Chương 39
Edit: Uyển
Khi Tạ Diệc An bị Cố Án mang đi, quy trình trao đổi thông tin ở nhà ăn vừa đúng lúc chuyển sang khối lớp 11.
Trúc Sơn Ngọc làm đại diện đi đầu nói: “Các tiết học buổi chiều của chúng tôi là tiết âm nhạc và hai tiết toán học.”
Quá mức bình thường, đến nỗi khiến học sinh các khối khác vô cùng kinh ngạc.
Những người đại diện khác của lớp 11 cũng sôi nổi cho biết những gì họ trải qua vào buổi chiều đều là những tiết học bình thường.
Bình thường đến mức không có bất kỳ sự khác biệt nào so với cuộc sống học tập trước khi vào phó bản.
Khi họ phát hiện ra trải nghiệm của cả bốn lớp khối 11 đều rất bình thường, họ không khỏi may mắn vì mình được an toàn.
Trúc Sơn Ngọc nhìn quanh bốn phía, thầm kêu không hay rồi.
Không khí âm ỉ từ khi họ vào nhà ăn buổi chiều đã đạt đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc này.
Sự may mắn của học sinh khối 11 đều lọt vào mắt họ, học sinh lớp 10 và 12 chỉ cần nghĩ đến những gì mình đã phải chịu đựng liền không khỏi phẫn nộ với khối 11.
Dựa vào đâu mà trong phó bản họ phải chịu đủ mọi hành hạ, còn người chơi khối 11 lại có thể sống an nhàn đến vậy?
Vết nứt một khi bắt đầu xuất hiện, mâu thuẫn tích tụ nhất định sẽ có lúc bùng nổ.
Trong phó bản không có thân phận nào có thể dễ dàng vượt qua, các tiết học của khối 11 hiện tại nhẹ nhàng, sau đó chắc chắn sẽ phải trải qua một đợt nguy hiểm lớn hơn.
Lạc Cách trước đó đã nhấn mạnh điểm này, nhưng hầu hết học sinh rõ ràng lúc này đã quên mất, trong lòng họ đã nảy sinh sự nghi kỵ.
Khi Lạc Cách chuẩn bị mở lời giải thích lại sự phức tạp trong đó, đột nhiên một khẩu súng lục xuất hiện trên tay anh ta, anh ta giơ súng lên và bắn về phía Trúc Sơn Ngọc.
Mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt, động tác dứt khoát của Lạc Cách khiến tất cả người chơi ngay lập tức im lặng.
Viên đạn găm vào bức tường nhà ăn phía sau Trúc Sơn Ngọc, cùng với tiếng vỡ “lách tách”, Trúc Sơn Ngọc hoàn hồn mới phát hiện ra đòn tấn công của Lạc Cách không nhằm vào mình.
Trúc Sơn Ngọc nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của tất cả bạn học, cậu theo bản năng quay đầu lại, rồi nhìn thấy——
Một con rối gỗ bị đánh nát rơi xuống từ trên tường.
Con rối gỗ này chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, lực của viên đạn quá mạnh, một nửa con rối gỗ đã bị nổ thành những mảnh vụn.
Mặc dù đã bị phá hủy, nhưng qua nửa khuôn mặt còn sót lại của con rối, có thể rõ ràng nhận ra khuôn mặt được khắc trên con rối chính là Trúc Sơn Ngọc!
Khuôn mặt sống động như thật khiến bất kỳ ai cũng không thể phản bác.
Trúc Sơn Ngọc nhìn con rối nát bươm nằm trên mặt đất, cậu cảm thấy mình đang đối diện với nửa khuôn mặt còn lại của con rối.
"Đừng nhìn."
Linh Âm túm lấy Trúc Sơn Ngọc, rồi dùng một chân đạp nát con rối.
Mặc dù con rối gỗ này đã dễ dàng bị phá hủy, nhưng cả Linh Âm và Lạc Cách đều không hề giảm cảnh giác.
Hai người chơi lâu năm như đối mặt với kẻ thù lớn.
Tất cả học sinh đều nhìn thấy một con rối gỗ cao nửa người rơi xuống từ không trung, vừa vặn lơ lửng ở giữa vị trí mà các người chơi đang tụ tập.
Một vài người chơi theo bản năng thét lên, nhưng rất nhanh đã im bặt.
Chỉ thấy con rối gỗ lơ lửng giữa không trung rất sống động, nếu không phải những khớp cầu tròn ở khắp nơi trên người, chắc chắn sẽ bị nhầm là một cậu bé thật sự.
Cậu bé có khuôn mặt tinh xảo, mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục khiến cậu trông đặc biệt ngoan ngoãn và đáng yêu.
Không phải vẻ ngoài đáng sợ như những người chơi dự đoán, thậm chí là vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược.
Các khớp xương trên người con rối đều được nối với những sợi dây kéo dài lên trần nhà, nhìn theo sợi dây lên trên, lại không thấy bất kỳ bóng dáng của người điều khiển nào.
Ánh mắt của học sinh vô thức bị thu hút, ba người chơi gần nhất với chính diện con rối càng tràn đầy sự ngưỡng mộ và tán thưởng.
Sợi dây khẽ động, cậu bé con rối lộ ra một nụ cười dịu dàng, miệng mở ra đóng lại, nói với ba người chơi:
“Các cậu thích tôi không?”
Ngay cả giọng nói cũng mềm mại, vô hại.
“Thích…”
“Rất thích cậu…”
Nhà ăn lấy cậu bé con rối làm trung tâm xuất hiện một kết giới trong suốt, bao vây hơn ba mươi học sinh ở bên trong.
Linh Âm lập tức sơ tán người chơi, bảo những người mới đã ăn xong nhanh chóng đi đặt khay và rời đi, còn Lạc Cách thì bắt đầu tìm cách phá vỡ kết giới.
Những học sinh không bị kết giới bao phủ nhanh chóng được Linh Âm đánh thức, một khi không còn đối mặt với con rối, họ liền thoát khỏi trạng thái si mê, từng người bắt đầu rút lui.
Tình trạng của kết giới lại trở nên tồi tệ hơn.
Lạc Cách liên tiếp lấy ra vài món đạo cụ nhưng đều không có tác dụng.
Anh ta không nhịn được mà chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Con rối!
Một thứ mang tính biểu tượng như vậy!
Họ không ngờ rằng Hắc Ngoạn của phó bản này lại là Mục Trạch.
Hành tung của Mục Trạch quá bí ẩn, đã rất lâu không lộ diện, Cục Quản lý Dị Thường nhiều năm liền không điều tra được tung tích của anh ta, nếu không đã sớm có cuộc bao vây tiêu diệt anh ta rồi.
Lạc Cách rất rõ ràng, Mục Trạch không chỉ có thực lực mạnh mẽ, năng lực khó đối phó, quan trọng hơn là anh ta là một kẻ biến thái không có giới hạn đạo đức, rất nổi tiếng trong giới người chơi.
Vậy càng không thể bỏ rơi những học sinh trong kết giới này.
Lạc Cách vẫn luôn nỗ lực, Linh Âm trong lúc sơ tán học sinh cũng đang cố gắng suy nghĩ biện pháp.
Bên trong kết giới vẫn là một khung cảnh bình yên.
Theo vòng xoay của cậu bé con rối, hơn ba mươi học sinh đều bắt đầu ngơ ngác đáp lại.
“Thích cậu.”
“Có thể làm bất cứ điều gì vì cậu…”
Cậu bé con rối giống như mặt trời, sưởi ấm tâm hồn đã chịu đủ hành hạ trong phó bản của họ.
Anh ta rất hài lòng với sự sùng bái của những học sinh này.
Giọng nói mềm mại lại cất lên: “Vậy chứng minh cho tôi xem đi… Tự sát? Cứ quyết định như vậy nhé.”
“Người đầu tiên tự sát là đứa trẻ ngoan.”
“Trẻ ngoan mới có thể cung cấp linh kiện cho con rối.”
Nhiều sợi dây hơn rơi xuống, hơn ba mươi sợi dây nhỏ đáp xuống trước mặt học sinh, dưới mỗi sợi dây đều quấn một con dao nhỏ sắc bén, đảm bảo mỗi học sinh đều có thể cầm được dao.
Ý đồ của Mục Trạch làm vậy không cần nói cũng biết.
Lạc Cách nghe thấy thì nổi trận lôi đình: “Mày có gì thì nhắm vào tao này!”
Mục Trạch sử dụng một thủ đoạn mê hoặc rất cấp thấp, bất cứ người chơi nào đã trải qua một hoặc hai phó bản đều sẽ không bị mê hoặc.
Chỉ có người chơi mới sẽ bị loại thủ đoạn thôi miên cấp thấp này.
Anh ta tuyệt đối là cố ý, cố ý muốn làm vậy trước mặt họ!
Lạc Cách kìm nén sự thôi thúc muốn xách chiếc ghế bên cạnh đập vào kết giới.
Điều này sẽ phá vỡ quy củ… Khoan đã, đây có lẽ là một cách!
Anh ta trực tiếp cầm lấy chiếc ghế đập vào kết giới, tiếng động lớn từ đồ đạc bị phá hủy phát ra, rất rõ ràng trong nhà ăn.
Phá hoại tài sản công của trường là một hành vi vi phạm quy định tuyệt đối.
Đạo cụ không thể loại bỏ kết giới này.
Đây là biện pháp duy nhất hiện tại, chỉ cần NPC chưa đến, Lạc Cách sẽ tiếp tục phá hoại.
Linh Âm đoán được ý tưởng của Lạc Cách, vội vàng chạy ra ngoài tìm NPC.
Bất kể là giáo viên hay nhân viên công tác nào cũng được, chỉ cần có thể nhanh chóng đến đây!
Nhất định phải cứu nhiều người hơn!
Các học sinh trong kết giới đã lấy dao nhỏ ra và bắt đầu tự hại bản thân.
Ba học sinh gần nhất với con rối hơn cả, họ thi nhau đâm vào cổ và cổ tay mình, máu phun ra rất nhiều, hận không thể người chết đầu tiên là chính mình.
Họ dường như không cảm thấy đau đớn, điên cuồng làm tổn thương bản thân, dù chỉ còn hơi thở cuối cùng cũng không cảm thấy mệt mỏi, dựa vào sự tàn nhẫn này rất nhanh đã hoàn thành việc tự sát.
Máu chảy lênh láng trên sàn.
Cảnh tượng này mang lại cú sốc tinh thần vô cùng lớn.
Khó chịu hơn nữa là, thảm kịch như vậy đang liên tiếp diễn ra.
Đây chỉ là những học sinh ban đầu bị giết mà thôi.
Những học sinh còn lại bị kích thích, hành động tự hại bản thân trở nên nhanh hơn.
[ Đây mới là hành hạ đến chết sướng ]
[ Ha ha ha nói về cảm giác nghệ thuật thì phải là Mục Trạch ]
[ Trạch thần tôi là chó của anh!! Xem Cục Quản lý Dị Thường bị phá vỡ càng sướng, giết thêm nữa đi! ]
[ Đã lâu không gặp Mục Trạch—— bốp bốp bốp tôi đến dâng tặng đôi mắt mà Trạch thần yêu thích nhất đây ]
Mục Trạch từ đầu đến cuối không lộ mặt, làn đạn trên phòng live stream của anh ta trôi nhanh như bay, vô số người xem đang tụ tập ở đây để cuồng hoan.
Nhiệt độ phòng live stream ngay lập tức đột phá mốc 500 nghìn, lọt vào vị trí đề cử trang đầu.
《 Lớp học phụ đạo nhà tù 》 đồng thời mở mười phó bản song song, muốn lọt vào vị trí đề cử không dễ chút nào, nhưng một màn tàn sát của Mục Trạch đã trực tiếp kéo lưu lượng của phó bản này lên.
Lạc Cách quát: “Đủ rồi, đủ rồi! Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Cậu bé con rối lắc lư hai chân, cùng với sự run rẩy của sợi dây, con rối lập tức khúc khích cười, ngồi xổm xuống trước mặt các học sinh đã chết và lần lượt móc mắt họ.
Đầu con rối đột nhiên quay về phía Lạc Cách, đôi mắt xanh lục chớp động.
“Đúng là có một việc.”
Giọng nói thật của Mục Trạch truyền qua con rối.
Là một giọng thiếu niên trong trẻo.
“Mày có biết một người chơi họ Tạ không? Hình như tên là gì An ấy.”
“Tao đến để giết hắn, mày nói cho tao hắn ở đâu, tao sẽ không giết hơn ba mươi ‘tài liệu’ này được không?”
[ Hắn ta nói không phải là Tiểu An đó chứ ]
[ Ai a ai a ]
[ Một người chơi mới có năng lực tiên đoán, tôi đã nói Hắc Ngoạn sẽ ra tay mà ]
[ Tôi biết Tiểu An sớm muộn gì cũng bị Hắc Ngoạn truy sát nhưng ra tay lại là Mục Trạch?? ]
[ Giết người mới à, đúng là chút thành ý, mong đợi Trạch thần lần này có thể chơi ra trò gì mới ]
NPC vẫn chưa đến, Lạc Cách nghe thấy giọng nói của Mục Trạch, cố gắng đàm phán kéo dài thời gian.
— Lạc Cách thật sự không biết người tên Tạ Diệc An này.
Thiếu niên đột nhiên nản lòng: “Được rồi được rồi, lừa mày chơi thôi, mày nói cho tao thì tao cũng sẽ không từ bỏ việc thu thập tài liệu.”
“Đôi tay của mày cũng không tệ, vừa khéo thích hợp để lấy…”
Anh ta dừng lại một chút, nhận thấy sự mong đợi của Lạc Cách đối với NPC, con rối linh hoạt thu lại con mắt thứ sáu, kích động múa may tứ chi.
“Vô dụng đâu nhé.”
“Cục Quản lý Dị Thường não tàn đến cả lộ trình hoạt động của NPC cũng không phân biệt được, hắc hắc, nói cho các cậu một manh mối này.”
Một con mắt bị tùy tiện bóp nát, trên mặt cậu bé con rối văng ra một giọt máu.
“Giờ nghỉ trưa và nghỉ tối đều là thời gian an toàn nhé, căn bản không gặp được giáo viên đâu, các cậu một đám phế vật lại trốn ở nhà ăn, lãng phí biết bao thời gian, thật đáng tiếc.”
“Manh mối này coi như là phí tài liệu của tao, không cần cảm ơn…”
Mục Trạch chưa nói xong, liền nhận ra điều gì đó.
“Đứa học sinh hư nào nói không gặp được giáo viên?”
Một giọng nói hổn hển truyền đến.
Chủ nhiệm Lý từ ngoài nhà ăn đi vào.
Ông ta béo như một quả cầu, giống như một ngọn núi thịt di chuyển chậm chạp.
Rõ ràng mọi động tác của chủ nhiệm Lý đều rất chậm, vừa nãy còn ở cửa nhà ăn, trong nháy mắt đã xuất hiện bên trong bức tường ngăn cách.
Một số ít người chơi còn nán lại trong nhà ăn dù nhận thấy ông ta đến cũng không thể trực tiếp thoát đi.
Đây là sự áp chế tuyệt đối của giáo viên trong phó bản đối với học sinh, không liên quan đến năng lực của người chơi.
Đôi mắt của chủ nhiệm Lý bị khuôn mặt dữ tợn ép đến chỉ còn lại hai khe nhỏ, đôi mắt nhỏ lấm tấm mỡ quét nhìn một vòng từ trái sang phải.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà ăn, ông ta nặng nề “hừ” một tiếng, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Đám học sinh dở hơi này, sao lại chỉ biết gây chuyện.”
Ánh mắt của chủ nhiệm Lý cuối cùng tập trung vào con rối dễ thấy nhất ở trong phòng.
“Nhận được báo cáo của thầy giáo Tiểu An, ở đây có học sinh phân biệt sinh tụ tập gây rối, còn có học sinh học tập trong nhà ăn? Thật là hồ đồ!”
Ông ta tức giận đến mức từng lớp mỡ trên người đều run rẩy, hô hấp cũng không thể bình ổn.
Sự xuất hiện của chủ nhiệm giáo dục khiến hành động của Mục Trạch không thể tiếp tục.
Không phải vì Mục Trạch vi phạm kỷ luật, hành vi của anh ta hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn “học tập” trong nhà ăn, bất cứ giáo viên nào đến cũng sẽ không trừng phạt anh ta.
Mục Trạch đã sớm phòng bị điểm này.
Nhưng Lạc Cách đã vi phạm kỷ luật.
Anh ta gây rối, quấy rầy Mục Trạch học tập,
Thậm chí Lạc Cách hoàn toàn có thể đổ hành vi của mình lên người anh ta muốn đánh nhau với Mục Trạch.
Là Mục Trạch học trước, anh ta mới đi theo muốn cùng học.
Cho dù Mục Trạch không cần phải chịu hình phạt, cũng sẽ bị khuyên rời đi với những lý do lặt vặt như cản trở học sinh ăn cơm, ở lại nhà ăn quá lâu.
Mục Trạch không có cách nào tiếp tục thu thập tài liệu của mình.
Lạc Cách thì nhạy bén nắm bắt được từ khóa trong miệng chủ nhiệm Lý— thầy giáo Tiểu An báo cáo?
Sau đó liền nhìn thấy Linh Âm vội vã quay trở lại.
Linh Âm dùng đạo cụ truyền âm đặc biệt do Cục Quản lý Dị Thường phân phối để giải thích với Lạc Cách.
Cô vừa đi đến hành lang mở thì nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đang đi tới.
Linh Âm bất chấp những thứ khác, liền đi ngăn chủ nhiệm Lý, vừa mới nói một câu nhà ăn có học sinh gây rối, không ngờ chủ nhiệm Lý lại lập tức tin, thậm chí còn nói: “Đã có giáo viên nói cho tôi, tôi đã biết rồi.”
Dọc đường đi chủ nhiệm Lý vẫn lầm bầm khó chịu: “Những giáo viên ăn không ngồi rồi đó, còn không bằng Tiểu An mới đến có trách nhiệm, chờ tôi trong văn phòng đều chán.”
“Tôi đi xử lý ngay đây.”
Sau đó cô liền cùng chủ nhiệm Lý chạy đến nhà ăn.
Thầy giáo Tiểu An… người chơi…
!
Lạc Cách xâu chuỗi tất cả thông tin mà mình biết từ đầu đến giờ.
Anh ta lập tức biết mục tiêu truy sát của Mục Trạch là ai.
Chỉ là thầy giáo Tiểu An đó, lại có thể dự đoán được cả chuyện xảy ra ở nhà ăn sao?
Lạc Cách và Linh Âm không thể làm ngơ trước cái chết, tùy ý học sinh bị Hắc Ngoạn tàn sát, nhất định sẽ có xung đột, thậm chí nhất định sẽ vi phạm kỷ luật.
Thầy giáo Tiểu An chỉ cần lợi dụng điểm này, gọi điện thoại cho chủ nhiệm giáo dục báo cáo tình hình, sẽ kích hoạt hành động rời khỏi văn phòng, đi đến nhà ăn của chủ nhiệm giáo dục.
Chỉ cần có NPC đến đây, hai người Lạc Cách có thể lợi dụng sự áp chế của NPC đối với thân phận người chơi để tìm cách cứu người.
Thầy giáo Tiểu An này… không khỏi quá kinh khủng.
Không cần Lạc Cách nói gì, chỉ dựa vào một danh xưng “thầy giáo Tiểu An”, Mục Trạch cũng biết mục tiêu mà anh ta đang tìm kiếm.
Dù cố ý hay vô tình, điều này đều bị Mục Trạch coi là sự khiêu khích.
Con mồi yếu ớt khiêu khích thợ săn.
Anh ta trắng trợn bại lộ thân phận của mình với Mục Trạch.
Nghĩ đến năng lực của con mồi, Mục Trạch liền kích động: “Tiên đoán trong truyền thuyết… A, thật sự rất thú vị.”
“Thật sự quá thú vị!”
Mục Trạch trực tiếp ném sợi chỉ trên thanh điều khiển, biến mất trong bóng tối.
Trong nhà ăn, kết giới biến mất, những người chơi bị thương hồi phục lại, ngay lập tức có hai học sinh bị dọa ngất đi.
Cậu bé con rối tóc vàng ngồi bệt xuống, thở dài: “Bị chủ nhân bỏ rơi rồi…”
Lạc Cách và Linh Âm bắt đầu đối mặt với cơn giận của chủ nhiệm Lý, giải quyết mớ hỗn độn trước mắt.
Trong văn phòng.
【 Thiết lập nhân vật “Tiên đoán” và khiến người chơi [ Mục Trạch ] tin tưởng, giá trị diễn xuất +444 】
Tạ Diệc An nghe thấy lời nhắc này mới thả lỏng.
Mục Trạch sẽ tin tưởng đã nói lên kế hoạch của anh đã thành công.
Đồng thời cũng chứng minh, Hắc Ngoạn Mục Trạch này quả nhiên biết năng lực của anh.
Lê Nguy không thể nào nói ra ngoài được.
Vậy thì hệ thống này có ý nghĩa sâu xa.
Trước đó, Tạ Diệc An tuy bị Cố Án vây trong văn phòng, nhưng anh vẫn còn cách khác.
Tạ Diệc An nghĩ một lúc, liền cầm lấy điện thoại trong văn phòng, lập tức gọi điện cho chủ nhiệm giáo dục để báo cáo.
“Đúng đúng đúng… Tôi đi dạo trường học thì thấy.”
“Phiền chủ nhiệm Lý, nhà ăn là nơi nào chứ, đám học sinh dở hơi đáng ghét này dám ô nhiễm nhà ăn!”
Tình yêu của Tạ Diệc An với nhà ăn không phải là diễn.
“Chủ nhiệm Lý vất vả rồi, mau đi xem đi, chậm một chút nữa tôi sợ nhà ăn đều bị họ lật tung lên mất.”
“Không có gì không có gì, chỉ là đáng tiếc, tôi thật sự không thể đi cùng sao? Ai, được rồi, dù sao lộ trình hành động của mọi người không giống nhau mà.”
Tạ Diệc An đã đi dạo trường học cả một buổi chiều, sao có thể không nhận ra vấn đề lộ trình hành động của NPC.
Sau khi cúp điện thoại, anh vừa tiếp tục viết lung tung trên giáo án, vừa chờ kết quả.
Tạ Diệc An đã biết từ làn đạn rằng mục tiêu của Hắc Ngoạn này là anh, thái độ của Cố Án cũng đã nói lên tất cả.
Anh không thể không tìm hiểu về người muốn giết mình, hoàn toàn không biết gì cả mới là tình huống tồi tệ nhất đối với anh.
Nếu Cố Án cảm thấy anh tự mình đi đến đó sẽ gặp nguy hiểm, thì anh cũng nghe lời khuyên.
Nhưng tuyệt đối không thể rơi vào thế bị động.
Chỉ lẩn tránh một cách mù quáng mới là cái chết từ từ.
Và Cố Án cũng cam chịu hành vi gọi điện thoại của Tạ Diệc An.
Chỉ trong vài phút, anh đã nhận được lời nhắc về giá trị diễn xuất.
Nắm bắt được điểm này, Tạ Diệc An còn tự mình diễn một câu: “Không thể tự mình đến đó vẫn hơi lo lắng, nhưng hiện tại đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
— Những lời này cũng trở thành bằng chứng để người xem phòng live stream một lần nữa khẳng định năng lực của anh.
[ Hóa ra là cảm nhận được nguy hiểm ở nhà ăn?? ]
[ Năng lực tiên đoán của anh ta rốt cuộc được kích hoạt như thế nào? Năng lực này quá mơ hồ ]
[ Cứu người từ xa ngầu quá ]
[ Phó bản này tôi thích, nhà tiên tri tiềm năng vs sát thủ con rối biến thái, tôi muốn xem An An làm thế nào để thoát khỏi sự truy sát ]
[ A, vẫn còn trốn à, chắc chắn chết đi ]
...
Số người trong phòng live stream của Tạ Diệc An đã giảm lại tăng trở lại, thậm chí còn nhiều hơn một chút.
Anh nghe thấy tiếng giá trị diễn xuất tăng lên cuồn cuộn không ngừng.
Mặc dù anh có được lưu lượng là do Mục Trạch phát ra lời báo trước về cái chết.
Nhưng điều này không cản trở việc Tạ Diệc An thu hoạch một đống rau hẹ.
Danh tiếng nhà tiên tri lan truyền càng xa, càng nhiều người tin tưởng, anh càng có thể nhận được nhiều giá trị diễn xuất.
Đây cũng là lý do vì sao Tạ Diệc An dù thế nào cũng muốn cứu người từ xa.
Không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể điều tra thông tin, ổn định nhân vật.
Sau một ngày tích lũy, đặc biệt là màn biểu diễn cuối cùng ở nhà ăn, điểm tích lũy của Tạ Diệc An cuối cùng đã đủ để nâng cấp phòng diễn xuất.
Cuộc hẹn với cô Trương vẫn đè nặng trên người Tạ Diệc An.
Để đối mặt với nguy hiểm không thể tránh khỏi vào lúc 0 giờ, anh nhất định phải nâng cấp.
Có được nhiều giá trị diễn xuất hơn, quay ra đạo cụ mới, mới có thể nhận được nhiều sự che chở hơn.
【 Phát hiện giá trị diễn xuất hiện tại của người chơi là: 86215 】
【 Phòng diễn xuất có thể nâng cấp 】
【 Xác nhận nâng cấp 】
【 Phòng diễn xuất ( Cấp 3 ): Thẻ thân phận trống ( 50 điểm / cái ) ( không thể sử dụng cho người chơi ), sợi chỉ bí ẩn ( 500 điểm / cái ) ( có thể nâng cấp ), đèn dầu bị ô nhiễm ( 1 điểm / cái ) ( mua giới hạn vĩnh viễn ) ( có thể sử dụng vĩnh viễn ) ... 】
【 Cách lần nâng cấp tiếp theo của phòng diễn xuất: Cần thêm 2000 điểm cấp thấp để mở khóa 】
【 Đạo cụ cấp 1 chất lượng quá thấp đã tự động hủy bỏ 】
【 Quyền giải thích cuối cùng thuộc về phòng nhỏ, muốn mở khóa thêm đạo cụ cần phải nâng cấp, xin hãy mong đợi ~ 】
Dám nói lại lần nữa không, lần nâng cấp tiếp theo cần bao nhiêu điểm?
Tạ Diệc An nhìn thấy con số 2000 điểm thì cả người đều ngây ra.
Đổi lại là 200 nghìn giá trị diễn xuất.
Đừng nhìn Tạ Diệc An chỉ vừa vào phó bản nửa ngày đã tích lũy đủ điểm để nâng cấp phòng diễn xuất, nhưng điểm anh tiêu hao để mua đạo cụ cũng rất cao.
Trừ một cái đèn dầu ra, giá các đạo cụ có thể mua trong phòng nhỏ đều tăng cao, những ngày sau đó Tạ Diệc An càng khó tích lũy giá trị diễn xuất để nâng cấp.
Huống chi là tích lũy 200 nghìn.
Thật muốn đánh chết cái phòng diễn xuất có tốc độ tăng điểm nâng cấp phi lý này.
Nghĩ nhiều vô ích, Tạ Diệc An đành phải tập trung vào các đạo cụ mới được mở khóa.
Lần này tổng cộng mở khóa ba đạo cụ mới, mỗi cái nhìn qua đều rất đặc biệt.
Trong số các đạo cụ càng bán càng đắt, cái đèn dầu này thực sự rất đột ngột, Tạ Diệc An chú ý đến nó ngay lập tức.
Mặc dù chữ “ô nhiễm” vừa nhìn đã biết có liên quan đến Cố Án.
Nhưng Tạ Diệc An vẫn vô cùng cảm động.
1 điểm, đây là một con số giản dị đến nhường nào!
Nó có khác gì tặng miễn phí đâu.
【 Đèn dầu bị ô nhiễm ( 1 điểm / cái ) ( mua giới hạn vĩnh viễn ) ( có thể sử dụng vĩnh viễn ) 】
Một loạt hậu tố như sợ Tạ Diệc An không biết thứ này là Cố Án tặng vậy.
【 Đèn dầu bị ô nhiễm: Đổi nó. 】
Tạ Diệc An chớp chớp mắt.
Lại lần nữa nhìn vào tóm tắt của đạo cụ này.
【 Đèn dầu bị ô nhiễm: Thắp sáng một lần có thể cháy trong 16 giờ, thời gian sử dụng tích lũy đạt 16 giờ sau lại thêm 8 giờ. 】
【 Bởi vì bị ô nhiễm, nên ánh sáng không bằng đèn dầu bình thường, hơn nữa thời đại này ai còn dùng đèn dầu? Là một món hàng lỗi vô dụng 】
Giới thiệu rất đỗi bình thường.
Mô tả này cũng rất phù hợp với một món đồ bỏ đi giá 1 điểm.
Tạ Diệc An cảm giác ba chữ kia mình vừa nhìn thấy chỉ là một loại ảo giác.
Sau đó Tạ Diệc An liền đổi lấy cái đèn dầu.
Không cầu gì khác, vì nó rẻ.
Hơn nữa trong tay anh còn có một hộp diêm bị ô nhiễm.
Ý đồ của Cố Án rõ ràng như vậy, anh mua nó để vừa khéo kết hợp với hộp diêm.
Đèn dầu trực tiếp xuất hiện trong không gian hoa tai của Tạ Diệc An.
Đây là một chiếc đèn dầu bị bao phủ bởi những vết bẩn màu đen đã khô, phần lớn chụp đèn bằng thủy tinh cũng bị vết bẩn màu đen che khuất, mặc dù vẫn có thể chiếu sáng, nhưng ánh sáng phát ra sẽ mờ hơn rất nhiều.
Qua một phần nhỏ không bị vết bẩn che đậy, có thể nhìn thấy một chút điêu khắc tinh xảo.
Phần điêu khắc lộ ra chỉ lớn bằng hai móng tay cái——
Một cây cột được chạm khắc với những bông hoa rườm rà sống động như thật quấn quanh, dưới những bông hoa là một đôi chân bị dây gai trói buộc.
Từ những chi tiết rất nhỏ này mới có thể lờ mờ nhìn ra chiếc đèn dầu này ban đầu không hề tầm thường.
Và khi Tạ Diệc An tập trung sự chú ý vào chiếc đèn dầu này, phần tóm tắt trên đó đã thay đổi.
【 Đèn dầu bị ô nhiễm: Lòng có suy nghĩ, cũng có điều đến. Dùng mồi lửa gì để thắp sáng thì sẽ xuất hiện hiệu quả đó. 】
Phía dưới tóm tắt còn có một hàng chữ viết tay nhỏ hoa lệ.
【 Trang viên Aurora, ■■■ chủ trang viên đích thân ■■■■■■ 】
Phần lớn câu chữ đều bị vết bẩn màu đen che phủ.
Trang viên Aurora?
Tạ Diệc An ghi nhớ cái tên này trong lòng, sau đó tiếp tục xem xét các đạo cụ khác.
Cái đèn dầu này có tác dụng hơn anh nghĩ.
Dường như thật sự có thể kết hợp với hộp diêm bị ô nhiễm để “ra mắt”.
Lời tác giả muốn nói:
Có phát hiện ra các đạo cụ trên bìa đang dần dần được mở khóa không (x)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com