Ngu Thừa Diễn lại nói: "Ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhìn dáng vẻ thề thốt chắc nịch của hắn làm Ninh Tố Nghi nhướng mày nói: "Đây cũng là một phần của bí mật?"
Ngu Thừa Diễn có chút bất lực.
"Bí mật gì thế?" Ngu Duy tò mò hỏi.
Bây giờ chưa phải lúc nói cho Ngu Duy biết chân tướng, Ngu Thừa Diễn bèn nói tránh đi: "Ta vào môn phái bằng danh ngạch đệ tử trao đổi, được các chủ Trích Tinh Các tiến cử nhưng thực ra không chỉ có vậy."
Ngu Duy vốn không có hứng thú với tên các môn phái hay nhân vật trong giới tu chân, lời của Ngu Thừa Diễn cứ như nước đổ đầu vịt, chẳng hề đọng lại trong đầu nàng. Quả nhiên nàng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.
Ninh Tố Nghi muốn nói chuyện với Ngu Thừa Diễn về bí mật mà hắn che giấu, Ngu Thừa Diễn cũng muốn nói cho nàng biết.
Nhưng phi thuyền có giới hạn, nói những chuyện này ngay trước mắt Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch, Ngu Thừa Diễn quả thực có chút khó mở lời mà đường về lại mất ít nhất sáu, bảy ngày.
Không khí trong phi thuyền thật khó xử. Nếu không có Tạ Kiếm Bạch thì còn đỡ, Ngu Duy, Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi là quen biết nhau lâu nhất, họ đã là bạn bè, sớm đã quen với không khí ở bên nhau rồi.
Hoặc nếu không có Ninh Tố Nghi, chỉ có ba người họ thì cũng không sao cả, dù sao họ cũng là một gia đình.
Oái oăm là cả bốn người lại cùng ở trên phi thuyền. Ngu Thừa Diễn vốn đã có thể xem Ninh Tố Nghi trẻ tuổi như một người bạn, tạm gác lại thân phận vốn có của mình.
Thế nhưng bây giờ Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch, Ninh Tố Nghi, cả ba vị trưởng bối của hắn đều ở đây, khiến Ngu Thừa Diễn bất giác bị kéo về với thân phận ban đầu của mình, làm hắn ở thế nào cũng thấy gượng gạo, trong lòng khó mà thay đổi thân phận cho hoàn hảo được.
Ninh Tố Nghi cũng vậy, cứ nghĩ đến có một nam nhân xa lạ trông rất thân thiết với Ngu Duy ở đây, nàng lại thấy cả người khó chịu, rất muốn tìm Ngu Thừa Diễn hỏi cho rõ ràng nhưng lại ngại phi thuyền chật hẹp, không tiện mở lời, đến cả việc tương tác với hai Ngu lớn nhỏ cũng có chút không tự nhiên.
Giữa bầu không khí im lặng đầy khó xử này, chỉ có Ngu Duy là không hề bị ảnh hưởng gì. Nàng chỉ vui mừng vì cuối cùng đã tìm lại được Ninh Tố Nghi, có thể cùng về môn phái được rồi.
Bây giờ những người quan trọng với nàng đều ở trên chiếc phi thuyền này, Ngu Duy đương nhiên là cảm thấy mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Mãi cho đến khi nàng lại thèm ăn, muốn đi tìm Tạ Kiếm Bạch mới chậm chạp nhận ra, vốn chỉ có Ngu Thừa Diễn nhìn chằm chằm mình, giờ lại thêm cả Ninh Tố Nghi.
Phi thuyền rất nhỏ, nàng muốn đi tìm Tạ Kiếm Bạch, căn bản không có cách nào tránh được bọn họ.
Hết cách, Ngu Duy chỉ đành ru rú ở trong phòng mình, dùng ngọc bài truyền tin cho Tạ Kiếm Bạch.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ rất khó nói chuyện với Tạ Kiếm Bạch. Bởi vì nam nhân này kiệm lời như vàng, câu trả lời cũng lạnh nhạt và ngắn gọn như chính con người y. Có thể trả lời một chữ thì tuyệt sẽ không trả lời hai chữ.
Thường thì Ngu Duy sẽ gõ một tràng dài, Tạ Kiếm Bạch chỉ trả lời một chữ "Ừ" để cho biết mình đang nghe.
Chỉ có điều, đối với hắn mà nói, đây đã là một tiến bộ vượt bậc rồi. Nếu là ngày trước khi hắn còn ở Thiên giới, cho dù ba vị Thiên tôn khác có gửi cho hắn những tin không liên quan đến công vụ, Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ xem như tin rác mà lờ đi.
Ngu Duy: 【Sao mỗi lần ta muốn đi tìm ngươi, hai người bọn A Ninh lại cứ nhìn ta chằm chằm thế? Hình như mọi người không thích ta đến gần ngươi thì phải.】
Tạ Kiếm Bạch: 【Muốn gặp ta?】
Ngu Duy: 【Ừm ừm. Ta đói rồi, nhưng họ cứ nhìn ta, cảm giác kỳ quá.】
Bên kia im lặng một lúc, Ngu Duy còn tưởng y sẽ không trả lời nữa, kết quả là một lát sau, ngọc bài lại sáng lên.
Tạ Kiếm Bạch: 【Muốn cùng ta về một mình không?】
Về một mình... tâm tư của Ngu Duy bắt đầu lung lay.
Trước kia nàng quả thực rất hưởng thụ cuộc sống sâu gạo mọi việc đều có người lo, chỉ là lúc đó nàng luôn lười biếng thích ngủ, cũng không có sức lực để nghĩ ngợi nhiều, giống như bị thiếu dinh dưỡng từ lúc phá vỏ chui ra nên nàng mới luôn mệt mỏi, không có tinh thần gì.
Bây giờ có thể xem là lúc Ngu Duy ở trạng thái tốt nhất, nàng tràn đầy năng lượng. Sau trận chiến nhỏ ở Ninh gia trước đó, tuy vì đánh giá sai khả năng hồi phục của tu sĩ mà không săn được 'con mồi', nhưng bản tính hoang dã trong xương cốt của Ngu Duy đã được khơi dậy ít nhiều.
Bây giờ nàng phấn chấn tinh thần, cơ thể khỏe mạnh, lại vừa được nếm trải hương vị tự do, cũng vì trận chiến nhỏ đó mà còn tăng thêm phần tự tin. Đột nhiên quay lại trạng thái được Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn bao bọc tầng tầng lớp lớp như lúc trước lại khiến nàng có chút không quen.
Trái tim mèo đã bay nhảy thì sẽ khó lòng mà thu về được nữa.
Sự bảo bọc quá mức của hai người vẫn giữ nguyên như trước nhưng đối với Ngu Duy mà nói, bây giờ nàng thực sự thích Tạ Kiếm Bạch hơn, người không chỉ cho nàng ăn mà còn cho nàng tự do, tán thành mọi hành vi của nàng.
Vì thế mà nàng gần như không do dự đã đồng ý với đề nghị của Tạ Kiếm Bạch.
Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đang ngồi trong khoang thuyền, họ vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Kiếm Bạch ra khỏi phòng.
"Sao thế?" Ngu Thừa Diễn nghi hoặc hỏi.
"Ta đưa Ngu Duy đi riêng." Tạ Kiếm Bạch mở miệng nói.
Giọng điệu y bình thản và lạnh nhạt, không phải đang thương lượng với bọn họ, chỉ là vì mối quan hệ giữa Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn nên mới thông báo cho họ một tiếng mà thôi.
"Không được!" Ninh Tố Nghi lập tức cau mày nói: "Ta không đồng ý!"
Tạ Kiếm Bạch lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi quay về phía phòng của Ngu Duy.
Y không nói gì nhưng ý trong mắt đã quá rõ ràng - liên quan gì đến ngươi?
"Ngươi..."
Ninh Tố Nghi tức giận bừng bừng. Nàng đã thấy nam nhân này không vừa mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng rời môn phái ba tháng, bên cạnh Ngu Duy đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ còn trở nên thân thiết, khiến từng hồi chuông báo trong Ninh Tố Nghi kêu vang.
Không đợi nàng mở miệng, cửa phòng Ngu Duy đã mở ra, mèo con vèo một cái đã chạy tới, nhảy vào lòng Tạ Kiếm Bạch.
Nó đoán trước là hai người sẽ phản đối bèn dứt khoát không đối mặt với hiện thực, rúc mình vào lòng Tạ Kiếm Bạch, chỉ để lại một cái đuôi vung vẩy bên ngoài.
Tạ Kiếm Bạch ôm tiểu hung thú lông xù rồi bóng dáng hai người họ biến mất ngay khỏi khoang thuyền.
"Đây... đây là người thế nào vậy?!" Ninh Tố Nghi kinh ngạc nói.
Nàng vốn nghĩ nam nhân kia tệ lắm cũng sẽ nói vài câu, tranh luận với nàng một hồi, ai ngờ y lại đi thẳng luôn.
Nàng chưa từng thấy người nào tự cao tự đại như vậy, thật quá vô lý.
Ninh Tố Nghi định đuổi theo nhưng Ngu Thừa Diễn đã cản nàng lại.
"Tu vi của y rất cao, hai chúng ta không đuổi kịp đâu." Thái dương của Ngu Thừa Diễn giật giật, hắn bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã đến nước này, vậy hai chúng ta cứ về trước đi."
Trong ấn tượng của Ninh Tố Nghi, thái độ của chàng thanh niên đối với Ngu Duy quả thực là nâng trên tay sợ vỡ, hận không thể để nàng trong tầm mắt suốt cả ngày, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ hắn lại có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi cùng gã kia mà không hề lo lắng hay tức giận, thậm chí còn không có ý định truy cứu?
"Sao ngươi lại có thái độ này?" Ninh Tố Nghi kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự yên tâm để Tiểu Duy rời đi cùng gã nam nhân xa lạ đó ư? Nếu xảy ra chuyện thì sao, nếu gã kia có ý đồ xấu muốn bắt cóc nàng thì sao...."
"Thật ra... cũng không phải xa lạ lắm..." Ngu Thừa Diễn sờ mũi, ánh mắt có chút lảng tránh, chột dạ nói: "Xét ở một khía cạnh nào đó, ta cũng coi như có chút hiểu biết về y."
Ninh Tố Nghi: ?
Tại sao lại ấp a ấp úng như vậy?
Dù không tin tưởng Tạ Kiếm Bạch đột nhiên xuất hiện nhưng nàng vẫn tin Ngu Thừa Diễn. Thấy thái độ của Ngu Thừa Diễn kiên quyết như vậy, Ninh Tố Nghi dứt khoát ngồi xuống đối diện hắn.
"Nếu đã vậy, ngươi hãy nói về bí mật mà ngươi che giấu đi." Ninh Tố Nghi nói: "Đây là điều ngươi đã hứa với ta."
Ngu Thừa Diễn gật đầu, hắn hắng giọng, thận trọng mở lời: "Chuyện ta sắp nói sau đây... có lẽ hơi khó tin. Nhưng ngươi phải tin rằng mỗi một chữ ta nói đều là sự thật..."
Khó tin? Chuyện nhỏ.
Là một người lớn lên trong một gia đình tà tu với toàn những kẻ có đầu óc không bình thường, lại vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, trên đời này sẽ không còn chuyện gì có thể khiến nàng cảm thấy khó tin nữa.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Cha chó: Mặc kệ ngươi nói gì, ta bế mèo đi đây.
A Ninh: Ta đã mổ cá ở Đại Nhuận Phát tám năm rồi, không có chuyện gì có thể làm ta kinh ngạc nữa... Khoan đã, ngươi nói cái gì? (*)
(*Câu joke này lấy từ một meme nổi tiếng bên Trung Quốc, một bác bán cá phỏng vấn nói là 'Bạn nghĩ tôi còn quan tâm sao? Tôi đã mổ cá ở Đại Nhuận Phát 10 năm, trái tim tôi từ lâu đã lạnh như con dao trong tay rồi.' Đại Nhuận Phát là chuỗi siêu thị có tiếng bên Trung Quốc, tên quốc tế là RT-Mart. Sau đó phát sinh ra câu joke có cấu trúc tương tự và được truyền về Việt Nam nhiều hơn là câu joke về 'luyện kiếm trên núi Côn Luân', cụ thể là 'Ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao? Ta đã luyện kiếm trên núi Côn Luân sáu năm, trái tim ta từ lâu đã lạnh như tuyết trên núi Côn Luân rồi. Nam nhân/nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta thôi.' Cái meme này nó nổi như bác 'Tôi năm nay 70 tuổi rồi...' bên mình á)
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com