Chương 62: Một bài học
Bên trong tòa tháp rõ ràng được bao phủ bởi một trận pháp có không gian lớn, không gian này vô cùng rộng rãi, lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài.
Chỉ có từ tầng một đến tầng ba mới có bàn ghế đặt quanh sân khấu, còn ở các bậc thang cao hơn, người ta chỉ có thể chen chúc đứng cùng nhau nhìn xuống như hai người họ.
Rất nhanh, buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu.
Tu sĩ trên đài lần lượt mang ra những pháp bảo và đan dược trân quý hoặc hiếm thấy, có rất nhiều pháp khí nổi danh, món đồ có giá trị cao nhất đã được bán thành công với giá một nghìn thượng phẩm linh thạch - cái giá này có lẽ không là gì với các gia tộc lớn nhưng đối với tu sĩ bình thường, đây là một cái giá đắt đỏ.
Một nghìn thượng phẩm linh thạch tương đương với mười vạn hạ phẩm linh thạch, đủ cho một tiểu môn phái duy trì trong một thời gian dài.
Phần lớn vật phẩm đấu giá đều bị các tu sĩ ở ba tầng dưới mua, cũng có một vài món được các tu sĩ đứng trên bậc thang mua được, không khí toàn bộ buổi đấu giá vô cùng náo nhiệt và quy củ, dường như không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
Hai canh giờ sau, buổi đấu giá kết thúc.
Trên đài tròn, nam nhân trông như chưởng sự mỉm cười chắp tay cung tiễn những người xem rời đi, buổi đấu giá tiếp theo sẽ được tổ chức sau ba ngày nữa.
Các tu sĩ lần lượt rời đi, để tránh quá lộ liễu, Tạ Kiếm Bạch cũng đành phải đi theo dòng người chầm chậm ra ngoài.
Những ngón tay thon dài của hắn vẫn lặng lẽ vuốt ve con mèo nhỏ đã trở nên ủ rũ ngay từ khi vừa vào tháp, hắn tạm thời đưa nó rời khỏi khu vực gần tòa tháp.
Sau khi đi xa khỏi nơi đó, tiểu yêu miêu mới thở ra một hơi, trông có vẻ đã lấy lại chút tinh thần.
"Buổi đấu giá đó có vấn đề gì không?" Nó ngẩng đầu hỏi.
"Buổi đấu giá không có vấn đề nhưng trong tòa tháp chắc chắn có bí mật." Tạ Kiếm Bạch nói.
Mèo con ở trong lòng hắn nhìn họ ngày càng đi xa tòa tháp, nó có chút khó hiểu: "Vậy tại sao bây giờ lại rời đi, không điều tra nữa sao?"
"Còn có chuyện quan trọng hơn."
Tiểu yêu miêu rất nhanh đã biết chuyện quan trọng hơn là gì. Tạ Kiếm Bạch tìm một góc phố vắng vẻ, đưa cánh tay về phía nó.
Mèo con ngẩng đầu, dường như cảm nhận được sự khó hiểu của nó, Tạ Kiếm Bạch giải thích: "Nàng nên bổ sung chút năng lượng."
Từ khi ở bổ sung năng lượng sinh ra từ những tiên thành và con người khác nhau ở bên ngoài, tiểu yêu miêu đã không còn khát máu như khi còn ở môn phái nữa.
Có lẽ vì trước đây nó thực sự thiếu dinh dưỡng, nó cần được nuôi dưỡng bằng những nguồn năng lượng khác nhau, dù những nguồn năng lượng đó yếu ớt và mang vị bình thường nhưng lại rất quan trọng đối với sức khỏe của cơ thể nó. Lợi ích này cũng giúp nó không cần phải lúc nào cũng chăm chăm vào Tạ Kiếm Bạch, năng lượng hấp thụ được khi đồng hành là đủ rồi.
Vì vậy, tiểu yêu miêu quả thật đã có một thời gian không uống máu của Tạ Kiếm Bạch.
Lúc này, sau khi phát hiện năng lượng của mình đã không còn tác dụng dỗ dành nó, Tạ Kiếm Bạch mới đề xuất phương pháp cung cấp nguyên thủy nhất giữa hai người.
Cánh tay đã đưa đến trước mặt, mèo con không chút do dự, quen đường quen lối tìm đến mạch máu của Tạ Kiếm Bạch, cắn xuống một cách chính xác.
Dòng máu mang theo vị ngọt thanh tràn vào khoang miệng, sự bất an và bồn chồn vô cớ trong lòng mèo con cũng bị sự mát lạnh này xua tan, khiến nó dần dần yên tĩnh trở lại.
Bất tri bất giác, mèo con trong lòng Tạ Kiếm Bạch đã biến thành một thiếu nữ, nàng dựa vào lòng hắn, vẫn cắn chặt cánh tay Tạ Kiếm Bạch không buông.
Ngu Duy từ mèo biến thành người, kích thước răng nanh đương nhiên cũng thay đổi theo. Nàng không hề buông ra, Tạ Kiếm Bạch có thể cảm nhận rõ ràng vết thương của mình bị răng nhọn lớn hơn cắn, đó tuyệt đối không phải là cảm giác dễ chịu gì nhưng nam nhân không nói một lời nào.
Hắn không buông Ngu Duy ra, để nàng tựa vào vòng tay mình, từ từ hồi phục. Mọi chuyện dường như đang tiến triển tốt đẹp, hắn có vẻ đã thành công xoa dịu tiểu yêu quái đang không thoải mái.
Ngay lúc đó, sống lưng Ngu Duy đột nhiên căng cứng như một cái cây nhỏ bị bẻ cong, nàng đột ngột đẩy Tạ Kiếm Bạch ra, cả người không kiểm soát được mà ngã nhào xuống đất.
Tạ Kiếm Bạch phản ứng rất nhanh, lập tức kéo nàng trở lại.
Hắn thấy đồng tử Ngu Duy giãn ra, môi nàng hé mở, thở hổn hển không ngừng, vài lọn tóc mai bên má lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, tựa như đang chìm sâu trong ác mộng mà không thể tỉnh lại.
"Ngu Duy!" Tạ Kiếm Bạch trầm giọng gọi.
Lòng bàn tay hắn áp vào bụng Ngu Duy, truyền lực của mình vào động phủ đan điền của nàng, gần như là ép năng lượng vào tận miệng nàng.
Bị luồng sức mạnh lạnh lẽo của Tạ Kiếm Bạch kích thích, Ngu Duy rùng mình một cái, đôi mắt vốn đã tan rã dần tập trung trở lại, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên má nàng, Tạ Kiếm Bạch bất giác đưa tay gạt đi cho nàng.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng hắn vô thức dịu đi vài phần.
Ngu Duy yếu ớt gật đầu, nàng tựa vào lòng Tạ Kiếm Bạch một lúc, nhịp tim đập dồn dập mới dần trở lại bình thường.
Vừa rồi nàng vốn đang uống máu của nam nhân rất ngon lành, trạng thái cũng dần tốt lên, thậm chí còn trở lại hình người ở chế độ tiết kiệm năng lượng.
Ngay lúc nàng đang nuốt thứ máu tươi ngon lành đó, chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đột nhiên rơi vào một khung cảnh khác.
Mọi thứ xung quanh đều là hư ảnh, không thể nhìn rõ. Nàng quên mất mình đang ở đâu, quên cả Tạ Kiếm Bạch. Nàng cảm thấy mệt mỏi và tức giận, vì nàng ghê tởm thứ máu trong miệng mình, nó có vị tanh nồng và ghê tởm, đi cùng với máu là ác niệm xấu xa, đậm đặc của chủ nhân nó.
Đó có lẽ là máu của một kẻ ác nào đó, Ngu Duy không muốn uống, nhưng nàng không thể dừng lại... Nàng cố gắng uống hết chỗ máu đó, rất nhanh lại có người mang đến một bát máu tươi còn bốc hơi nóng, cứng rắn nhét vành bát vào miệng nàng, đổ hết bát máu đó vào.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngã xuống, Ngu Duy lại như đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, nàng thậm chí còn quên mất mình đã bị ép uống bao nhiêu máu, ngay lúc được Tạ Kiếm Bạch đánh thức, phản ứng đầu tiên của nàng chính là đẩy cánh tay hắn ra.
Ngu Duy khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nàng liếc thấy vết máu trên tay áo Tạ Kiếm Bạch, dạ dày lại cuộn lên, như thể một lần nữa rơi vào cơn ác mộng vừa rồi.
Sau khi Ngu Duy hồi phục và gắng gượng kể lại chuyện kỳ lạ mình vừa trải qua, Tạ Kiếm Bạch chau mày, sắc mặt có chút nặng nề.
Ngu Duy thấy nơi này quen mắt, thậm chí vừa rồi còn đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, điều đó có nghĩa là rất có thể nàng đã thực sự đến đây và trải qua những chuyện đó.
Vì thời thiếu niên trước đây của nàng, phần lớn nữ tu trong môn phái đều xem nàng như muội muội nhưng trên thực tế, Tạ Kiếm Bạch đã chứng kiến sự ra đời của nàng ở Vạn Cốt Chi Địa, song hắn lại hoàn toàn không thể xác định được đó là khi nào.
Ngu Duy không có ký ức đầu đời, ký ức của nàng bắt đầu từ lúc lang thang ở biên giới nhân loại, vài năm sau được đội đệ tử Huyền Thiên Tông do Tống Tuyết Thâm dẫn đầu đưa về môn phái.
Không ai biết nàng thực sự đã ra đời bao nhiêu năm, càng không thể biết trước đó nàng đã trải qua những gì.
Đây có phải là đoạn ký ức đã mất của Ngu Duy không? Trước khi lang thang ở biên giới nhân giới, có lẽ nàng có liên quan đến khu chợ đen này, thậm chí còn từng bị ngược đãi.
Chỉ là đổ máu... tại sao lại chọn cách này? Lẽ nào đối phương biết thân phận hung thú của nàng, muốn dùng cách này để kích phát hung tính của nàng?
Vô số câu hỏi nảy sinh, nhưng dù thế nào đi nữa, nhất định phải đến toà tháp thêm một lần nữa.
Tạ Kiếm Bạch lướt qua mọi chuyện trong đầu, hắn cúi xuống nhìn Ngu Duy, nói ngắn gọn suy nghĩ của mình.
"Ngươi ở lại đây có lẽ sẽ ngày càng khó chịu, ta sẽ đưa ngươi đi." Tạ Kiếm Bạch trầm giọng nói: "Ta sẽ tiếp tục điều tra chuyện này."
Bàn tay Ngu Duy nắm chặt vạt áo hắn, nàng nghỉ ngơi một lát rồi mới lên tiếng: "Ta không đi, chúng ta cùng đi."
"Nếu nơi này thật sự có liên quan đến ta, có lẽ ta sẽ nhớ ra nhiều chuyện hơn." Ngu Duy nhỏ giọng nói: "Xem nhiều thoại bản như vậy, ai cũng có quá khứ, chỉ có ta là không, ta cũng muốn biết, rốt cuộc ta đã quên những gì..."
Tạ Kiếm Bạch nhìn nàng, hắn dừng lại một lúc lâu rồi ngắn gọn đáp: "Được, vậy thì cùng đi."
Ngu Duy lại một lần nữa biến thành mèo. Tạ Kiếm Bạch điều chỉnh dây đeo theo ý nó, để túi vải nằm ở vị trí dưới ngực mình rồi khoác áo choàng ra ngoài. Như vậy túi vải sẽ tự nhiên đè lên khe hở của áo choàng, chỉ để hở một góc, vừa đủ cho đầu mèo con chui ra.
Độ cao này quả thực là hoàn hảo.
Mèo con rất hài lòng. Tạ Kiếm Bạch nhìn cái gáy đầy lông và hai cái tai đang lanh lợi xoay tới xoay lui của nó, trong lòng hắn lại có chút tiếc nuối. Vị trí này sẽ không tiện vuốt ve lông nó nữa.
Hai người rời khỏi góc khuất đó, họ tiếp tục công việc rình rập trước đó, quan sát các tu sĩ qua lại trên con đường chính trước tòa tháp, xem xem có thể tìm được manh mối gì không.
Ngay lúc đó, mèo con kêu lên một tiếng.
"Meo!"
Là Tống Tuyết Thâm!
Ngay cả Tạ Kiếm Bạch, người có thể cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh cũng không thể nhận ra chính xác thân phận của người khác giữa một con phố đầy những tu sĩ đeo mặt nạ che mặt, nhưng tiểu hung thú thì có thể.
Khí tức trên người mỗi người đều là độc nhất vô nhị, gắn liền với phẩm cách và hành vi của họ.
Tống Tuyết Thâm, vị đại sư huynh kiếm tu chuẩn mực này và khí tức nhạt nhẽo như nước lã của hắn trở nên vô cùng nổi bật giữa một con phố đầy những kẻ lòng dạ khó lường.
Nhìn hắn cùng hai tu sĩ khác cũng che chắn kín mít tiến về phía tòa tháp, Tạ Kiếm Bạch hiểu ra: "Bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ môn phái."
Nơi này cách Huyền Thiên Tông xa vạn dặm nên Tạ Kiếm Bạch cũng không nghĩ đến việc tìm kiếm manh mối liên quan trong hệ thống môn phái. Xem ra ba đệ tử Huyền Thiên Tông do Tống Tuyết Thâm dẫn đầu đã nhận ủy thác mới đến nơi xa xôi này để điều tra khu chợ đen.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Mèo con hỏi.
Tạ Kiếm Bạch nói: "Dạy cho họ một bài học."
Mèo con: "Nghe không hiểu."
"Vừa rồi tòa tháp đã thông báo buổi đấu giá sẽ được tổ chức vài ngày sau nhưng vẫn có người đi về phía này, bao gồm cả Tống Tuyết Thâm. Cho nên, tòa tháp vẫn hoạt động, chỉ là không mở cửa công khai mà thôi." Tạ Kiếm Bạch giải thích.
Mèo con: "Ồ, hiểu rồi! Vậy Tống Tuyết Thâm và những người khác chắc chắn cũng có tín vật tương tự như ngọc bội chứ?"
"Không sai."
Mèo con: "Vậy chúng ta sẽ..." hợp tác với Tống Tuyết Thâm?
Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh trả lời: "Đoạt lấy tín vật của họ."
Mèo con: ?
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con: Ngươi đang làm gì vậy! Đừng dạy hư nàng, trật tự của ngươi đâu! (hét lên)
Mèo con: Hắn có chút thú vị, ta thích!
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com