Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Edit: Uyển

​[ Đào đi!! Mau đào cho tôi!!! ]

​[ Thật sự nghĩ rằng NPC cũng dễ lừa như người chơi sao? ]

​[ Tôi cũng muốn nhìn tim của An An bảo bối ]

​Tạ Diệc An ngoan ngoãn cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, hơi kéo áo ra, để lộ phần lớn bộ ngực trắng nõn của mình.

​Anh không thể từ chối yêu cầu của thầy Trương.

​Một khi có hành động phản kháng, mọi thứ trước đó sẽ thất bại trong gang tấc.

​Nhưng anh cũng không thể thực sự móc trái tim ra.

​Trái tim đã biến mất của Hà Dương.

​Mảnh tim mà thầy Trương cầm trên tay muốn anh ăn.

​Ăn xong mảnh tim đó, biến thành nó, nó là...

​Trái tim là lương tâm.

​Trong đầu Tạ Diệc An, tất cả các manh mối liên quan đến trái tim nhanh chóng kết nối với nhau, những mẩu thông tin lộn xộn được Tạ Diệc An sắp xếp lại một cách có trật tự.

​Yêu cầu này của thầy Trương không liên quan đến thân phận của anh.

​Thân phận của anh chỉ là một cái cớ để lợi dụng Tiểu Tinh, thay đổi tiền đề "cứ hễ không hợp ý là giết người" của thầy Trương, cuối cùng biến NPC này thành trạng thái có thể giao tiếp.

​Vì Tạ Diệc An đề xuất "hợp tác", anh mới bị yêu cầu tự chứng minh lương tâm của mình. Người chơi cần phải vượt qua khủng hoảng trong cốt truyện, nhất định sẽ có cách giải quyết.

​Và thứ càng không có thì lại càng muốn chứng thực.

​Bà ấy đã ăn mảnh tim bẩn thỉu.

​Bà ấy không có lương tâm.

​Không có trái tim.

​Tay của thầy Trương hóa thành xúc tu thon dài, sắp chạm vào vị trí trái tim của anh.

​"Khoan đã."

​Tim Tạ Diệc An đập nhanh hơn vài nhịp.

​"Tôi cũng phải xem lương tâm của thầy."

​Tạ Diệc An cười một cách lịch sự: "Thầy Trương, chúng ta là quan hệ hợp tác."

​"Thầy muốn xem lương tâm của tôi, tôi cũng muốn xem lương tâm của thầy."

​Hành động của thầy Trương đột ngột dừng lại, đứng im tại chỗ không nói gì.

​Tạ Diệc An tiến lên một bước, chủ động lại gần cánh tay của thầy Trương.

​Xúc tu dán vào vị trí gần trái tim nhất, cảm giác dính nhớp, trơn tuột khiến da anh nổi một lớp da gà.

​Trên tay anh xuất hiện một con dao găm.

​Là một món vũ khí bình thường mà anh đã lấy được từ tay Đoạn An.

​Tạ Diệc An xoay cổ tay, mũi dao trong khoảnh khắc đã chống vào ngực áo thầy Trương, trông có vẻ chỉ cần dùng một chút lực là có thể dễ dàng đâm vào da thịt.

​Chỉ có anh biết da thịt dưới con dao găm cứng đờ vô cùng, căn bản không thể đâm vào.

​Hành động như vậy không thể uy h·iếp NPC.

​Nhưng không sao cả.

​Anh là người duy nhất hiện tại có thể giúp thầy Trương tiếp xúc với con gái mình, nắm giữ đủ lợi thế để đàm phán với bà ta một cách ngang bằng.

​Tạ Diệc An nhìn thầy Trương, trong giọng nói mang theo sự mê hoặc không tự chủ: "Chúng ta cùng nhau để lộ lương tâm ra."

​"Tiền đề của hợp tác là tin tưởng, tôi nghĩ đây là một việc có thể tạo ra sự tin tưởng."

​Không biết giằng co bao lâu, thầy Trương là người đầu tiên buông xúc tu.

​Bà ta ném cho Tạ Diệc An một cuốn sổ nhật ký và một túi hồ sơ.

​"Thầy chỉ có hai ngày."

​Bà ta không thể lấy lương tâm ra.

​"Thay tôi... chăm sóc Tiểu Tinh nhiều hơn một chút."

​Đi kèm với một câu nói yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ, trước mắt Tạ Diệc An hiện lên từng đám sương xám, giây tiếp theo, anh đã quay trở lại hành lang. Cánh cửa gỗ đại diện cho phòng 404 biến mất không dấu vết, trước mặt anh chỉ còn lại một bức tường trắng.

​Tạm thời an toàn.

​Tạ Diệc An bị hai tập tài liệu dày cộm đập vào ngực, anh thu lại tài liệu, thở phào một hơi.

​Đối mặt với một NPC có thể dễ dàng giết chết mình, chịu áp lực suýt bị móc tim để nói chuyện hợp tác... Trải nghiệm này ngay cả với tâm lý mạnh mẽ như Tạ Diệc An cũng không khỏi có chút căng thẳng.

​Hoàn toàn là tình huống bất ngờ, không phải người thì không thể không bị ảnh hưởng.

​Tim Tạ Diệc An vẫn còn đập thình thịch.

​Khác với những trải nghiệm phó bản trước.

​Không có khung bình luận nào xuyên thấu kịch bản, Tạ Diệc An cũng không nghĩ trước được nguy cơ.

​Có chút quá kích thích.

​Giọng hệ thống xuất hiện bên tai Tạ Diệc An ---

​"Phát hiện người chơi đã đạt được [ Sổ nhật ký của Tiểu Tinh ][ Túi hồ sơ sự kiện học sinh lớp 12 tử vong ], bạn đã kích hoạt Nhiệm vụ tiền đề của cốt truyện chính: Thầy Trương có tính cách mạnh mẽ và cố chấp, bà ấy dành cả đời cho sự nghiệp giáo dục, bà ấy luôn rất bận rộn, khó có thời gian ở bên con gái..."

​"Nội dung nhiệm vụ: Hàn gắn mối quan hệ mẹ con, tìm kiếm học sinh hư."

​Tạ Diệc An nghe nội dung nhiệm vụ mà hệ thống ban bố, vừa mới hồi phục tinh thần lại rơi vào nguy hiểm tiếp nối.

​"Bắt, được, rồi."

​Giọng quản lý ký túc xá u ám truyền đến từ xa.

​Vi phạm quy tắc, Tạ Diệc An ra ngoài vào ban đêm nhưng vẫn không thoát khỏi sự chú ý của quản lý ký túc xá.

​Thầy Trương vừa đuổi anh ra, quản lý ký túc xá đang ẩn nấp bên cạnh liền xuất hiện.

​Cánh cửa hai bên hành lang trong nháy mắt đều biến mất, hành lang vốn bình thường bị kéo dài thành một con đường dài hun hút, hai bên đều là bóng tối vô tận, không thấy bất kỳ lối thoát hay cửa sổ nào.

​Quản lý ký túc xá đi ra từ sâu trong hành lang đen kịt, hưng phấn nhìn Tạ Diệc An.

​Bà ta liếm khóe miệng: "Thầy giáo, thầy đã vi phạm quy tắc ký túc xá."

​"Thầy phải chấp nhận tôi để trở thành quản lý ký túc xá mới."

​Hành lang bị phong tỏa kéo dài vô tận chỉ còn lại quản lý ký túc xá và Tạ Diệc An.

​Giọng nói của quái vật nghe đến chóng mặt.

​Quản lý ký túc xá không hề vội vã.

​Tạ Diệc An đã là con mồi trong tay bà ta.

​"Thầy phải mặc lên bộ da của quản lý ký túc xá mới."

​Quản lý ký túc xá không nhịn được chê bai một câu: "Đáng tiếc là một thằng con trai."

​Chê bai? Con trai?

​Sự oán giận của quản lý ký túc xá khiến mắt Tạ Diệc An lóe lên một tia sáng.

​Anh đã hiểu rồi.

​Từng lớp sương xám bồng bềnh trên hành lang, Tạ Diệc An đứng tại chỗ không có động tác.

​Chắc là bị dọa choáng váng rồi.

​Quản lý ký túc xá không hề nghi ngờ, bà ta đã gặp quá nhiều người vi phạm quy tắc, bất kể là học sinh hay giáo viên, họ đều như vậy, hoặc là phản kháng vô nghĩa hoặc là đờ đẫn chấp nhận số phận cái chết.

​Căn bản không cần tốn chút sức lực nào, là có thể bắt được họ.

​Một cánh tay khô quắt hướng về vai Tạ Diệc An vỗ tới.

​"Muốn da của tôi đến vậy sao..."

​Tạ Diệc An không hề sợ hãi, so với áp lực mà thầy Trương mang lại, quản lý ký túc xá tuân thủ quy tắc này thậm chí còn khiến anh có cảm giác an toàn.

​NPC làm việc theo quy tắc đều là quỷ tốt.

​Anh nghiêng người một bước né tránh hành động của quản lý ký túc xá: "Bà đã lấy được mặt của thầy Trương như vậy sao?"

​Trước đó Tạ Diệc An đã có một suy đoán mơ hồ.

​Không thể bỏ qua khu sinh hoạt.

​Sau khi Trúc Sơn Ngọc nói cho anh biết vẻ ngoài của quản lý ký túc xá, suy đoán của Tạ Diệc An càng trở nên rõ ràng hơn.

​Thầy Trương và quản lý ký túc xá tồn tại một mối quan hệ nào đó về da.

​Tại sao lại tồn tại mối quan hệ này?

​Là bởi vì ---

​Thầy Trương cũng đã vi phạm quy tắc ký túc xá.

​Quản lý ký túc xá đã lấy được mặt của bà ta một cách thuận lợi, nhưng lại không trao đổi da trên cơ thể.

​Quản lý ký túc xá chê bai cơ thể thầy Trương, giống như đang chê bai mặt của Tạ Diệc An.

​Vì Tạ Diệc An là nam, bà ta không dùng được mặt của anh.

​Vì cơ thể của thầy Trương tồn tại khuyết tật, bà ta không dùng được cơ thể của bà ấy.

​Khuyết tật gì?

​Trái tim!

​Thầy Trương không có lương tâm.

​Tạ Diệc An trong nháy mắt đã nghĩ ra điểm này.

​Anh nhìn bức tường trắng trước mặt, dán tay mình lên vị trí của cánh cửa phòng 404 đã biến mất một cách chính xác ---

​Trên bức tường phủ đầy bụi còn giữ lại dấu bàn tay rõ ràng.

​Đó là dấu vết Tạ Diệc An để lại khi gõ cửa.

【 [ Thầy Vương ] hơi thở đồng hóa, đã kích hoạt 】

​Trúc Sơn Ngọc đã sớm ném chiếc túi đựng hơi thở của thầy Vương vào phòng ký túc xá 404.

​Tạ Diệc An áp sát cửa, khoảng cách sử dụng túi không vượt quá giới hạn. Trên hành lang, hơi thở của thầy Vương lập tức lan tỏa.

​Đồng thời anh hô trong lòng Đoạn An: "Mau, theo kịp hành động của thầy Vương!"

​Thầy Trương vẫn là thầy Trương, quản lý ký túc xá vẫn là quản lý ký túc xá.

​Mặc dù khuôn mặt vi phạm quy tắc đã không còn, nhưng thân phận của hai NPC không hề thay đổi.

​Hơn nữa, phần thưởng manh mối của sự kiện ngẫu nhiên yêu cầu điều tra vào ban đêm, mâu thuẫn với việc phó bản liên tục khuyên bảo "tuân thủ quy tắc".

​Cả hai việc đều xác nhận một kết luận.

​--- Trong trường học nhất định tồn tại cách để thoát khỏi quy tắc.

​Theo hơi thở của một giáo viên khác bùng nổ, quản lý ký túc xá chần chừ.

​Biểu cảm của quản lý ký túc xá xuất hiện khoảnh khắc đờ đẫn.

​"Ngươi muốn lấy đi da của ta?"

​Là thầy giáo coi trọng da nhất, Tạ Diệc An có thể nhận được sự chấp niệm sâu sắc của thầy Vương.

​Ở một đầu khác của kênh liên lạc, Đoạn Toàn đáp lại: "Thầy Vương thật sự không đuổi chúng ta!"

​Ngay khi Đoạn An gõ cửa phòng 401, anh đã có chút rụt rè cầm theo mặt người mà Tạ Diệc An giao cho.

​Đoạn An liên tục tự nhủ, đây là mặt nạ da người mô phỏng, không phải da người thật.

​Thầy Vương vừa mở cửa, "nhìn thấy" chính là học sinh khiêu khích mình.

​Khuôn mặt người đặt làm riêng mà ông ta mong đợi mấy tiếng đồng hồ lại đang được một học sinh mặc đồng phục sử dụng!

​Thầy Vương chưa bao giờ phải chịu sự khiêu khích như vậy.

​Học sinh thì nên nghe lời giáo viên, sao có thể bất kính như vậy!

​Cái thầy Tiểu An chết tiệt kia cũng không ở đây.

​Đoạn An thấy thầy Vương mặc dù tỏ vẻ giận dữ, nhưng lại không rời khỏi cửa nửa bước.

​Anh nuốt nước bọt, theo chỉ dẫn của Tạ Diệc An, giơ tay lên xoa nốt ruồi ở đuôi mắt.

​"Cái nốt ruồi ngớ ngẩn này, tôi muốn cạy nó xuống, hì hì, hì hì."

​Thầy Vương bị sỉ nhục hoàn toàn không thèm để ý đến nụ cười giả cứng đờ của Đoạn An, lập tức đuổi ra khỏi phòng.

​"Lão tử muốn giết chết ngươi!!"

​Mặc kệ lý trí gì, quy tắc gì.

​Đoạn An xoay người bỏ chạy.

​Sự ăn ý giữa anh và Đoạn Toàn không cần phải nói nhiều, hai người liên tục hỗ trợ nhau, thay đổi mặt nạ, vô tình còn sẽ tháo mặt nạ ra để thầy Vương nhìn thấy khuôn mặt thật của họ.

​Hai anh em song sinh không thể nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào, lợi dụng đặc tính "phân thân", liên tục dẫn dắt quái vật trên hành lang.

​Cuối cùng họ cũng nghe thấy giọng của Tạ Diệc An.

​Đoạn Toàn đang chạy trốn cẩn thận thu lại mặt nạ da người, nhìn thầy Vương như nhận ra điều gì đó mà quay người chạy điên cuồng.

​Mọi thứ đều giống với kế hoạch Tạ Diệc An đã nói, họ lặng lẽ lén lút đi theo.

​Thầy Vương và Đoạn An, Đoạn Toàn gần như đến phòng 404 cùng lúc.

​Trên hành lang ban đầu không có một bóng người, hai người chơi ẩn nấp bên cạnh, trơ mắt nhìn thầy Vương tức giận xé toạc một khe hở.

​Họ còn có thể nhìn ra sự phẫn nộ tột độ trên khuôn mặt trơn nhẵn không có ngũ quan của thầy Vương.

​Không gian kỳ quái của hành lang vô tận bị xé toạc, Tạ Diệc An trong nháy mắt thu lại hơi thở, vẻ mặt yếu đuối chào hỏi thầy Vương.

​"Thầy Vương, tốt quá rồi..."

​"Câm miệng."

​Ngực thầy Vương phập phồng liên tục, tức giận đến mức không ngừng "thở dốc lớn".

​"Thầy cố ý."

​Ông ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.

​Thầy Vương rất hài lòng với khuôn mặt người đã đặt làm riêng đó, với điều kiện là không có học sinh đáng ghét kia khiêu khích, không có Tạ Diệc An tính toán.

​Hơi thở của "chính mình" xuất hiện rõ ràng, để ngăn ngừa gặp phải quản lý ký túc xá, thầy Vương đã đuổi tới với tốc độ nhanh nhất.

​Dù ông ta có ngu ngốc đến đâu, khi nhận thấy hơi thở giống hệt mình bùng nổ trên hành lang, cũng đã phản ứng lại rằng tất cả đều có vấn đề.

​Phải làm cho hơi thở này biến mất trước khi bị quản lý ký túc xá phát hiện.

​Khi phát hiện vị trí bùng nổ là ở cửa phòng 404, linh cảm xấu trong lòng thầy Vương càng thêm mạnh mẽ.

​Chỉ tiếc, khi ông ta xé toạc không gian và nhìn thấy cảnh quản lý ký túc xá và Tạ Diệc An giằng co, cuối cùng đã không thể tự lừa dối mình nữa.

​Vẫn gặp phải quản lý ký túc xá.

​Thậm chí còn tồi tệ hơn.

​Tạ Diệc An nói với quản lý ký túc xá: "Thầy Vương lại xuất hiện trên hành lang, dì ơi, cơ hội đến rồi! Ông ấy vi phạm quy tắc, dì có thể bắt ông ấy."

​Lại quay đầu nhìn thầy Vương: "Thầy Vương, quản lý ký túc xá nói đáng tiếc là thầy đặt làm một khuôn mặt không có nam tính, chỉ có thể cướp lấy để xem, bà ấy đang hỏi tôi phải làm thế nào để bắt thầy đây."

​Có câu nói rất đúng.

​Nếu không có bất kỳ cách nào để dựa vào, vậy thì hãy khuấy đục nước lên.

​Nếu không thể dựa vào bất kỳ thế lực nào, cục diện tốt nhất là một mớ hỗn độn.

​[ Nào có chuyện công khai chia rẽ ngay trước mặt thế này ]

​[ Chủ kênh thật biết nói ]

​Tạ Diệc An chia rẽ mặc dù công khai, nhưng lại hữu dụng.

​Mặc dù thầy Vương và quản lý ký túc xá đều biết Tạ Diệc An rất có khả năng đang nói bậy.

​Nhưng họ cũng không tin tưởng lẫn nhau.

​So với Tạ Diệc An yếu đuối mong manh, có thể bóp chết bằng một tay.

​Họ càng kiêng dè đối phương.

​So với học sinh nghịch ngợm và Tạ Diệc An, thầy Vương càng lo lắng quản lý ký túc xá sẽ cướp đi khuôn mặt người ông ta đã đặt làm. Ông ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với quản lý ký túc xá.

​Nhưng mà theo quy tắc, quản lý ký túc xá lại nhất định phải bắt được thầy Vương đã vi phạm quy tắc, hai bên tất yếu sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Bà ta căn bản không biết phải giải thích thế nào về lời bôi nhọ của Tạ Diệc An.

​Tận dụng sự chú ý của hai NPC đều dồn về phía đối phương, Tạ Diệc An lướt ngang vài bước theo tường, đưa mình ra khỏi vị trí trung tâm.

​Khoảng cách giữa anh và Đoạn Toàn đột nhiên trở nên rất gần.

​Tạ Diệc An không có ý định chạy trốn, hai NPC cũng không để ý đến anh.

​Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm hướng NPC, nhân cơ hội vươn tay về phía góc khuất, muốn Đoạn Toàn đưa mặt người cho mình.

​Tạ Diệc An sờ thấy cảm giác da thật.

​Anh dùng sức trên tay muốn lấy mặt người, ngay sau đó liền nhận thấy cảm giác kỳ lạ trên tay.

​Tạ Diệc An quay đầu lại, chỉ thấy ở góc tường có một con rối gỗ rất thật, thấp bé.

​Con rối gỗ nâng khuôn mặt nhỏ lên, miệng không ngừng đóng mở.

​Tay Tạ Diệc An vẫn còn trên mặt nó.

​"Chào anh, nhà tiên tri."

​"Anh dường như không tiên đoán được tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com