Chương 11: Dựa vào ăn dương vật thu hoạch đồ ăn
Tống Tụng Kim nhìn đồ ăn trong tay, đôi mắt bất giác sáng lên, dù biết rằng những thứ này có lẽ là sự bồi thường của cái kẻ xâm phạm kia, Tống Tụng Kim cũng không có khí phách vứt bỏ những đồ ăn khó kiếm này.
Ánh mắt Tống Tụng Kim liếc về phía những người đang nửa nằm nghỉ ngơi để giảm bớt tiêu hao thể lực, ngón tay nhanh chóng nhặt lấy thanh chocolate đang lộ ra trong không khí nhét vào túi bên hông. Gói bánh mì nhỏ còn lại hiện ra trước mặt Tống Tụng Kim, cậu nuốt nước miếng quay lưng về phía đám người nhẹ nhàng xé bao bì, ba bốn miếng đã ăn hết gói bánh mì nhỏ. Bụng đói đến đau quặn lúc này mới dịu đi phần nào.
Hành vi giấu giếm thức ăn như chuột của Tống Tụng Kim tự nhiên bị Nguyễn Tư Niên thu hết vào đáy mắt, Nguyễn Tư Niên âm thầm xoa bóp lòng bàn tay, dư vị làn da mềm mại của Tống Tụng Kim đêm qua lại trỗi dậy.
Đoàn người hơn 50 người xuyên qua thành phố vài ngày, thanh chocolate trong tay Tống Tụng Kim đã sớm hết sạch, đói đến mức không thể chịu đựng được, Tống Tụng Kim nghĩ đến dị năng giả duy nhất thân cận với mình nhiều ngày qua - Nguyễn Tư Niên, do dự đi tới trước mặt Nguyễn Tư Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi: "Nguyễn đại năng, anh, các anh còn đồ ăn thừa không?"
"Tụng Kim, vật tư của chúng ta có hạn, không thể tùy tiện lấy ra được. Bất quá tôi có thể cho cậu một cơ hội, cậu có thể có được đồ ăn, nhưng cậu phải phục vụ tốt vị đại năng kia." Giọng Nguyễn Tư Niên không mang theo một chút cảm xúc, nhưng trong sự bình đạm ấy lại cho cậu một con đường.
Tống Tụng Kim do dự nhìn Nguyễn Tư Niên, không biết nên làm thế nào, còn chưa đợi cậu trả lời, bên kia một người đàn ông khác nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền vẻ mặt kỳ lạ hướng về Nguyễn Tư Niên bày tỏ mình có thể thay thế Tống Tụng Kim đi.
Tống Tụng Kim nhìn thấy người đàn ông chạy tới đã cảm thấy không ổn, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Nguyễn Tư Niên, tức khắc nóng nảy nắm lấy tay hắn: "Tôi có thể, Tư Niên, tôi có thể, anh bảo tôi đi, được không?"
"Ừ, tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu tranh thủ cơ hội này." Nguyễn Tư Niên dừng lại một lúc lâu, rất có ác ý chờ đến khi vẻ lo lắng trên mặt Tống Tụng Kim càng thêm rõ ràng, mới chậm rãi gật đầu.
"Cảm ơn đại năng, phiền toái đại năng." Còn Tống Tụng Kim bị Nguyễn Tư Niên bày mưu lại nhìn Nguyễn Tư Niên với vẻ mặt cảm kích sau khi nghe hắn nói.
Hai mắt Tống Tụng Kim bị vải che kín, vẻ mặt vô thố ngồi trên ghế sofa da. Cùng với tiếng đóng cửa, tiếng bước chân chậm rãi càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Tống Tụng Kim.
"Tự mình banh cái âm hộ béo của em ra." Giọng nam trầm thấp không mang theo một chút cảm xúc, Tống Tụng Kim run rẩy dùng tay banh rộng hai bên môi âm hộ.
"Sao lại làm vậy? Cái kiểu âm hộ này tôi làm sao thao?" Nguyễn Tư Niên tát mạnh một cái vào cái huyệt thịt hồng hào của Tống Tụng Kim.
"Di a a... Âm hộ đau quá ách a a..." Cái âm hộ non mềm bị tát giật lên, cái âm vật nhỏ xíu cũng bị ngón tay Nguyễn Tư Niên tát bẹp xuống.
"Ăn đi." Môi Tống Tụng Kim khẽ hé ra, răng bị một vật ấm áp thô dài chặn lại, lông mu thô ráp cọ vào mặt cậu. Môi Tống Tụng Kim gần như bị cái dương vật trong miệng căng rách ra, hơi thở cũng toàn là mùi dương vật.
"Ngô... Ngô ngô..." Đầu Tống Tụng Kim bỗng nhiên bị Nguyễn Tư Niên ấn xuống háng, dương vật thô dài một phát đâm thẳng vào cổ họng cậu, Nguyễn Tư Niên mạnh mẽ thọc vào rút ra trong khoang miệng ấm áp ướt át của Tống Tụng Kim vài phút sau thì giữ chặt đầu cậu, bắn tinh dịch đặc sệt vào cổ họng cậu.
"Nuốt vào." Nguyễn Tư Niên rút dương vật ra khỏi miệng Tống Tụng Kim, quả quyết ra lệnh cho cậu với vẻ mặt đỏ bừng. Thấy Tống Tụng Kim ngoan ngoãn nuốt tinh dịch, Nguyễn Tư Niên mới thả lỏng hàm dưới cậu.
Dịch nhầy tiết ra từ âm hộ Tống Tụng Kim vì khó thở vừa vặn thuận tiện cho hành động tiếp theo của Nguyễn Tư Niên, quy đầu hắn cọ xát qua lại trên cái âm hộ hơi sưng của Tống Tụng Kim, cái âm vật mềm mại bị dương vật thô đen liên tục cọ xát, cho đến khi cái âm vật nhỏ xíu cương cứng lên, cái côn thịt to lớn mới chuyển mục tiêu, một phát đâm thẳng vào bên trong cái âm hộ khít khao của Tống Tụng Kim.
"Ách a a a... Khó chịu quá ách a a a..." Tống Tụng Kim banh rộng hai chân, bắp đùi căng cứng, thịt non trong âm hộ đều bám chặt lấy kẻ xâm nhập thô bạo này.
"Nước dâm âm hộ em nhiều thật, mau làm ướt hết dương vật tôi đi." Nguyễn Tư Niên bóp xương hông Tống Tụng Kim, dương vật thúc mạnh vào cái âm hộ trơn trượt ướt át, dương vật thô đen ra vào nhanh chóng trong âm hộ béo của Tống Tụng Kim, một tiếng một tiếng đập vào bên trong, phát ra âm thanh dính nhớp ái muội.
"Không không cần a a a... A a a đừng a a a..." Cái điểm mẫn cảm nhô lên của Tống Tụng Kim bị Nguyễn Tư Niên dò tìm được, không đợi cậu phản ứng, Nguyễn Tư Niên như chó điên lao vào thúc mạnh vào cái chỗ dâm đãng hắn vừa tìm thấy.
Dương vật dưới háng Tống Tụng Kim cương lên dưới sự kích thích khoái cảm của âm hộ béo, bị Nguyễn Tư Niên nắm trong tay xoa bóp nghịch ngợm.
"A a a muốn tè... A a a không cần... A a a dừng lại a a." Tống Tụng Kim bị cơn khoái cảm kích thích đến trợn trắng mắt, mông thịt run rẩy, miệng không ngừng hét lớn cầu xin tha thứ.
"Tới, tè ra, dùng cái miệng âm hộ béo này tè ra." Nguyễn Tư Niên thúc mạnh vào sâu bên trong hậu môn Tống Tụng Kim bắn ra một bãi tinh dịch lớn rồi rút dương vật đang nửa cương cứng ra, ngón tay hắn lại chặn lỗ niệu đạo của Tống Tụng Kim, thích thú nhìn cậu vì dương vật bị bịt kín chỉ có thể há to miệng, nước tiểu từ âm hộ chảy ra.
"Đi ra ngoài." Ý thức mơ hồ, Tống Tụng Kim cảm nhận được trong tay có thêm một gói bánh mì nhỏ, không dám gỡ miếng vải che mắt, run rẩy bước đi loạng choạng ra ngoài. Đến khi ra ngoài, Tống Tụng Kim mới dám gỡ miếng bịt mắt che khuất tầm nhìn của mình.
Tống Tụng Kim chậm rãi bước về phía đại sảnh tập trung các dị năng giả, đầu óc mơ màng, trong khoảnh khắc ý thức mơ hồ, cậu thấy một bóng hình đi về phía mình.
Nguyễn Tư Niên nhìn Tống Tụng Kim đã hôn mê, cái bánh mì nhỏ bị cậu nắm chặt trong tay, khẽ cười, cứ như vậy quang minh chính đại ôm Tống Tụng Kim đi ngang qua đại sảnh như thể tuyên bố chủ quyền, đi về phía cuối dãy phòng, phòng của hắn.
"Ngoan, rất nhanh thôi em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh." Nguyễn Tư Niên nhìn Tống Tụng Kim đang ngủ say trên giường, cúi đầu khẽ cắn bờ môi khô khốc của cậu, đầu lưỡi từng tấc từng tấc miêu tả hình dáng môi cậu, liếm cho bờ môi khô khốc trở nên ướt át mềm mại.
............
Lâu lắm rồi không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, Tống Tụng Kim ngủ một mạch đến tối mịt, chiếc giường mềm mại, chiếc chăn ấm áp khiến Tống Tụng Kim dường như trở về cuộc sống trước mạt thế. Khi tỉnh dậy bên cạnh, Tống Tụng Kim mới sợ hãi bước xuống chiếc giường êm ái này, không biết là ngủ dẫn hắn đến đây hay Nguyễn Tư Niên, cậu co quắp đứng bên cạnh giường, chờ chủ nhân căn phòng quay lại.
"Tụng Kim, chỗ dưới của cậu hơi trầy da, tôi lấy thuốc lại đây bôi cho cậu một chút." Cửa phòng bị mở từ bên ngoài, Nguyễn Tư Niên cầm một lọ thuốc đi vào.
Lời Nguyễn Tư Niên nói không cho phép cự tuyệt, Tống Tụng Kim vốn tính yếu đuối phục tùng không dám hỏi nhiều liền ngồi trở lại giường theo yêu cầu của hắn.
"Lúc anh ra ngoài đã thấy cậu rồi, người kia làm hơi quá tay, cậu cởi quần ra, tôi giúp cậu rửa sạch một chút." Giọng Nguyễn Tư Niên vẫn lạnh lùng bình đạm, nhưng Tống Tụng Kim chưa bao giờ được người khác che chở giúp đỡ lại ngây người một chút trước lời nói mang theo sự bất bình cho cậu của hắn, bao nhiêu ngày bất an và uất ức cứ như vậy trào ra trong lời nói nhẹ nhàng của Nguyễn Tư Niên.
"Tôi sẽ mang tất cả mọi người về, đừng lo lắng." Nguyễn Tư Niên nhìn khóe mắt Tống Tụng Kim ươn ướt, lòng ngứa ngáy liếm liếm răng nanh, cố kìm nén siết chặt nắm tay rồi tiếp tục dùng những lời lẽ xé nát trái tim Tống Tụng Kim để phá hủy cậu.
Tống Tụng Kim chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng mình, ngay sau đó liền nghe thấy giọng Nguyễn Tư Niên lạnh lùng công bằng.
"Cậu banh chân ra chút, tôi rửa sạch chất lỏng ở dưới thân cậu trước." Trong đầu toàn là hình ảnh bàn tay dịu dàng kia, Tống Tụng Kim ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn banh rộng hai chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com